Chương 47: Bé ngoan, đừng sợ.

Muốn Ngài Hôn Em

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Nụ hôn này kéo dài và triền miên, dần dần cướp đi mọi sự chú ý của Giang Tầm Dục, khiến cậu không còn tâm trạng để quan tâm đến những chuyện khác. Giang Tầm Dục chỉ cảm thấy mình sắp biến thành một vũng nước suối, hòa tan giữa sự va chạm của môi và răng.

Mãi cho đến khi...

Thông tấn khí của Quý Dư Chu cực kỳ sát phong cảnh mà vang lên.

Quý Dư Chu cau mày nhấn tắt, nhưng không lâu sau, thông tấn khí lại vang lên.

Không còn cách nào, hắn đành phải dừng lại một chút, vươn người ngồi xuống ghế da bên cạnh, ôm Giang Tầm Dục vào lòng, bật chế độ gọi thoại.

"Có chuyện gì?"

Giọng nói Quý Dư Chu trầm thấp khàn khàn, ẩn chứa ý tứ hàm xúc, chỉ bật chế độ gọi thoại, đầu dây bên kia lập tức nhận ra thời gian mình liên lạc không thích hợp, nhưng vì đã kết nối, người đó cũng chỉ có thể ngượng ngùng, kiên trì tiếp tục.


"Xin chào ngài, chúng tôi là người của cửa hàng trang trí nội thất, bộ ga giường mà ngài đặt ở chỗ chúng tôi đã có hàng, ngài xem..."

"Tôi sẽ cử người đến lấy sau."

Đây là Quý Dư Chu biết tin Giang Tầm Dục sẽ trở lại, đích thân chọn lựa rồi sắp xếp lại căn phòng nhỏ cho cậu.

"Vâng, cảm ơn ngài, không còn chuyện gì nữa! Chúc ngài một ngày vui vẻ!"

Thông báo xong, người ở đầu dây bên kia vội vàng kết thúc cuộc gọi, Quý Dư Chu khẽ cười, đặt thông tấn khí sang một bên, ánh mắt đặt lên Giang Tầm Dục đang ở trên người mình.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Giang Tầm Dục bị hôn đến ngất ngây, tay chân mềm nhũn, xung quanh là hơi thở quen thuộc, thậm chí cậu còn cảm nhận được lồng ngực của đối phương nhẹ nhàng rung động khi đang nói chuyện vừa nãy. Cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm của Quý Dư Chu, cậu mới hậu tri hậu giác mà ngượng ngùng, hơi buông lỏng tay ra, khuôn mặt ửng hồng gọi một tiếng, "Quý tiên sinh."


Quý Dư Chu cười nhẹ, nhìn thấy biểu tình thất thần của Giang Tầm Dục lúc này vừa tiếc vừa yêu, dùng ngón tay vuốt ve đôi môi đã bị hôn đến đỏ ngầu của cậu.

Mặt Giang Tầm Dục đỏ đến mức gần như xuất huyết, cúi đầu không dám nhìn Quý Dư Chu. Quý Dư Chu cũng biết mình phải từ từ tiến lên, không thể ép buộc đứa nhỏ quá mức, hắn khẽ cười một tiếng, buông lỏng tay ra: "Đến tinh cầu γ chơi có vui không?"

Giang Tầm Dục như trút được gánh nặng, đã một thời gian dài cậu không có tiếp xúc thân thể thân mật như vậy.

Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, giống như bạn nhỏ đi mẫu giáo đang trả lời câu hỏi, Quý Dư Chu cười khẽ, đứng dậy đi rót cho cậu một tách trà nóng.

Giang Tầm Dục cầm cốc trà bằng cả hai tay, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Tinh cầu γ có rất nhiều thứ mà tinh cầu α không có, ăn uống sinh hoạt cũng không giống nhau, đường sá bên đó cũng không có người, tất cả chỉ là máy bán hàng tự động, còn có, còn có nếu ban đêm thời tiết đẹp còn có thể nhìn thấy rất nhiều sao..."


"Có xảy ra chuyện gì đáng nhớ không?"

"Có! Lúc trước chúng em có một lần phải huấn luyện dã ngoại, đột nhiên một làn sóng hải tặc ập đến. Chúng em đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể đánh bại bọn chúng. Còn có một lần..."

