Chương 330: 330: Những Người Bi Thương

Minh Thiên Hạ

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Khi Viên Mẫn mang tâm trạng đau thương dắt con lừa gầy trơ xương về tới Bắc Trần phủ, một người mặc phi ngư phục ôm quyền thi lễ gọi hắn một tiếng "thiên hộ", Viên Mẫn mới từ ác mộng khủng khiếp kia tỉnh lại.Cho tới tận lúc này Viên Mẫn mới nhận ra mình đã từ thảo thị tử ngoài thành trở về trong thành từ lúc nào mà không hay, hắn mới sức tỉnh, nếu vậy con ngựa của hắn thì vẫn buộc ở một cây liễu bên cạnh thảo thị tử ...Đem con lừa gầy giao cho bộ hạ nhìn mình với thần sắc quỷ dị, đoán chừng không hiểu sao hắn cưỡi ngựa ra đi mà lại dắt lừa trở về.

Viên Mẫn lạnh nhạt nói: “ Mai tới thảo thị tử tìm ngựa cho ta, nếu không tìm được thì lệnh cho huyện Lam Điền phải mau chóng phá án, nếu vẫn không tìm thấy con ngựa đó, Cẩm Y Vệ sẽ tự tìm.”Tên bộ hạ nhìn hắn với ánh mắt càng thêm quỷ dị nhưng không nói gì cả, dắt con lừa gầy vào chuồng ngựa, sau đó lấy con ngựa, quất roi đi tới thảo thị tử.Viên Mẫn tới công đường, nhìn thấy Phạm Bản Thạch đeo cái kính lão, đang gảy bàn phím lách tách, từ âm thanh bàn phím phát ra rất nhanh có thể thấy ông ta đang rất vui.Rất lâu sau tiếng lách cách vui tai kia mới dừng tính toán, Phạm Bản Thạch cầm cốc trà đã lạnh ngắt lên uống luôn một nửa, thở nhẹ nhõm dựa vào lưng ghế, nói với Viên Mẫn: “ Ngươi là đôi mắt của bệ hạ, chứ không phải thanh đao, chớ gây sự thị phi, đây là ý của Tào công, ngươi nên bỏ thêm sức lực trên người Tả Lương Ngọc, chứ không phải Vân thị.”Viên Mẫn mặt hết sức u ám hỏi: “ Xem ra các hạng mục thuế thu của huyện Lam Điền hoàn thành rất tốt, ngài hài lòng rồi?”Phạm Bản Thạch mở sổ ra, mặt hồng hào rạng rỡ:” Thu sớm được thuế má của quá nửa Quan Trung, công việc bệ hạ giao phó tiến hành thuận lợi, cha gia có gì không hài lòng?”Viên Mẫn trầm giọng hỏi: “ Quan viên hoàn thành thuế má là quan viên tốt sao?”“ Nếu như có thể hoàn thành nộp thuế, trưng thu phụ thuế, mà không ảnh hưởng tới dân sinh, không gây ra tiếng xấu cho bệ hạ là quan viên tốt, chẳng lẽ quan viên tìm đủ mọi lý do không nộp thuế, khiến địa phương dân oán sục sôi mới là quan viên tốt à?”“ Ý ti chức không phải như thế, mà ti chức cứ thấy huyện Lam Điền, thậm chí cả Quan Trung rất khác với Đại Minh mà ti chức biết.”Phạm Bản Thạch cảm thán: “ Người phi thường làm chuyện phi thường, từ một huyện nghèo xa xôi biến thành vùng giàu có, Vân Chiêu nên được ghi công đầu.”Thái độ Phạm Bản Thạch thay đổi nhanh như thế, Viên Mẫn càng thêm khó chịu: “ Ti chức lo cứ để thế này thêm vài năm, huyện Lam Điền sẽ không còn thuộc về Đại Minh nữa.”“ Có bài thơ Mẫn nông nói thế này, tháng hai bán sớm tơ, tháng năm bán non thóc.

Cắt miếng thịt cuống tim, trị vết thương trước mắt.

Trước kia bài thơ này dùng để thương xót nông phu, nông phụ, giờ bài thơ này dùng để thương xót cho bệ hạ.


