Đăng vào: 12 tháng trước
2.
Lệ Trạch Xuyên xoay người nhảy lên nóc xe, từ phía sau túm lấy cổ áo Kha Liệt ý đồ muốn kéo anh ta lên, nhưng cát bám vào người rất chặt, tạo ra áp lực rất lớn, người nằm trong cát không cách nào sử dụng sức lực, rất khó khăn cho người bên ngoài túm lên, đó là lý do tại sao cát lún được gọi là "vùng đất chết".
Người đang chìm dần, ô tô cũng vậy, càng giãy giụa thì càng chìm nhanh hơn.
Kha Liệt phun ra một hơi, vào giờ phút này giọng nói anh ta vẫn trầm ổn, bình tĩnh nói: "Đại Xuyên, tôi lót đường cho cậu, giẫm lên người tôi nhảy ra, đuổi theo Tống Kỳ Uyên, bắt lấy anh ta."
"Đừng nói nhảm!" Lệ Trạch Xuyên hốc mắt đỏ hoe như sắp rơi lệ: "Kẻ xấu nhất định phải bị bắt, anh em nhất định phải cứu.
Tất cả những người tốt phải tồn tại, đám súc sinh mới đáng chết!"
Kha Liệt tận lực nằm ngửa về phía sau, để trọng lượng của cơ thể được phân bổ đều, lợi dụng lực nổi của cát lún làm chậm quá trình chìm, nhưng những điều này cũng không thể ngăn chặn cho bản thân không chìm được.
Lệ Trạch Xuyên nằm trên nóc xe, cát lún đã nhấn chìm từ ngực Kha Liệt trở xuống.
Từ góc độ nằm ngửa, đôi mắt nhìn lên không trung, gió rất mạnh, mây mù dày đặc, chỉ có vài ngôi sao lác đác, nhấp nháy chớp loé.
"Cậu đến Thanh Hải là để tìm...!tìm Nhiếp Khiếu Lâm?" Kha Liệt vốn muốn nói là "ba", nhưng từ này nói ra, nghe qua quá mức mỉa mai.
"Không phải." Lệ Trạch Xuyên nắm lấy cổ áo của Kha Liệt không chịu buông ra, vết thương trên xương lông mày vẫn đang rỉ máu, tụ lại nơi khóe mắt anh, giống như nước mắt máu: "Tôi là con ngoài giá thú, theo họ mẹ, trong sổ hộ khẩu cũng chỉ có tên mẹ với tôi, vì vậy lúc mọi người điều tra Nhiếp Khiếu Lâm mới không tra ra được tên tôi.
Nhiếp Khiếu Lâm là kẻ mất trí, mẹ tôi bị ông ta tra tấn tinh thần đến nỗi bà có vấn đề về tâm lý, sau đó ông ta biến mất cũng không quan tâm đến mẹ con tôi.
Từ thời trung học, tiền sinh hoạt phí, tiền thuốc men còn cả tiền học phí đều do một tay tôi đi khắp nơi chụp ảnh kiếm được.
Lúc đó, chỉ cần có tiền tôi cái gì cũng chụp.
Giáo viên nói tôi lãng phí tài năng, nhưng cơm còn không có mà ăn thì tài năng tính là cái gì."
Hiếm khi Lệ Trạch Xuyên có thể nói một lời dài như vậy trong một hơi, tuyết rơi càng lúc càng nặng, rơi trên người trên mắt, nổi lên từng cơn đau nhói.
Kha Liệt thở sâu một hơi: "Cậu biết chuyện này từ khi nào? Biết được cái người Nhiếp Khiếu Lâm ở Thanh Hải này là ba của cậu?"
"Thời điểm lão trạm trưởng qua đời." Lệ Trạch Xuyên nói: "Tôi nhìn thấy ông ta, ông ta cũng nhìn thấy tôi, lúc đó mới nhận ra rằng ông trời thật thích trêu cợt con người.
Kể từ lúc đó tôi thề rằng tôi nhất định phải đích thân tóm lấy con quái vật này tìm lại công bằng cho lão trạm trưởng, cũng để trả thù thay cho mẹ tôi."
"Khó trách từ đó về sau không thấy cậu chạm qua máy ảnh." Cát lún đã vượt qua vai anh ta, giọng nói của Kha Liệt vẫn trầm tĩnh như cũ, không có quá nhiều cảm xúc: "Đại Xuyên, phải sống thật tốt.