Giang Tầm Dục chậm rãi mở ra máy nói.

Quý Dư Chu yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng nói thêm vài câu để dẫn ra chủ đề tiếp theo.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Trên thực tế, những gì Giang Tầm Dục nói, Quý Dư Chu đã sớm nghe được từ miệng của các mật thám, thậm chí hắn còn điều tra phong tục và điều kiện ở địa phương rõ ràng hơn cả Giang Tầm Dục, nhưng hắn vẫn sẵn sàng im lặng lắng nghe, từ góc độ của Giang Tầm Dục hồi tưởng lại những chuyện mà cậu đã trải qua trong một năm nay.
Quý Dư Chu phải thừa nhận rằng trong khoảng thời gian một năm trống vắng này, lý trí nói cho hắn biết đứa nhỏ của hắn đi tiếp thu ánh sáng, nhưng trái tim của hắn vẫn có chút gắt gỏng và ghen tuông.

Giang Tầm Dục được dẫn dắt kể lại tất cả những gì cậu đã trải qua trong một năm, sắc trời bên ngoài có chút ảm đạm, cậu nói đến miệng lưỡi khô khốc, uống cạn nửa ly trà đã cầm trong tay từ lâu. Lúc này, cậu mới bất giác mà lo lắng...có phải mình nhiều lời quá không.

Cậu do dự, rồi miễn cưỡng dừng lại, cuối cùng kết luận: "Nhưng em cảm thấy vẫn là tinh cầu α tốt nhất!"

Lời này không phải lừa người, cũng không phải cố ý lấy lòng.

Phong cảnh bên ngoài quá đẹp, nhưng một năm qua, không có ngày nào mà Giang Tầm Dục không muốn ngựa không ngừng vó để trở lại tinh cầu α.
Bởi vì ở đó có Quý tiên sinh của cậu.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Quý Dư Chu mỉm cười, chạm vào mái tóc mềm mại của Giang Tầm Dục, không bỏ lỡ vẻ mệt mỏi trong mắt Giang Tầm Dục.

Hắn hỏi: "Em có mệt không?"

Giang Tầm Dục lắc đầu, nhưng không nhịn được mà ngáp một cái.

Đánh giá cuối cùng của kỳ kiến tập, còn phải chịu đựng trên chuyến tàu di chuyển giữa hai tinh cầu liên tục mấy ngày, về đến nơi lại phải nghe báo cáo lảm nhảm mấy tiếng đồng hồ cũng không biết, sau lời nhắc nhở của Quý Dư Chu, mệt mỏi mới tràn đến bao phủ cơ thể Giang Tầm Dục.

Quý Dư Chu nhìn lướt qua thời gian, đã là sáu giờ tối.

Đến sáu giờ rưỡi, hắn còn phải mở một cuộc hội nghị qua video, Quý Dư Chu suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Em buồn ngủ thì ở đây ngủ một lát, tôi còn có chuyện cần giải quyết, buổi tối chúng ta cùng nhau trở về. "
Giang Tầm Dục vốn còn muốn từ chối, nhưng Quý Dư Chu nghiêm nghị nói: "Ngoan."

Giọng nói khàn khàn trầm thấp rơi vào tai của Giang Tầm Dục, ngay cả một câu từ chối cậu cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Cậu ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Quý Dư Chu đến một căn phòng nhỏ yên tĩnh ở bên trong.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Đây là nơi Quý Dư Chu nghỉ ngơi khi Giang Tầm Dục đi vắng.

Dù sao cũng không có ai ở nhà, ngủ ở đâu cũng không thành vấn đề, Quý Dư Chu không muốn quay lại nhìn căn nhà trống rỗng, nên mới ở lại Quân đoàn.

Phong cách trang trí trong phòng được sắp xếp theo sở thích của Quý Dư Chu, chăn bông và gối đầu cũng tràn ngập hơi thở của Quý Dư Chu, Giang Tầm Dục leo ​​lên giường, có chút đỏ mặt.
Quý Dư Chu khẽ cười, ôn nhu đặt bàn tay to che lên mi mắt của cậu: "Ngủ đi, tôi ở bên ngoài, bất cứ lúc nào em cũng có thể đến tìm tôi."

