Đăng vào: 12 tháng trước
Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.
Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.
Khung cảnh xung quanh biệt thự khá đẹp, nhất là về đêm, những ngọn đèn nhỏ sáng như sao, tô điểm thêm bầu trời đêm và gió chiều.
Tần Yên đang xem nội dung bài phát biểu Giải thưởng Quốc gia.
Hơn chục trang văn bản PPT, cô cần phải đọc thuộc lòng tất cả chúng.
Làn gió buổi tối thật dễ chịu.
Cô cũng đang trò chuyện với những người bạn cùng phòng của mình.
Ôn Tâm: [Hôm nay, có rất nhiều người bảo cậu mang bạn trai đến trường, hiện tại có rất nhiều người nói cậu thâm tàng bất lộ a].
Tưởng Y: [Họ đều đang khen ngợi bọn cậu là CP thần tiên![tim],[tim]].
Tần Yên đáp lại, khóe môi câu lên: [Họ nói như vậy thật sao?].
Bạn cùng phòng: [Đúng vậy.
Cũng vì hai người bọn cậu ở phương diện nào cũng đều hoàn hảo, cho nên mới nói các cậu là CP thần tiên a].
Làn gió buổi tối thật dễ chịu, làm cho tâm trạng của người ta tốt hơn vô cùng.
Tần Yên tiếp tục cõng PPT trên lưng, không để ý rằng Cận Nam Dã đã ở trên sân thượng, trên tay cầm hai ly sữa nóng.
Cho đến khi tiếng kính đập nhẹ vào mặt bàn vang lên.
Tần Yên vội vàng xoay người lại, không thấy người nên vô tình va vào ngực của Cận Nam Dã.
Nam nhân giang cánh tay vây lấy cô ở trên lan can,
Cô chọc nhẹ vào lúm đồng tiền trên mặt của Cận Nam Dã, liếc mắt một cái liền nhìn thấy rõ tâm tư của hắn: "Đây là đến để ghi công!".
Cận Nam Dã "ừ" một tiếng, di chuyển gương mặt của mình gần hơn.
Tần Yên đưa cánh tay khoác lên vai của hắn, chỉ "Ừ?" một tiếng.
Hắn lại gần, thúc giục: "Một miếng, một nụ hôn, giao hàng tận tay cho em".
"Một nụ hôn có giá trị như vậy sao?" Tần Yên cố ý bĩu môi, nhưng trước khi hôn hắn cô liền rụt người lại: "Sau này anh sẽ giúp em viết luận văn tốt nghiệp chứ?".
"..."
Cận Nam Dã chủ động chạm vào môi cô, hài lòng nói: "Viết luận văn, sẽ có giá khác".
"..."
Tần Yên vươn tay bóp miệng hắn, môi cong lên khẽ nói: "Bạn trai của em còn bận rộn nhiều việc kinh doanh đến vậy? Ngay cả luận văn tốt nghiệp của bạn gái vẫn muốn viết sao?".
"Không còn cách nào khác, sau khi tan làm phải làm thêm việc phụ".
Hắn thấp người ôm ngang cô lên.
"Anh sợ không nuôi nổi bạn gái mình".
Cận Nam Dã đặt cô ngồi trên ghế sô pha trên sân thượng, tay đưa sữa cho cô, "Vừa rồi đang làm cái gì?".
Tần Yên cầm lấy cốc sữa, đáp: "Gần đây em sẽ đạt giải Quốc gia, nên em phải làm PPT làm nội dung bài phát biểu của mình."
Cận Nam Dã nhấp một ngụm sữa nóng, hầu kết chuyển động: "Ừ?".
Cô đưa điện thoại tới, "Cận học trưởng, vậy anh xem qua giúp em nhé! Anh nghĩ em nên bổ sung thêm cái gì không?".
Lời nói của học trưởng Cận vô cùng hữu ích.
Cận Nam Dã vươn tay ôm lấy Tần Yên, không nhận điện thoại của cô, trái lại còn đem cô ôm vào lòng siết chặt.
"Được rồi, để học trưởng Cận cho em xem một chút".
Đầu của hai người tranh nhau nhìn vào chiếc điện thoại.
Chen nhau được một lúc lại có tiếng cười khúc khích vang lên.
Cận Nam Dã xem một hồi, liền phát hiện vấn đề, "Chỗ này em cần phải tinh chỉnh lại.
