Chương 12: Tìm được Thánh tử??

Nam Thê Xung Hỉ Biết Sinh Con

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Sau vụ thuốc xổ, ngày hôm sau Diệp Hoan lại níu kéo y phục của nương cậu ta, nài nỉ: “Nương, con muốn tìm ca ca ngày hôm qua để chơi.”

Tam phu nhân cũng biết tính cách của hài tử mình, nên muốn cho cậu ta đi hành xác Lâm Tử Mặc.

“A Tam, đưa tiểu thiếu gia đến chỗ Lâm Tử Mặc, cho tiểu thiếu gia chơi với y một lát.” Tam phu nhân ra lệnh cho gã hầu của mình.

A Tam dẫn theo Diệp Hoan đi gõ cửa phòng Lâm Tử Mặc, khi đó Lâm Tử Mặc đang xem bản vẽ Diệp Minh phái người đưa tới, vô cùng tập trung, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa suýt nữa đã phóng rắm ra rồi.

“Ai thế hả?” Lâm Tử Mặc tức giận hỏi.

“Thiếu nãi nãi, tiểu nhân thuộc phủ tam phu nhân. Tam phu nhân bảo tiểu nhân dẫn tiểu thiếu gia đến tìm thiếu nãi nãi.”

Tiểu nhi tử của tam phu nhân? Dẫn nó tới tìm ta làm gì? Lâm Tử Mặc nghi ngờ mở cửa.

Diệp Hoan nhìn thấy Lâm Tử Mặc, lập tức chỉ tay vào Lâm Tử Mặc, ra lệnh: “Bản thiếu gia lệnh ngươi chơi với ta!”

Mạ cha ơi, thật đúng là một thằng nhóc hư đốn, giọng điệu không vừa à nha, ngươi mẹ nó tưởng mình là tổng giám đốc bá đạo à?! Còn lệnh?! Lâm Tử Mặc thật muốn ném thằng nhóc hư đốn này xuống sông quách cho rồi.

Lâm Tử Mặc nghĩ vòng vo, đáp ứng vô cùng sảng khoái: “Được thôi, ta là người thích chơi với tiểu hài tử, để tiểu thiếu gia ở chỗ ta thì ngươi yên tâm đi.”

Gã hầu vừa nghe Lâm Tử Mặc nói vậy, biết rõ Lâm Tử Mặc muốn đuổi gã đi. Gã lập tức hành lễ lui xuống.

Diệp Hoan đẩy Lâm Tử Mặc đang đứng chặn ở cửa ra, nghênh ngang đi vào. Cậu ta hất đầu, ra vẻ khoan dung, như một con công cao ngạo, tư thái như này y hệt như nương của cậu ta.

Lâm Tử Mặc tự nhủ “không tức giận, không tức giận”, ép lửa giận của mình xuống.

Diệp Hoan đi vào, bốn phía tìm kiếm đồ chơi, thấy cái gì cũng đều muốn ra tay kiểm tra, trời biết Lâm Tử Mặc rất muốn chặt tay của thằng nhóc xấu xa này.

Đột nhiên ánh mắt Diệp Hoan sáng lên, Lâm Tử Mặc thầm kêu không ổn. Diệp Hoan lấy rối gỗ “Đại Béo Nhị Béo”, thích thú vuốt vuốt.

Con rối gỗ được làm dựa theo hình dáng của Đại Béo và Nhị Béo, là bảo bối của Lâm Tử Mặc, cho nên luôn được đặt ở nơi bắt mắt nhất, để y thuận tiện nghịch tay, ai biết hôm nay bị Diệp Hoan xem trọng.

“Này, ngươi cẩn thận một chút, đừng làm rơi vỡ.”

Diệp Hoan vốn đang chơi sung sướng, vừa nghe Lâm Tử Mặc nói vậy, cảm thấy Lâm Tử Mặc đang ra lệnh cho cậu ta. Cậu ta lập tức không vui, muốn ném con rối xuống đất.

Cũng may Lâm Tử Mặc tay mắt lanh lẹ, đã sớm thấy tên nhóc này “khó chơi” nên đã kịp thời tiếp được, để qua một bên.

Tuy đồ không bị hư nhưng Diệp Hoan đã thành công chọc giận Lâm Tử Mặc.

Lâm Tử Mặc dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Hoan Hoan, ngươi xem ở đây ca ca không có nhiều đồ chơi lắm.”

Diệp Hoan gật đầu.

“Từ nay về sau còn muốn đến chơi nữa không?”

“Muốn.”

