Đăng vào: 12 tháng trước
"Cố Tổng nên chú ý người của mình hơn đấy."
Nghe câu nói của Hàn Thiên Phong, Phùng Khích khẽ run lên. Ánh mắt của hắn dường như nhìn thấu cậu vậy. Người đàn ông này...
Cố Tử Lâm cười cười nói lại.
"Cậu Thiên Phong thật biết đùa. Người của tôi rất an toàn."
"Vậy sao?" Hàn Thiên Phong bật cười.
"Tôi chỉ đùa thôi. Căng thẳng vậy làm gì chứ?"
Hắn nhìn Phùng Khích rồi cười xòa. "Cũng được đấy."
Cố Tử Lâm hắn lên tiếng nói trước.
"Vậy bây giờ chúng ta có thể bắt đầu được rồi chứ?"
"Trước khi vào vấn đề chính tôi có một yêu cầu."
"Được. Anh cứ nói."
"Tôi muốn chỉ hai chúng ta bàn bạc. Không được có người khác."
"Nhưng Phùng Khích là trợ lí của tôi. Tôi rất..."
Không để cho Cố Tử Lâm nói hết câu. Hàn thiên Phong đã chen ngang.
"Người của anh, anh tin tưởng. Nhưng tôi thì không."
Thấy Hàn Thiên Phong có vẻ rất kiên quyết nên Cố Tử Lâm cũng đành thuận theo ý hắn.
"Được. Phùng Khích cậu ra ngoài trước đi."
Mặc dù không muốn nhưng Phùng Khích cũng không tỏ thái độ gì cả. Cậu cúi đầu rồi đi ra.
"Mặc Đình, anh cũng ra ngoài đi."
Trợ lí Mặc cũng nhanh chóng rời đi. Trong nhà hàng lúc này chỉ còn hai người bọn họ. Một âm mưu thâm hiểm đang được âm thầm lên kế hoạch.
----
Lúc rời đi, Mặc Đình thắc mắc hỏi Hàn Thiên Phong.
"Tổng giám đốc, cậu trợ lí kia có vấn đề gì sao? Lúc đi vào tôi đã thấy cách anh nhìn cậu ta có vấn đề."
Nghe Mặc Đình hỏi vậy, hắn chợt nghĩ đến Phùng Khích, đuôi mắt hắn hơi cong lên.
"Anh không nhận ra cậu ta sao?"
"Cậu ta là..."
"Cậu ta là người của Triệu Thanh đó. Nhớ chưa?"
Mặc Đình như nhớ ra gì đó, cậu thốt lên.
"Trợ lí của Lưu Tổng."
"Anh hiểu vấn đề rồi đấy."
Hàn Thiên Phong nhìn về phía Phùng Khích rời đi cùng Cố Tử Lâm. Hắn cười nhẹ. Có lẽ Phùng Khích không nghĩ đến sẽ gặp phải hắn. Và cậu chắc hẳn cũng sẽ không ngờ mình sẽ bị nhận ra. Phùng Khích cứ nghĩ rằng Hàn Thiên Phong từ trước đến giờ không quan tâm đến mọi người xung quanh mình. Hơn nữa, cậu chỉ là một trong hàng trăm người tồn tại xung quanh hắn, cả hai người còn không quen biết nhau thì làm sao hắn có thể nhận ra được.
Nhưng người tính vẫn không bằng trời tính. Có lẽ Phùng Khích không biết rằng, Hàn Thiên Phong hắn không phải là không quan tâm, chỉ là những điều hắn để ý, không ai có thể biết được. Cũng như việc này, hắn quan sát và ghi nhớ mọi thứ đặc biệt là những điều liên quan đến người hắn ghét, ví như Lưu Trình hay Hàn Thiên Minh. Cậu mặc dù không trực tiếp có liên hệ gì đến hai người kia nhưng cậu lại là người quen của Triệu Thanh - trợ lí của Lưu Trình vậy nên một phần nào đó cậu cũng bị hắn để ý đến.
Hàn Thiên Phong hắn nhìn qua Cố Tử Lâm, thầm nghĩ:
"Cố Tử Lâm ơi là Cố Tử Lâm. Giờ thì tôi đã biết vì sao anh luôn thua Hàn Thiên Minh rồi. Nếu như anh được một phần của Hàn Thiên Minh thì có lẽ Cố Hòa đã giao tất cả sản nghiệp của mình cho anh từ lâu rồi. Đáng tiếc, với một chút bản lĩnh này của anh mà muốn đấu lại ông anh họ kia của tôi sao? Ảo tưởng."
