Đăng vào: 12 tháng trước
* * * * * * *
Tại gian hàng chợ đêm, bà chủ đầm đìa mồ hôi đang nấu một bát mì vằn thắn nhỏ, trong nồi hơi nước bốc lên nghi ngút.
Chu Chẩm Nguyệt khoanh hai tay đứng một bên, Mục Tuyết Y ở phía sau đứng cách cô năm bước chân, cả hai rơi vào im lặng.
Phần mì vằn thắn đã nấu xong, bà chủ đóng gói bỏ vào túi ni lông, đưa cho Chu Chẩm Nguyệt, lau mồ hôi nhiệt tình nói: "Trời sắp mưa rồi, mỹ nữ mau mau quay về nhà."
Chu Chẩm Nguyệt nhận lấy thức ăn, lạnh nhạt nói: "Cảm ơn."
Cô xoay người rời đi, Mục Tuyết Y lập tức theo sau, vẫn như cũ không quá gần, cách cô năm bước chân đằng sau.
Hai người đi được nửa đường, chân trời truyền lại ầm ầm tiếng sấm, mưa to đột ngột trút xuống, không cho người ta chuẩn bị kịp đã tầm tã tuôn trào, trong không khí nhất thời ngập tràn mùi đất ẩm ướt.
Mưa quá nhanh, cả hai chỉ có thể đến trạm xe buýt gần nhất trú mưa.
Chu Chẩm Nguyệt cố gắng liên lạc với Tiểu Ngải, nhưng không biết tại sao gọi mãi cũng không được.
Mục Tuyết Y không dám đến quá gần Chu Chẩm Nguyệt, bèn ngồi rúc vào trong góc.
Không gian của trạm xe buýt vốn hẹp, nước mưa theo gió thổi đến, làm ướt chân của nàng, nàng ôm tay khẽ run nhẹ.
Chu Chẩm Nguyệt nhìn nàng một cái: "Xích qua đây một tí..."
Trái tim Mục Tuyết Y đột nhiên được sưởi ấm, nhẹ nhàng di chuyển đến gần cô, trên môi vẫn nở nụ cười tự mãn.
Chu Chẩm Nguyệt nhìn đôi môi đang mím chặt của nàng, ánh mắt lạnh đi mấy phần: "Nhìn thấy tôi bị em lừa thành bộ dạng này rồi lại không có nguyên tắc quan tâm em, đây là chuyện rất nực cười phải không?"
Mục Tuyết Y vội vàng phủ nhận: "Em không có ý đó..."
Chu Chẩm Nguyệt dời đi ánh mắt, nhìn về phía nhà ga bị mưa dội xối xả, trong giọng nói tràn đầy vẻ xa cách: "Mấy ngày qua vòng vo đủ rồi, nói thẳng đi, mục đích lần này em tiếp cận tôi?"
Mục Tuyết Y sững sờ: "Gì cơ?"
Chu Chẩm Nguyệt trầm mặc, nói: "Là muốn tài liệu giống lần trước, hay là muốn biết bí mật nào đó trong công ty?"
Mục Tuyết Y nghe cô nói, nỗi cay đắng trong lòng bắt đầu rục rịch, nàng dùng đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay.
"A Nguyệt, đến giờ chị vẫn còn cảm thấy em đang lừa chị."
Chu Chẩm Nguyệt rũ mắt, lông mi đen nhánh tựa như bông lau phất phơ trong gió, đáy mắt có một dòng nước lưu chuyển bị đè nén.
Tiếng nói vẫn như cũ, khiêm tốn đúng mực, không để lộ dấu vết thỏa hiệp.
"Nếu như hôm nay em thẳng thắn nói ra, chỉ cần là chuyện không quá đáng...!tôi đều sẽ đáp ứng em."
Mục Tuyết Y không nhịn được cười khổ, khóe mắt đỏ bừng: "A Nguyệt, chị không hiểu.
Nếu như chị cảm giác em vẫn đang lừa gạt, vậy tại sao chị lại liều lĩnh đối mặt với nguy hiểm, dùng hợp đồng trói chặt em lại bên cạnh chị năm năm?"
