Chương 41: Lại đây, sờ anh

Muốn Em Là Của Riêng Anh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.

Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.

Đèn trên đầu chập chờn lúc sáng lúc tối, cái bóng trên tường thay đổi liên tục, đôi khi lớn, đôi khi nhỏ.

Phảng phất theo động tác mà thay đổi liên tục.

Có một mùi thơm nhẹ trong không khí, giống như mùi thơm say của rượu, hòa với hơi nóng.

Đem sự tỉnh táo của người nào đó đốt cháy từng chút từng chút một.

Tần Yên nắm lấy cánh tay Cận Nam Dã, nhìn chằm chằm đường gân xanh trên người hắn không ngừng phồng lên, lúc ẩn lúc hiện.

Máy sưởi trong phòng đang hoạt động, phát ra tiếng ồn nhẹ. Trong hồ cá mặt nước yên tĩnh, không gợn sóng nhỏ.

Cô quay đầu nhìn sang chỗ khác, đầu giường có đặt một cái gương phản chiếu được gương mặt và cổ của cô.

Tất cả đều đỏ bừng một mảnh.


Ngoài ra còn có một dấu răng nhỏ trên vành tai.

Màu nhạt, hơi đỏ.

Không nhìn kỹ.

Thực sự không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Cận Nam Dã vùi trong kẽ hở của cổ cô, sức lực trên tay không hề giảm đi, nhưng vẫn luôn chiếu cố cảm thụ của cô.

Tần Yên quay lại nhìn hắn.

Tình cờ bắt gặp ánh mắt đã nhuốm màu du͙ƈ vọиɠ của Cận Nam Dã.

Đôi mắt đào hoa của nam nhan hơi cong lên, ánh mắt thâm thúy, khi yên lặng nhìn hắn, cảm giác như toàn thân bị điện giật, cảm giác tê dại lan khắp người.

Cô không dám nhìn hắn.

Vừa quay đầu nhìn chỗ khác, cô đã bị hắn dùng tay kia kéo qua một cách mạnh mẽ.

Ngón tay thô ráp chà sát vào môi cô, ngón tay cái đè lên đó.

"Sao lại không dám nhìn anh?"

Tần Yên không nói.

"Không thoải mái?"

Cô lắc đầu, nhanh chóng vòng tay qua cổ hắn, vùi mặt vào ngực hắn.

"Không khó chịu." Tim đập như trống, "Chỉ là có chút kỳ quái, anh sao có thể làm như vậy..."


Lực đạo trên tay gia tăng.

Cận Nam Dã nhẹ nhàng mổ vào vành tai của cô, "Em nói gì vậy?"

Tần Yên không dám thở mạnh.

"Nếu anh nói cho em biết," Cận Nam Dã dùng đầu lưỡi liếm vành tai cô, "Bốn năm trước anh đã muốn làm như vậy với em, em sẽ nghĩ như thế nào?"

Vai bị người đánh một chút.

Tần Yên thấp giọng, "Anh lúc trước thẹn thùng, động một chút cũng không dám, vậy mà anh bây giờ lại...".

Cận Nam Dã thay đổi tư thế.

Đồng thời, nặng nề mà hít một hơi thật sâu.

"Anh lúc đó đúng là rất thẹn thùng, thế nhưng anh lại nghĩ một chút, em lúc đó cái gì cũng không biết". Nam nhân cúi đầu để sát vào.

"Nhưng hiện tại cái gì em cũng biết, lại còn dám câu dẫn anh".

Tần Yên ngưng mắt nhìn hắn.

Chỉ là cảm giác dị vật không giải quyết được nên cô dù muốn cũng không thể quay đầu lại.


Tần Yên không còn cách nào khác, nhẹ giọng cùng hắn thương lượng, "Anh có thể không làm sao?"

Trông cô hơi đáng thương.

"Em không đủ sức".

Cận Nam Dã phớt lờ cô, đặt tay lên đầu, nghiêng người nhìn cô, khẽ lắc đầu, không có tâm trạng  thương lượng.

"Em là câu dẫn anh trước, hiện tại liền bỏ qua?".

Hắn dời mắt xuống, ý bảo nói "Vậy thì anh phải làm gì?"

Tần Yên thút thít hai tiếng, lại vùi mặt vào trong ngực hắn, "Đừng làm như vậy, được không? Anh không làm đau em, lại cũng không nghe lời em".

"Không tốt."

"Cận Nam Dã." Cô nói nhỏ, giọng nói có chút nức nở, cô cúi xuống hôn lên môi hắn, trông thảm cực kỳ.

"Em sợ."

"..."

Yên lặng chỉ trông chốc lát.

Âm thanh hoạt động của lò sưởi đã dịu đi, ngay cả tiếng nước trong bể cá cũng đột ngột dừng lại, chỉ còn lại sự im lặng như một khoảng trống cằn cỗi.
Cận Nam Dã nhẹ thở dài.

