Đăng vào: 12 tháng trước
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
16 năm sau.
Tiểu Tiểu Tô đã hai mươi mốt tuổi, trở thành Đại Đại Tô.
Hôm nay là sinh nhật Diệp Mộ Hàn, hắn đã sớm rời giường, không cho hạ nhân hầu hạ, mà tự mình mặc y phục tử tế, cẩn thận vuốt phẳng nếp uốn y phục.
Soi gương đồng một hồi lâu, Diệp Mộ Hàn mới thoả mãn, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ở cửa, có một thị nữ hầu cung kính khom người, trong tay bưng một chiếc hộp gỗ tinh xảo.
Diệp Mộ Hàn mở hộp, lấy hạt châu ra, Cơ Cố rất tri kỷ, trên hạt châu còn được đục một cái lỗ nhỏ, có thể đeo lên cổ.
Tuy đeo thứ này sẽ có vẻ rất không nam nhân, nhưng vì có thể được chạm vào Cơ Cố, Diệp Mộ Hàn không chút do dự cầm lấy đeo vào.
Vì phòng ngừa vạn nhất, Diệp Mộ Hàn vẫn chạm thử vào một gia đinh ngoại tộc để thí nghiệm.
Diệp Mộ Hàn vỗ vỗ bờ vai của gã, ừ, không xảy ra chuyện gì cả.
“Đồ đã chuẩn bị xong cả chưa?” Diệp Mộ Hàn lạnh giọng hỏi.
“Ổn... ổn rồi ạ.” Thị nữ ngẩng đầu nhìn Diệp Mộ Hàn, run rẩy, lắp bắp đáp.
Sau khi lớn lên, Diệp Mộ Hàn khác xa với khi còn bé, khuôn mặt không còn mũm mĩm nữa, trên người cũng không còn nú nần, thay vào đó là cơ thể rắn chắc.
Khí tràng so với Diệp Nhiên Tiêu cha hắn, càng chỉ có hơn chứ không kém.
Diệp Mộ Hàn không thích cười, luôn nghiêm mặt, hơn nữa làm việc quyết đoán, thủ đoạn hung ác, thường xuyên chỉ cần liếc nhìn xuống, chân hạ nhân đã bắt đầu run lẩy bẩy.
Những hạ nhân nhìn Diệp Mộ Hàn từ nhỏ đến lớn thì nội tâm càng sụp đổ, không hiểu nổi, sao khi còn bé là một hài tử đáng yêu thì bây giờ lại biến thành một Diêm Vương mặt lạnh chứ.
Diệp Mộ Hàn mặc kệ cái nhìn của mọi người, quan trọng nhất là ý kiến của Cơ Cố.
Những năm đầu, mỗi hai tháng Lâm Tử Mặc sẽ tới thăm Diệp Mộ Hàn một lần để xem tinh thần của hắn ra sao, kiểm tra thân thể của hắn, sợ bị tên hỗn đản Vu Lê kia ngược đãi.
Nhưng càng trưởng thành, Diệp Mộ Hàn chín chắn hơn rất nhiều, hơn nữa có hai bảo khố, Lâm Tử Mặc đổi thành nửa năm qua thăm một chuyến.
16 năm qua, số lần gặp mặt giữa Diệp Mộ Hàn và Cơ Cố có thể đếm rõ bằng hai bàn tay. Diệp Mộ Hàn cố ý tránh y, thầm nghĩ mình phải trở nên mạnh mẽ rồi lại gặp y.
Tính toán, đã ba năm hai người chưa gặp nhau rồi.
Chẳng qua, sắp có thể gặp lại.
Diệp Mộ Hàn dẫn theo một đoàn người trùng điệp xuất phát đến tộc Nhân Ngư, người phía sau đều không đi tay không, cứ hai người xách theo một cái rương.
Tính đơn giản, cũng có hơn trăm cái.
Cơ Cố đương nhiên biết rõ hôm nay là Diệp Mộ Hàn đến tìm y, vốn mỗi ngày ngủ đến giữa trưa bây giờ dậy thật sớm, mất nửa ngày chọn y phục, cuối cùng lựa một bộ màu lam giống với màu tóc và mắt của mình.