Từ lúc biết chuyện của Cố Tử Lâm thì Hàn Thiên Phong đã biết nhất định là có tay trong, hơn nữa lại là người vô cùng thân cận của hắn. Khi nhìn thấy Phùng Khích, trong lòng Hàn Thiên Phong đã biết chắc chắn tay trong kia chính là "cậu người yêu bé nhỏ" của Triệu Thanh rồi. Chỉ tiếc là chính Cố Tử Lâm hắn lại không nhận thức được việc này. Cũng không phải hoàn toàn là do Cố Tử Lâm, chỉ là do Phùng Khích quá kín đáo mà thôi. Mỗi một biểu hiện trên mặt cậu đều được quản lí vô cùng hoàn hảo. Chỉ có lúc hắn nói câu kia thì sắc mặt của cậu mới hơi thay đổi một chút mà thôi. Nhưng vậy thì đã sao, đây cũng không phải vấn đề của hắn. Hàn Thiên Phong cũng chẳng cần phải lo chuyện bao đồng làm gì.
Ngay khoảnh khắc Cố Tử Lâm tiếp cận hắn thì Hàn Thiên Phong đã biết tên này nhất định muốn lôi kéo đồng minh. Nhưng thật đáng tiếc, hai người bọn họ không cùng mục đích, cũng không cùng đối tượng. Hơn nữa, Cố Tử Lâm lại muốn lôi kéo được Hàn Thiên Phong hắn sao? Cũng không nghĩ thử hắn là ai. Từ lúc bắt đầu hắn đã không có ý định hợp tác với Cố Tử Lâm rồi nên chuyện sau này thành hay bại cũng chẳng liên quan gì đến hắn cả. Hắn sẽ coi như mọi chuyện trong ngày hôm nay chưa từng xảy ra.
-----
(Truyện thuộc quyền sở hữu trí tuệ của thuytrang419)
----
Một tuần sau.
Đường Hạ Anh cũng đã tốt hơn, cô ấy cũng đã được xuất viện về nhà. Ngày cô xuất viện, Gia Nhi và Hàn Thiên Minh cũng đến giúp đỡ cô thu dọn đồ đạc. Sau khi tiễn Hạ Anh về thì hai người họ cũng trở về nhà. Trên đường trở về, hai người nói rất nhiều chuyện.
"Anh... Hình như đã biết lí do vì sao chị Hạ Anh lại làm vậy rồi đúng không?"
Hàn Thiên Minh đang lái xe cũng phải khựng lại vài giây vì câu hỏi của cô.
"Anh căng thẳng gì chứ. Em cũng đâu bảo anh phải nói với em. Chỉ là em thấy chị ấy như vậy rất đáng thương. Em không thể hiểu nổi vì sao chị ấy lại cố nắm lấy cuộc hôn nhân này. Rõ ràng là chị ấy không hề hạnh phúc."
Anh vẫn chuyên tâm lái xe, nhưng vẫn không quên đáp lại cô.
"Đôi khi, con người họ đã dính vào thứ gọi là tình yêu rồi thì rất khó để phân biệt được đúng sai."
Lưu Gia Nhi nằm dựa ra ghế suy ngẫm điều gì đó. Cô thở dài, hỏi anh.
"Tình yêu sẽ khiến con người ta đau khổ sao? Em không muốn bản thân sẽ trở thành như chị ấy."
Hàn Thiên Minh mỉm cười, xoa đầu cô.
"Em đương nhiên sẽ không trở thành như em ấy rồi. Anh sẽ là người mang đến hạnh phúc cho em."
"Em cũng mong mình không bị như vậy. Hy vọng chị Hạ Anh có thể nhận ra được đây là một sai lầm để có thể nhanh chóng thoát ra khỏi cơn ác mộng này. Mong rằng lúc ấy sẽ chưa phải là lúc muộn nhất."
"Được rồi suy nghĩ tích cực lên nào. Trưa nay em muốn ăn gì?"
"Để em nghĩ xem. Em muốn ăn sườn xào chua ngọt do anh nấu."
"Vậy để anh nấu cho em, được không?"
"Nếu anh đã có lòng thì em xin nhận vậy." Nói rồi Gia Nhi bật cười. Nụ cười của cô đã làm cho bầu không khí trong xe trở nên thoải mái hơn.
----
Hai người về đến nhà của cô thì Gia Nhi lên thay quần áo còn phần bếp để cho Hàn Thiên Minh phụ trách.
Gia Nhi vừa tắm rửa xong thì mùi thơm của sườn xào đã lan tỏa khắp cả nhà. Cô đi xuống bếp lại được nhìn thấy cảnh tượng Hàn Thiên Minh đang nấu ăn. Anh không còn mang cả một comple nữa. Anh đã cởi bỏ áo suit ra, chỉ mặc một chiếc áo vest, hai tay còn xắn lên, trên người mang cả chiếc tạp dề màu xanh của cô. Hình ảnh này quả thật... Quá đáng tiếc khi chỉ có mình cô được ngắm.
