Chương 44: Ngồi Xe Lăn Suốt Đời

Năm Tháng Không Từ Bỏ

Đăng vào: 12 tháng trước

.



* * * * * * *
Bệnh viện thành phố Ngạn Dương.

Đèn trong phòng cấp cứu bật sáng, xe cấp cứu được đẩy nhanh vào nửa phút trước, máu của người nằm trên đó chảy tí tách từng giọt, rơi xuống những nơi chiếc xe chạy ngang qua.

Chu Chẩm Nguyệt ngơ ngác đứng bên ngoài phòng cấp cứu, cổ áo và cánh tay dính đầy vết máu, chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ phải cũng bị máu nhuộm đến mức không nhìn ra được màu gốc.

Tiểu Ngải vừa đưa ông lão về nhà liền nghe tin xảy ra tai nạn, nàng hốt hoảng không ngừng nghỉ chạy đến bệnh viện.

Nàng biết rằng Chu Chẩm Nguyệt giờ đây chỉ đem sự chú ý đặt trên người Nhị tiểu thư, nàng cần giúp cô trả lời các câu hỏi của cảnh sát và xem xét quá trình xảy ra tai nạn.

Trước khi đến bệnh viện, nàng đã đến đồn cảnh sát nhìn tình trạng của chiếc xe, chỗ ghế lái hư hỏng nặng nề, những điểm chết do va chạm với cây cối đều nằm trên người Mục Tuyết Y, mà chỗ ghế phụ kế bên lại không có chút trầy xước gì.

Đến cảnh sát cũng bất ngờ, bọn họ chưa từng thấy một vụ tai nạn nào kỳ lạ như thế, rõ ràng hai người đều ngồi phía trước, thế mà chỉ có một người bị thương nặng, người còn lại ngay cả một cọng tóc cũng không hề bị ảnh hưởng.

Rất hiển nhiên, là do Mục Tuyết Y cố tình lấy bản thân che chắn cho người bên cạnh.

Tiểu Ngải ngập ngừng bước tới, hô nhỏ: "Chu tổng?"
Lông mi Chu Chẩm Nguyệt run rẩy, nhưng giọng nói càng run dữ dội hơn: "...!Mau đi điều tra, xe của tôi không thể vô duyên vô cớ xuất hiện sự cố như vậy, đi điều tra rõ ràng..."
Tiểu Ngải: "Vâng, vâng, em lập tức đi điều tra, chị không cần gấp gáp.

Túi khí trong xe cũng bung ra rồi, Nhị tiểu thư nhất định không gặp nguy hiểm gì."
Cửa phòng cấp cứu bỗng nhiên mở ra, một trong những bác sĩ phụ trách bước ra ngoài, nói với Chu Chẩm Nguyệt: "May mắn, nội tạng của bệnh nhân không bị tổn thương nghiêm trọng.

Thế nhưng phần da trên tay chân và cái trán bị một ít mảnh kính đâm vào tạo nên một vài miệng vết thương không nhỏ, mắt cá chân bên phải bị đứt gân, cẳng tay trái bị gãy xương, hiện tại đang tiến hành cắt bỏ mô hoại tử và khâu lại.

Cô cứ yên tâm, tạm thời bệnh nhân không có nguy hiểm đến tính mạng."
Chu Chẩm Nguyệt nghe bác sĩ nói không có nguy hiểm đến tính mạng, hơi thở gấp gáp mới thoáng chậm lại.

Bác sĩ dừng một chút, nói thêm: "Nhưng cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, gân mắt cá chân phải của cô ấy bị thương rất nặng, dù có theo dõi và phục hồi chức năng thì khả năng cao vẫn không...!không có cách nào hoàn toàn khôi phục."
Chu Chẩm Nguyệt sửng sốt: "Có...!nghĩa là?"
Bác sĩ: "Tức là cô ấy có thể phải dùng nạng cả đời.

Nghiêm trọng hơn, cô ấy sẽ ngồi xe lăn cả phần đời còn lại."
Chu Chẩm Nguyệt nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Khi hít vào, hơi thở mang theo run rẩy.

Thật lâu sau, cô chậm rãi thở ra, tiếng nói có chút bất ổn: "Khi nào em ấy mới tỉnh lại?"
Bác sĩ liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Có thể là ngày mai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra...!là sáng sớm ngày mai."
Chu Chẩm Nguyệt: "Được rồi, cảm ơn bác sĩ."
Chờ Mục Tuyết Y hôn mê được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, sau đó được đưa vào phòng nằm một người, Chu Chẩm Nguyệt mới kiểm tra thời gian.