Ban giám khảo đều là chuyên gia.
Nếu em không giải thích rõ ràng, bọn họ nhất định sẽ hỏi em."
Tần Yên nhìn chằm chằm dáng vẻ góc cạnh của hắn.
Đôi môi mỏng đóng mở.
Một người đàn ông, đặc biệt là với khuôn mặt đẹp trai thế này, khi tập trung làm việc đều có ma lực hấp dẫn.
Tần Yên nghiêng đầu nhìn Cận Nam Dã.
Không cần biết miệng hắn đang lẩm bẩm cái gì, trực tiếp dán thân hình lên người hắn, vươn đầu lưỡi, ở trên môi hắn mà liếm vệt sữa còn sót lại.
Cận Nam Dã không bao giờ ngờ rằng cô sẽ trực tiếp hôn hắn mà không nói lời nào.
Cả người đều sững sờ.
Tần Yên chỉ cố ý trêu chọc nam nhân, giống như mọi khi, vươn tay bóp cằm hắn, tiếp tục hôn.
Vừa mới liếm sạch vết sữa, giờ đã dọc theo đường viền môi đến khóe môi.
Kỹ thuật hôn hơi trúc trắc nhưng đủ quyến rũ.
Sự chú ý của Cận Nam Dã nhanh chóng bị chuyển hướng.
Hắn đặt điện thoại xuống, trực tiếp nắm lấy người cô rồi khéo léo luồn những ngón tay mảnh khảnh vào trong áo.
Các đầu ngón tay đặt trên áo ngực.
Tới tới lui lui, cọ xát liên tục, động tác kiềm chế, nhẹ nhàng.
Cận Nam Dã giọng khàn khàn, "Không phải nói buổi tối không mặc sao?"
"..."
Tần Yên vươn tay nắm lấy vạt áo của hắn, hơi tiến lại gần, "Em phải mặc ngay, nếu không..."
Vừa lúc tay hắn lướt về phía trước, Tần Yên kịp thời đẩy ra, môi cũng rời khỏi hắn.
Tần Yên nói nhỏ: "Nếu không, nếu không sửa được PPT của em, giải quốc gia sẽ mất."
"..."
Cận Nam Dã rút tay ra khỏi quần áo, ôm lấy cô một lúc lâu.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn đưa tay cầm điện thoại di động của cô lên, "PPT của em có vấn đề nhỏ, anh sẽ giúp em sửa lại".
"Ừm."
Hai người cùng nhau uống một ngụm sữa.
Mặt hắn có chút nóng, ngay cả gió đêm cũng không thể thổi hết hơi nóng đó.
Kể từ đêm đó, ham muốn của người đàn ông luôn thường trực, nhưng sẽ dừng lại ngay lập tức.
Sự tự chủ mạnh mẽ đến mức bùng nổ.
Tần Yên lại nhìn chằm chằm vào Cận Nam Dã đang giúp cô sửa lại PPT.
Phần giới thiệu một số giải thưởng viết một cách hàm hồ, nhưng Cận Nam Dã đơn giản sửa đổi hai cái, lập tức liền trở nên rõ ràng.
Hắn nói: "Ban giám khảo sẽ đọc kỹ từng đoạn của PPT.
Anh sẽ giúp em sửa chỗ này, em có thể xem lại thông tin liên quan và giải thích chi tiết nhé".
Cô "Ừ" hai tiếng, nâng má nhìn Cận Nam Dã.
Điện thoại của nam nhân rung lên, nhưng hắn lại phớt lờ.
Rung nhiều lần.
Tần Yên duỗi chân ra móc hắn, nói: "Cận Nam Dã, có mỹ nữ tìm anh!"
Cận Nam Dã vẫn đang cầm điện thoại di động của cô để thay đổi PPT, trả lời mà không nhìn lên: "Chỉ có một người đẹp trong điện thoại của anh."
Cô kéo dài giọng "Hả", "Ai vậy?"
Cận Nam Dã ngước nhìn cô, "Em tự nói đi."
Tần Yên chỉ vào chính mình, "Em."
Hắn vươn tay xoa đầu cô, vừa xoa vừa giúp cô chải đầu, đầu ngón tay ôm lấy tóc cô, từng li từng tí một.
Cận Nam Dã sửa lại một hồi.
