Chương 50: Mùi chua của tình yêu.

Muốn Ngài Hôn Em

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Đứa nhỏ rốt cục cũng chủ động hôn mình, Quý Dư Chu tràn đầy thỏa mãn, trở về phòng, đèn tín hiệu của quang não chợt lóe.

Hắn tiện tay mở ra xem, vẻ mặt nghiêm túc, lông mày khẽ nhíu lại.

Đây là báo cáo điều tra liên quan đến gia đình của Giang Tầm Dục do ám vệ gửi tới.

Hà Thục Lan không nói dối, bà đúng là chị gái của mẹ Giang Tầm Dục, mà bố của Giang Tầm Dục - Giang Cần – cũng thực sự đã gϊếŧ vợ mình, sau đó tự sát.

Tất cả những chuyện này đích thực đã xảy ra trước mặt Giang Tầm Dục nhỏ tuổi.

Điều kiện lúc đó rất nghèo nàn, thi thể của cha mẹ Giang Tầm Dục bị tùy ý chôn cất trong khu đất hoang của ngôi làng nhỏ. Quý Dư Chu nhìn vào màn hình của quang não, một lúc lâu, vì không được sử dụng mà quang não tự động tắt màn hình.


Quý Dư Chu cụp mắt, dặn dò cấp dưới an táng bọn họ một lần nữa.

Sau khi sắp xếp mọi thứ, hắn đau lòng đến nắm chặt quang não, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Đứa nhỏ của hắn đã chịu khổ rồi.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Ngày hôm sau, trên đường đến Quân đoàn, Giang Tầm Dục ngồi ở ghế phụ lái như thường lệ, ngoan ngoãn nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, Quý Dư Chu liếc mắt nhìn cậu mấy lần, cuối cùng ho khan hai tiếng, như thể lơ đãng nó: "Những năm này...em có trở về thăm bố mẹ em không?"

Giang Tầm Dục hiển nhiên sửng sốt một chút, sắc mặt so với lúc trước tái nhợt thêm hai phần, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ: "Sao đột nhiên ngài lại hỏi cái này..."


Cha mẹ luôn là một chủ đề mà cậu không muốn nhắc đến, những lời nói bóng nói gió lúc trước vẫn luôn khắc sâu trong lòng cậu, mà việc cha mẹ chết đi không thể nghi ngờ mà hết lần này đến lần khác nhắc nhở cậu rằng, người mắt xanh thật sự thô bạo, tàn ác vô cùng, cũng sẽ mang đến tai nạn và xui xẻo, giống như một quả bom hẹn giờ, ngay cả bây giờ không nhìn ra đầu mối, thì trong tương lai chẳng biết lúc nào nó phát nổ.

Quý Dư Chu bật chế độ lái tự động, hắn bình tĩnh chạm vào tay của Giang Tầm Dục, quả nhiên, bàn tay của đứa nhỏ lạnh đến đáng sợ, không có một chút nhiệt độ.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Quý Dư Chu có lẽ có thể đoán được Giang Tầm Dục đang nghĩ gì, trong lòng đầy xót xa, hắn nắm chặt tay Giang Tầm Dục trong lòng bàn tay, nói một lời nói dối thiện ý: "Quân đoàn gần đây đang có một cuộc tổng điều tra, tổ điều tra ngoài ý muốn phát hiện tro cốt tương ứng với thông tin của bố mẹ em, nếu em muốn đi xem thì tôi có thể đi cùng em."


Nhiệt độ cơ thể ấm áp chậm rãi truyền tới trong lòng bàn tay, Giang Tầm Dục xuất thần trong chốc lát, từ trong vũng lầy ký ức kia khôi phục tinh thần. Cậu im lặng một lúc rồi thì thào: "Đợi thêm một thời gian nữa...được không?"

Nói cậu là đà điểu cũng được, nhát gan cũng tốt, cậu vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với tất cả những chuyện đó một lần nữa.

Quý Dư Chu thở dài, không đành lòng ép buộc cậu, cúi người hôn lên cổ cậu, bất động thanh sắc nói đùa: "Đứa con dâu xấu tính là tôi cũng muốn gặp cha mẹ chồng."

"Sao, sao có thể là 'con dâu xấu tính' được..."

Giang Tầm Dục không chịu nổi khiêu khích, biết Quý Dư Chu đang nói đùa, nhưng vẫn bị lời nói của hắn làm đỏ mặt, quay mặt đi không dám nhìn hắn nữa.

Quý Dư Chu cười nhẹ, ôm người vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, em hiện tại đã có tôi."
Phía sau là tiếng tim đập mạnh mẽ vững vàng, nhiệt độ ấm áp liên tục truyền đến, Giang Tầm Dục chua xót, hung hăng gật đầu.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Xe nhanh chóng thuận lợi dừng ở trước cổng quân đoàn, Quý Dư Chu ôn nhu hôn lên mi tâm của Giang Tầm Dục: "Đi thôi, buổi tối chúng ta cùng nhau trở về."