Cơ Cố ăn mặc đẹp đẽ xong, chạy ra cổng lớn trông ngóng, trông đến mòn con mắt.
Cơ Hòa thấy dáng vẻ không có tiền đồ này của y, quả thực chỉ muốn bắt y nằm xuống đánh cho một trận!
Cơ Cố mặc kệ cha mình, tiếp tục chờ.
Những năm qua, từ khi Diệp Mộ Hàn lên làm gia chủ Vu tộc, quan hệ với tộc Nhân Ngư hòa hoãn rất nhiều, thậm chí đến tình trạng hữu hảo.
Đương nhiên, chuyện này không thể bỏ qua công lao của Cơ Cố. Mỗi ngày y đều nhắc đi nhắc lại bên tai Cơ Hòa, nói tốt cho Diệp Mộ Hàn.
Mấy câu như ăn cây táo, rào cây sung, Cơ Hòa không chỉ nói một lần.
Cơ Cố không chờ lâu, đã nhìn thấy Diệp Mộ Hàn cưỡi trên lưng ngựa, dẫn theo một đoàn người chậm rãi đi tới.
Cho tới bây giờ chưa thấy qua điệu bộ này, Cơ Cố sững sờ tại chỗ, Cơ Hòa cũng sợ ngây người, đây là chuẩn bị làm gì vậy?!
Diệp Mộ Hàn dần dần đến gần, Cơ Cố vô ý thức ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mặt trời chiếu vào Diệp Mộ Hàn, hắn ngồi ngược sáng, mặt mày rạng rỡ làm Cơ Cố phải bối rối dời mắt.
Diệp Mộ Hàn cong môi cười, lưu loát xuống ngựa, đứng trước mặt Cơ Cố, ngữ điệu dịu dàng, tựa như mang theo triền miên vô tận: “Cố Cố, ta đã trở về.”
Cơ Cố đảo mắt, không dám nhìn thẳng Diệp Mộ Hàn.
Diệp Mộ Hàn bất mãn, duỗi ngón tay thon dài giữ cằm Cơ Cố, vì xúc cảm rất tốt, cho nên Diệp Mộ Hàn không khỏi vuốt ve vài cái.
“Ba năm không gặp, ngươi không nhớ ta sao?”
“Ta ta ta...” Cơ Cố hoàn toàn hoảng loạn rồi. Trời đất ơi, ba năm trước lúc y gặp Diệp Mộ Hàn, hắn không quyến rũ như bây giờ, đẹp trai như giờ, còn có... có hương vị nam nhân.
Cơ Hòa ở bên cạnh sắp tức ợ ra rắm rồi, người sáng suốt ai không nhìn ra hai người ai mạnh mẽ hơn, chỉ sợ là cưới vợ biến thành gả con trai đấy!
“Có nhớ không?” Diệp Mộ Hàn kiên nhẫn hỏi lại.
“Nhớ...” Cơ Cố ngoan ngoãn trả lời, hơn nữa là mỗi ngày đều nhớ.
Diệp Mộ Hàn lấy được đáp án muốn nghe, cảm thấy mỹ mãn ôm Cơ Cố vào lòng.
Cơ Cố mới nhận ra, đầu của mình rõ ràng vừa vặn đến vai Diệp Mộ Hàn, cái này cái này cái này cái này sao có thể như vậy?! Ta đây, trên giường còn có thể này nọ với hắn sao?
Cơ Hòa “khụ khụ” hai tiếng, ra vẻ dữ tợn nói: “Trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì! Mau buông ra!”
Diệp Mộ Hàn mỉm cười: “Cha vợ đại nhân yên tâm, rất nhanh sẽ thành thể thống rồi, bởi vì con danh chính ngôn thuận.”
Cơ Cố: “...” Cha vợ đại nhân không phải là ta nên gọi sao?
Trong khi Cơ Hòa còn chưa kịp phản ứng, Diệp Mộ Hàn cất giọng: “Mang đồ vào đi.”
Đồ lục tục được đưa vào, Cơ Hòa đang muốn nổi đóa, Diệp Mộ Hàn vỗ tay: “Mở ra!”
“Cạch—— “
Một rương được mở ra, bên trong tất cả đều là bạc trắng lóa.
