Chương 7: Tính chiếm hữu của anh

Một Quả Mai Không Giải Được Cơn Khát

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngô Đại Lương đến văn phòng, nhìn thấy bản kiểm điểm của Cố Kiều trên bàn làm việc. Hôm qua không phải đã không đến nộp hay sao, tại sao đột nhiên lại xuất hiện trên bàn bên cạnh cửa sổ thế này? Hay là tối qua đã nhét qua cửa sổ?

Nghĩ đến chuyện đêm qua ở văn phòng, Ngô Đại Lương lập tức siết chặt bản kiểm điểm đang cầm trong tay, khuôn mặt mập ú cùng đôi mắt chuột đục ngầu lạnh ngắt.

Trong thời điểm mấu chốt này, ông ấy nhất định không thể để xảy ra vấn đề gì, sắp được thăng chức lên phó hiệu trưởng rồi, cũng có khả năng giấy bổ nhiệm đã được Phòng giáo dục ký rồi cũng nên. Ngộ nhỡ việc này lộ ra ngoài, thì ước mơ được lên làm hiệu trưởng trong mười mấy năm của ông ấy sẽ tan thành mây khói. Bất cẩn hơn có thể sẽ thân bại danh liệt.

Biết trách ai bây giờ, trách nữ giáo viên thực tập mới của khối mười quá lẳng lơ, vì muốn được ở lại trường cấp ba số một có thể làm bất cứ việc gì, khiến ông ấy nhất thời không thể chống đỡ nổi.

Mẹ nó.

“Vô lương tâm” ngồi xuống, mở bản kiểm điểm của Cố Kiều ra liếc nhìn một lượt, rồi đặt sang một bên bàn, nói với lớp trưởng lớp A1 vừa vào lấy bài tập: “Em gọi giúp thầy Cố Kiều đến đây.”

Cố Kiều đang trong lớp học giúp bạn khác sửa chiếc đồng hồ báo thức nhỏ, lại nghe thấy lớp trưởng nói chủ nhiệm Ngô gọi mình.

Trình Chu ngẩng đầu dậy khỏi cuốn từ điển tiếng Anh: “Anh đi cùng em nhé?”

Cố Kiều xua tay: “Không sao đâu, em đã nộp bản kiểm điểm rồi, sẽ không có vấn đề đâu.” Nói xong liền cất chiếc đồng hồ báo thức đi, rồi bước ra khỏi lớp học.

Cố Kiều đến văn phòng, “Vô lương tâm” đang cầm bản kiểm điểm của cô đánh giá. Thấy cô đi vào, ông ấy liếc nhìn một cái, nói: “Bản kiểm điểm mang tới đây khi nào?”

Cố Kiều suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Sáng nay ạ, lúc đó thầy chưa tới, em đã nhét nó qua cửa sổ.”

Cô vừa nói vừa nhìn đống sách vở lộn xộn trên bàn, nghĩ đến những gì mình đã nghe thấy, nhìn thấy đêm qua, âm thanh của đống sách rơi xuống sàn, trên mặt bàn màu trắng lúc này vẫn còn một sợi tóc xoăn dài. Cố Kiều ngoảnh mặt đi, giả vờ như không nhìn thấy.

“Vô lương tâm” nâng mắt lên, nhìn Cố Kiều: “Học sinh thì nên tập trung vào việc học, những việc khác không cần quan tâm tới làm gì, mau về lớp học bài đi.”

Ông ấy biết cô nói dối, sáng nay ông ấy đã nhìn thấy cô, Trình Chu và Triệu Hà cùng nhau đi vào cổng trường, sau đó ông ấy đến ngay văn phòng, về cơ bản là cô không có thời gian mang bản kiểm điểm tới đây.

Cố Kiều cau mày bước ra khỏi văn phòng, cô thực sự không muốn để tâm tới những câu chuyện cẩu huyết của “Vô lương tâm”. Quan trọng hơn là cô không có bằng chứng, nói ra cũng chẳng có ai tin. Mà cũng chẳng muốn tự tìm rắc rối, chỉ muốn được yên ổn ở bên cạnh Trình Chu mà thôi.

