Đăng vào: 12 tháng trước
Được nửa đường thì đại ca đại tẩu tách ra đi hướng khác. Hai người theo phía sau, đến khi thấy họ đã đi xa thì từ từ đi ngược trở về.
Lâm Dịch cố ý bước chậm để nàng khỏi phải dùng sức. Nghĩ đến hành động vừa rồi của Tô phu nhân, có chút áy náy nên mới nói với nàng, "Vừa nãy mẫu thân có chỗ không đúng, ta thay mặt người nhận lỗi với nàng. Người mẫu thân nào khi có nhi tử thành gia lập thất cũng có chút quá mức như vậy. Kỳ thực người cũng không có ác ý, thường ngày sống chung cũng rất tốt, sau này nàng sẽ biết!"
Sau khi nói xong, Lâm Dịch cảm thấy Chương Thiển Ngữ dừng bước, nhìn về phía hắn. Hắn cũng dừng lại, đáp lại ánh nhìn của nàng. Rõ ràng rất yên ổn, nhưng hình như hắn cảm thấy nàng không vui. Tuy rằng nàng không biểu hiện ra mặt, nhưng trực giác lại nói với hắn như vậy. Hắn tin tưởng vào trực giác của mình, cái này có lẽ cũng có thể quy cho giác quan thứ sáu của 'nữ nhi' đi.
"Chẳng lẽ trong mắt phu quân, thiếp là người thiếu khoan dung như vậy?" Chương Thiển Ngữ nói xong, ánh mắt hiện lên sự khó hiểu, "Phu quân đây là dùng thân phận gì để nói những lời này với thiếp?"
Lâm Dịch buồn cười, không nghĩ rằng chỉ nói mấy câu mà lại liên quan đến nhiều vấn đề như vậy. Lời hắn nói cũng không có sai. Song, lý do là thế này, thái độ qua lời nói của hắn là khiến Chương Thiển Ngữ bị gạt ra ngoài, hắn lấy thân phận là nhi tử mà giải thích với nàng, bản chất cũng chính là xem nàng như người ngoài. Người thật sự gần gũi sẽ không phân biệt rõ ràng như vậy.
Lâm Dịch vẫn luôn cho rằng đánh giá một người có trưởng thành hay không không liên quan gì đến độ tuổi, mà dựa vào trải nghiệm nhiều hơn. Chẳng hạn như hắn, kiếp trước kiếp này cộng lại đã hơn ba mươi tuổi. Nếu là ở thời hiện đại thì đang còn đi học, cũng chưa chính thức tiếp xúc với xã hội. Tới cổ đại thì chỉ luôn đọc sách, cho nên tuy rằng hắn sống nhiều năm như vậy nhưng tâm lý lại không tính là thành thục mấy, chỉ tiếc là lại uổng phí thêm mấy tuổi thôi.
Dù thế nào đi nữa, hắn tự nhận là so với đứa nhỏ mười sáu tuổi thì hắn vẫn mạnh mẽ hơn một chút. Chỉ là Chương Thiển Ngữ lại không phải như những đứa bé nhỏ tuổi này, nhìn nhận vấn đề sắc sảo như vậy, hoàn toàn không giống với một đứa nhỏ mười sáu chút nào. Điều này khi hai người trao đổi thư từ qua lại hắn đã cảm nhận được, chỉ là sau khi nhìn thấy diện mạo của nàng thì liền bị tuổi của nàng che khuất mất.
Hai người chậm chạp trở về viện tử (1) của mình. Mỗi thiếu gia, tiểu thư trong Tô phủ đều có một viện lạc (2) riêng. Trước khi bước vào phòng, còn chưa kịp phản ứng, trong ngực liền bị một người bé nhỏ nhảy bổ nhào vào, cầm lấy vạt áo của hắn, thút thít khóc.
(1) (2) Viện tử, viện lạc: chỉ sân chơi, hay hậu viện riêng.
"Tam ca... Bọn họ nói, ca ca cưới vợ sẽ không cần Bác Huệ nữa... Ô ô... Ca ca nói với muội là bọn họ gạt muội đi... Ca ca sẽ không phải không cần Bác Huệ..."
