Chương 16: Xuất ngoại

Môi Đỏ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trung thu qua đi, thời gian thời gian như mọc thêm cánh vậy, chớp mắt đã đến thời gian kết hôn.

Mấy tháng nay, Bùi Hề Nhược và Phó Triển Hành đều ai bận việc nấy, không có tý tự giác nào về việc bồi dưỡng tình cảm.

Tuy nhiên, những việc chuẩn bị cho hôn lễ đã có các chuyên gia chuẩn bị chu đáo, đến cả váy cưới cũng được chuyên viên đem từ Luân Đôn đến, để cô lựa chọn.

Ban đầu, Gian Tinh Nhiên vô cùng có hứng thú bồi cô, nhưng sau đó, biểu cảm dần trầm xuống, “Ba bộ vừa rồi rốt cuộc có điểm gì khác nhau vậy?

Với người con gái mà tủ quần áo vĩnh viễn chỉ có tây trang, sơ mi, váy bộ như Giản Tinh Nhiên, Bùi Hề Nhược không có chủ đề chung, tuy nhiên cũng giải thích cho cô một chút, “Bộ đầu tiên là cổ hình chữ V, bộ thứ hai phần ngực có đính viên ngọc to hơn, bộ thứ ba được làm bằng tơ lụa, chân váy có chút sẻ tà.”

Giải thích xong, Bùi Hề Nhược vẫn chưa chọn xong, không nhịn được mà kêu ca, “Cậu nói xem, váy cưới đẹp như vậy, tại sao hôn lễ chỉ có thể mặc một bộ chứ?”

“Mấy bộ rồi còn không đủ, cậu định đi catwalk trình diễn đấy à?” Giản Tinh Nhiên nằm liệt lên sô pha, không chút sức lực nói, “Hay là cậu hỏi Phó Triển Hành đi, có cách nào tổ chức hôn lễ ba ngày ba đêm không?”

Bùi Hề Nhược nói, “Chi bằng tớ gả cho mấy người nữa, thử chút những chủ đề khác nhau.”

Giản Tinh Nhiên: “…………”

Suy nghĩ này so với của cô còn thái quá hơn.

Tuy là Bùi Hề Nhược bộ nào cũng thích, nhưng bởi vì hôn lễ chỉ tổ chức đơn giản, cuối cùng cũng chỉ chọn lấy bốn món.

Bộ váy có phong cách thời trung cổ, nửa thân trên bó sát người, lộ ra bờ vai mảnh khảnh và chiếc eo thon mềm của cô. Từ eo đi xuống, làn váy xòe ra, thêu những văn hoa phức tạp. Dưới ánh đèn, lễ phục lấp lánh ánh kim, đây là do những viên đá quý và ngọc trai được đính lên váy toát lên.

Khi cô thử bộ váy này, trùng hợp Phó Triển Hành cũng đang ở đây.

Anh công việc bận rộn, rất nhiều việc đã giao cho cấp dưới, bản thân cũng không qua hỏi.

Người phụ trách tổ chức hôn lễ thật vất vả mới đem được anh qua đây, vội vã báo cáo tiến trình, cuối cùng cung kính đáp, “Phó Tổng, không biết ngài có ý kiến gì không? Chúng tôi sẽ lập tức sửa theo yêu cầu.”

Phó Triển Hành còn chưa đáp, ánh mắt liền rơi xuống tấm rèm của phòng thử đồ cô dâu đang dần dần được kéo mở về hai bên.

Nhân viên đi ra từ bên cạnh, nhường lại không gian cho hai người.

Bùi Hề Nhược mặc một bộ váy cưới trắng, đứng ở trung tâm phòng thử đồ. Mái tóc đen của cô được buông xuống, đeo một chiếc vương miện đính trân châu, kèm theo là một chiếc khăn voan. Nhưng khí chất vẫn có chút giống ‘yêu tinh’ như cũ, có trắng thanh khiết hơn nữa cũng không che đậy được, đôi mắt hồ ly tinh lấp lánh, lộ ra thanh thuần nhưng lại mỹ sắc phong tình.

