Chương 42: Kinh Nguyệt

Miêu Chủ Tử

Đăng vào: 11 tháng trước

.



Edit: Tiệm Bánh Sò
Bây giờ Neville mới biết, quy định động vật đến Thủ đô tinh phải mặc quần áo là sáng suốt cỡ nào.

Động vật khai trí sở dĩ được gọi là khai trí, cũng vì bọn chúng ngoại trừ có trí khôn và ý thức thì còn biết xấu hổ nữa.

"Tìm bộ quần áo cho cậu ta mặc vào." Móng vuốt Neville che mắt Lục Thu, quay đầu nói với Lục Thu.

Ruth lập tức lên lầu.

Mastiff 18 còn đang thường thức vẻ đẹp trai của mình, nghe nói vậy lập tức bất mãn: "Tại sao vậy chứ đại ca, mặc quần áo vào chẳng phải sẽ phá hỏng vẻ đẹp của em sao! Không muốn không muốn, cái thứ kia mặc không dễ chịu chút nào!"
Neville hung tợn nhìn chằm chằm cậu ta, đạp một cái vào mông cậu ta: "Che cái thứ đồ chơi này đi, đừng làm ô nhiễm mắt ta."
Mastiff 18 lăn một vòng trên đất, tủi thân ngồi dưới đất cọ cọ cái mông mình.

Cậu cúi đầu nhìn lại bản thân, ngẩng đầu nghi hoặc nói: "Cái này thì sao? Ai cũng có mà.

A, là vì anh vừa ngắn vừa nhỏ, cho nên..."
Giờ khắc này, Neville bắt đầu cảm thấy may mắn vì Lục Thu không hiểu.

Hắn che kín Lục Thu trong lòng, bay lên vừa đá vừa đạp cái tên kia.

"Không cần miệng thì không cần giữ lại nữa."
"Ái ui! Em sai rồi, đại ca em sai rồi! Đừng đánh nữa, anh đừng đánh nữa mà! Em sai thật rồi, ý của em không phải vậy đâu, đại ca anh rất lớn mà! Á á á huhuhu, trầy da, chảy máu rồi! Hạ vuốt lưu tình đi mà!"
Lục Thu bị vùi cả người vào ngực Neville, cả người lung lay, bên tai nghe tiếng kêu thê thảm của chó Ngao Tây Tạng.

Biết là Neville lại đánh nhau với nó rồi, lần này hình như là đơn phương ẩu đả thì phải.

Cô đưa tay vuốt vuốt ngực mèo lớn.

"Neville? Bình tĩnh lại đi, đừng đánh nữa."
Mastiff 18 cũng thuận thế biện hộ: "Đại ca, Thu ở trong lòng anh sắp ngộp rồi kìa, anh nghe thử đi có phải không, em không nói xạo đâu!"
Neville cười lạnh giẫm lên đầu cậu ta một cái, làm loạn hết tạo hình vừa được cắt xong mới hả giận.

Ruth cầm quần áo cung kính đứng một bên, lạnh run người.

Lần này ông ta tự chủ trương, không biết đại nhân có thể cũng đánh cho ông ta một trận không, kỳ thật bị đánh cũng được, chỉ sợ ngài ấy im lặng mà thôi.

Neville vứt quần áo lên người Mastiff 18: "Mặc vào rồi nhanh đi về đi, đừng có ở đây làm chướng mắt nữa."
Mastiff 18 vụng về bò dậy, cầm quần áo lên khó nhọc mặc vào người, miệng cậu ta sưng lên một vòng, mắt cũng bị đánh sưng húp lên.

"Đại ca, cái này nhỏ quá à, em hông mặc nổi..."
Neville lại giơ móng.

Cậu ta lập tức giật mình lui lại, thành thật mặc cái bỉm kia vào người, chỉ là cái này dài hơn của Neville một chút, bao hết đến cả phần bụng gần chân trước.

Hơi chật, cậu ta mặc vào xong cũng sắp thở không nổi nữa rồi.

"Giờ đi luôn nha? Không phải chúng ta dã hẹn nhau đi săn sao, đại ca anh đừng có đuổi em đi chớ~"
"Không rảnh, không rảnh." Neville cự tuyệt.