Lão trạm trưởng đi rồi, Mã trạm trưởng cũng đã lớn tuổi, lá cờ của trạm bảo hộ phải dựa vào cậu gánh vác.
Ở chỗ này quá khổ, những người trẻ tuổi đều không muốn tới đây,cậu có thể tới, tôi rất vui, có thể làm người cộng sự cùng cậu tôi rất vinh hạnh."
"Đừng nói nhảm!" Lệ Trạch Xuyên hai mắt đỏ hoe, hai tay túm lấy cổ áo của Kha Liệt cũng chìm trong cát, anh cảm nhận được sức hút giống như xoáy nước, mạnh mẽ nguy hiểm: "Không ai được phép chết! Tất cả các người đều không được chết trước mặt tôi!"
Kha Liệt nghiêm túc ngắm nhìn bầu trời đêm, sau đó nhắm mắt lại, một bài hát tiếng Anh cũ lướt qua đầu anh ta —
When I was young
Id listen to the radio
Waiting for my favorite songs
When they played Id sing along
It made me smile (*)
...!
(*) Vẫn là bài Yesterday Once More – The Carpenters
Kha Liệt nhớ lại giai điệu của bài hát, khẽ nói: "Đại Xuyên, buông tay đi, bước lên vai tôi nhảy ra ngoài, vẫn còn kịp."
"Là đàn ông thì phải có sức chống được!" Ánh mắt như máu phản chiếu ánh sáng, Lệ Trạch Xuyên gầm lên như dã thú: "Là tôi đưa các người ra ngoài, tôi có trách nhiệm đưa các người trở về an toàn, tất cả mọi người, toàn bộ đều phải bình an vô sự trở về! Bằng không, cậu bảo tôi lấy gì giải thích với trạm trưởng Mã, lấy cái gì đòi lại công bằng cho lão trạm trưởng!"
Lời chưa kịp dứt, một tia sáng đã rơi thẳng vào hai người, ánh sáng quá mức chói mắt, Lệ Trạch Xuyên không khỏi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, là Ôn Hạ.
Ôn Hạ kéo theo dây thừng từ trên xe nhảy xuống, trong giọng mang theo ý cười: "Này hai vị, tắm mình dưới ánh trăng như vậy là quá đủ rồi, dừng lại ở đây, mau lên thôi."
Lệ Trạch Xuyên cười một chút, trong ánh mắt trong nụ cười đầy vẻ tự hào.
Anh đột nhiên rất muốn nắm lấy tay Ôn Hạ giới thiệu cho mọi người biết, đây là người phụ nữ của anh, anh rất tự hào về cô.
Ôn Hạ dùng dây thừng để kéo hai người bị kẹt trong cát lún lên, người có thể cứu được nhưng chiếc xe thì không có biện pháp, dùng dây thừng kéo đến thẳng khi bị đứt chiếc Hummer cũng không thể kéo lên được.
Lệ Trạch Xuyên mắt nhìn thấy xe của anh đang dần chìm xuống, không còn thấy bóng dáng.
Là anh tự bỏ tiền ra mua chiếc xe này, tương đương với một nửa giá trị tài sản của anh cứ vậy chìm xuống, đến cả một tiếng động cũng không nghe thấy.
Gió ngừng, tuyết vẫn rơi, mọi thứ trông thật hiu quạnh.
Lệ Trạch Xuyên hít một hơi không khí lạnh thật sâu, quay đầu tiếp đón Kha Liệt cùng Ôn Hạ: "Đi thôi, trở về trước, chờ Tây Trát trở về, chúng ta lại lập kế hoạch mới."
Ôn Hạ dựa vào bên cạnh xe, sắc trời rất tối làm mờ đi khuôn mặt của cô.
Lệ Trạch Xuyên đi tới, ôm lấy cô, chống cằm dựa lên bả vai cô, đó là tư thế dựa dẫm giao phó hoàn toàn cho cô.
Anh thì thầm: "Anh chưa bao giờ tin rằng trên đời có phép màu, giờ đây, anh không thể không tin.
Em là điều kỳ diệu duy nhất trong cuộc đời anh.
Nếu tất cả những khó khăn anh đã trải qua là để được gặp em, thì hết thảy đều đáng giá."