Nàng bấu vào chiếc ghế sắt, cố nén nước mắt: "Cuối cùng là chị muốn em ở lại bên cạnh chị, hay là muốn đẩy một tên lừa gạt như em đi thật xa?"
Cô yên lặng ngồi đó hồi lâu, mới mở miệng nói: "Em ở lại hay đi, đó giờ đều do em định đoạt.
Em hỏi tôi như thế, làm như em sẽ lắng nghe ý kiến của tôi vậy."
Mục Tuyết Y nhớ lại những năm mà nàng bỏ rơi Chu Chẩm Nguyệt, trong lòng hổ thẹn bao trùm.
Nàng nắm chặt tay thành quyền, cúi đầu, giọng điệu thấp kém: "Ba năm trước em bỏ đi, là em sai, em có lỗi với chị, lần này em trở về không hề có mục đích, chị có thể tin."
Nàng thử đem ngón tay dò xét mu bàn tay của cô, cẩn thận nhỏ nhẹ: "Từ nay về sau, em sẽ không lừa gạt chị bất cứ chuyện gì, em hứa, được không?"
Chu Chẩm Nguyệt nhìn đôi mắt của nàng, không nói một lời.
Trong khoảnh khắc thoáng qua, Mục Tuyết Y như nhìn thấy vẻ ôn nhu của ba năm về trước.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Chu Chẩm Nguyệt đã quay đầu, không còn nhìn nàng nữa.
"Em biết, có lẽ chị đã không còn yêu em như trước kia." Viền mắt của nàng chua xót: "Tất cả đều do em tự làm tự chịu, em không còn gì để nói, chỉ cần có thể..."
Chỉ cần có thể nhìn cô bình an sống tiếp, dù cho kiếp này không thể ở bên cạnh cô, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Chu Chẩm Nguyệt thấy nàng đột nhiên im bặt, liền hỏi: "Chỉ cần có thể cái gì?"
Mục Tuyết Y rưng rưng mà cười: "Chỉ cần có thể...!bù đắp sai lầm của em là tốt rồi."
Trong chốc lát, không khí rơi vào trạng thái tĩnh, bên tai chỉ còn vang vẳng âm thanh của cơn mưa nặng hạt.
Chu Chẩm Nguyệt thất thần thật lâu, lặng lẽ nhìn màn đêm xa xăm, không nói gì.
Cô không nói, Mục Tuyết Y cũng không dám nói, chỉ yên lặng ngồi ở bên cạnh cô.
Không khí âm u lại lạnh lẽo, chỉ có nhiệt độ ấm áp lan tỏa từ hai đôi tay đang nắm chặt lấy nhau.
Ở những lúc thế này, một tiếp xúc nhỏ cũng được phóng đại vô hạn, một cái nắm tay đơn giản cũng trở thành ngọn lửa sưởi ấm duy nhất.
Hai đôi tay áp lên nhau, cách một tầng áo mỏng manh bị nước mưa thấm ướt, Mục Tuyết Y hận không thể dùng mạch máu của chính mình xuyên qua, cùng Chu Chẩm Nguyệt quấn quýt lấy nhau, buộc thành một cái nút thắt, xiết thành một cái nút chết.
Thì ra khi đem lòng yêu một người, sẽ có khát vọng điên cuồng muốn được lại gần người đó.
Chu Chẩm Nguyệt bỗng quay đầu, ánh mắt có hơi do dự: "Em...!lại bị sốt?"
Mục Tuyết Y vô thức thu tay lại, nói lắp: "Không có, không hề."
Nàng tuyệt đối không thể để cô phát hiện, bản thân vì nắm tay cô, cơ thể mới căng thẳng đến nóng lên.
Chu Chẩm Nguyệt im lặng, ngón tay đột ngột chạm vào nút thắt đầu tiên của áo sơmi, cởi ra.
Mục Tuyết Y cho rằng cô muốn hóng mát, không nghĩ tới khi cởi tới nút thứ ba, cô vẫn còn tiếp tục muốn cởi, một đường thẳng xuống đều bị mở ra.
Mục Tuyết Y bị dọa sợ, hoảng hốt nói: "Chuyện này...!nơi này là đường lớn."
Chu Chẩm Nguyệt nhàn nhạt nhìn nàng, bàn tay lưu loát đem tất cả nút thắt mở ra, cởi xuống áo sơmi.