Bây giờ đột nhiên có người đi tới và nói với cô rằng, cô đã được nhận vào Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh, cần phải nhanh chóng đến báo danh, thì cô cũng chẳng muốn đi. Đại học Thanh hoa hay Đại học Bắc Kinh thì có gì mà tốt đến vậy, có tốt bằng anh tiểu Chu của cô không?

Trọng tâm là ở trường cấp ba số một này, tùy rằng nó là trường học đứng thứ nhất thứ nhì trong các trường trọng điểm của thành phố, nhưng không hiểu tại sao lại có nhiều kẻ mê muội đến vậy, suốt ngày tơ tưởng thèm muốn anh tiểu Chu của cô. Cô nhất định phải để anh tiểu Chu ở ngay trước mắt mới có thể yên tâm.

Khi Cố Kiều quay lại lớp học, lại thấy một vài nữ sinh mình chưa từng gặp mặt đang đứng ở cửa sau phòng học. Khoảng trống phía sau dãy bàn cuối trong lớp, Triệu Hà và Thôi Cửu đang mở một chiếc thùng các tông lớn.

Chiếc hộp màu hồng, bên trên có viết dòng chữ Chúc mừng sinh nhật và được thắt chiếc nơ to, chiếc hộp rất lớn, có thể bỏ cả người vào trong đó cũng không thành vấn đề.

Cố Kiều tò mò vây quanh hỏi: “Cái gì thế?”

Thôi Cửu cầm trên tay chiếc kéo nhỏ, vừa cắt vừa trả lời: “Của khối mười, tặng quà sinh nhật cho Trình Chu.” Cậu ấy nói xong lại liếc nhìn Trình Chu đầy ẩn ý.

Cố Kiều quay đầu lại, nhìn mấy nữ sinh đang đứng ngoài cửa một cái, sau đó lén lút trừng mắt, xì.

Mấy cô gái vẫy tay với Cố Kiều: “Cậu là Cố Kiều phải không, em gái của Trình Chu, dễ thương thật đó.”

Đáng yêu cái mẹ gì, chưa thấy tóc chó gặm bao giờ à, người nào người nấy thi nhau nịnh hót, chỉ vì muốn có được anh tiểu Chu nhà cô, mà có thể nói ra những lời trái với lương tâm mình như vậy, khi nói không sợ bị cắn vào lưỡi hay sao?

Cố Kiều quay đầu lại, liếc nhìn kẻ đầu sỏ gây tội Trình Chu một cái. Anh ngồi đúng vị trí của mình, tựa lưng vào bàn, uể oải nhìn sang bên này, ngón tay cái đặt trên môi đưa qua đưa lại. Anh đang tò mò không biết trong chiếc hộp to lớn này chứa đựng thứ gì.

Tuy nhiên sắc mặt của Cố Kiều nhà anh có vẻ không được tốt cho lắm, cả người như đang tức giận, lẽ nào là Vô lương tâm làm khó cô?

Trình Chu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến bên Cố Kiều, hơi cúi người xuống, dùng ngón tay mảnh khảnh xoa xoa mái tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Làm sao thế, cái miệng sắp chu lên đến tận trời rồi kìa.”

Khi nói chuyện với cô, anh thích nhìn chằm chằm vào mắt người đối diện. Đặc biệt là còn dùng đôi mắt hoa đào, trời sinh ẩn tình trìu mến, cùng giọng điệu dịu dàng và chiều chuộng như vậy.

Vài nữ sinh đang đứng ở cửa sau đều phải ôm chặt ngực, vì sợ trái tim thiếu nữ của mình nổ tung, không được nổ, không được nổ, nổ rồi sẽ phải chết.

“Bóc nhanh lên, chuẩn bị vào lớp rồi.” Triệu Hà hét lên: “Trình Chu, con mẹ nó cậu đến giúp một tay đi, còn đứng ở đấy mà diễn phim thần tượng nữa.”

Trình Chu tựa người vào tường, đôi chân dài tùy ý bắt chéo, nhàn nhạt nói: “Tôi không muốn bóc, là các cậu đòi bóc bằng được đó chứ.”