Khi trả lại điện thoại di động cho cô, Cận Nam Dã vẫn tỏ vẻ "không phải chuyện nhỏ đâu, anh sẽ sửa cho em trong vài giây".
Hắn nghiêng người, không có đòi phần thưởng, hắn bế cả người Tần Yên lên.
"Đi thôi." Cận Nam Dã dùng sức, gân xanh trên cánh tay phồng lên, vừa đi vừa nói: " Bé cá cần phải trở lại bể cá."
"..."
-
Nằm trên giường, cả hai đều không muốn ngủ.
Hai người ở trên giường, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều chờ đợi đối phương lên tiếng trước.
Tuy rằng không biết phải nói gì, nhưng lại rất muốn nói chuyện phiếm.
Cận Nam Dã từ trong chăn đứng dậy, vươn tay ôm lấy Tần Yên, để cô tựa vào cánh tay hắn.
Tần Yên còn tưởng rằng hắn định làm gì, nhưng mới vừa nghiêng người liền thấy hắn lấy điện thoại di động ra, nhẹ giọng nói gì đó.
"Tần Yên, mỗi một tấc của em đều đẹp, mỗi một tấc của em đều quyến rũ.
Em là người trong lòng của anh, cũng là nữ thần mà anh luôn nghĩ đến".
"..."
Cô vội vàng né tránh như một con mèo sợ hãi, kinh ngạc nói: "Ai viết cái này? Hẳn là không phải do anh viết đấy chứ."
Cận Nam Dã nhìn chằm chằm vào phản ứng của cô, nở nụ cười nói, "Đừng nói vội, em lại đây, để anh nói cho em nghe".
"..."
Tần Yên lại nằm.
Hắn tiếp tục đọc dòng chữ trên bức tường ẩn danh: "Em là chim sẻ cầu vồng trên bầu trời và là người mơ mộng trong trái tim anh."
"........."
Tần Yên nhanh chóng lắc đầu, "Đừng, đừng, bức tranh này em không dám làm nhân vật trong đó".
Cận Nam Dã mỉm cười ôm cô vào lòng, vùi mặt vào cổ cô, trầm giọng nói: "Em không thích điều này đúng không?"
Tần Yên hoảng sợ gật đầu.
"Vậy thì em thích đàn ông bằng tuổi mình, hay đàn ông lớn hơn em một chút?"
Tần Yên: "Anh là mẫu người lý tưởng của em".
Cận Nam Dã gật đầu hài lòng, đưa tay ra nhét cô vào chăn, tiện tay thu xếp chăn ở hai bên người cô.
"Ngủ đi." Hắn nhẹ nhàng vỗ đầu cô, "Ngủ ngon."
Tần Yên cuộn người ở trên giường, giương đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, nhẹ giọng nói: "Cận Nam Dã, anh hôm nay có chút kỳ quái".
Hắn nhìn sang, "Hả?"
"Từ buổi chiều, cả người anh đều kỳ quái."
Cô nghĩ đến điều gì đó, lại đứng dậy khỏi giường, "Anh có phải đang ghen không? Ăn dấm chua của Lý Đống Bồi sao?".
"Anh không ăn".
Hắn nói.
"Bạn trai của em là một người rộng lượng nhân từ, không vì mấy thằng nhóc còn chưa tốt nghiệp mà xấu xa tính toán"
Cận Nam Dã đè cô lại giường, "Dược rồi, ngủ đi ngủ đi, ngủ ngon nhé".
Tần Yên rụt đầu vào trong chăn bông, "ồ" một tiếng.
Một lúc lâu sau, cô lại ngẩng đầu lên, giọng điệu vô cùng chân thành: "Bạn trai, nếu ghen thì phải nói cho em biết."
Người đàn ông đưa tay sờ đầu cô, "Hả?"
Tần Yên nhẹ giọng nói: "Em sẽ dỗ anh thật tốt".
Câu này rõ ràng làm hài lòng Cận Nam Dã.
Hắn kéo chăn bông của cô ra, như một đứa trẻ cứng đầu cố chấp chui vào trong chăn bông của cô, bị người đẩy ra càng muốn chui vào.
"Cận Nam Dã, người anh thật nóng!".
Nam nhân giống như một nguồn nhiệt, nóng hơn cả lò sưởi trong phòng.