Giang Tầm Dục ngoan ngoãn gật đầu, đợi Quý Dư Chu rời đi rồi, cậu lặng lẽ hít một hơi khí tức xung quanh chăn bông mềm mại, lúc này cậu mới thỏa mãn mà tiến vào giấc mộng ngọt ngào.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Khi Quý Dư Chu trở lại văn phòng, việc đầu tiên hắn làm là phái cảnh vệ đến mang đồ đạc đã mua về.

Hắn tự cười một mình, ý cười trong mắt cũng không dứt, đây là do Tiểu C đồng thời giúp hắn chọn cho cậu, đứa nhỏ hẳn là sẽ thích phong cách này.

Sau khi thu xếp xong việc này, hắn nghỉ ngơi một chút, cuối cùng cũng đã đến lúc họp video.
Đây là một cuộc họp như thường lệ, chủ yếu là các nơi báo cáo tình hình.

Trong hội nghị, thái độ của Quý Dư Chu bất thường, không còn dáng dấp lạnh như băng, thậm chí trên môi còn có một nụ cười nhàn nhạt.

Quá trình báo cáo vừa dài vừa nhàm chán, thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy đã tám giờ.

Quý Dư Chu còn đang suy nghĩ về Giang Tầm Dục đang ngủ ở cách vách, đợi người đang nói nói xong liền ngắt lời người tiếp theo đang chuẩn bị lên tiếng: "Hôm nay trước tiên đến đây thôi, còn lại viết báo cáo cho tôi."

Nếu như là lúc bình thường, đừng nói là tám giờ, cho dù là hai giờ sáng, Quý Dư Chu cũng sẽ không bao giờ dừng cuộc họp giữa chừng như vậy.

Các cấp dưới nhìn nhau, không thể tin được những gì mình nghe được.

Chuyện này còn lạ hơn trời đổ mưa hồng.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Nhưng mà, nhìn vẻ mặt của Quý Dư Chu có vẻ rất tốt, một cấp dưới của hắn thu hết can đảm, dò hỏi: "Ngài...ngài có chuyện gì vui sao?"

Trong mắt Quý Dư Chu thoáng hiện ý cười, nghĩ đến đứa nhỏ đang ngủ say trên giường, hắn khẽ gật đầu: "Xem như là vậy."

Các cấp dưới lại giao tiếp bằng mắt, lần này trong mắt đã bớt mấy phần sợ hãi, lại thêm mấy phần kinh ngạc.

"Chúc mừng Tư lệnh!"

"Chúc mừng!"

"Chúc mừng!"

......

Quý Dư Chu gật đầu, vẻ mặt không đổi: "Cảm ơn."

Quý Dư Chu biết họ chắc chắn đã hiểu lầm, nhưng hắn không phản bác lại, dù sao cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Quý Dư Chu đứng dậy dự định đi gọi đứa nhỏ vẫn còn đang ngủ ở phòng bên cạnh, thì có tiếng gõ cửa.

Quý Dư Chu mỉm cười, cho người tiến vào, lại phát hiện người đến không phải người hắn mong đợi.

Cảnh vệ bước vào, có chút bối rối nói: "Quý thượng tướng, ngoài cửa có một người phụ nữ nhất định muốn tìm ngài..."

Quý Dư Chu cau mày, không vui nói: "Tôi không có hẹn với ai cả, mời về đi."

Cảnh vệ do dự: "Bà ấy nói...Bà ấy biết chuyện xảy ra với Giang Cần năm đó, còn nói ngài nhất định sẽ cảm thấy hứng thú."

Giọng nói của cảnh vệ vừa dứt, vẻ mặt của Quý Dư Chu trở nên lạnh lùng.

Trầm mặc nửa ngày, hắn lạnh giọng mở miệng: "Mời bà ấy vào."

Cảnh vệ gật đầu và rời đi, một lúc sau, anh ta dẫn một người phụ nữ tiến vào.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Người phụ nữ mặc một bộ quần áo bình thường, da dẻ rõ ràng là bởi vì lao động lâu ngày mà nhăn nheo, bước chân cũng hơi khập khiễng. Sau khi vào cửa, đầu tiên bà mở to mắt nhìn xung quanh, sau đó co người lại, nhìn xuống mũi giày của mình, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn Quý Dư Chu.

Quý Dư Chu để cảnh vệ ra ngoài, lặng lẽ nhìn bà rồi thản nhiên hỏi: "Bà tên gì?"