“Vậy ngươi và ca ca làm giao dịch đi, ta bẹo mặt ngươi một lần, ngươi có thể tới đây chơi một phút, bẹo 60 cái là sáu mươi phút, ý là nửa canh giờ. Ca ca và ngươi thân thiết vậy nên ta sẽ miễn cho ngươi thêm mười phút, thế nào?” Lâm Tử Mặc bắt đầu lừa gạt tiểu hài tử.

Rốt cuộc Diệp Hoan chỉ là một tiểu hài tử, rất dễ dàng bị mắc lừa, hơn nữa chỉ bẹo mặt thôi mà, cha nương đều thích bẹo mặt cậu ta. Vì vậy, Diệp Hoan liên tục gật đầu: “Được, một lời đã định.”

Lâm Tử Mặc “hành sự”, bắt đầu bẹo khuôn mặt non của Diệp Hoan. Không thể không nói, tuy Diệp Hoan không làm người yêu mến nhưng làn da này quả là không tệ, được nương cậu ta nuôi đến trắng trẻo mập mạp.

Vào ban đêm, Diệp Hoan trở về phòng của tam phu nhân, tam phu nhân vừa nhìn thấy mặt Diệp Hoan, sợ tới mức đâm châm vào ngón tay.

Thế nhưng, Tam phu nhân không quan tâm đến ngón tay của mình, kinh ngạc hỏi Diệp Hoan: “Mặt con sao hồng vậy?! Trên mặt còn có dấu tay, có phải là Lâm Tử Mặc đánh con không?!”

“Đi! Nương dẫn con đi đòi lại công bằng!” Tam phu nhân kéo Diệp Hoan mặt hồng như mông khỉ, muốn đi tìm Lâm Tử Mặc.

Diệp Hoan ngồi xuống đất, không muốn đi, còn trách cứ nương cậu ta ngốc: “Nương, đây là ước định giữa con và ca ca, nương đừng quản. Ca ca còn đưa cho con một hình nộm đây này!”

Tam phu nhân thấy con mình cầm một tượng đất chỉ đáng vài văn tiền trong tay mà tức muốn chết, một cái tượng đất đã bị mua chuộc?! Thật không có tiền đồ!

Từ đó, mặc kệ Diệp Hoan náo thế nào, tam phu nhân tuyệt đối sẽ không cho cậu ta đến chỗ Lâm Tử Mặc.

Đồng thời, trong phủ xảy ra không ít việc lạ.

Lúc nhị phu nhân ra cửa, vô ý bị chậu hoa đập trúng, rất trùng hợp rằng chậu hoa vừa đập trúng trán nhị phu nhân, ngay sau đó một con mắt cũng bị đâm bị thương. Đại phu đã nói không đến mức mù nhưng tầm nhìn sẽ mờ đi rất nhiều.

Còn tam phu nhân, mỗi khi đến nửa đêm sẽ bị một ít âm thanh không sạch sẽ làm bừng tỉnh, như là tiếng khóc của nữ nhân hoặc tiếng kêu thảm thiết. Tam phu nhân sợ tới mức đã lâu chưa được ngủ một giấc an ổn.

Nhị phu nhân và tam phu nhân cũng hoài nghi việc này có liên quan đến Lâm Tử Mặc, nhưng không có chứng cứ nên các bà liền đi tìm đại phu nhân.

Đại phu nhân trầm ngâm không nói, cũng biết có liên can với Lâm Tử Mặc. Trong lòng ba người đều cho rằng Lâm Tử Mặc là một người võ công cao cường.

Lâm Tử Mặc vô duyên vô cớ lại cõng thêm vài tội danh, nhưng tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn. Mỗi ngày sau khi rời giường, y đều ra sân tập chín động tác thể dục “theo đài phát thanh”.

Nội gián của đại phu nhân thấy vậy mới báo chuyện này cho đại phu nhân, rằng Lâm Tử Mặc mỗi ngày luyện công trong sân, mà chiêu thức rất mới mẻ, ra tay lưu loát, rất có khả năng là võ công bí tịch tuyệt mật thất truyền đã lâu!

Đối với việc trong phủ đang tuyên truyền Lâm Tử Mặc thành thần như vậy, Lâm Tử Mặc hoàn toàn chẳng biết. Mỗi ngày, y chỉ trêu chim, tiện thể chờ “điện thoại” của Kỳ Lân.

Trong ngự thư phòng, hoàng thượng An quốc tôn quý - An Yến đang xem tấu chương, giữa mày cau lại.