Lúc này vẫn đang là buổi chiều.

Cô gọi Tiểu Ngải cùng nhau đi đến đồn cảnh sát, muốn nhân khoảng thời gian Mục Tuyết Y còn đang mê man, kiểm tra hồ sơ vụ tai nạn và lời khai của tài xế lái chiếc xe tải ngược chiều.

Lời nói của bác sĩ vừa nãy đã khiến cho cô không có cách nào bình tĩnh giải quyết nổi chuyện này.

* * *
Theo như dự đoán của bác sĩ thì sáng mai Mục Tuyết Y mới tỉnh lại.

Nhưng hơn tám giờ tối, nàng đã mơ hồ mở mắt.

Bởi vì không ai nghĩ rằng nàng sẽ tỉnh lại vào lúc này, vì lẽ đó Chu Chẩm Nguyệt không có ở cạnh bên chăm sóc, lại sợ ông lão lo lắng nên không có thông báo cho ông biết, bên giường bệnh lúc này vắng vẻ đến đáng sợ.

Mục Tuyết Y cảm thấy trên người có nhiều chỗ rất đau, cánh tay và mắt cá chân đau đớn vô cùng, trên trán như có một lỗ thủng, đau đến mức nàng không dám ngọ nguậy đầu.

Nàng cố gắng từ từ ngồi dậy, đã lâu không được uống nước, nàng muốn lấy cái ấm trên tủ đầu giường rót một ly nước cho bản thân.

Nhưng ngón tay vừa chạm vào ấm nước, điện thoại trên bàn đột ngột sáng lên.

Đi kèm tiếng rung "ù ù", dãy số quen thuộc bỗng hiện lên chính giữa màn hình.

Mục Tuyết Y nhìn chằm chằm điện thoại, vô số cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng không ngừng cuồn cuộn.

Vốn dĩ "sợ hãi" mới là cảm xúc chiếm vị trí chủ đạo, nhưng tựa hồ quá mức sợ hãi, cũng không còn sợ nữa.

Nàng cầm điện thoại ấn nút nhận cuộc gọi, sau đó đặt ở bên tai.

Giọng nói thâm trầm của Mục Quốc Thừa vang lên: "Thế nào, bây giờ có muốn đổi ý không?"
Mục Tuyết Y không vòng vo mà trực tiếp hỏi thẳng: "Là ba động chân động tay với chiếc xe của A Nguyệt?"
Mục Quốc Thừa: "Hết cách rồi, đây là con ép ta.

Ta biết hiện giờ con rất yêu cô ta, vì muốn ở bên cô ta mà có thể gạt đi an toàn của chính mình.

Nhưng ta nghĩ...!hẳn con sẽ không bỏ qua an toàn của Chu Chẩm Nguyệt đâu nhỉ? May mắn lần này con ngồi ở chỗ tài xế, Chu Chẩm Nguyệt mới thoát được một kiếp.


Nếu có lần sau, chưa chắc con có thể bảo vệ được cô ta."
Đôi mắt Mục Tuyết Y đỏ ngầu, giọng điệu khàn khàn: "Ba dùng chị ấy để uy hiếp con?"
Mục Quốc Thừa: "Đúng, đúng là ta dùng cô ta để uy hiếp con.

Nếu như con nghe lời sớm trở về nhà kết hôn, chuyện vừa rồi cũng sẽ không xảy ra, không phải sao?"
Mục Tuyết Y trầm mặc giây lát rồi nói: "A Nguyệt có thủ đoạn của riêng mình, chị ấy sẽ điều tra được là do ba làm, lão Chu nhất định sẽ không bỏ qua cho nhà họ Mục."
Mục Quốc Thừa cười lạnh: "Ta không nghĩ như thế đâu? Ba năm trước ta kêu người động tay động chân với cô ta, ba năm, vậy mà ta nào có thấy ai khác điều tra được là ta làm cơ chứ."
Bầu không khí nhất thời đông cứng.

Mục Tuyết Y không thể tin được: "Vụ tai nạn ba năm trước của A Nguyệt cũng là do ba làm?!"
Mục Quốc Thừa bình tĩnh nói: "Ta bỏ ra công sức lớn như vậy mới trộm được tài liệu mật, ta chắc chắn phải bảo đảm, lúc kế hoạch thành công cũng là lúc mà Chu Chẩm Nguyệt phải nằm một chỗ, cô ta lúc đó nhất định phải không có cách nào chủ trì được tình hình của công ty."
Mục Tuyết Y nghẹn lời, thật lâu không thốt ra được câu nào.