“Cạch—— “
Lại một cái rương được mở ra, tất cả đều là vàng thỏi óng ánh.
“Cạch—— “
Lại mở ra, một rương khác đầy dạ minh châu.
Nếu như nói, Cơ Hòa nhìn thấy thùng thứ nhất liền khinh bỉ, vậy khi nhìn đến thùng thứ ba thì mắt đã sáng trưng.
Tộc nhân tộc Nhân Ngư thích nhất là trân châu, hơn nữa là trân châu có thể phát sáng.
Thấy Cơ Hòa đã thoả mãn, Diệp Mộ Hàn ý bảo không cần mở thùng tiếp nữa, sau đó phấn chấn dắt Cơ Cố vào phòng của y.
Vì sao Cơ Cố có cảm giác mình bị cha ruột bán?
Vào phòng, chỉ còn lại hai người Cơ Cố và Diệp Mộ Hàn. Cơ Cố bỗng thấy khẩn trương, siết chặt ngón tay mình.
Diệp Mộ Hàn nhìn thấy y khẩn trương, đóng cửa lại, hôn lên mặt y: “Tại sao không nói gì?”
“Ngươi trở nên không giống với lúc trước.” Cơ Cố nói.
Diệp Mộ Hàn nghe vậy ánh sáng trong mắt tối sầm lại: “Đúng là không giống với lúc trước, hiện tại ta càng thích ngươi hơn trước kia.”
Cơ Cố thẹn thùng, nhẹ nhàng nói: “Ta cũng thích ngươi.”
Diệp Mộ Hàn cười rộ lên, ngũ quan sinh động rất nhiều, một tay ôm y, môi chạm môi, chạm nhẹ, rồi càng đong đầy cảm xúc hơn.
Về vấn đề thành thân của hai người, Cơ Cố và Diệp Mộ Hàn đều cho rằng không cần phải làm náo nhiệt, mời trưởng bối hai bên ngồi cùng nhau ăn bữa cơm là được.
Đã đến tuổi trung niên, Lâm Tử Mặc nhìn Diệp Mộ Hàn trưởng thành mà thở dài, con lớn không cần cha, câu này quả thật không sai.
Nhân phẩm Cơ Cố không có vấn đề, chỉ có hơi dễ hoảng, hơi mơ hồ, hơi không biết lượng sức mà thôi.
Diệp Mộ Hàn sống cùng y, Lâm Tử Mặc cũng yên tâm.
Sau khi cơm nước xong, quan hệ được định xuống. Cơ Cố và Diệp Mộ Hàn có thể động phòng rồi.
Diệp Mộ Hàn đã sớm chuẩn bị tốt, sợ lần đầu tiên làm đau Cơ Cố, còn cố ý đến chỗ Diệp Nhiên Tiêu thỉnh giáo một phen.
Nhưng mà não Cơ Cố bị úng nước không ít, còn đang vọng tưởng mình là vai trên.
Cuối cùng, kết cục đương nhiên vô cùng thê thảm, Cơ Cố quân lính tan rã, bị ăn sạch sành sanh.
Sau khi lập gia đình, Cơ Cố theo Diệp Mộ Hàn đến Vu tộc.
Chỉ có điều Cơ Cố là một nhân ngư nên thích nước, cũng may Diệp Mộ Hàn đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Diệp Mộ Hàn cho xây dựng một tòa biệt viện, dùng để khai thông ao, dẫn nước chảy từ tộc Nhân Ngư về, hoàn cảnh sống không khác gì ở tộc Nhân Ngư.
Hơn nữa còn rất lớn rất rộng, Cơ Cố thích vô cùng.
Diệp Mộ Hàn rất bận, nhưng Cơ Cố biết tự tìm thú vui, ban ngày nghịch nước thỏa thuê, mệt mỏi thì chạy đến thư phòng tìm Diệp Mộ Hàn, nằm lên đùi hắn ngủ.
Buổi tối Diệp Mộ Hàn chắc chắn sẽ không cho Cơ Cố ngủ ở sông, bằng không chẳng phải là hắn sẽ “đói” chết trong phòng.
Cơ Cố rất thích làm chuyện phu thê, vì rất thoải mái, cho dù là ở dưới.