Lục Thu đứng trong lòng Ruth còn đáng vuốt lông cho hắn, tâm tình của hắn cuối cùng cũng khá hơn một chút, sờ sờ lại mái tóc dài của Lục Thu.

Nhìn dáng vẻ hiện tại của Mastiff 18, để tránh bé sủng vật nghĩ là hắn quá bạo lực, Neville bảo Ruth lấy thuốc trị thương cho cậu ta.

Từ sáng đến giờ bị đánh hai lần, Ruth đồng tình nhìn cậu ta, lần này động tác nhẹ hơn lúc nãy rất nhiều.

Xác nhận cậu ta đã ổn, lúc này Neville mới dời móng.


Lục Thu chôn người mãi dưới lớp lông mèo hô hấp không thoải mái lắm, sau khi được thả ra lập tức hít vào một hơi thật dài, nhìn quanh sân.

Cả sân vườn bụi đất tung bay, cỏ đều bị lật cả lên.

Mastiff 18 ngồi thẳng ngay ngắn phía đối diện, trên người trừ bộ lông rối tung thì còn có thêm một bộ quần áo.

Cô lập tức hiểu ngay vì sao Neville lại không cho cô nhìn.

Cô nhịn không được phì cười.

Con mèo này tâm tư nhỏ cũng nhiều thật đó, cũng không biết bình thường nghĩ gì trong đầu nữa.

Mastiff 18 vẫn còn chưa từ bỏ ý định: "Đại ca, không đi săn thật sao? Đã lâu rồi chúng ta không đi ra ngoài rồi.

Vậy nếu không đi săn thì chúng ta đi ngắm cảnh, anh có thể mang sủng vật của anh theo mà.

Em nghe mây động vật khác nói, cùng nhau ngắm cảnh rất lãng mạn đó, còn có thể tăng thêm tình cảm nữa."
Neville nghe đến đó cũng hơi động lòng, cúi đầu nhìn Lục Thu.

Đi ngắm cảnh cùng Thu cũng được, nhất định cô ấy sẽ rất vui.

Nhưng thêm một tên Mastiff 18? Thôi đành vậy.

"Đi đâu? Gửi cho ta xem thử."
Mastiff 18 đung đưa đuôi, hưng phấn nói: "Đại ca, anh đồng ý rồi! Là ở dãy núi Lieder đó, ở đó có ngọn núi lửa đang phun trào, cảnh rất đẹp.

Gần đó còn có suối nước nóng, ngâm mình rất dễ chịu, còn không bị ngứa nữa."
Neville vô cùng hợp lý hoài nghi cậu ta không thường xuyên tắm rửa vệ sinh, dưới lông có bọ trùng rồi, hoặc là có bệnh ngoài da rồi.

Xem ra lát nữa phải thanh trùng trong ngoài sân một lần mới được.

Hắn lẳng lặng ghi nhớ trong đầu, ồ một tiếng, thu màn hình quang não lại: "Biết rồi, cậu có thể đi."
"A?" Mastiff 18 sửng sốt: "Giờ sao? Muốn em dẫn đường hả?"
Neville lắc đầu: "Không, là bảo cậu về đi, đợi lúc ta muốn đi rồi tính sau.

Không phải cậu nói muốn đi hẹn hò với Ngao cái sao, lông cũng cắt xong rồi, còn không mau cho cô ta xem, đừng đi trễ." Biết là không thể trực tiếp đuổi đi được, Neville lái lượn.

"Đúng rồi ha." Mastiff 18 nghĩ đến đây lại hưng phấn, đuôi điên cuồng vung: "Có phải giờ em rất đẹp trai hay không, chỉ là cái quần này không hợp với hình tượng khí phách của em lắm."
Neville đặt một móng vuốt lên móng cậu ta, ôn tồn khuyên nhủ như một đại ca rất tri tâm tri kỷ: "Không thể cởi quần áo được, cậu phải mặc quần áo đi gặp cô ấy."
"Tại...!tại sao?"
"Có biết tại sao những động vật sống ở Thủ đô tinh đều mặc quần áo không, vì đó là sự lễ phép đó, biểu thị sự tôn trọng với những động vật khác, đồng thời trông còn rất có thẩm mỹ nữa.