"Ừm."

Trên mặt Giang Tầm Dục nóng lên, cậu do dự một chút, cởi dây an toàn, hôn lên mặt của Quý Dư Chu, cúi đầu không dám nhìn biểu tình của Quý Dư Chu, cậu nhanh chóng xuống xe, cơ hồ là chạy đi.

Nhìn bóng lưng đứa nhỏ rời đi, ngón tay của Quý Dư Chu vuốt lên nơi đôi môi ấm áp chạm vừa rồi, lộ ra nụ cười dịu dàng.

Ngày đầu tiên Giang Tầm Dục nhận việc, Quý Dư Chu không yên tâm, cố ý dặn dò một nghiên cứu viên già dặn kinh nghiệm hướng dẫn cậu, nghiên cứu viên này họ Nghiêm, người trong quân đoàn đều tôn xưng ông là lão Nghiêm.
Lão Nghiêm học thức uyên bác, tính tình cũng tốt, ông cũng là bạn cũ của cha Quý Dư Chu khi còn sống. Niệm tình Giang Tầm Dục vừa đến, lão Nghiêm vẫn chưa an bài những công việc rườm rà và tẻ nhạt cho cậu chỉ để cậu làm quen với việc sắp xếp các hạng mục, quy tắc và quy định của sở nghiên cứu.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Cuối ngày, Giang Tầm Dục tan làm sớm hơn bình thường một chút.

Sau khi tan sở, Giang Tầm Dục ngoan ngoãn đi đến phòng làm việc của Quý Dư Chu, quy củ gõ cửa.

"Mời vào."

Giọng của Quý Dư Chu uy nghiêm, nghe không ra cảm xúc, nhưng có lẽ vì thân phận của hai người đã khác trước nên Giang Tầm Dục lớn gan hơn một chút, giòn giã gọi một tiếng: "Xin chào, Quý tiên sinh." Cậu mở cửa bước vào, mỉm cười đứng trước mặt Quý Dư Chu.
Nhìn thấy người đến là Giang Tầm Dục, giọng điệu của Quý Dư Chu hiển nhiên dịu dàng hơn không ít, ý cười trong mắt không khỏi nổi lên: "Em tan làm rồi à?"

"Vâng." Giang Tầm Dục gật đầu, "Thầy Nghiêm rất tốt, dạy em rất nhiều điều mà em không biết, thầy còn sợ em không quen nên hôm nay để em về sớm một chút."

Âm thanh của Giang Tầm Dục nhẹ nhàng, trong mắt hiện lên một chút ý cười, xem ra hai người bọn họ ở cùng thật sự rất vui vẻ.

Mặc dù tính tình của Giang Tầm Dục không được hào phóng cho lắm, nhưng một khi đã làm việc thì cậu tuyệt đối là người nghiêm túc nhất, Quý Dư Chu cũng yên tâm lão Nghiêm nhất định sẽ thích đứa nhỏ này nên mới an bài cho Giang Tầm Dục dưới danh nghĩa của hắn.

Nhưng lúc này, nhìn thấy Giang Tầm Dục vui vẻ như vậy, lại tưởng tượng hai người cùng nhau tán gẫu cười nói vui vẻ, hắn vẫn là có chút ghen tuông không giải thích được.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Quý Dư Chu lắc đầu, chính mình cũng cảm thấy lần ghen tuông này quá vô lý, đứa nhỏ có thể chậm rãi tiếp xúc với người khác cũng là chuyện tốt.

Hắn khẽ gật đầu: "Vậy thì tốt."

Giang Tầm Dục không biết hoạt động tâm lý của Quý Dư Chu, khi nghe Quý Dư Chu khích lệ, cậu đứng bên cạnh có chút ngượng ngùng.

Có Giang Tầm Dục ở bên cạnh, Quý Dư Chu hoàn toàn không có ý tăng ca, thấy thời gian đã gần đúng, hắn không trì hoãn dù chỉ một giây, đứng dậy đi đến giá treo đồ bên cạnh cầm lấy áo khoác của mình: "Đi thôi, về nhà."

Giang Tầm Dục mới ngồi ở sô pha một lát, sửng sốt một chút, vô thức nhìn ngoài trời, bên ngoài trời vẫn còn sáng, cậu chớp chớp mắt, "Ngài đã hết bận rồi sao?"
Quý Dư Chu nghiêm trang nói dối: "Ừm, đi thôi."

Quý Dư Chu tan tầm sớm, những người khác trong quần đoàn cũng không cần cực khổ tăng ca.

Tất cả mọi người không khỏi cảm kích rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể làm cho ngài Tư lệnh trước giờ nổi tiếng cuồng công tác cũng có thể tan việc sớm.