Lâm Dịch thấy người trước mặt mắt ngấn nước thì nhíu mày, lại biết Bác Huệ vì lời đồn trong phủ mà bị dèm pha, mặt càng thêm nhăn nhó.
"Được rồi, đừng khóc!" Hắn lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô bé, "Đừng tin những lời tiểu nhân nói xằng nói xiên này. Muội vĩnh viễn là muội muội của tam ca, dù tam ca có thành thân, thì muội cũng chỉ là có thêm một tẩu tẩu thương yêu muội thôi. Nhiều người như tam ca thương muội không tốt sao?"
Chương Thiển Ngữ cũng dịu dàng khích lệ, "Muội muội yên tâm, tẩu trong nhà là người nhỏ nhất, từ lâu đã ước có một muội muội, chỉ tiếc là không được như mong muốn. Sau này tẩu tẩu có thể thường xuyên quấy rầy, hi vọng đến lúc đó muội muội không chê tẩu tẩu phiền phức là tốt rồi!"
Sau đó Lâm Dịch lại phải dỗ thêm một lúc lâu cô bé mới an tâm.
Tô Bác Huệ đi rồi, hai người bước vào phòng. Nhìn thấy trước ngực có chút bẩn, Lâm Dịch nhíu đầu lông mày. Vừa định tìm một bộ quần áo để thay thì đã thấy trên tay Chương Thiển Ngữ đang cầm quần áo của hắn, mắt nhìn hắn, hình như là có ý hỏi có muốn để nàng thay quần áo dùm không. Sau sự việc tối qua, nàng cũng không tùy tiện hành động nữa.
Việc này hắn đã có thói quen tự mình làm, nên khi nhận lấy quần áo thì nói, "Ta tự mình làm là được rồi!"
Thay quần áo xong, hai người vẫn không quá thân thuộc, cũng không biết nói gì, cứ thế cùng chờ người dưới đem điểm tâm bưng vào.
Buổi sáng Lâm Dịch thường ăn không nhiều lắm, bình thường đều là một chút cháo thanh đạm với vài món ăn. Chẳng qua, trù phòng (3) không biết khẩu vị của thiếu phu nhân mới vào cửa thế nào, nên mới làm phong phú một chút.
Cũng may có thể vì tố(3) Trù phòng: nhà bếp.i qua vận động mạnh, hai người đều ăn nhiều, so với bình thường cũng nhiều hơn hẳn, nên một bàn đồ ăn đều hết sạch.
"Nàng thích ăn gì thì căn dặn trù phòng là được. Trù phòng này với đại trù phòng trong phủ tách biệt. Bình thường ta cũng chỉ ăn như vậy, mua sắm thêm gì đó đều dùng bổng lộc của ta, nên không cần phải kiêng dè gì cả!" Lâm Dịch sợ nàng ngại nên lại nói vài câu.
"Phu quân yên tâm, thiếp hiểu nên làm thế nào, sẽ không bạc đãi bản thân!"
Cơm nước xong cũng không làm gì khác. Triều đình cho phép nghỉ mấy ngày để kết hôn nên Lâm Dịch cũng không có việc gì làm. Mọi ngày, nếu nhàn rỗi thì sẽ đọc sách, vẽ tranh, cũng tính là hình thức giải trí hiếm có ở cổ đại. Nhưng mà, lúc này nếu làm như bình thường sẽ không thích hợp lắm.
"Trời bây giờ vẫn còn sớm, dù sao cũng không có việc gì quan trọng, nàng đi nằm lại một lát đi!"
Hiển nhiên, Chương Thiển Ngữ đối với đề nghị này có chút xúc động, mắt liền lóe sáng. Nàng vốn cũng không phải là người thích ăn thích ngủ, chỉ là tối qua ngủ trễ, sáng lại dậy sớm kính trà, giờ vẫn còn chút cảm giác buồn ngủ. Nhưng, nghĩ lại vẫn là từ chối. Nếu ngày đầu tiên sau tân hôn mà ở nhà trượng phu ngủ quá nhiều, sẽ để lại ấn tượng không tốt, như thế không thích hợp lắm.