“Anh Phó, thế nào? Đẹp không?” Bùi Hề Nhược cong người tạo dáng như trong tạp chí, chớp chớp mắt nhìn về phía anh.

Phó Triển Hành, “ừm” một tiếng.

Bùi Hề Nhược cũng không trông cậy gì về việc anh có thể thốt ra những lời ngọt ngào, nhận được đáp án này, tự giác ở trong đầu nhân lên thêm mười lần nữa, coi như một lời khen ngợi.

Khoảng thời gian này, quan hệ của hai người khá hòa hoãn.

Trước giờ Phó Triển Hành luôn có nguyên tắc, cô không trêu chọc, anh cũng sẽ không chọc giận lại cô.

Mà Bùi Hề Nhược lại tin tưởng Phật giáo như vậy, lại bởi vì cô đã phát hiện ra vài ưu điểm của hòa thượng.

Anh tuấn, chắc chắn là điều đầu tiên rồi, nhìn thích mắt. Thứ hai, nhiều tiền, cô muốn mua gì là có thể mua nấy, không cần phải suy nghĩ đắn đo giá cả. Thứ ba, kiệm lời, điều này trước kia thấy chẳng ra sao cả, nhưng trên thực tế lại là ưu điểm không gì đáng quý hơn, đối với việc tổ chức hôn lễ, Phó Triển Hành cũng rất ít nhúng tay vào ý kiến của cô, cô tâm huyết dâng trào muốn trang trí ngôi biệt thự trên núi kia, anh cũng đồng ý.

Dường như đáp ứng điều khoản trên hợp đồng một cách vô cùng hoàn mỹ — “Chỉ cần là yêu cầu không quá đáng, đều sẽ cố gắng hết sức đáp ứng.”

Bùi Hề Nhược cũng không phải là bạch nhãn lang*, người đàn ông thực hiện tốt từng điều từng khoản rồi, cô có tiếp tục làm khó nữa thì cũng quá đáng quá rồi. Vì vậy mấy ngày nay thu lại chút tâm tư, chuẩn bị làm một cô dâu xinh đẹp.

*Bạch nhãn lang: chỉ người vong ân bội nghĩa.

Ngoài ra, cũng có một chút hổ thẹn áy náy…..

Dù sao đêm tân hôn, cô cũng định để cho anh một mình một phòng mà.



Hôn lễ được tổ chức vào ngày ba mươi tháng mười, ban đầu chỉ là lựa chọn thời gian hợp lý trước.

Thực sự đến hôm nay, mới cảm nhận được người chọn ngày rất có trình độ. Ngày thu ánh mắt trời chiếu xuống, nhiệt độ cũng ấm hơn bình thường, những cây phong trên núi lá cũng đã chuyển đỏ, như những ngọn lửa bập bùng, phong cảnh vô cùng đẹp đẽ.

Buổi hôn lễ này chỉ mời đến người thân, bạn bè thân thiết của Phó gia và Bùi gia, những người phức tạp khác, đến bước vào cũng không thể. Ngôi biệt thự giữa ngọn núi, khách khứa đến đây hoặc là bắt chuyện với nhau, hoặc là ngắm cảnh, vô cùng thảnh thơi.

“Phó gia vậy mà lại đáp ứng, thật kì lạ.” Giản Tinh Nhiên đứng trước cửa sổ trên tầng ba, tỉ mỉ đếm số lượng xe đỗ ở bên ngoài, “Bình thường hào môn thế gia như bọn họ, không phải là có rất nhiều đối tác thương nghiệp sao, đều không mời ư?”

“Chỉ mời mấy vị quan trọng nhất thôi. Ông cụ Phó giống như nghĩ thông rồi, bác hai, bác dâu cũng không để ý đến những việc này.” Bùi Hề Nhược nghịch nghịch tóc của mình.

Giản Tinh Nhiên nói: “Còn có một nguyên nhân quan trọng khác nữa.”

“Nguyên nhân gì?”

“Phó Triển Hành ấy à. Bây giờ anh ta cũng đã chính thức ngồi lên vị trí tổng tài của Phó thị rồi, chức lớn quyền lớn, ai dám bắt ép chứ.

Cũng đúng.