Cơ Cố và Lâm Tử Mặc đều mang chủ nghĩa hưởng lạc, bất luận là vai gì, quan trọng phải là thoải mái, mà không cần mình phải động thân.
Diệp Mộ Hàn hầu hạ Cơ Cố thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn của y trở nên hồng nhuận, sắc xuân đầy mặt, làn da còn non mềm hơn so với trước kia.
Tuy ngoại hình của Diệp Mộ Hàn khác biệt rất lớn với khi còn bé, nhưng Cơ Cố vẫn cực thích hắn, hơn nữa càng thích hơn trước kia, vì Diệp Mộ Hàn luôn thủy chung, một mực không đổi.
16 năm lắng đọng, không chỉ có Diệp Mộ Hàn trở nên chín chắn, Cơ Cố cũng đáng tin hơn, không thích chạy nhảy tung tăng như trước nữa.
Sắp đến sinh nhật 140 tuổi của Cơ Cố rồi, Diệp Mộ Hàn hỏi y: “Ngươi muốn quà gì?”
Cơ Cố ngẫm nghĩ hồi lâu, dù sao hiện tại y không thiếu gì cả, đột nhiên nhớ ra, nói: “Ngươi dẫn ta về rừng Vạn Vật được không, ta muốn trở về thăm.”
“Được.” Diệp Mộ Hàn nói được làm được.
Nhanh chóng xử lý xong chuyện của mình, Diệp Mộ Hàn dẫn Cơ Cố trở về rừng Vạn Vật.
Thấy nhi tử và nhi tức trở về, Lâm Tử Mặc và Diệp Nhiên Tiêu đương nhiên rất cao hứng, vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn.
Cơ Cố đi vào nhà gỗ nhỏ quen thuộc, woa một tiếng. Diệp Nhiên Tiêu thản nhiên nói: “Gào cái quỷ gì.”
Cơ Cố bĩu môi, mắt lóe sáng: “Nơi này là nơi ta lần đầu gặp ngươi!”
“Ngươi sinh ra ở đây, khi đó ngươi nhỏ xíu, còn bé hơn cánh tay của ta, hơn nữa lớn lên rất giống một con khỉ, cực kỳ xấu!”
Diệp Mộ Hàn: “...”
Hừm, vợ mình lớn tuổi hơn mình, còn bế lúc mình còn bé, cảm giác này thật sự quá khó chịu.
Diệp Mộ Hàn nghiến răng, tuy rất muốn thu thập Cơ Cố, nhưng thấy y vui vẻ như vậy nên nể mặt tha cho y lần này.
Cơ Cố lại chạy ra sông bắt cá. Kỳ Lân thấy y đã về, vui vẻ nên khẩu vị tốt hơn, ăn mười con cá cũng không tốn sức.
Tỳ Hưu lẳng lặng dựa vào bờ, mắt nhìn Kỳ Lân, xuống nước lông sẽ ẩm ướt, cho nên nó rất không thích xuống nước.
Tuy Đại Béo và Nhị Béo không ăn cá, nhưng cũng tới tham gia náo nhiệt tiện thể xoát cảm giác tồn tại, nhìn thấy cá ló đầu ra đã oai oái kêu to, không chỉ không đến giúp, còn dọa cho cá chạy hết.
Đến giờ ăn cơm, Kim Điêu dẫn Đại Béo đi tìm đồ ăn. Nhị Béo tự mình đi bắt sâu, bắt được nhưng không ăn, mà là đưa đến một cái ổ chim.
Trong ổ chim này có một chim họa mi vô cùng xinh đẹp, Nhị Béo vừa thấy đã yêu, mỗi ngày kiếm ăn đến xum xoe.
Chim họa mi không ghét Nhị Béo, có thể nói, đại khái Nhị Béo sắp có thể thoát ế rồi.
Ở rừng Vạn Vật mười ngày, Cơ Cố cảm thấy mỹ mãn, về nhà.
Nhưng sau khi về đến nhà, Diệp Mộ Hàn lôi hết nợ nần trong mười ngày qua ra tính một lượt.
Ngày hôm sau, Cơ Cố ngủ như chết. Lăn lộn cả đêm, toàn thân y chỗ nào cũng đau.
Diệp Mộ Hàn, ngươi đúng là không phải người!