Giọng người phụ nữ khàn khàn, có chút run rẩy: "Hà, Hà Thục Lan."

"Bà ở đâu?"

"Khu Đệ thất ở tinh cầu α."

"Bà biết Giang Cần?"

Nghe thấy cái tên này, thân thể Hà Thục Lan rõ ràng run lên, nói: "Hắn...hắn là em rể của tôi."

Quý Dư Chu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đánh giá Hà Thục Lan một hồi lâu, hỏi: "Vậy bà đến đây là muốn nói gì với tôi?"
Giọng nói của Quý Dư Chu lạnh đi, Hà Thục Lan sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, luôn mồm nói: "Thực xin lỗi, thượng tướng đại nhân, ngài đừng nóng giận, tôi là con dân trung thành của ngài, hoàn toàn không có ý gì khác...Ngài đừng tức giận..."

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Quý Dư Chu khẽ nhíu mày, đợi đến khi tâm trạng của Hà Thục Lan ổn định trở lại, hắn đích thân đỡ bà dậy, rót cho bà một cốc nước nóng, rồi để người ngồi xuống ghế sô pha.

"Tôi không hề tức giận, bà có gì muốn nói thì cứ việc nói thẳng."

Hà Thục Lan cầm cốc nước, co rúm hỏi: "Tôi, tôi nghe người ta nói...ngài nhận nuôi một đứa trẻ mắt xanh."

Tuy rằng Giang Tầm Dục vẫn luôn đội mũ, nhưng dù sao đôi mắt cũng là thứ dễ nhận thấy nhất, không thể che giấu hoàn toàn, quả thực đã có tin đồn đôi mắt của Giang Tầm Dục có màu xanh lam.
Quý Dư Chu cũng sớm nghe được chuyện này, hắn nghĩ, chỉ cần không có người tiếp tục truyền bá thì hắn cũng không có ra lệnh nghiêm cấm chuyện này.

Trong thâm tâm, hắn vẫn mong sao đứa nhỏ có thể cởi mũ xuống.

Quý Dư Chu gật đầu: "Ừm, đúng vậy."

Tay của Hà Thục Lan rõ ràng run lên một cái, một ít nước nóng từ trong cốc tràn ra mu bàn tay bà, làm ướt một mảnh tay áo, nhưng bà không quan tâm đến vết bỏng trên tay mình, ngữ khí kích động: "Đó, đó là kẻ gây họa!!!"

Quý Dư Chu hơi híp đôi mắt lại: "Sao bà lại nói như vậy?"

Hà Thục Lan cũng nhận ra vừa rồi mình có chút kích động, nuốt nước miếng rồi nói tiếp: "Người nhà họ Giang đều có bệnh...Em gái tôi, chính là mẹ ruột của đứa nhỏ kia, em gái duy nhất của tôi, chính là do chính tay Giang Cần gϊếŧ chết."

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Cảm xúc của Hà Thục Lan vẫn còn rất kích động, đông một câu, tây một câu, không có chút logic nào trong lời nói, dưới sự miêu tả bừa bãi của bà, một góc nhỏ của câu chuyện cũ phủ đầy bụi kia đã bị vạch trần.

Mẹ của Giang Tầm Dục tên là Hà Thục Trúc, phải lòng Giang Cần, một chàng trai có đôi mắt màu xanh.

Trong dân gian luôn có lời đồn đại rằng con ngươi dị sắc là một tà giáo, trời sinh đã thích gϊếŧ người đổ máu, còn có thể thu hút tà ma. Vì đôi mắt của Giang Cần mà tình yêu của Hà Thục Trúc và Giang Cần đã bị gia đình phản đối.

Hà Thục Lan và Hà Thục Trúc là chị em sinh đôi, bà không tin chuyện này, bà nghĩ chỉ cần em gái và Giang Cần yêu nhau thật lòng là được rồi, nhờ sự giúp đỡ của bà, hai người họ đã đến một thị trấn nhỏ sinh sống, ở cách vách nhà bà.
Cuộc sống của họ không khá giả nhưng mỗi ngày trải qua xem như là mỹ mãn, họ còn sinh được một đứa con trai tên là Giang Tầm Dục.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Tối hôm đó là sinh nhật của Tiểu Tầm Dục, Giang Cần mua một chiếc bánh kem lớn, còn mời Hà Thục Lan đến nhà ăn tối.