Hôn lễ gần bắt đầu, Bùi Hề Nhược mới gặp lại Phó Triển Hành, sáng nay hai người sau khi cùng ra ngoài quay VCR và chụp mấy tấm ảnh, liền phân ra đi tiếp khách.

Lúc này, không biết có phải là do ánh đèn hay không, khiến cô cảm nhận được một trải nghiệm hoàn toàn mới.

Người đàn ông mặc một bộ lễ phục đơn giản màu xanh đậm, mặt mũi anh tuấn, phong độ đầy mình, đứng dưới ánh đèn ấm áp, ánh mắt cũng trở nên ấm áp hơn vài phần.

“Cô Bùi, đến giờ rồi.” Anh đưa cánh tay về phía cô.

Bùi Hề Nhược khoác lên, đột nhiên muốn hỏi, “Anh Phó, anh có hối hận không?”

Anh bước đi, “Hửm?”

“Nếu tôi là anh ấy là, hôn lễ này, chắc là vừa vui mừng vừa bi ai.” Cầu thang dẫn đến tầng một rất dài, cô có hứng thú nói chút chuyện phiếm.

“Mừng là vì, có thể cưới một người đẹp tựa tiên nữ giống như tôi.” Cô không quên tự luyến.

Phó Triển Hành nhìn cô, vẫn là cho chút mặt mũi, “Rất vinh hạnh.”

“Bi ai là, sau này anh sẽ là người kết hôn hai lần rồi.” Bùi Hề Nhược thật lòng thật dạ nói, “Vối dĩ, anh có thể tìm một người phụ nữ tâm tư tương thông, bạc đầu răng long.”

“Vậy cô Bùi thì sao?”

“Tôi ấy à, tôi đương nhiên là đi hại tuyển thủ tiếp theo tồi.” Bùi Hề Nhược không chút ngượng ngùng thừa nhận, thực ra bản thân còn có chút không nhẫn tâm hại anh.

Kỳ thực Phó Triển Hành…..

Là một người đàn ông, tốt vô cùng. Anh tuấn, tiền nhiều, lại ít lời, dường như cô có thể hiểu được tại sao lại có nhiều người điên cuồng muốn gả cho anh như vậy.

Chỉ đáng tiếc cho kẻ theo đuổi chủ nghĩa độc thân là cô.

Cái thân phận ‘ông chồng giá rẻ’ này, đã định trước là đứng ở phe đối lập với cô rồi.

Đủ loại tâm tư của Bùi Hề Nhược, đừng nói người không động đến nữ sắc như Phó Triển Hành, kể cả là cao thủ tình trường, cũng không chắc có thể đoán được.

Vì vậy lúc này, Phó Triển Hành chỉ dựa vào kinh nghiệm của mình, nhẹ nhàng đáp lại cô, “Cô Bùi khiêm tốn rồi, có thể cưới được cô là phúc khí tám đời của tôi, đừng nói là hãm hại gì cả.”

Được rồi.

Bùi Hề Nhược nghĩ, độc thân cũng là có lý do.

Lời nói giả dối này, cô cũng không cần phải áy náy nữa.



Sáu giờ tối, bữa tiệc bắt đầu.

Ngôi biệt thự tĩnh lặng trên núi nhất thời được trang trí theo phong cách của lâu đài châu Âu, hoa tươi như gấm, vô cùng xa hoa. Ở vị trí bục trung tâm, có đặt một chiếc bình chụp thủy tinh trong suốt, cẩn thận, tỉ mỉ bao bọc lấy những đóa hồng kiều diễm.

Nơi tổ chức hôn tễ, nơi nào cũng được trang trí vô cùng tinh xảo, khách đến không ai không cảm thán khen ngợi.

Vì để tạo nên một cảnh giới của đồng thoại xa hoa lộng lẫy, người phụ trách tổ chức hôn lễ nảy ra một ý tưởng, địa điểm chứng hôn được đặt trên bục cao.

Mà đây, vừa lúc cung cấp cho Bùi Hề Nhược một thời cơ.