Mặc dù An Yến đã trên năm mươi tuổi, nhưng uy nghiêm không hề thua kém so với thời điểm đăng cơ năm đó chút nào. Mặc dù hơi phát tướng, nhưng do từ trong ra ngoài tràn ngập khí thế quân vương khiến người ta không thể không thần phục.

“Hoàng thượng, quốc sư cầu kiến.” Giọng lanh lảnh của thái giám vang lên, mặc dù không chói tai nhưng khá bén nhọn.

Tay hoàng thượng dừng một chút, ngẩng đầu: “Truyền.”

Quốc sư Thẩm Tuyệt đẩy cửa tiến vào, quỳ xuống hành lễ: “Thần tham kiến hoàng thượng!”

Hoàng thượng ném tấu chương sang một bên, ánh mắt phóng tới chỗ Thẩm Tuyệt, ra hiệu cho hắn đứng dậy: “Ngươi không phải đi bế quan sao? Lần này sao lại xuất quan nhanh như vậy.”

Thẩm Tuyệt đứng thẳng ở một bên, vẻ mặt kích động mà không lời nào có thể diễn tả được: “Lần này vi thần xuất quan sớm, là vì hôm qua bói ra được một tin tốt.”

“Ồ? Tin tốt gì?” An Yến hứng thú.

“Bẩm hoàng thượng, thần tính ra, thánh tử đã xuất hiện.” Thẩm Tuyệt nói năng có khí phách, hiển nhiên rất khẳng định.

“Thánh tử? Truyền thuyết thánh tử thì trẫm có biết, chỉ có điều một mực không tin thôi.”

“Vi thần tin rằng thánh tử thật sự tồn tại! Từ xưa đến nay, thánh tử đều không ngoại lệ là một người đến từ thế giới khác, có được năng lực vạn năng, chỉ cần tìm được thánh tử thì có thể tìm ra thánh thú Kỳ Lân.” Thẩm Tuyệt thấy hoàng thượng không tin, vội vàng giải thích cặn kẽ một phen.

An Yến không quan tâm những lời kia, chỉ bắt lấy trọng điểm là phải tìm ra Kỳ Lân.

An Yến đứng lên, chắp tay sau lưng, thở dài: “Từ khi đăng cơ, trẫm đã luôn phái người vào rừng Vạn Vật tìm kiếm Kỳ Lân. Tuy nhiên, đã nhiều năm như vậy rồi, người đi không một ai sống sót, cũng không hề có tin tức của Kỳ Lân.”

“Hoàng thượng yên tâm, chỉ cần tìm được thánh tử thì nhất định có thể tìm được thánh thú Kỳ Lân, đó là điều không thể nghi ngờ! Xin hoàng thượng tin tưởng vi thần!”

Thẩm Tuyệt vẫn luôn trung thành và tận tâm, cúc cung tận tụy với An Yến, điểm ấy An Yến hiểu rõ, vì vậy đã lựa chọn tin tưởng Thẩm Tuyệt, theo lời hắn.

“Vì thế ý ngươi là, muốn trẫm trước đi tìm thánh tử trước.”

“Vâng, kính xin hoàng thượng tin tưởng thần lần này.”

Diệp Nhiên Tiêu ngồi trong gian phòng trang nhã ở Thấm Tâm lâu, kiên nhẫn chờ điểm tâm vẫn còn chưa xong.

Diệp Hoa nhìn Diệp Nhiên Tiêu khí định thần nhàn uống trà, trong lòng thầm bội phục Lâm Tử Mặc. Thiếu nãi nãi thật sự quá giỏi, trước kia thiếu gia chưa bao giờ kiên nhẫn như vậy.

Hiện tại lại vì chờ đóng gói điểm tâm cho thiếu nãi nãi, cam nguyện ngồi ở đây thật lâu.

Diệp Hoa hỏi Diệp Nhiên Tiêu: “Thiếu gia, người rõ là yêu mến thiếu nãi nãi, vì sao còn muốn phái người đi điều tra hắn?”

Diệp Nhiên Tiêu mím môi: “Mỗi ngày câu hỏi của ngươi thật không ít nhỉ? Ta bảo ngươi điều tra kết quả thế nào rồi, tính thời gian cũng không ngắn đi.”

Diệp Hoa biết rõ đây là điềm báo Diệp Nhiên Tiêu sắp dạy dỗ người rồi, vội vàng nhận sai: “Thiếu gia ta sai rồi, ta không bao giờ hỏi nữa! Kết quả... Kết quả kia...”

“Nói.” Diệp Nhiên Tiêu buông mắt, để chén trà trong tay xuống.