Lâm Dịch nhìn ra được sự lo lắng của nàng, khẽ cười, "Để ta cho người giữ ngoài cửa, có chuyện gì liền lập tức báo với nàng. Ta đến thư phòng xem sách một lát, nàng ngồi một mình ở đây cũng không có ai trò chuyện, nhân lúc này hãy nghỉ ngơi một chút cho tốt!"
Hắn hiểu được, ở cổ đại, nếu nói đến thư phòng đọc sách hay gì đó sẽ là cớ vạn năng, làm gì cũng đều dùng được.
Chương Thiển Ngữ nghe vậy xem như đồng ý lời đề nghị của hắn, còn hắn thì rời phòng, đi đến thư phòng. Thực ra, hắn đến thư phòng không phải là để đọc sách, mà để ngủ bù. Hắn cũng thế, cũng ngại phải ngủ cùng với Chương Thiển Ngữ, nên để tránh sự lúng túng mới tìm cớ như vậy. Dù sao ở thư phòng cũng có giường.
Thiêm thiếp không biết ngủ được bao lâu, đến khi Chương Thiển Ngữ mở mắt ra, bên ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao tới ngọn cây. Ngọn cây uốn cong như dây cung, kèm mưa phùn lất phất đầy mơ mộng.
Nàng liếc mắt, nhìn Quyển Bích đang tựa vào giường mà ngủ, thầm than một tiếng, đưa tay lay cô bé.
"Tiểu thư, ngài tỉnh rồi? Có muốn ăn gì đó không?" Quyển Bích đột ngột đứng dậy, chớp chớp đôi mắt, mơ màng hỏi.
Nha đầu này căn bản vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo mà!
"Bây giờ là giờ gì rồi?"
Chương Thiển Ngữ chờ Quyển Bích tỉnh táo lại, hỏi. Chỉ là, tuy hỏi như vậy nhưng nàng sớm đã biết, nhìn qua cửa sổ cũng biết sắc trời thế nào rồi.
"Bây giờ đã là giới nghiêm rồi!"
"Đã trễ thế sao?" Chương Thiển Ngữ nhẹ nhàng lẩm bẩm, không ngờ bản thân đã ngủ suốt một ngày thế rồi.
"Đúng vậy. Cô gia lúc nãy có đến hai lần, thấy tiểu thư chưa tỉnh cũng không muốn quấy rầy!"
"Hả?" Chương Thiển Ngữ sững sốt, phải một lát mới phản ứng lại được "Cô gia" trong lời cô bé nói là ai. Nha đầu này thay đổi cách xưng hô cũng thật quá nhanh, đã gọi thuận miệng như vậy. Rồi lại hỏi, "Cô gia có nói gì không?"
Quyển Bích lắc đầu, "Cô gia không nói gì cả, chỉ là bảo nô tỳ đừng quấy rầy tiểu thư. Hơn nữa, ngài ấy thấy nô tỳ ở bên ngoài canh giữ quá nóng, liền bảo nô tỳ vào trong mà canh!"
Chương Thiển Ngữ nhận lấy khắn mặt trong tay Quyển Bích đưa tới, sau đó lấy chén nước súc miệng, lau tay, nhổ nước trong miệng ra thì đến trước bàn trang điểm chỉnh sửa lại dung nhan.
Quyển Bích cũng không nhàn rỗi, giúp nàng chải đầu, rồi cài trâm lên. Trang sức bằng bạc giản dị đồng bộ với y phục đang mặc, từ vầng trán đến đôi mi, cùng đôi mắt trong veo như nước mùa thu, trước gương xuất hiện một mỹ nhân vừa thanh lịch vừa tao nhã.
"Tiểu thư, ngài thật đẹp, còn đẹp hơn trước đây nữa!" Quyển Bích nhìn người nữ tử trước mắt, lời ngưỡng mộ trong lòng bật lên thành tiếng. Chỉ mới một ngày mà dáng vẻ của tiểu thư nhà nàng hình như đã thay đổi, đặc biệt giữa đôi mắt và hàng lông mày tản ra một cảm giác quyến rũ không giống như trước, khiến ngay cả nữ tử như cô bé nhìn cũng ngây người.
Chương Thiển Ngữ chỉ cười cười, "Em lại lắm lời, sao có thể thoáng cái lại đẹp lên được, ta cũng không phải là yêu quái."