Cho nên ở thời điểm Giang Tầm Dục không biết, hình ảnh của cậu trong mắt mọi người đã vĩ đại, uy nghiêm vô song.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Khi cả hai trở về nhà, Quý Dư Chu đã hẹn Lữ Hà Vọng đến kiểm tra cho Giang Tầm Dục.

Các hạng mục kiểm tra hoàn thành rất nhanh, Lữ Hà Vọng hài lòng gật đầu: "Một năm không gặp, tình trạng thân thể của Tiểu Tầm Dục tốt hơn năm ngoái rất nhiều."
Quý Dư Chu nở một nụ cười nhẹ: "Ừ, chạy ra ngoài một năm cũng bền chắc hơn một chút."

Nghe được lời khen ngợi của Lữ Hà Vọng, Giang Tầm Dục cảm thấy có chút xấu hổ: "Nhờ có Quý tiên sinh..."

Trên thực tế, thể chất bây giờ của cậu tốt hơn trước là nhờ công lao của Quý Dư Chu. Mặc dù Quý Dư Chu không thường xuyên liên lạc với Giang Tầm Dục, nhưng hắn lại dùng rất nhiều cách khác nhau để gửi cho cậu các loại thuốc bổ.

Đủ loại mượn cớ, kiểu nào cũng có.

Học tập, văn nghệ, thi vẽ tranh, thư pháp...Giang Tầm Dục không hiểu sao mình lại đoạt giải, mà phần thưởng lúc nào cũng nhiều hơn những người khác.

Ban đầu cậu vốn không để ý, nhưng sau một thời gian dài, cậu đã nhận ra manh mối.

Giang Tầm Dục không ngốc, cậu có thể mơ hồ đoán được ai là người đứng sau sai khiến.
Trái tim của cậu căng tràn, âm thầm ghi nhớ những việc này của Quý Dư Chu.

Bị trực tiếp vạch trần những chuyện đó, Quý Dư Chu cũng có chút ngượng ngùng, hắn ho nhẹ một tiếng, không nói thêm tiếng nào.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Bầu không khí ngọt ngào giữa hai người rơi vào trong mắt Lữ Hà Vọng, anh chớp mắt, trong mắt hiện lên một tia trêu chọc: "Hai người đây là...ở bên nhau rồi?"

Giang Tầm Dục vẫn có chút ngại ngùng nếu phải thừa nhận quan hệ của mình và Quý Dư Chu trước mặt người quen, cậu vô thức liếc mắt nhìn Quý Dư Chu. Quý Dư Chu lại hào phóng thừa nhận không chút do dự: "Ừ, ở bên nhau."

Giang Tầm Dục đỏ mặt, cậu gật gật đầu, "Vâng..."

Lữ Hà Vọng lắc đầu: "Chậc chậc chậc."
Mùi chua của tình yêu này.

Sau khi kiểm tra kết thúc, Quý Dư Chu đưa Lữ Hà Vọng ra ngoài, Giang Tầm Dục thì lên lầu tắm rửa.

Xác định Giang Tầm Dục đã rời đi, Lữ Hà Vọng đứng ở cửa, giọng nói trầm xuống một chút: "Tôi đã thu thập xong mẫu máu rồi, khi về tôi sẽ làm xét nghiệm gen di truyền cụ thể."

"Cảm ơn." Quý Dư Chu gật đầu, "Tôi vẫn còn giữ thông tin di truyền của cha mẹ em ấy, tôi sẽ gửi qua cho cậu."

Nhân viên điều tra đã tìm thấy thi thể của hai người nên phải tiến hành khám nghiệm tử thi, một là để xác nhận danh tính của hai người, hai là...Quý Dư Chu luôn cảm thấy chuyện ở nhà gỗ năm đó còn có ẩn tình khác.

Hắn không tin một người bình thường lại vô duyên vô cớ có hành vi bất thường như gϊếŧ vợ bỏ con.

Lữ Hà Vọng gật đầu: "Tôi sẽ thông báo cho cậu ngay khi có kết quả, đừng lo lắng."
Quý Dư Chu gật đầu: "Được."

Tuy nói làm xét nghiệm di truyền cho Giang Tầm Dục, nhưng thực ra hắn không quan tâm đến kết quả, hắn làm vậy chỉ để điều tra sự thật lúc đó, tốt nhất là đưa đứa nhỏ thoát khỏi bóng đen của quá khứ và hoàn toàn mở cửa trái tim.

Lùi lại mười nghìn bước, cho dù Giang Tầm Dục thực sự có chút khiếm khuyết bẩm sinh, hắn vẫn có đủ năng lực để bảo vệ cậu thật tốt.

Trái tim của họ đã được nối liền với nhau, không gì có thể chia cắt.