Sau khi nhìn rõ bên trong vẫn còn cái áo ngắn màu đen, trái tim treo lơ lửng giữa lồng ngực của nàng mới thôi không đánh trống, có chút buồn cười.
Chu Chẩm Nguyệt bất cần nhìn nàng: "Thế nào? Thấy bên trong vẫn còn một cái áo, rất thất vọng?"
Mục Tuyết Y cả kinh, đỏ mặt không nói lời nào.
Hai giây sau, bả vai bị một lớp áo mềm mại mang theo độ ấm phủ lên, thoáng nhìn liền biết, đây là cái áo sơmi cô vừa cởi ra.
Trái tim Mục Tuyết Y bỗng dưng lệch một nhịp, nàng đưa tay nắm lấy vạt áo, lén lút nhìn Chu Chẩm Nguyệt đang ngồi bên cạnh.
Chu Chẩm Nguyệt đưa áo cho nàng xong, liền khôi phục tư thế ngồi, không lạnh không nhạt ngắm nhìn mưa đêm nhảy múa.
Tóc của Chu Chẩm Nguyệt rất dài, trước khi kịp đến trạm xe buýt đã bị nước mưa xối ướt một mảnh, mái tóc đen nhánh vẫn còn tích nước.
Có những giọt nước còn đọng lại, theo cái cổ mảnh mai xinh đẹp của cô mà lăn xuống, tạo ra một vết tích thật dài, lăn vào rãnh sâu như ẩn như hiện bên dưới.
Cô chống một bên cánh tay, xương quai xanh bên đó liền nổi lên, trong hõm vai còn tích trữ vài giọt nước mưa, theo trọng lực rơi xuống giữa khe hở trước ngực cô.
Thân thể cô có bấy nhiêu đường cong nhấp nhô thì chiếc áo lót bó sát người liền phác họa bấy nhiêu quyến rũ kiều diễm.
Áo sơmi kia, có lẽ không nên cởi.
Mục Tuyết Y nuốt một ngụm nước miếng.
Trong lúc bối rối, Mục Tuyết Y phát hiện trên ngực phải của Chu Chẩm Nguyệt có một vết sẹo nhợt nhạt, chỉ lộ ra một phần, đó là dấu vết của kim khâu.
Khi muốn nhìn kĩ lại một lần nữa, cô khẽ động, áo đen bên trong lại che khuất nơi đó.
Mục Tuyết Y chỉ có thể nghiêng đầu, cố gắng liếc nhìn từ một cái góc độ khác, càng mờ mịt nàng càng muốn thấy rõ.
"Mục Tuyết Y." Chu Chẩm Nguyệt cười như không cười: "Em có thể thu liễm lại tầm nhìn một chút không?"
Mục Tuyết Y lúc này mới nhận ra hành vi của mình rất cầm thú, vội vã dời đi ánh mắt đang đặt trên ngực cô, ho khan hai tiếng, ngồi nghiêm chỉnh lại.
Thời gian trôi qua, mưa cũng giảm đi, xe cộ trên đường cũng dần dần lưu thông nườm nượp.
Tuy rằng Mục Tuyết Y muốn ở bên cạnh Chu Chẩm Nguyệt thêm chút nữa, nhưng cô vẫn còn lịch trình công việc khác, trận mưa này đã làm lỡ quá nhiều thời gian.
Cô đón hai chiếc taxi, bản thân ngồi một chiếc rời đi trước, một chiếc khác lại đưa Mục Tuyết Y trở về bệnh viện.
Trong hành lang bệnh viện, Tiểu Ngải đang xử lý một ít sự vụ trên WeChat, thấy Mục Tuyết Y trở về, nàng đặt điện thoại sang một bên, cười híp mắt nói: "Nhị tiểu thư về rồi sao? Không cần gấp gáp, cứ nói chuyện với lão gia đi, nói xong kêu tôi, tôi sẽ đưa cô về căn hộ ven sông."
"Ừm."
Mục Tuyết Y hơi do dự, đem nghi vấn trong lòng nói ra: "Chờ đã, tôi...!muốn hỏi cô một ít việc."