Sau khi hắn chen vào, cô cảm thấy giường của mình giống như một cái bếp.
Cận Nam Dã chạm vào chân cô, "Chân em lạnh lắm.
Lại đây sưởi ấm cho anh đi!".
"..."
Tần Yên mím môi, mặc kệ hắn, vùi đầu vào trong cánh tay hắn, tìm một chỗ ngủ.
Cận Nam Dã xoa đầu cô, "Em vừa nói là sẽ dỗ anh, vậy em định sẽ dỗ như thế nào?".
Tần Yên hai tay tạo ra một đóa hoa, "Em sẽ dỗ anh một cách hoa mỹ, loại cường điệu!"
Hắn vỗ vỗ trán cô, "Em đừng có tào lao, mau ngủ đi!".
"Ừ."
Tần Yên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, một lúc sau hơi thở mới dịu lại.
Cận Nam Dã ngập ngừng gọi cô.
Không phản hồi.
Có vẻ như đang ngủ.
Hắn lặng lẽ đứng dậy, chạy đến phòng làm việc và bật máy tính lên.
Ngay khi màn hình mở ra.
Trong diễn đàn ẩn danh, đủ loại người không ngủ để xem kịch, người bị giật dây ăn dưa đều đang nhảy múa điên cuồng.
Đêm càng tối, con người càng điên cuồng.
Tất cả các chàng trai từ Đại học Nam Tầm đã đến bức tường tỏ tình ẩn danh, họ liên tục @jinnanye yêu cầu hắn đi ra để nói chuyện.
Bốn giờ trước.
Lý Đống Bồi xuất hiện trong bức tường tỏ tình ẩn danh.
Anh ta không những không tha cho Cận Nam Dã, mà còn tuyên bố đưa ra chiến thư.
——Xin chào mọi người, tôi tên là Lý Đống Bồi, và tôi đã được biết rằng Tần Yên đã có bạn trai.
Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi sẽ đợi cho đến khi cô ấy chia tay.
Vào thời điểm đó, ngay sau khi Cận Nam Dã viết xong bản phân tích báo cáo, hắn quay đầu lại và nhìn thấy lời nhận xét ngạo mạn này.
Phía dưới có không ít những lời nói khen ngợi.
Chỉ sợ lửa cháy sạch mà còn chưa đủ kịch liệt.
Nam nhân cười nhẹ, cười nhạo sự ngạo mạn, không tự lượng sức mình của tên nhóc.
Nhưng lại cảm nhận được cái gì đó mắc kẹt trong cổ họng, không thể nói ra được.
Hắn nhịn một chút, ném điện thoại sang một bên.
Lại không vui mà nhặt nó lên, rất nhanh trả lời câu nói của Lý Đống Bồi ở bức tường ẩn danh.
——Cận Nam Dã: Cậu sẽ không đợi được.
Nên ngoan ngoãn mà dẹp bỏ ý định này đi.
Sau khi trả lời, Cận Nam Dã nhắm mắt và đóng máy tính.
Không muốn xem, nhìn thấy phiền, mà không nhìn lại còn phiền hơn.
Sau khi dỗ Tần Yên ngủ.
Khi Cận Nam Dã quay lại nhìn, đã mười hai giờ sáng.
Các nhóm ẩn danh vẫn đang hoạt động.
——Tôi chưa bao giờ thấy cảnh cướp bạn gái trắng trợn như vậy.
Mặc dù Tần Yên là nữ thần của tôi, nhưng Cận sư huynh, tôi ủng hộ anh! (3 giây trước)
——Làm tốt lắm, Lý Đống Bồi! Một người đàn ông thực sự, sẽ không ai chấp nhận cậu.
(2 giây trước)
——Tôi bỏ phiếu cho Cận sư huynh! Cp Nam Yên phải cố lên! (1 giây trước)
——Tần Yên và Cận sư huynh là cặp đôi hoàn hảo! Cận sư huynh, nhanh lên! Nhất định phải ở với Tần Yên sư tỷ thật lâu a! (1 giây trước)
......
Cận Nam Dã gõ xuống tin nhắn cuối cùng.
——Cận Nam Dã: "Bài giảng tuần sau, hoan nghênh tất cả các sinh viên trẻ đến nghe chia sẻ.
Lúc đó, tôi sẽ chính thức công khai quan hệ của mình và Tần Yên.".