Đến phân đoạn hôn môi, ánh đèn được tắt đi, thạch anh trong đêm tối phát sáng lên, cánh hoa còn mang những giọt sương lấp lánh. Chỉ lưu lại chiếc bóng phản chiếu trên tường, vô cùng lãng mạn.

Đương nhiên là hôn giả, nhưng lại dừng lại khá lâu.

Bàn tay của Phó Triển Hành, nhẹ đặt lên eo cô.

Khoảng cách gần như vậy, đối với Bùi Hề Nhược mà nói, là lần đầu tiên.

Ánh sáng mờ mờ ảo ảo, cô lo sợ người khác nhìn ra manh mối, trên gương mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào của cô dâu, nhưng tâm tình lại dày vò như đang ở trong lò đốt.

Cô dùng chút ánh sáng còn lại để nhìn qua Phó Triển Hành, chỉ thấy ánh mắt người đàn ông vô cùng lạnh nhạt, cũng giống như đang hoàn thành nhiệm vụ vậy, hơi thở cuộn lấy hơi thở của cô.

Thì ra, người ngượng ngùng không chỉ có mình cô.

Bùi Hề Nhược đột nhiên bình tĩnh lại được.

Cô đột nhiên cảm thấy rảnh rỗi, đôi môi mấp máy, “Anh Phó, biểu cảm không tình không nguyện này của anh, người không biết, còn tưởng là do tôi cưỡng hôn đấy.”

“Cô Bùi.”

“Ừ?”

“Cô rất thảnh thơi?”

“Đương nhiên rồi.” Cô với biểu cảm ‘Có sóng to gió lớn nào mà tôi chưa thấy qua chứ’.

“Vậy thì buông tay ra.” Anh nhìn cô.

Bùi Hề Nhược hơi sững người, sau đó mới kịp phản ứng………

Tay của cô, vậy mà vẫn luôn nắm chặt lấy một góc áo của anh.



Sau khi nghi thức hôn lễ kết thúc, chính là yến tiệc, tiếp theo là vũ hội và bữa tiệc nhỏ. Sau khi từng tiết mục kết thúc, Bùi Hề Nhược đã mệt mỏi vô cùng.

Ngôi biệt thự to lớn sáng rực, xe chuyên dụng của từng vị khách lần lượt rời khỏi.

Bùi Hề Nhược nằm trên giường, mò lấy điện thoại ra nhìn, gần đến thời gian Giản Tinh Nhiên đến đón rồi, nhưng Phó Triển Hành vẫn đang ở tầng ba.

Phải làm sao bây giờ?

Cô không nghĩ ra cách gì cả, tạm thời đi vào nhà vệ sinh. Khi quay lại, nhìn thấy Thẩm Minh đang đứng trước cửa, phòng ngủ chính nửa mở, đầu bên kia truyền đến giọng điệu của một người phụ nữ.

“Triển Hành, chúc mừng anh kết hôn.”

Giọng điệu của người đàn ông rất trầm, “Cảm ơn. Thực ra cô không cần phải đến.”

Vành tai của Bùi Hề Nhược khẽ động, ngửi thấy mùi của chuyện bát quái.

Cô lập tức đi vào.

Người phụ nữ kia cũng quay đầu lại. Thân hình cô gầy gò, giống như gió thổi là ngã vậy, khuôn mặt ôn nhu, khiến cho người ta có cảm giác ốm yếu, nhìn mà thấy thương.

Trực giác của Bùi Hề Nhược nói cho cô biết, cô ta chính là ‘chị Phàm Y’ mà Thẩm Tư Diệu nói đến.

“Chào cô. Tôi là Đổng Phàm Y.” Quả nhiên là như vậy, người kia giới thiệu trùng khớp với dự đoán của cô.

“Bùi Hề Nhược.” Bùi Hề Nhược có chút đắc ý. Cô đúng là có tố chất của Holmes mà.

Đổng Phàm Y mím môi, thân thiện nhìn về phía cô cười, “Tôi vẫn luôn ở trong bệnh viện trị bệnh, bình thường cũng không có cơ hội gặp Triển Hành…Hôm nay cảm thấy cơ thể khá tốt nên ra ngoài. Bức tranh này, là quà tân hôn tôi tặng hai người.”