Ôn Hạ nâng cánh tay ôm lại anh, trong không khí vẫn còn sót lại mùi thuốc súng chưa tản, cái ôm yên lặng lại càng quý giá hơn.
Trên đường về gặp phải Liền Khải, Liền lão lôi mặc dù không có xe vẫn không chịu nhận thua, anh ta đi bộ đến nơi phát ra tiếng súng, tuyết phủ trắng lông mày cùng tóc trông không khác gì ông già Noel đi phát quà.
Mọi người lại vội quay lại nơi bị nổ lốp, chiếc xe việt dã Lục Phong bị biến dạng nghiêm trọng, may mắn thay vẫn có thể sửa chữa được, cũng coi như an ủi.
Trong lúc sửa xe, Ôn Hạ giải thích ngắn gọn vài câu về lộ trình của Nặc Bố và Trình Phi.
Liền Khải hừ mũi: "Người ta đều nói đạn không có mắt, như thế nào không nổ lên đầu tên tiểu tử Trình Phi đi, đã cứu giúp cho rồi còn nói bậy!"
"Miệng mọc trên người cậu ta, nói gì đều là tự do của cậu ta." Lệ Trạch Xuyên vặn chặt một chiếc đinh ốc bằng cờ lê, nghiêm giọng nói: "Dù sao, tôi không thẹn với lương tâm."
Liền Khải càng nghĩ càng giận, ném công cụ trên tay xuống "cạch" một tiếng, nói: "Cậu không nên năm lần bảy lượt cứu cậu ta, đúng là tên tàn nhẫn!"
"Thế thì tôi với cậu ta có gì khác nhau?" Lệ Trạch Xuyên ngẩng đầu lên, mỉm cười một chút.
Đôi mắt một mí khiến anh trông sắc bén, thêm vết đứt nơi lông mày trông càng sắc bén hơn.
Anh nói: "Cậu ta làm mọi chuyện để chống lại tôi, tôi lại nghĩ mọi cách để giết cậu ta.
Mỗi người đều như vậy, vậy thế giới này thực sự không cứu được rồi.
Cậu ta phạm sai lầm sẽ có pháp luật trừng trị.
Trước kia, tôi không thể mắt nhìn cậu ta sắp chết mà không cứu, vậy sao giờ lại không làm.
Tôi dùng vũ lực là vì công lý, nhưng tôi tuyệt sẽ không bao giờ vì bản thân mà giết người, thấy chết mà không cứu."
Liền Khải sửng sốt một lúc rồi từ từ nở nụ cười, anh ta dùng sức nhấn mạnh vào bả vai Lệ Trạch Xuyên nói: "Cậu lại lần nữa thuyết phục tôi.
Tôi sẽ nhớ kỹ - Chúng ta dùng vũ lực là vì chính nghĩa, nhưng tuyệt sẽ không bao giờ vì bản thân mà giết người."
Kha Liệt đứng cách đó không xa, ánh sao mỏng manh chiếu xuống, kéo dài bóng hình anh ta, trong mắt anh ta cũng chuyển động.
Sau khi sửa xe xong, Lệ Trạch Xuyên đứng dậy phát hiện trên vạt áo có dính một vết máu lớn, còn ẩm vẫn chưa đông lại.
Anh sửng sốt một lúc, ngay sau đó đi về phía Ôn Hạ.
Ôn Hạ ngồi trên một tảng đá cản gió, chống cằm ôm lấy đầu gối, Lệ Trạch Xuyên trực tiếp nâng cô lên, giọng hung dữ: "Bị thương chỗ nào?"
Kha Liệt cùng Liền Khải chú ý đến động tác của Lệ Trạch Xuyên, cùng nhau nhìn qua.
Ôn Hạ khịt mũi, vô tội nói: "Trên eo."
Tống Kỳ Uyên bắn bừa bãi vài phát đạn, nhưng không nhắm chuẩn nhiều lắm, chỉ trách Ôn Hạ xui xẻo, một viên đạn bay qua eo cô, xé toạc một lỗ.
Lệ Trạch Xuyên tức giận không nói nên lời, anh ôm lưng Ôn Hạ bế ngang cô lên.
Liền Khải cùng Kha Liệt yên lặng không tiếng động quay đầu đi, ngay cả dư quang cũng không dừng lại ở đây.
