Đăng vào: 12 tháng trước
3.
Ôn Hạ tỉnh dậy vì đói bụng.
Trong không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn, hình như là cháo rau, cô nâng mũi lên ngửi ngửi, lại chậm rãi mở to mắt ra.
Là một căn phòng nhỏ, trong phòng chỉ bật một bóng đèn sợi đốt nên hơi mờ, không có đồ đạc gì trông cũng tươm tất.
Trên tường xây bằng đá, có một cái cửa sổ nhỏ được xây không quy củ lắm, cửa sổ làm thành hình thang, một màu đen che kín cửa sổ, mép trên có mái hiên che.
Đây chắc hẳn là một gian nhà của người Tây Tạng.
Ôn Hạ trực tiếp xoay người ngồi dậy, đầu óc choáng váng, lại ngã ngửa trở lại.
Dưới thân có một chiếc giường gỗ, chăn ga gối đệm rất mỏng, cú ngã khiến khắp người cô đau nhức.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cánh cửa gỗ được đẩy ra, một cậu bé sáu bảy tuổi đẩy cửa bước vào.
Tóc dài ngang lưng, mặc chiếc áo khoác cũ hơi bẩn, trong tay cầm một chiếc bát sứ trắng, không nói lời nào, đặt chiếc bát sứ lên tủ đầu giường, xoay người rời đi.
"Này, chờ một chút." Ôn Hạ gọi cậu bé một tiếng, cô nghĩ nghĩ, từ trong túi áo khoác lấy ra một viên kẹo hoa quả: "Có thể nói cho chị biết nơi này là nơi nào được không, chị mời em ăn kẹo."
"Thế này tính là gì đây? Mua chuộc lòng người?" Một giọng nói mang theo ý cười nhẹ nhàng vang lên.
Ôn Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người thon dài dựa vào khung cửa.
Anh ta đứng ngược sáng, không thể thấy rõ khuôn mặt, nhưng Ôn Hạ nhớ rõ đôi ủng chiến đấu này đã từng giẫm lên bả vai Lệ Trạch Xuyên.
Cánh cửa gỗ có chút thấp, Tống Kỳ Uyên hạ thấp người đi vào, vẫy vẫy tay, đứa nhỏ cúi thấp đầu bước nhanh ra ngoài, trước khi đi còn cẩn thận đóng kín cánh cửa.
Tống Kỳ Uyên đứng ở mép giường, chỉ vào chiếc bát sứ trắng trên ngăn tủ nói: "Ăn đi, không có độc đâu.
Chứng phản ứng cao nguyên của cô có hơi nghiêm trọng.
Nếu không chú ý bồi bổ thể lực, cô sẽ rất mau lại ngất lần nữa đấy."
Ôn Hạ vén góc chăn hướng vào bên trong nhìn nhìn, thấy quần áo vẫn còn nguyên vẹn không có dấu vết bị xâm phạm mới nói: "Tôi có chút không khỏe không dậy nổi, anh lại đây đỡ tôi một chút."
Tống Kỳ Uyên nhướng chân mày, đôi mắt đào hoa dưới ánh đèn đen láy, đúng với câu nói mà Tào Tuyết Cần miêu tả về Giả Bảo Ngọc trong "Hồng Lâu Mộng" - giống như nụ cười khi tức giận, nhưng nhìn rất trìu mến.
Ôn Hạ nằm trên giường cứng bình tĩnh nhìn anh ta.
Một lúc lâu sau, Tống Kỳ Uyên trước tiên cười nói: "Tôi thực sự không biết là cô có lá gan đặc biệt lớn hay là có chỉ số thông minh đặc biệt thấp."
Vừa nói xong, anh ta cong lưng, vươn tay đỡ Ôn Hạ ngồi dậy, khoảng cách của hai người rất gần, Ôn Hạ ngửi thấy trên người anh ta có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Tống Kỳ Uyên tsk một tiếng đột nhiên nói: "Tôi phát hiện..."
Phát hiện cái gì?
Ôn Hạ không cho anh ta cơ hội nói hết lời.
Con dao cá mập đột ngột được rút ra khỏi vỏ, lưỡi dao lạnh như băng.
Cổ tay Ôn Hạ đi xuống, mũi dao hung hăng cứa thẳng vào bên gáy Tống Kỳ Uyên, giống như tiếng gió phần phật, cô dùng hết toàn lực chém một nhát.
Cô không được học cách sử dụng dao với huấn luyện viên trong phòng tập võ, mà là Lệ Trạch Xuyên đã dạy cô.