Bùi Hề Nhược nhìn qua, là một bức tranh dầu, bầu trời tối màu xanh đậm, mây và sương mù hòa vào nhau, lộ ra một vầng trăng sáng.

“Thật đẹp.” Cô nhận lấy bức tranh, tán thưởng đáp.

“Cô thích là được rồi, vậy tôi xin phép không làm phiền hai người nữa.” Đổng Phàm Y cười cười, ánh mắt nhìn về phía xa xa, ngây ra một hồi.

Phó Triển Hành gật gật đầu, nhàn nhạt đáp, “Tôi tiễn cô.”

Bùi Hề Nhược giả bộ đang thưởng thức tranh, thình lình nghe được ba chữ kia, đột nhiên vui vẻ….cơ hội không phải đến rồi sao?

Hai người phía trước vừa đi ra ngoài, cô liền lập tức đi thay lễ phục, vội vàng chuẩn bị cho việc trốn khỏi….là một cô dâu mới kết hôn, cô không chút lo lắng chồng mình đưa người phụ nữ khác ra ngoài có xảy ra chuyện gì mờ ám hay không, ngược lại lo lắng anh quay lại quá nhanh, phá vỡ kế hoạch ‘đào thoát’ của cô.

May là, cho đến khi cô thuận lợi chuồn khỏi, Phó Triển Hành vẫn chưa xuất hiện.



“Thực xin lỗi, làm chậm trễ mất thời gian của anh rồi.” Vừa rồi khi đi đến cửa, Đổng Phàm Y đột nhiên phát hiện lắc tay của mình không biết đã rơi ở đâu mất, vì vậy quay lại, tìm cả một hồi.

Lúc này Phó Triển Hành và Thẩm Minh đưa cô đến cổng biệt thự, đợi tài xế của cô tới.

“Không có gì.” Giọng điệu Phó Triển Hành nhàn nhạt như bình thường.

Tiễn Đổng Phàm Y về, một là phép lịch sự, hai là cũng thuận đường đi đến thư phòng lấy một phần văn kiện, cũng không tính chậm trễ thời gian.

Nhưng động thái này, để lại trong mắt Đổng Phàm Y, lại không khỏi khiến cô nảy lên chút hy vọng.

Vừa rồi cô ta đã thấy rồi, Phó Triển Hành và cô Bùi kia, không có thân mật như trong tin tức đồn thổi, có thể nói là, giống như một cặp vợ chồng plastic.

“Triển Hành……” Ai ngờ, cô vừa định mở lời, ánh đèn xe từ phía không xa đã chiếu tới, mà Phó Triển Hành, chỉ nhìn cô gật đầu một cái, giống như lúc tạm biệt  cũng không muốn nói nhiều thêm vài lời.

Hình như bắt đầu từ trước kia, đều là như vậy.

Dù cho cô và anh là hàng xóm, từ nhỏ đến lớn học cùng trường, quan hệ vẫn nhạt như nước.

Đổng Phàm Y chán nản rời khỏi, tất cả chuyển biến tâm trạng của cô, Phó Triển Hành một chút cũng không biết.

Anh đến tầng hai lấy một phần văn kiện, vốn định ở lại thư phòng, nhưng nghĩ dù sao hôm nay cũng là đêm tân hôn, vẫn là qua chỗ cô Bùi kia trước, xem cô có gì phân phó không.

Nào ngờ đi đến tầng ba, lại là một mảnh tĩnh mịch.

Phó Triển Hành đi vào phòng ngủ, nhìn thấy trên chiếc tủ ở phía đầu giường, có đặt một bức thư.

Nét chữ cũng được coi là ngay ngắn, tuy nhiên,  so với dáng vẻ yêu mị của cô, chữ viết lại mang nét tròn trịa của trẻ con.

“Anh Phó, vừa rồi tôi thấy anh và cô ta nói chuyện vui vẻ như vậy, đã bị đả kích nặng đề, căn bệnh lạ từ nhỏ đột nhiên lại bộc phát…..Vì không muốn để dáng vẻ yếu ớt này dọa đến anh, tôi vẫn là nên xuất ngoại dưỡng bệnh. Bái bai.”