Chẳng lẽ cậu không muốn làm một chú chó Ngao vừa uy vũ vừa ưu nhã trưởng thành vừa có thẩm mỹ sao, không muốn thay đổi hình tượng trong lòng Ngao cái sao? Nói không chừng nếu cô ta thích liền sinh ngay cho cậu hai mươi con non đâu."
Mastiff suy tư hai giây bừng tỉnh đại ngộ gật đầu: "Muốn! Em muốn! Đại ca anh nói đúng lắm! Cảm ơn đại ca, em về ngay đây!"
Không chút do dự, Mastiff 18 mặc luôn bộ quần áo kia bò lên phi hành khí, lập tức rời đi ngay.

Nhìn thấy phi hành khí bay xa, rốt cuộc Neville cũng thở phào một hơi.

Cuối cũng cũng tiễn được.

Dãy núi Lieder kia chỉ cần ngồi phi hành khí một hai giờ là tới ngay, hôm nay vẫn còn sớm, có thể đi ngắm cùng Lục Thu, còn có thể cùng ngâm suối nước nóng nữa.

Trong lòng hắn đã tính toán hết cả, quay đầu nhìn về phía Lục Thu.

Nhưng lại thấy Lục Thu vừa nãy vẫn còn ổn giờ lại đang toát mồ hôi hột thống khổ ôm bụng khom nửa người.

Neville kinh ngạc vội nhảy lên, lập tức ôm lấy cô: "Sao vậy, chỗ nào không thoải mái hả?"
Trong đầu Lục Thu giờ đang có hàng ngàn con Alpaca[1] chạy rào rào ngang qua.

Bà dì vậy mà lại đến ngay lúc này rồi, chỉ là tính thời gian thì cũng không sai lắm.

Kỳ thật kỳ kinh nguyệt của cô không ổn định tí nào, lần nào cũng đau đến chết đi sống lại, nghiêm trọng hơn còn choáng váng nôn mửa, toàn phải nhờ thuốc giảm đau mới qua được.

Nhưng thế giới này làm gì có băng vệ sinh chứ, động vật nào có cần mấy thứ này.

Neville nửa ôm Lục Thu không dám cử động, bảo Ruth nhanh chóng đem người máy bác sĩ xuống.

Đợi một lát vẫn thấy quá chậm, hắn trực tiếp ôm cô bay lên lầu.

Trong quá trình này, cái mũi của hắn vô cùng nhạy bén ngửi thấy mùi máu tươi.

Hắn cẩn thận từng li từng tí đặt Lục Thu lên giường, muốn thử mở quần áo cô ra xem có chỗ nào bị thương.

Lục Thu vội vàng lắc đầu ngăn cản động tác của hắn làm Neville gấp đến mức không ngừng quay vòng quanh cô.

Sao đột nhiên lại bị thương chứ, trước đó vẫn ở chung với hắn mà, Lục Thu vẫn còn tốt lắm mà, chẳng lẽ là do đồ ăn Mastiff 18 mang tới có vấn đề?
Bác sĩ người máy nhanh chóng kiểm tra cho Lục Thu, thiết bị trong nhà không đủ, chỉ là kiểm tra thông thường cũng có thể làm được.

Neville lo lắng hỏi: "Kết quả kiểm tra thế nào?"
Người máy bác sĩ nhanh chóng nói: "Là hiện tượng sinh lý bình thường, niêm mạc tử cung dày lên, mạch máu căng lên, tuyến thể sinh trưởng, lớp niêm mạc bong ra và chảy ra ngoài âm đ*o theo chu kỳ.

Căn cứ theo sự biến hóa cơ thể của cô ấy mà phỏng đoán thì chu kỳ hẳn là một tháng một lần.

Biến hóa này không chỉ có tộc Tinh Tinh có mà trên các động vật có vú như trâu, ngựa, lạc đà, heo, dê...!đều phát sinh."
Neville đột nhiên nhớ tới lần trước lúc ở bệnh viện bác sĩ gấu trúc đã nói, mỗi tháng hẳn Lục Thu sẽ có một lần phát tình.

"Nếu là hiện tượng bình thường thì sao cô ấy lại đau vậy chứ?"
"Theo kết quả phân tích cơ sở dữ liệu cơ bản của Tinh Tinh cái thì 90% cơ trơn có thể bị co thắt quá mức do hàm lượng prostaglandin tăng lên..." Người máy bác sĩ chuyên nghiệp giải thích.