Ngay lập tức hắn đứng dậy, dùng tay kia kéo chăn đắp lên người cô.

Nam nhân bước ra khỏi phòng.

Không lâu sau, từ trong phòng tắm truyền ra tiếng đóng cửa.

Tiếng nước từ trong vọng ra.

Tần Yên cúi đầu nhìn lướt qua, nhìn xong liền nhanh chóng đắp chăn bông lên, đầu óc hiện lên sắc đỏ đầy trời.

Nhớ vừa rồi.

Cận Nam Dã cắn chặt  dây áo ngực, cúi đầu xuống, những gì xảy ra sau đó đều nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.

Đầu óc trống rỗng.

Trần nhà phía trên đầu phản chiếu một bóng đèn nhỏ, ban đêm yên tĩnh cũng từ từ phóng đại, khuếch tán, ôm trọn người rồi từ từ bao phủ, vây quanh.

Người phụ nữ trong gương có vành mắt đỏ hoe.

Thân thể cũng thê thảm, còn có nhiều dấu vết không thuộc về cô.

Không thể nói được đây là cảm giác gì.

Chỉ nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Cận Nam Dã, rõ ràng trầm luân trong đó, khác hẳn với vẻ ngoài điềm đạm và khép kín lúc trước.
Tần Yên cũng có cảm giác thật là kỳ diệu.

Hắn thực sự có một mặt như vậy.

Nếu họ đến là thật, họ sẽ không ...

Khóe môi Tần Yên khẽ nhếch lên, sau đó lại kéo xuống, không thể kiềm chế được ý cười tinh tế chút nào.

Cô không dám nghĩ đến điều đó.

Anh khẽ quay lại vùi mặt vào gối, mặt vẫn còn nóng.

Cận Nam Dã giặt trong một thời gian dài.

Âm thanh róc rách của nước, và từng chút của nó mang theo sức nặng, đập vào đỉnh trái tim của mọi người như vỡ tung.

Thời tiết lạnh đến mức không có hơi nước nóng phả vào các ô cửa kính.

Tần Yên che mặt.

Chợt có chút tiếc nuối.

Cô bước ra khỏi giường và đưa tay mở chiếc bàn cạnh giường. Đôi mắt cô chợt dừng lại trên một chiếc hộp vuông nhỏ.

Dừng một chút.

Tần Yên vội vàng đẩy tủ lại, hơi nóng khô khốc vừa bị kìm nén lại bốc lên hai má.
Cô vùi mình xuống giường.

Cũng vào lúc này, Cận Nam Dã từ phòng tắm đi ra, toàn thân mang hơi lạnh, cố tình chui vào chăn bông xoa xoa cô.

"Nào, lại đây sờ anh."

Tần Yên xoay người sang một bên, tránh khỏi Cận Nam Dã, một bên lộ ra đôi mắt nhìn hắn.

Nam nhân giống như một đứa trẻ vừa mới xin kẹo nhưng nhìn kẹo rơi xuống đất, quyết liệt muốn chen chúc với cô.

Hắn đưa tay ra cù cô.

Cô cười khúc khích, "Không, anh lạnh quá."

Nghe thấy tiếng cười của cô, lửa giận chưa nguôi trong lòng hắn lại nổi lên, nắm lấy tay cô kéo vào lòng.

"Tự mình thoải mái, không để ý đến sống chết của người khác".

Cận Nam Dã đưa tay ra chạm vào khuôn mặt của cô, "Em ấm áp phải không?"

Hắn kéo cô lại, "Nào, lại đây cho anh sưởi ấm."

Tần Yên dán vào ngực hắn, yên lặng cảm nhận được trái tim đang đập đều đặn trong lồng ngực.
"Thình thịch - thình thịch--"

Ngực nam nhân rắn chắc, trên người có khí thế khiến cô mê mẩn, vừa mới tắm xong, trên người còn đọng lại một chút hơi nước mát lạnh, trên người còn dính một ít vệt nước vô tình đọng lại trên xương quai xanh.

Cô đưa tay lau, sau đó ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt đen láy của Cận Nam Dã.

Những mảnh vỡ vụn cứ vụt qua tâm trí tôi một cách nhanh chóng.

Tần Yên vội vàng cúi đầu, không dám nhìn hắn.

Cơ thể Cận Nam Dã từ từ nóng lên, hắn ôm eo cô, đặt cằm lên đỉnh đầu cô.

Cả hai đều không nói.

Lặng lẽ, cảm nhận nhịp tim của nhau.

Nằm xuống được một lúc, Tần Yên đột nhiên vươn tay chọc vào ngực hắn, "Ngày mai em sẽ tặng quà cho anh"

"Hả?" Cận Nam Dã đặt tay lên sau đầu hắn, "Em tặng anh cái gì?".

Tần Yên đếm trên đầu ngón tay của mình, "Cà vạt, nhẫn, ví, tây trang, anh đều có thể chọn".
"..."