Lệ Trạch Xuyên đem Ôn Hạ ném lên ghế sau xe Lục Phong, vén vạt áo của cô lên, thắt lưng cũng cùng nhau cởi ra.
Vết thương tuy không dài nhưng hơi sâu, lật một mảng da thịt, dính đầy đất cát.
Lệ Trạch Xuyên chỉ nhìn thoáng qua cũng đã cảm thấy đau lòng, mím môi tức giận nhìn chằm chằm Ôn Hạ: "Sao không theo xe của Nặc Bố đến bệnh viện, em coi mình làm bằng sắt sao?"
Ôn Hạ ngẩng mặt lên, lặng lặng nhìn anh, thấp giọng nói: "Bởi vì không nghĩ rời anh đi, làm người tốt mệt như vậy, em muốn lúc nào cũng ở bên cạnh anh, có thể ôm anh một cái bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu, để cho anh nghỉ ngơi một chút."
Lệ Trạch Xuyên cảm giác như có thứ gì đó phá nát lớp băng trong tim mình, được ánh sáng mặt trời chiếu vào, nháy mắt giống như mùa xuân tới.
Anh có chút ngượng ngùng xoay người lại, mở túi sơ cứu cùng một chai nước khoáng ra, nói: "Miệng vết thương phải rửa sạch rồi mới khâu được, rất đau, em chịu đựng một chút."
Ôn Hạ duỗi tay nắm lấy tay Lệ Trạch Xuyên, một giọt nước mắt, một giọt nóng bỏng, vừa vặn rơi xuống mu bàn tay cô, bắn ra nhưng hạt li ti.
Lệ Trạch Xuyên cầm chai nước, tay run lên không thể mở nắp được, qua một lúc anh mới nói: "Em biết về mối quan hệ giữa anh và Nhiếp Khiếu Lâm từ khi nào?"
Tống Kỳ Uyên trước mặt mọi người chọc thủng chỗ đau của anh, ai nấy đều rất ngạc nhiên, nhưng cô vẫn duy trì trạng thái bình tĩnh như cũ, thậm chí còn để anh dựa vào.
Ôn Hạ cũng không giấu diếm: "Trước khi đội tuần tra lên đường, trạm trưởng Mã có nói với em, bảo em lựa tình huống xảy ra, ở bên cạnh động viên anh."
Lệ Trạch Xuyên cười một chút, ánh mắt dịu dàng.
Anh vuốt ve đầu tóc Ôn Hạ nói: "Em không sợ anh thực sự là kẻ xấu sao?"
"Không sợ." Ôn Hạ cũng cười, cô dựa vào vai anh thì thầm: "Bởi vì anh sẽ không như vậy.
Anh là người mạnh mẽ nhất mà em biết, thà gãy chứ không chịu cong.
Trước đây em không tin cái gì cả, hiện tại anh là niềm tin của em."
Rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ nhắn mềm mại, nhưng lúc nào cũng lộ ra mặt cứng rắn của mình, chống đỡ cho anh, đem lại cho anh rất nhiều sự kinh ngạc.
Hốc mắt lại có cảm giác ấm áp, Lệ Trạch Xuyên cẩn thận tránh né vết thương, hôn lên trán Ôn Hạ, nhẹ giọng nói: "Anh thật sự rất muốn đối tốt với em, nhưng em luôn có thể làm cho anh những chuyện cảm động, làm anh cảm thấy anh đối với em còn chưa đủ tốt."
Ôn Hạ nở nụ cười bộ dáng rất đẹp, cô nắm tay Lệ Trạch Xuyên, mười ngón tay đan chặt gắt gao không rời: "Không sao hết, quãng đời còn lại rất dài, anh còn có nhiều thời gian đối tốt với em gấp bội."
Đợi tới khi cả nhóm quay trở lại nhà bà cụ, trời đã rạng sáng, chú chó lớn ngồi xổm trước cửa, cảnh giác nhìn đám người, nhưng lại không sủa như điên.
Nặc Bố đã trở về, cậu ta nói tình trạng của bà cụ không được tốt lắm, hiện giờ vẫn hôn mê, đứa trẻ sợ hãi đến phát sốt.
Khúc Trân ở lại bệnh viện trông coi, đã thông báo cho cha mẹ cô ấy, là con trai và con dâu của bà cụ.
Trình Phi không chịu quay lại cùng đội, nằng nặc đòi quay lại trạm bảo hộ Tác Nam.