"Em xong rồi sao không vào trong ngồi đi."
"Em vào đây."
Hàn Thiên Minh kéo ghế ra cho cô. Vừa ngồi xuống, Gia Nhi chợt nhớ ra.
"Đúng rồi, điện thoại anh cứ reo lên từ nãy đến giờ."
"Là ai gọi vậy?" Miệng thì hỏi nhưng tay anh vẫn lấy đồ ăn cho cô.
"Em cũng không biết. Anh không lưu tên, nhưng mà người đó gọi rất nhiều cuộc. Có lẽ rất gấp đấy."
"Vậy sao?"
Trả lời lại như vậy thôi nhưng anh vẫn dọn đồ ăn ra bàn hết cho cô rồi mới nói.
"Để anh xem là ai. Em cứ ăn trước đi."
"Được."
Hàn Thiên Minh đi ra phòng khách lấy điện thoại, còn Gia Nhi lấy cơm cho cả hai. Cô vừa lấy cơm xong thì anh cũng đi vào. Có vẻ rất gấp gáp.
"Bây giờ anh phải đi rồi. Có chuyện quan trọng cần anh xử lí. Em cứ ăn đi."
"Không ăn cơm luôn sao?"
"Không có thời gian nữa. Anh đi đây. Em ăn ngon miệng." Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi nhanh chóng rời đi.
Nhìn anh như vậy có lẽ là chuyện gì đó rất gấp. Cô cũng không nghĩ gì nhiều. Nhanh chóng ăn xong rồi thu dọn.
Sau khi dọn xong thì có người gọi cho cô. Là Trương Chi - bạn thân của cô. Trương Chi là một nữ cảnh sát điều tra tội phạm. Cô ấy vừa hoàn thành nhiệm vụ của mình nên được nghỉ phép. Vậy là cô ấy gọi cô ra để hai người cùng nhau đi giải khuây. Bây giờ cũng có thời gian, vả lại hai người họ lâu rồi chưa gặp nhau vì cô ấy phải đi nằm vùng một khoảng thời gian rất lâu rồi. Đây cũng coi như là cơ hội để ngồi lại tâm sự với nhau.
Lát sau hai người họ đã đến quán cà phê quen thuộc của cả hai. Trương Chi so với mấy năm về trước vẫn giống nhau. Vẫn là mái tóc đen ngắn ấy. Gương mặt thì thoạt nhìn có vẻ rất vô hại nhưng thật ra lại vô cùng khó nhằn. Một khi ai đó đã động đến cô ấy rồi thì xác định. Trương Chi là một cô gái mạnh mẽ. Từ lúc đi học cô ấy đã luôn bảo vệ cô. Hai người họ chơi với nhau rất thân. Sau này Trương Chi đậu học viện cảnh sát rồi cũng theo ngành đó. Mặc dù công việc có hơi nguy hiểm và nhiều lần mọi người khuyên ngăn cô nhưng cô ấy vẫn không muốn từ bỏ công việc yêu thích của mình. Điểm này Gia Nhi rất khâm phục cô.
"Cậu dạo này sao rồi?"
"Sao là sao chứ. Mình chỉ vừa hoàn thành nhiệm vụ thôi mà đã bị mẹ bắt đi xem mắt rồi." Trương Chi vừa uống nước vừa than thở với cô.
"Mình thấy bác ấy làm vậy cũng đúng mà. Cậu đúng là nên tìm ai đó để kiềm cậu lại đi."
"Nè Lưu Gia Nhi, cậu vừa phải thôi. Minh tìm cậu là muốn tâm sự chứ không phải để cậu thay mẹ mình thuyết phục mình đâu đó."
"Mình làm gì có chứ?"
Trương Chi mỉm cười nhìn cô.
"Mình biết cả rồi. Con người có tình yêu đúng là khác hẳn."
"Đội trưởng Trương à, cậu cũng nắm bắt thông tin nhanh thật đấy."
"Cũng không coi Trương Chi mình là ai. Hàn Thiên Minh đâu rồi? Hai người cậu dạo này thế nào?"
"Có thế nào đâu chứ. Cũng bình thường thôi. Dạo này anh ấy bận lắm."
"Haiz người của công việc mà."
Hai người nói đủ chuyện trên trời dưới đất rồi cùng nhau đi mua sắm. Khi vào trung tâm thương mại, Trương Chi đột nhiên dừng lại. Gia Nhi thấy làm lạ liền vội hỏi:
"Cậu sao vậy?"
"Gia Nhi. Kia không phải là Hàn Thiên Minh sao?"