Quyển Bích thầm nghĩ, tiểu thư bây giờ cũng quyến rũ như mấy kẻ gây họa trong lịch sử đó, là người hay yêu tinh cũng đâu khác gì mấy đâu?
"Cô gia thật sự rất quan tâm đến tiểu thư. Khi đó ngài ấy còn căn dặn em nếu tiểu thư tỉnh lại phải nhớ nhắc tiểu thư dùng cơm chiều. Còn nói thời tiết nóng, trong phòng rất oi bức, sau khi tiểu thư ăn cơm xong có thể đi dạo ở hoa viên một chút. Không ngờ cô gia không chỉ có học vấn giỏi mà cũng là người tốt như vậy!"
Quyển Bích nhắc, Chương Thiển Ngữ mới ngẫm lại. Hôm nay Tô Bác Nghệ gọi người vào chuẩn bị nước ấm cho nàng. Lúc đi bên cạnh thì cố ý đi chậm lại. Khi dùng cơm còn dặn dò vu vơ. Sau khi ăn xong thì đưa ra đề nghị bảo nàng nghỉ ngơi. Mới một ngày mà có thể nhìn ra, trượng phu này là một người rất dịu dàng, chu đáo.
Nam thì sợ đi nhầm đường, nữ chỉ sợ cưới sài lang. Xem ra, nàng coi như là gả cho một người không tồi. Còn về phần là thế nào thì sau này phải ở chung mới biết được. Tục ngữ nói, đường xa mới biết sức ngựa, ở lâu mới biết lòng người. Người tốt hay không không phải chỉ nói vài ba câu là có thể kết luận được.
Chương Thiển Ngữ dùng xong bữa tối, chải đầu rửa mặt, giống như lời trượng phu, đến hoa viên đi dạo hai vòng, đợi khí nóng trong phòng tan bớt mới trở lại. Làm thiên kim của phủ Tể tướng, mùa hè thì trong phòng nàng dùng đá băng để giảm nhiệt, vì thế ở Chương phủ mùa hè cũng không cảm thấy quá nóng. Chỉ là ở Tô phủ không có năng lực lớn đến mức có thể đáp ứng được nhu cầu này, bởi đó không chỉ là vấn đề tiền bạc. Chỉ khó hiểu là, bên trong phòng tân hôn của Chương Thiển Ngữ cũng không cảm thấy quá nóng, thậm chí so với khuê phòng của nàng ở Chương phủ còn mát mẻ hơn, không biết là tại sao?
Nhìn xung quanh, Chương Thiển Ngữ cũng không phát hiện rốt cuộc là cái gì đã làm giảm nhiệt độ trong phòng, mãi rồi cũng quên luôn.
Cửa "Két" một tiếng rồi bị mở ra. Từ ngoài bước vào là một nam tử khôi ngô hiền lành, chính là người trượng phu mới cưới của nàng.
Chương Thiển Ngữ tim đập nhanh hơn, vội đứng lên nghênh đón, hơi dao động rồi mỉm cười nhẹ nhàng, "Chàng đã về rồi!"
"Ừ." Lâm Dịch dừng một chút, đối diện với Chương Thiển Ngữ hắn vẫn có chút không thích ứng được, vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Hai người cùng nhìn nhau ngượng ngùng. Thật ra vừa nãy, Lâm Dịch đã có ý định muốn trực tiếp ngủ tại thư phòng. Chỉ là không đơn giản có thể ngang nhiên như thế. Cổ đại có tập tục, phòng tân hôn trong vòng một tháng không được vắng người. Hơn nữa, nếu hắn thật sự làm như vậy, đại khái không đến ngày mai, tin đồn hai phu thê bọn hắn bất hòa có thể sẽ lan truyền khắp phủ cũng nên.
Chương Thiển Ngữ mặc dù cảm thấy Lâm Dịch xét toàn diện xem như là người không tồi, nhưng chứng kiến hành động của hắn tối hôm qua, đối với việc cùng chung một phòng với hắn cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
Đêm nay, dù không ai nói gì nhưng hai người đã ăn ý. Tất nhiên, chính là không làm gì cả.
_________________________