Mục Quốc Thừa: "Ta nói cho con điều này chỉ vì muốn cho con biết, nhà họ Mục cũng có thế lực và thủ đoạn của nhà họ Mục.

Đừng cố chống đối, con ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lời ta cũng không còn đường khác để lui, hiểu rồi chứ? Tầm lúc này ngày mai ta sẽ bảo người đến đón con, chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi Chu Chẩm Nguyệt đi."
"Tút—"
Điện thoại bị ngắt quãng.

Mục Tuyết Y nhắm mắt lại, nỗ lực chế ngự tâm tình hỗn loạn, lồng ngực phập phồng ngày càng nhanh, hô hấp cũng theo đó càng lúc càng mãnh liệt.

Cuối cùng, nàng không chịu được nữa, đưa tay cầm lấy ấm nước và cái ly trên bàn nện thật mạnh vào tường.

"Bang——"
Âm thanh vỡ vụn của thủy tinh tựa như sấm chớp nổ tung trời.

Nàng loạng choạng bước xuống giường đem cửa phòng khóa trái, nhặt hết mọi thứ có trong phòng rồi đập phá như điên dại, chai nước thuốc, giá truyền dịch, tất cả đều nện trên sàn nhà tạo ra một âm thanh vang dội.

Dù chỉ cử động được một tay một chân, cũng không ngăn cản được cơn điên cuồng của nàng.

Hai kiếp của Mục Tuyết Y cộng lại cũng chưa từng đập phá nhiều đồ đạc như vậy.

Tính cách nàng hiền lành, nổi nóng chưa bao giờ phát tác ra ngoài, huống chi ở nơi công cộng, nàng luôn tôn trọng và nâng niu những thứ tài sản chung, nếu là thường ngày, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ dám động vào nó.

Nhưng bây giờ, cái gì đạo đức, cái gì nhẫn nhịn, nàng dường như không còn nữa.

Sau khi đập phá, nàng không còn chút sức lực nào, nửa cây kim đứt rời ở trên mu bàn tay đâm sâu vào da thịt, những vết thương được băng bó tỉ mỉ bị nứt ra rồi rỉ máu, mắt cá chân phải càng đau hơn, đau đến hai bên thái dương của nàng đều co giật.

Nàng yếu ớt dựa vào tường ngồi xuống, nhìn đầu phía trên giá truyền dịch, khóe mắt chảy ra một dòng lệ.

Đến tột cùng nàng phải làm sao?
Nàng không thể quay về, bởi vì nàng đã hứa sẽ luôn ở bên cạnh A Nguyệt.

Nhưng ở bên cạnh A Nguyệt, chỉ mang lại cho A Nguyệt nhiều nguy hiểm hơn.

Có phải là...!
Có phải là đời này...!chỉ cần nàng chết đi một lần nữa, hết thảy mọi chuyện mới được giải quyết?
Mục Tuyết Y nắm chặt giá truyền dịch, từ dưới mặt đất điên cuồng đứng dậy, hung hăng đập mạnh cái giá, trên tường ầm một tiếng, giá truyền dịch trực tiếp gãy ngang làm đôi.

Nàng vừa khóc vừa cười, quay vào tường hét lớn: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì tôi phải chết? Tôi chỉ muốn sống như một người bình thường, tôi chỉ muốn ở cạnh người mà tôi yêu thương, tôi làm sai cái gì?!"
"Tại sao mỗi lần nhìn thấy một chút ánh sáng lại muốn kéo tôi về dưới bùn lầy? Tại sao cứ đe dọa tôi?" Mục Tuyết Y kịch liệt run rẩy, máu thấm ra khỏi băng gạc trên trán, chảy dọc theo huyệt thái dương: "Tôi đã tận lực theo ý muốn của mấy người, tại sao cứ phải chèn ép tôi từng bước từng bước! Tôi không có quyền lựa chọn xuất thân, tôi không có quyền lựa chọn sẽ gả cho ai, tôi không thể lựa chọn bất cứ điều gì! Dựa vào cái gì? Tôi đã làm sai điều gì? Trên thế giới này nhiều người như vậy, dựa vào cái gì tôi phải sống sót như một con chó?!"
Nàng gào thét đến khản cả cổ, chân phải bị thương không thể tiếp tục đứng thẳng, nàng gập đầu gối quỳ xuống, trên khuôn mặt toàn là nước mắt.