Được rồi, Triệu Hà nhanh chóng bóc xé, cuối cùng cũng mở được chiếc hộp to lớn này ra. Cậu ấy còn chưa kịp thở, đột nhiên một cô gái từ trong lao ra, ôm lấy cổ cậu ấy bắt đầu la hét.

“Darling, sinh nhật vui vẻ!”

Mấy nữ sinh đang đứng ở cửa sau vội vàng nhắc nhở: “Ôm nhầm người rồi, chết tiệt, hotboy ở bên này, cạnh tường kia kìa, mẹ nó, nóng lòng muốn chết luôn rồi!”

Triệu Hà bị cô gái đột ngột xuất hiện ôm cổ, suýt chút nữa thì nghẹt thở.

“Làm gì thế, sắp vào lớp rồi đó có biết không?” Chủ nhiệm Kim lao vào phòng học, nhìn về phía cửa sau: “Triệu Hà, ra ngoài đứng mau.”

Cô gái trong hộp quà bí mật lồm cồm bò ra khỏi hộp rồi bỏ chạy cùng mấy nữ sinh đang đứng ở cửa sau. Trò vui kết thúc bằng việc Triệu Hà người vô tội, đứng không cũng trúng đạn không may bị phạt đứng ngoài hành lang.

Sau giờ học, Cố Kiều quay đầu lại hỏi Trình Chu: “Anh thấy cô gái đùi trắng nõn nà trong hộp quà bí mật thế nào, có thích không?”

Trình Chu nhướng mi, nhàn nhạt nói: “Không thích, trước giờ anh luôn không thích cô gái nào không chịu mặc quần thu đông.”

Cố Kiều nhìn xuống chân mình và tự cảm thấy rằng ngày mai nhất định phải mặc quần thu đông mới được. Cô khác với những cô gái không mặc quần thu đông khiến anh tiểu Chu không thích kia.

Trình Chu một tay chống cằm, nhìn Cố Kiều nói: “Sắp đến sinh nhật anh tiểu Chu của em rồi, em đã chuẩn bị quà sinh nhật chưa?”

Cố Kiều gật đầu: “Đương nhiên là rồi!”

Trình Chu mỉm cười, không hỏi thêm gì nữa, dù sao thì bất luận thế nào, chỉ cần là quà cô tặng, anh sẽ đều thích. Ngay cả khi cô có nhổ một nắm cỏ trên sân cỏ hay nhặt một hòn đá dưới đất tặng anh, thì anh cũng sẽ tràn đầy niềm vui mà nhận chúng. Cô gái do chính tay mình nuôi lớn, có thế nào cũng không bao giờ chê bai.

Cố Kiều quay lại chỗ ngồi của mình, dùng cả mạng sống để suy nghĩ xem nên tặng gì cho anh, bút chì, tẩy, hoa dại hay táo chắc chắn không thể được nữa rồi. Sau một hồi miên man trong dòng suy nghĩ, cuối cùng cô cũng hướng ánh mắt đến cây bút trên bàn Trình Chu. Cái này được, lúc nào anh cũng có thể để trong cặp sách mang theo người cùng đến trường.

Lúc nào cũng mang theo người đó nhé.

Cố Kiều lấy ra một cây bút từ hộp đựng dụng cụ học tập của mình, nó là quà sinh nhật năm ngoái Trình Chu tặng cho cô, cùng một cặp với chiếc bút của anh.

Trình Chu mua đồ thường xuyên có thói quen mua một đôi, sau đó tiện tay ném cho Cố Kiều một cái. Ví dụ như đôi giày trên chân Cố Kiều, Trình Chu cũng đang mang đôi cùng kiểu của nam. Anh trìu mến gọi chúng là giày anh em.

Cố Kiều lấy cây bút mà Trình Chu đưa cho mình ra xem kỹ nhãn hiệu khắc trên đó. 

Parker. Cố Kiều dùng giọng phát âm tiếng Anh méo mó của mình đọc lại một lần nữa, Parker? Đây là tên thương hiệu sao? Bao nhiêu tiền một cây nhỉ?