Tiểu Ngải vẫn giữ nụ cười: "Nhị tiểu thư cứ hỏi."
Mục Tuyết Y hỏi: "Lúc nãy ra ngoài mua bữa tối...!tôi nhìn thấy...!trên ngực phải của A Nguyệt có một vết sẹo, nhớ trước kia khi ở cùng chị ấy thì không có.
Sau khi tôi bỏ đi...!chị ấy gặp chấn thương gì vậy?"
Tiểu Ngải nghe thế, nụ cười trên mặt bỗng cứng đờ.
Chỉ chốc lát sau, nàng lại cười lên, nhưng vẫn không đưa cho Mục Tuyết Y câu trả lời, chỉ nói: "Nhị tiểu thư hà cớ gây khó dễ cho bản thân."
"Gây khó dễ cho bản thân?" Mục Tuyết Y càng khó hiểu: "Có ý gì? Tại sao tôi lại tự gây khó dễ cho bản thân chứ?"
Tiểu Ngải cúi đầu: "Xin lỗi, Chu tổng không cho phép, tôi không thể nói chuyện này cho cô."
Mục Tuyết Y nhìn ra được Tiểu Ngải không muốn nói, cũng không miễn cưỡng nàng.
Đi vào phòng bệnh, nàng còn đang thất thần, Chu Phong Niên gọi nàng cũng không nghe thấy.
Ông lão lại gọi lần hai: "Nha đầu? Nha đầu? Đang nghĩ gì vậy?"
Mục Tuyết Y định thần lại, trong lòng không kiềm chế nổi sự quan tâm với Chu Chẩm Nguyệt, mặc dù nàng biết là không nên, cuối cùng vẫn phải hỏi Chu Phong Niên.
Chu Phong Niên không có ý che giấu nàng, ánh mắt của ông trở nên nặng nề, vẻ tươi cười trên mặt đã giảm bớt.
"Chuyện này...!vốn không nên đến lượt ông nói cho con, nhưng nếu không nói, nó sẽ không để những ai biết chuyện nói lại cho con, có lẽ cả đời con đều không biết."
"Những chuyện này, con có quyền được biết."
Ông lão thở dài, ánh mắt nhìn màn mưa ngoài cửa sổ.
"Ba năm trước con đột ngột bỏ đi, không để lại bất kỳ giấy tờ tin tức nào, nó không liên lạc được con, cho rằng con đã gặp chuyện xấu, gấp đến mức điên rồi.
Đi báo án, cảnh sát tìm con, nó cũng tìm con, không ăn không uống, không trở về nhà, chuyện công ty cũng mặc kệ.
Thật ra...!con biết đó, xem như chia tay rõ ràng, nó cũng không phải dạng cuồng loạn như vậy, nó liều mạng như thế, là bởi vì sợ con thật sự đã gặp chuyện không may."
"Cũng là mùa hè, cũng là trời mưa như hôm nay.
Ngày đó trời đổ mưa tầm tã, buổi tối nó lái xe băng băng trong mưa, đường rất trơn trượt, còn chưa kịp tìm thấy con thì đã...!xảy ra tai nạn giao thông."
"Một phần tay lái va chạm mạnh bị nứt ra, đâm vào bên trong phổi, khi cấp cứu, phải liên tục khâu mấy chục mũi kim..."
"Vì vậy mới lưu lại vết sẹo."
Chu Phong Niên đã cố tình nói giảm nói tránh, cố gắng trần thuật một cách giản lược nhất, nhưng ông càng như thế, người nghe lại càng nỗ lực hình dung từng chi tiết nhỏ trong đầu.
Phải sợ hãi như thế nào khi thấy nàng bỏ đi.
Cô muốn tìm nàng có bao nhiêu hoảng hốt.
Khi được cứu ra khỏi hiện trường tai nạn, cô lại bị máu nhuộm đến mức không nhìn ra được màu gốc của bộ quần áo ban đầu.
Tàn nhẫn nhất chính là, cô từ vực sâu của cái chết tỉnh lại, người khác nói cho cô biết:
- Mục Tuyết Y, người cô cần tìm không có nguy hiểm gì.
Nàng đi, bởi vì nàng là một kẻ lừa gạt cần phải chạy trốn..