Trước khi tạm biệt, đôi mắt đỏ hoe của Khúc Trân cầu xin cậu ta nhất định phải bắt được Tống Kỳ Uyên.
Nặc Bố nói, cậu ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ánh mắt của Khúc Trân lúc đó, đã từng thích bao nhiêu, hiện tại lại hận bấy nhiêu.
Tây Trát hộ tống hai cha con trộm muối đến Trạm bảo vệ Ngũ Đạo Lương cũng đã trở về, Liền Khải ngắn gọn giải thích tình hình cho anh ta.
Lệ Trạch Xuyên trải bản đồ để lên bàn, ngón tay chỉ vào một trong các vị trí nói: "Chúng ta phải điều chỉnh hướng đi, không thể tiến đến Trạm bảo hộ hồ Trác Nãi được nữa.
Dựa theo cách nói của Tống Kỳ Uyên, Nhiếp Khiếu Lâm sẽ đến Tây Tạng đi qua Khả Khả Tây Lý, sau đó xuất cảnh nhập cư trái phép.
Núi Đường Cổ Lạp là nơi duy nhất mà ông ta nhất định phải đi qua.
Nhiếp Khiếu Lâm và đội tuần tra là kẻ thù truyền kiếp, ông ta sẽ không dám ngang nhiên đi qua đường quốc lộ và đường cao tốc Thanh Hải, nhưng ông ta cũng sẽ không đi lệch quá xa.
Chúng ta sẽ lấy địa điểm núi Đường Cổ Lạp làm địa điểm mấu chốt, dọc đường truy bắt, nhất định sẽ có thu hoạch."
"Vấn đề là, lời nói của Tống Kỳ Uyên đáng tin cậy được bao nhiêu?" Liền Khải nói: "Lòng dạ của tên đó cũng đen tối lắm."
"Nhiếp Khiếu Lâm và Tống Kỳ Uyên đã tách ra." Lệ Trạch Xuyên nói: "Tôi đoán mối quan hệ của họ phải rất tế nhị.
Cảnh mà Tống Kỳ Uyên muốn thấy nhất là cảnh trai cò đánh nhau (*), chúng ta đấu với Nhiếp Khiếu Lâm lưỡng bại cầu thương (**).
Anh ta cũng giống như chúng ta, không hy vọng Nhiếp Khiếu Lâm xuất cảnh một cách thuận lợi, ung dung ngoài vòng pháp luật."
(*) (**): Trai cò đánh nhau và Lưỡng bại cầu thương: Hai câu này có nghĩa tương tự nhau ý chỉ việc hai bên tranh giành xung đột nhau không bên nào có lợi mà chỉ có lợi cho bên thứ ba.
Liền Khải vẫn còn đang do dự, Lệ Trạch Xuyên đã nói: "Nhiếp Khiếu Lâm đầu tiên tung ra tin tức nói rằng ông ta nhận được một đơn đặt hàng từ nước ngoài, bên kia muốn đặt da linh dương, giá cả đắt đỏ, nhằm thu hút sự chú ý của chúng ta đến hồ Kasai và hồ Trác Nãi — Hai nơi này là nơi linh dương Tây Tạng tập trung sinh sản, là vùng nội địa của Khả Khả Tây Lý, cũng chính là hướng đi ngược lại với hướng đi dọc theo quốc lộ thẳng đến núi Đường Cổ Lạp.
Kế hoạch không tồi, nhưng ông ta lại không ngờ Tống Kỳ Uyên lại muốn làm loạn."
Tây Trát gật gật đầu nói: "Tôi cảm thấy Đại Xuyên nói có lý."
"Hiện tại là thời kỳ sinh sản quan trọng với linh dương Tây Tạng.
Chúng ta không phải là đội duy nhất đi tuần tra." Kha Liệt ngồi một bên sát vết thương, vừa nghe thấy cũng thêm một câu: "Chúng ta có thể tạm thời chuyển đến điểm Nhạn Thạch Bình cùng núi Đường Cổ Lạp làm điểm chính, tập trung tuần tra ở đó, hồ Trác Nãi sẽ giao cho các đội khác, đồng thời thông báo cho các phương diện ở Tây Tạng phải kiểm soát các tỉnh.
Họ Nhiếp kia dù muốn săn trộm hay muốn nhập cư trái phép đều chạy không thoát."
Editor: Vitamino.