Cô là một người đã quen với việc mua bút tại các quầy hàng ven đường và không có khái niệm về các nhãn hiệu khác nhau.

“Triệu Hà, ra đây một chút, tớ có chuyện muốn nói với cậu.” Cố Kiều quay lại nói với Triệu Hà lúc này đang chơi game.

Trình Chu ngẩng đầu dậy khỏi bàn học, liếc mắt nhìn Cố Kiều, cả mặt lộ ra vẻ không thoải mái: “Có chuyện gì không thể nói luôn tại đây hay sao?”

Triệu Hà vừa cắm đầu chơi game vừa đứng dậy nói: “Chuyện gì thế?”

Cố Kiều đi tới cửa sau, quay đầu lại đáp: “Ra ngoài nói.”

Trình Chu liếc Cố Kiều một cái, lạnh lùng khịt mũi, hừ, lại còn có bí mật với người khác mà giấu giếm anh.

Triệu Hà đưa điện thoại cho Trình Chu: “Trình Chu, chơi giúp tôi, đến ngay đây.” Dứt lời liền chạy về phía Cố Kiều.

Cố Kiều dựa vào lan can bên ngoài phòng học, nhỏ giọng hỏi Triệu Hà: “Cậu có biết thương hiệu bút bi P-a-r-k-e-r không?” Cố Kiều đọc lại từng chữ cái một.

Triệu Hà gật đầu: “Biết, Parker.” Trước đây Trình Chu từng cho cậu ta một cậy, nhưng đến hiện tại vẫn chưa nỡ mang ra dùng.

Parker được chia thành nhiều dòng sản phẩm, vài trăm tệ đến trên một nghìn tệ đều có.

Cố Kiều lấy chiếc bút mà Trình Chu cho mình ra, hỏi: “Tương tự như loại này, một trăm tệ có mua được không?”

Chờ đã, tại sao Triệu Hà lại dùng ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc để nhìn cô vậy.

“Hai trăm thì sao?” Cố Kiều nuốt nước bọt, tiếp tục thận trọng hỏi: “Hai trăm có mua được không?”

Triệu Hà liếc nhìn Cố Kiều một cái, nhưng không lên tiếng. Nói chuyện với một cô ngốc thực sự sẽ hạ thấp chỉ số IQ của cậu.

Cố Kiều lại nghiến răng nghiến lợi: “Ba trăm?”

Triệu Hà nở nụ cười hiền hậu, vỗ vỗ lên mái tóc chó gặm của Cố Kiều: “Dòng sản phẩm trên tay cậu đang cầm, thêm một số không sau cái giá ba trăm may ra còn được.”

Cậu ấy nói xong liền đi vào lớp, trong đầu chỉ nghĩ đến ván game của mình, vừa rồi còn thiếu chút nữa thôi là thắng, không biết Trình Chu giúp cậu chơi thế nào, IQ của tên đó rất cao, nên chơi game cũng vô cùng lợi hại.

“Mẹ nó, sao lại chết rồi?” Triệu Hà cầm lấy điện thoại trong tay Trình Chu, nhìn nhân vật trong game của mình đang nằm sõng soài trên mặt đất, bị một đám boss vây quanh, la hét: “Sao lại lao đầu vào đám boss thế này, ván này chết thì điểm kinh nghiệm cũng đi tong luôn rồi, đm.”

“Trình Chu, cậu cố ý phải không, tôi chỉ ra ngoài nói chuyện với Cố Kiều vài câu vậy mà cậu nỡ.” Triệu Hà vừa cằn nhằn vừa làm nhân vật trong game sống lại, sau đó quay về thành chủ, điểm kinh nghiệm bị tụt mấy mười mấy vạn.”

“Nếu sau này Cố Kiều có bạn trai rồi kết hôn, thì có phải cậu sẽ vác dao đến chém luôn tổ tiên mười tám đời nhà người ta luôn không, con người cậu đúng là có tính chiếm hữu thái quá rồi đó, muội khống cũng chẳng đến nỗi như cậu, cậu đúng là đồ biến thái, tôi nói cho cậu biết!”