Cận Nam Dã im lặng.

"Hả?" Cô cọ cọ hắn "Anh muốn gì?".

Sau khi bị cọ có chút phản ứng, hắn nhẹ giọng nói: "Trực tiếp như vậy, để anh chọn một trong bốn cái đó sao?"

Tần Yên cười nói: "Anh có thể chọn cả bốn".

"..."

Lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, Tần Yên không tránh khỏi có chút ngốc.

Nhưng dù sao cũng dừng lại, để dỗ dành người đàn ông này thì cũng cần phải có biểu hiện một chút.

Cô đứng dậy, hôn lên yết hầu của hắn.

"Như thế nào? Nghĩ muốn cái gì?".

Cận Nam Dã thực sự quay đầu lại, không nhìn cô và không trả lời.

Tần Yên tiếp tục hôn lên bên cạnh hắn, "Làm sao vậy? Mặc kệ em à."

Người đàn ông giữ cô lại, hung hăng nói, "Anh muốn em."

"..."

Trong đầu bỗng nhiên có cái gì bị đứt.

Nhưng Cận Nam Dã không làm gì cô tiếp theo, hắn phủ chăn bông lên cho cô, nhẹ nhàng hỏi: "Em có muốn uống chút nước không?"
"Ừ?"

Không đợi cô nói, Cận Nam Dã đã đứng dậy và bước ra khỏi phòng.

Tần Yên cũng muốn đi theo nên mặc quần áo, từ trên giường đi ra.

Ngay khi ngón chân chạm đất, cô đã suýt ngã.

Cô ngẩn người.

Không phải đâu.

Chắc chắn không phải.

Cô nhanh chóng theo sau, như một tên trộm len lén đi về phía bếp.

Cận Nam Dã đứng trước tủ lạnh, dùng hai ba lực mở chai nước rồi ngẩng đầu uống hết.

Yết hầu khẽ cuộn lên xuống.

Còn có vết dấu răng trên đó.

Tần Yên bước vào phòng bếp.

Cảm nhận được động tĩnh của cô, Cận Nam Dã nhìn sang.

Cô bước đến ôm hắn từ phía sau, lắc hông của hắn, cọ cằm vào tấm lưng rộng của hắn, nhẹ nhàng gọi tên hắn, "Cận Nam Dã."

"Ừ?"

"Cận Nam Dã."

"Ừ?."

"Cận Nam Dã."

Khi chai nước khoáng cạn đáy, Cận Nam Dã lôi theo vật nhỏ sau lưng, bước đến thùng rác và ném chai nước khoáng xuống.
"Loảng xoảng" một tiếng.

Hắn xoay người, vươn ngón tay móc cổ Tần Yên, kéo cô ngã xuống đất.

Động tác này có chút dã man, cũng có chút bá đạo.

Thế nhưng Cận Nam Dã làm mang theo một loại du͙ƈ vọиɠ.

Tần Yên bị hắn ôm vào lòng.

Ngay sau đó, đầu hắn cúi xuống, đôi môi mỏng của hắn hàm chứa môi cô.

Mút một chút, rồi lại một chút.

Hai tay Cận Nam Dã đan chéo vào nhau, ôm chặt lấy eo cô, liên tục ép cô vào người hắn.

Môi và lưỡi cô lại bị nhuốm màu bởi mùi vị của hắn.

Dữ dội, nóng bỏng.

Lần này nụ hôn có chút gấp gáp, từ khóe môi đến đầu lưỡi đều đau rát.

Tần Yên rất cố gắng đáp lại hắn.

Nhưng cô không thể theo kịp tốc độ của hắn.

Phải nói rằng sau khi không gặp hắn trong bốn năm, kỹ năng hôn của người đàn ông đã thực sự cải thiện rất nhiều.

Lúc đầu cũng hơi bỡ ngỡ nhưng khi quen nhau lần nữa thì kỹ năng hôn đã phát triển rõ rệt.
Không chỉ là hôn.

Nghĩ về những gì hắn đã làm với cô vừa rồi.

Tần Yên bắt đầu cảm thấy choáng váng.

Có chút không thở được.

Cận Nam Dã từ từ buông cô ra, hôn lên cổ cô, hai bên trái phải đều hôn một chút.

Như kết thúc, hắn cúi người và cắn nhẹ vào môi cô.

Nếm thử và dừng lại.

Hắn vuốt nhẹ lên trán cô, vén những lọn tóc hai bên ra sau tai cô, dùng đầu ngón tay thô ráp lau khóe mắt đỏ hoe của cô.

"Đừng bận tâm--"

Tần Yên ngẩng đầu, lo lắng nhìn người đàn ông trên đầu.

Cận Nam Dã áp ngón tay lên môi cô, như để xoa dịu, nhưng cũng như báo trước.

"Đừng lo lắng," hắn nói.

"Cá cần phải nuôi trong một thời gian đủ ngon mới ăn được".