“ Phạm Bản Thạch nghiêm mặt cảnh cáo: “ Chớ có gây hấn ở huyện Lam Điền, khiến bệ hạ phải lo lắng thêm.”Viên Mẫn chắp tay với Phạm Bản Thạch một cái rồi quay về phòng của mình, hắn chẳng cởi giày, cứ thế ngồi trên giường, hai mắt nhìn phía trước chằm chằm, tịch dương ngoài cửa sổ sắp tắt rồi, dưới mái hiên có đôi chim én đang nhảy nhót trên xà ngang, ríu rít vui vẻ.Rầm!Tiếng động mạnh làm đôi én kinh sợ bay mất, hai mắt Viên Mẫn đỏ tới khác thường, hắn không chịu nổi những cảnh vui vẻ yên bình ở nơi này, Đại Minh khắp nơi rối ren như thế, huyện Lam Điền cớ gì lại khác được, hắn thấy mình phải làm gì đó, nhất định phải làm gì đó, kéo nơi này quay lại với Đại Minh, kể cả hi sinh cả mạng sống này hắn cũng không hối tiếc …Không biết qua bao lâu, trời nhá nhem tối, một cẩm y vệ đứng ngoài cửa sổ báo: “ Bẩm thiên hộ, ngựa của ngài tìm được rồi.”“ Đúng ngựa của ta chứ?”“ Vâng ạ, chính là con tuyết hoa thông mà ngài thích nhất.”Viên Mẫn ngồi thẳng dậy nhếch mép cười nhạt: “ Làm tốt lắm, bảo huyện lệnh Lam Điền giao tên tặc khấu cả gan đó cho ta, ta muốn tự mình xử tội hắn.”Cẩm y vệ kia ngạc nhiên: “ Bẩm thiên hộ, làm gì có tặc khấu nào ạ?”“ À, ý ta là tên trộm ngựa.”Cẩm y vệ kia khó xử lắm: “ Khi thuộc hạ tới nơi thì bảo mã của ngài vẫn buộc ở bên cây liễu, không ai chạm vào, lấy đâu ra trộm ngựa?”Viên Mẫn sững sờ trong giây lát, cảm thấy hết sức thất bại xua xua tay đuổi cẩm y vệ đó đi.Tiếp tục ngồi ngây ra đó.Cảm thấy thất bại không chỉ có một mình Viên Mẫn, lúc này Tả Lương Ngọc cũng như thế.Bất kể là ai, nơi mình ở thi thoảng lại có đầu người ném vào đều không vui vẻ được, hơn nữa trên mỗi cái đầu người đều dán giấy, liệt kê lỗi lầm của cái đầu đó, từ mua bán không trả tiền, cướp bóc tiền của dân, tới trêu ghẹo phụ nữ, thậm chí là đại tiện bừa bãi ...Tóm lại ở Đồng Quan này, chỉ cần phạm lỗi cơ bản là không thể sống.Mới đầu khi đó huynh đệ trong quân bị giết, quan quân liền dẫn bộ hạ đi đòi lại công bằng cho huynh đệ của mình, tới khi đầu của quan quân đó cũng bị dán cho tờ giấy tội công khai làm phản đưa tới nha môn tổng binh, làn sóng đòi trả thù liền lắng xuống.Trong thành Đồng Quan cơ bản không thấy phụ nhân và ấu đồng, trong tầm mắt quan binh toàn là các loại đại hán hung dữ, những kẻ này ăn mặc đủ loại vũ khí đủ kiểu, nhìn quan binh qua lại như gia súc đợi giết mổ.“ Đại soái, cường đạo toàn Quan Trung nay tụ tập cả ở Đồng Quan.” Phó tướng Đấu Hoán Sinh có chút căm phẫn nói:Tả Lương Ngọc chưa tới bốn mươi, dáng vẻ như đã trải hết phong sương, người cao gầy, mặt dài mày xếch, một bên mắt che băng, tướng mạo uy nghiêm, vuốt cằm hỏi:” Giết được không?”Đấu Hoán Sinh lắc đầu:” Đám cường đạo này sức chiến đấu cường hãn, tiến lui thuần thục, chứng tỏ đã kinh qua chiến trận, không khác gì quân binh, so với việc nói chúng ta trú quân ở Đồng Quan, không bằng nói chúng ta bị đám cường đạo này vây khốn ở Đồng Quan.”Tả Lương Ngọc đứng lên, toàn thân vang lên tiếng giáp trụ va chạm, suy nghĩ một lúc nói:” Vậy thì phải vạch rõ giới hạn giữa quân ta và chúng, chúng ta nhất định phải chiếm cứ được hai cổng thành, dồn chúng vào gốc tây bắc, sau đó dựng trại chia rõ giới hạn.

Trước kia ta xem thường Vân thị Lam Điền gây ra cục diện hỏng bét ngày nay, chỉ hận không nghe lời tiểu nữ, hại nó táng mạng hoàng tuyền, làm chúng ta tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.”“ Vân thị làm việc quá ngang ngược, vốn là chuyện có thể giải quyết thông qua đàm phán, bọn chúng lại tàn nhẫn như thế, vừa ra tay là giết người, không cho chúng ta đường lui, lỗi không phải ở chúng ta.” Đấu Hoán Sinh tức giận nắm chặt tay, đốt xương kêu răng rắc:Tả Lương Ngọc sờ mắt trái bị thương, cảm tưởng cơn đau vẫn còn nguyên đó, tên sát thủ trẻ tuổi kia bị ông ta chặt đứt cả hai chân vậy mà vẫn thình lình dùng dằm gỗ đâm vào mắt ông ta, Tả Lương Ngọc tới nay vẫn tim đập chân run.Cho dù tên sát thủ kia bị giáp sĩ bị băm thành thịt nát, tiếng cười trước khi chết của hắn vẫn hàng đêm xuất hiện trong giấc mơ của ông ta.Từ đó trở đi, Tả Lương Ngọc chỉ sống trong quân doanh, không dám tùy tiện ra ngoài.“ Vân thị đã không cho chúng ta cơ hội thương lượng, vậy thì chúng ta cứ đóng quân ở Đồng Quan, xem hướng gió thế nào rồi hẵng tính.”Tâm tình Tả Lương Ngọc rất kém, tặc khấu thiên hạ bị dẹp cả rồi, tác dụng của con chó săn như ông ta không còn nữa ...!Đã thế còn bị hoàng đế dẫn tới trông coi một con mãnh hổ ....