Mọi chuyện đang êm ấm, cho đến khi...Giang Cần đột nhiên mất kiểm soát.

Vẻ mặt của ông đột nhiên trở nên dữ tợn, trên cổ nổi gân xanh. Đầu tiên, hai tay ông kẹp chặt vào cổ của mình, sau đó hai mắt đỏ au, từ trong lồng ngực rút ra một khẩu quang tử thương, ở trước mặt Giang Tầm Dục và Hà Thục Lan, bắn thẳng viên đạn vào khoang ngực của Hà Thục Trúc.

Sau đó, đôi mắt xanh của ông giống như có tia lửa, tay trái khó khăn gập mạnh vào tay phải, nhắm thẳng họng súng vào bản thân.
Lại "đoàng" thêm một tiếng.

Giang Tầm Dục trợn to mắt, sợ đến ngẩn ngơ, trong khi Hà Thục Lan sợ hãi đến mức lăn lộn dưới ghế sô pha rồi hôn mê bất tỉnh.

Nơi Hà Thục Lan ngã xuống tình cờ là dưới ghế sô pha, lúc đó người trong thị trấn nghe tin chạy đến chỉ thấy mỗi mình Giang Tầm Dục đang ngồi yên ở đó, họ cũng nhớ gia đình Giang Cần chỉ có ba người, hoàn toàn bỏ qua Hà Thục Lan được mời đến dùng cơm.

Mà sau khi Hà Thục Lan tỉnh dậy, giống như cha mẹ mất hết, chỉ biết chạy trốn, không muốn trở lại địa phương giống như ác mộng này nữa.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Sau khi nói đến đoạn này, đôi môi của Hà Thục Lan trắng bệch đến đáng sợ, cả người bà run rẩy không kìm chế được, khó khăn nói với Quý Dư Chu: "Lúc đầu tôi không tin những lời đồn đại đó, nhưng tôi đã tận mắt chứng kiến​​...Chính mắt tôi nhìn thấy! Bọn họ thật sự không giống người bình thường, thoạt nhìn thì không sao, nhưng không biết khi nào thì bọn họ sẽ phát điên!"
Quý Dư Chu im lặng một lúc, hơi cụp mi xuống, trầm giọng nói: "Tôi đã biết."

Hắn gọi cảnh vệ đến đưa Hà Thục Lan đi, trước khi đi, Hà Thục Lan như phát rồ quỳ xuống: "Tôi nghe nói ngài nhận nuôi con trai của Giang Cần, cho dù quỳ xuống tôi cũng muốn gặp ngài một lần, ngài ngàn vạn lần cũng không thể lưu lại một mầm họa như vậy bên người!!!"

Quý Dư Chu không đáp lại, quay người lại để cho cảnh vệ đưa Hà Thục Lan đi.

Mãi cho đến khi cánh cửa đóng lại, văn phòng trở nên yên tĩnh trở lại, Quý Dư Chu mới thở dài, phái một cảnh vệ đi điều tra tính xác thực của những gì Hà Thục Lan đã nói, đồng thời ra lệnh cho người đi thăm dò gen di truyền của Giang Tầm Dục.

Nếu những gì Hà Thục Lan nói là sự thật...Quý Dư Chu từ từ nhắm mắt lại.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Hắn không bao giờ tin cái gọi là đồng tử dị sắc khác người bình thường, nhưng trong lòng lại đầy xót xa.

Thảo nào đứa nhỏ lại sợ quang tử thương, thảo nào đứa nhỏ lại tự ti từ sâu trong xương tủy.

Đứa nhỏ như vậy, từ bé đã bị tra tấn bởi những lời đàm tiếu, sau đó lại chứng kiến bố sát hại mẹ rồi tự sát, cho dù là bản thân Quý Dư Chu, hắn cũng không chắc mình có thể chịu đựng được.

Lần đầu tiên Quý Dư Chu cảm thấy có chút tiếc nuối, tại sao lại hắn không biết Giang Tầm Dục sớm hơn một chút.

Nếu biết cậu sớm hơn một chút, hắn nhất định sẽ ngồi xổm xuống xoa đầu cậu, ôm cậu vào lòng và nói cho cậu biết: "Bé ngoan, đừng sợ".