"Tôi vậy mà...!không thể bảo vệ chị ấy...!kiếp trước không thể, đời này vẫn không có biện pháp bảo vệ chị ấy...!Lẽ nào tồn tại trong cái xã hội này, không đạp lên đầu kẻ khác, thật sự sẽ không có cách nào bảo vệ cho người mình yêu thương ư..."
Y tá bệnh viện phát hiện trong phòng bệnh có tiếng động dị thường, mau chóng chạy đến kiểm tra tình hình, mới phát hiện cửa bị khóa trái.

Bọn họ vội liên hệ với y tá khác tìm chìa khóa, lại gọi điện thoại thông báo cho người nhà bệnh nhân.

Chu Chẩm Nguyệt đang ở đồn cảnh sát xem báo cáo, nhận được cuộc gọi từ phía bệnh viện, sắc mặt cô thay đổi rõ rệt, vội vã cùng Tiểu Ngải chạy như bay đến bệnh viện.

Cả quãng đường gặp đèn đỏ đều bất chấp vượt qua, chưa tới mười phút đã tới nơi.

Các y tá vẫn đang cố gắng mở cửa phòng bệnh, chìa khóa có thể mở được ổ khóa, nhưng then chốt cửa bên trong không thể mở ra được từ bên ngoài.

Chu Chẩm Nguyệt chạy đến trước cửa phòng bệnh, mái tóc dài của cô bị gió thổi làm cho rối tung, trên trán thấm ra vài giọt mồ hôi, nghe được tiếng khóc ở bên trong, cô dùng sức đập cửa: "Tuyết Y! Tuyết Y!"
Tiểu Ngải gấp đến độ đỏ cả mặt: "Làm sao bây giờ?"
Chu Chẩm Nguyệt xua tay, nói với các y tá và nhân viên bảo vệ xung quanh: "Mấy người tránh ra, tất cả tổn thất ở bệnh viện hôm nay tôi đều đền hết cho mấy người."
Tiểu Ngải: "Chu tổng..."
Chu Chẩm Nguyệt lùi về sau hai bước, tập trung nhìn vào then chốt cửa, một cước đạp mạnh, cửa "ầm" một tiếng đã bị cô đá văng, then chốt cửa lạch cạch rơi xuống nền đất.

Chu Chẩm Nguyệt giơ tay, ra hiệu với những người khác đừng lại gần.

Cô cẩn thận đi vào, ánh mắt vội vàng tìm tòi người kia trong đống hỗn độn.

Phòng bệnh không lớn, cô dễ dàng tìm được Mục Tuyết Y đang ôm đầu gối, co người ngồi rúc ở trong góc.

Chu Chẩm Nguyệt liếc mắt nhìn những mảnh thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất, chậm rãi nhích tới gần, vừa đi cô vừa nhỏ giọng nói: "Tuyết Y, bình tĩnh một chút, là tôi."
Mục Tuyết Y giương đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ nhìn cô, khóc không thành tiếng: "A Nguyệt..."
"Tôi ở đây." Chu Chẩm Nguyệt cẩn thận ngồi xổm xuống trước mặt Mục Tuyết Y, nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai thon gầy của nàng, che đi vết thương đang rỉ máu nơi đó, ngữ khí dịu dàng tựa như một dòng nước ấm: "Tôi ở đây."
Nước mắt Mục Tuyết Y rơi càng dữ dội, nàng khóc nức nở nói: "Tại sao...!tại sao bọn họ đối xử với em như vậy...!bọn họ rõ ràng là người thân ruột thịt, nhưng vẫn...!làm thế với em..."
Chu Chẩm Nguyệt nắm vai nàng, cố gắng khiến thanh âm của bản thân trở nên mềm mại nhỏ nhẹ.

"Em nghe tôi nói, tôi biết gia đình em rất xấu xa và tồi tệ.

Tôi biết ba em không thích em, chị gái căm hận em, mẹ ruột cũng rắp tâm lợi dụng em."
Mục Tuyết Y khóc đến mức nhòe cả mắt, dưới ánh đèn trần không mấy sáng sủa, nàng chỉ có thể mơ hồ trông thấy từng đường nét ôn nhu của Chu Chẩm Nguyệt.

"Nhưng Tuyết Y à..." Từng đầu ngón tay giữ bả vai nàng có hơi thu lại: "Trên thế giới này vẫn còn có tôi."
Mục Tuyết Y ngây người nhìn cô.

.

Chu Chẩm Nguyệt rũ mắt, thì thầm từng chữ một:
"Tôi yêu em.".