Lệ Trạch Xuyên nói, trong lòng có bao nhiêu hận thù, tốc độ phát dao sẽ nhanh bấy nhiêu.
Ôn Hạ nghĩ, đây có lẽ là lần cô phát dao nhanh nhất.
Tống Kỳ Uyên nhanh chóng xoay mình, nhưng vẫn chậm hơn một chút, bên gáy đau xót, chảy ra chất lỏng ấm áp.
Anh ta nghiêng đầu giơ tay lên lau, khóe miệng cong lên một nụ cười tà ác.
Ôn Hạ một kích không thành lại lần thứ hai tiến đến, Tống Kỳ Uyên nhanh như chớp nắm được cổ tay Ôn Hạ thuận thế bẻ ra phía sau, tiếng xương vang lên một tiếng thanh thuý, Ôn Hạ tái mặt đi vì đau, nghiến răng nghiến lợi không rên một tiếng.
Tống Kỳ Uyên bẻ khớp ngón tay, hung hăng đập vào khớp xương khuỷu tay của cô, đồng thời dồn sức nặng toàn thân đẩy ngã Ôn Hạ xuống giường gỗ.
Ôn Hạ cảm thấy toàn thân đau nhức, máu sôi trào gần như khiến cô choáng váng, trong tay vẫn cầm chắc con dao cá mập.
Tống Kỳ Uyên nhìn một cái, dùng sức bóp cổ tay Ôn Hạ ở mép giường.
Con dao cá mập cuối cùng cũng bị buông ra, anh ta vô lực bắt lấy, lật lưỡi dao ra, hung hăng chém một nhát dao lên lòng bàn tay Ôn Hạ.
Máu túa ra, ngưng tụ trên đầu ngón tay, đáp xuống mặt đất phủ đầy bụi.
Ôn Hạ đau đến run lên, hận ý trong mắt càng đậm.
Tống Kỳ Uyên từ trên cao nhìn cô trịch thượng, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại, anh ta thấp giọng nói: "Cô là người yêu của Lệ Trạch Xuyên, liều mạng muốn bảo vệ cho anh ta thế sao.
Cô đoán xem, nếu tôi dùng cô để tống tiền anh ta, anh ta sẽ ra giá bao nhiêu?"
Ôn Hạ hít sâu một hơi, ngữ khí bình tĩnh nói: "Chẳng những không thu được gì, ngược lại anh vì thế còn bị vạch trần nơi ẩn náu, bị diệt tới tận gốc."
"Thật sao?" Tống Kỳ Uyên cười: "Tôi không tin.
Không bằng tôi gửi cho anh ta vài tấm ảnh khỏa thân của cô trước, thử xem phản ứng của anh ta thế nào."
Nói xong, Tống Kỳ Uyên đưa tay lên chạm vào hướng ngực của Ôn Hạ.
Trước ngực nháy mắt cảm thấy lạnh lẽo, đầu Ôn Hạ như muốn nổ tung, cô điên cuồng giãy dụa, mặc kệ vết thương trong lòng bàn tay, hết cào lại cấu.
Trong lúc hỗn loạn, môi của Ôn Hạ chạm vào cổ tay Tống Kỳ Uyên, cô nhào đến vồ lấy nó cắn một ngụm, giống như muốn mang mọi hận thù của cô tan vào trong đó, vết cắn bị trầy da lộ ra cả máu.
Tống Kỳ Uyên nhanh chóng bóp chặt quai hàm của cô, Ôn Hạ cảm thấy khớp xương đau nhức, không nhịn được buông ra.
Tống Kỳ Uyên nhìn hàng dấu răng trên cổ tay mình, có hai cái hố nhỏ sâu bất thường, hẳn là răng nanh.
Tống Kỳ Uyên lãnh đạm nói: "Đây là lần thứ hai cô cắn tôi.
Hay là, không chụp ảnh khỏa thân nữa, tôi sẽ bẻ cái răng ngoan của cô trước."
Ôn Hạ còn đang giãy dụa, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, giống như một loại ám hiệu.
Vẻ mặt Tống Kỳ Uyên biến đổi, anh ta nhanh chóng chế trụ Ôn Hạ, áp môi mình lên tai cô, nói nhỏ: "Muốn sống sót thì ở yên trong phòng đợi, dù thế nào cũng không được lên tiếng, nếu không ông trời cũng không cứu được cô."
Tống Kỳ Uyên dùng con dao cá mập xé khăn trải giường thành mảnh vải, nhanh chóng trói chặt tay chân Ôn Hạ, phần còn lại nhét vào miệng Ôn Hạ, chặn mọi tiếng kêu cứu có thể phát ra.
Anh ta nhảy xuống giường, dùng tay cầm dao vỗ nhẹ vào mặt Ôn Hạ, cười tủm tỉm nói: "Dao không tệ, tôi nhận lấy trước, coi như là quà gặp mặt cô tặng cho tôi!"
Ôn Hạ hai mắt đỏ bừng, nhưng bị anh ta trói chặt đến mức không nhúc nhích được, mắng cũng không được, chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn anh ta.
Tống Kỳ Uyên đẩy cửa bước ra ngoài, trong lô cốt (*) có ba tầng, cầu thang gỗ đối diện với phòng anh ta, ở chỗ rẽ góc tường có người đang đứng, khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt hung ác, trên trán có một vết sẹo dài.
(*) Lô cốt: Là công trình quân sự chủ yếu để phòng ngự.
Lô cốt được xây dựng kiên cố bằng gạch, đá, bê tông...!và có lỗ châu mai để bắn ra nhiều phía, có nắp và có nơi nghỉ ngơi cho quân sĩ.
Nháy mắt thấy rõ khuôn mặt của tên đó, Tống Kỳ Uyên hất cằm lên với cử chỉ khiêu khích, khí chất kiêu ngạo của anh ta toát ra từ trong xương.
Gã mặt sẹo liếc ngang ánh mắt giáo hoảnh: "Trong phòng có người sao?"
"Có đứa nhỏ không nghe lời, tao đem nó trói lại, tính cho nhịn đói hai ngày." Tống Kỳ Uyên hai tay chắp sau lưng nhanh chóng nhét con dao cá mập vào trong ống tay áo không chút dấu vết: "Có việc gì?"
Gã mặt sẹo nhìn anh ta, nói một cách thô lỗ: "Ông chủ đến, đang đợi mày."
Tống Kỳ Uyên gật đầu, thời điểm đi ngang qua, bóng dáng gã mặt sẹo vừa động đậy hướng lên lầu đi vào.
Tống Kỳ Uyên đè lên vai gã ta động tác nhanh chóng, dùng sức ghì chặt hai tay, gã mặt sẹo chỉ cảm thấy bả vai đau nhói, nửa người có chút tê dại.
Tống Kỳ Uyên thấp giọng nói nhỏ: "Tao nhận nuôi mấy đứa nhỏ kia xem như để ở đây trông coi nhà, không phải cho mày tới chơi đùa chà đạp chúng nó.
Cách xa chúng nó ra, nếu không đừng trách tao không khách sáo!"
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, gã mặt sẹo chuyển tầm mắt quay đi trước.
Gã ta hướng tới giày của Tống Kỳ Uyên phỉ nhổ một cái, mồm miệng không sạch sẽ mắng hai câu, rồi xoay người đi xuống lầu.
Ôn Hạ lái một chiếc xe việt dã cũ nát, bảng điều khiển đã hỏng một nửa, chức năng định vị cũng không cần nói tới.
May mắn thay cô còn mang theo một chiếc điện thoại vệ tinh, Kha Liệt đã nhanh chóng phong toả địa điểm ở thị trần Khúc Mã.
Nặc Bố vừa khóc vừa kể: "Người nhà của nghi phạm đến mang một đứa bé bị bệnh tới nháo.
Chị Tiểu Hạ nói sợ đứa nhỏ để bệnh lâu dẫn đến viêm phổi nên nhất định muốn mang người nhà nghi phạm đưa đến bệnh viện.
Chị ấy nói phải có một người đàn ông ở trong trạm, nên em phải ở lại.
Nhưng đến giờ chị ấy vẫn chưa trở về, em sợ..."
Không đợi Nặc Bố nói hết lời, Lệ Trạch Xuyên đã lao ra ngoài, cũng không để ý mặc thêm áo khoác, Kha Liệt nắm lấy áo khoác của Lệ Trạch Xuyên cũng nhanh chóng đuổi theo.
Liền Khải tự giác thức thời ở lại, chọc vào đầu Nặc Bố, hung hăng thở dài: "Cậu đấy, cậu thật sự đang dùng dao đâm khoét vào trái tim Đại Xuyên rồi!"
Editor: Vitamino
——————
Ngày mai vẫn ra chương mới theo lịch nha mấy bạn, hôm nay ra bù cho hôm thứ 7 mình bận không ra kịp chương????????????.