Neville nghe đến đau đầu không hiểu gì cả, chỉ biết là tạm thời không có việc gì, khi kỳ phát tình qua rồi thì cơn đau sẽ giảm rồi biến mất.

Trước mắt chỉ có tộc Tinh Tinh mới xuất hiện tình trạng đau đớn, đa số cũng không quá đau, động vật khác thì rất ít, cơ sở dữ liệu để tham khảo không đủ.

Neville nhìn Lục Thu cau mặt mày, nhịn không được nói: "Có thể uống thuốc giảm đau không?"
Người máy bác sĩ lấy thuốc ra: "Có thể."
Thuốc giảm đau này không phải thuốc viên mà là dạng nước, dựa theo hình thể của Lục Thu, bác sĩ dùng ống nhỏ giọt lấy ra một ít.

"Lượng này là đủ rồi, có thể giảm đau tám giờ."
Neville lập tức cẩn thận đỡ Lục Thu đút thuốc giảm đau cho cô.

Cuối cùng Lục Thu cũng có cảm giác như được sống lại, xoa xoa mồ hôi trên trán, nhưng cô vẫn không dám cử động.

Váy cô cũng đã ướt rồi, giấy vệ sinh cũng không có, cũng không thể dùng bừa đống vải kia, cô không biết phải làm sao xử lý mới tốt đây.

Dùng tay ôm bụng, Lục Thu co ro nằm trên chiếc giường y tế quá khổ.

Neville đau lòng ghê gớm, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc đẫm mồ hôi của cô, ngửi được mùi máu tươi càng lúc càng nồng nặc.

Mùi vị kia khiến hắn nhịn không được mài mài móng vuốt, vừa bực bội vừa nôn nóng, khó chịu.

Quay đầu nhìn Ruth đứng phía sau, nói thẳng: "Ông ra ngoài đi, không cần ở đây nữa."

Ruth không rõ lắm, nhưng vẫn yên lặng đi ra ngoài.

Neville ở quang não lên, hắn nhớ hình như động vật có vú có đồ dùng chuyên dụng, hẳn là giờ Lục Thu đang rất cần.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thứ này, lật tìm một hồi phát hiện cái nào cũng quá lớn so với Lục Thu, rõ ràng không thể dùng được.

Còn may là vẫn còn có họ chuột nhỏ, hình thể của họ chuột này không sai biệt lắm so với Lục Thu.

Hắn quả quyết chọn loại hàng quý nhất, mua một lần mười bao lớn, cũng đập thêm tiền cho chủ tiệm nhanh chóng giao đến.

Trong lúc chờ, hắn một mực nằm sát bên giường, dùng móng vuốt thăm dò khoác lên bụng Lục Thu.

Mặc dù bụng đã hết đau, nhưng được một cái móng vuốt to bự như thế ôm lấy cảm giác vẫn tuyệt lắm.

Lục Thu cười cười với hắn.

Bình thường thấy cô cười như vậy thì Neville sẽ rất vui, nhưng lúc này nhìn bé sủng vật mang vẻ mặt yếu ớt như vậy, hắn muốn lập tức mang theo cô đến bệnh viện Cự Nham thành ngay.

Mỗi tháng đều đau một lần như vậy, nghĩ đến là đã khó chịu.

Bác sĩ nói tuổi xương của cô đã hơn hai mươi, vậy trước kia nhiều lần đau như vậy sao cô ấy có thể qua được chứ.

Neville lại dựa sát vào một chút, một cái chân khác đệm sau đầu Lục Thu, dùng tư thế ôm hoàn toàn nâng cô vào trong lòng.

Lục Thu tựa vào bộ lông xù của hắn, cả người vẫn cứng ngắc như cũ.

Ở đây không có phòng tắm, cô cũng không tiện tắm trong bồn nước trong bếp được, muốn thay quần áo cũng không biết làm như thế nào.

Nước trong thác nhỏ còn phải uống nữa, không thể làm ô nhiễm được.

Cảm giác bất tiện này khiến cô lo lắng không thôi, cuối cùng phải làm gì bây giờ? Thôi thì có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu, cô lẳng lặng dựa vào người Neville không nhúc nhích.

Lúc này, không hiểu sao cô lại nhớ đến bạn trai cũ.

Anh chàng kia rất khéo miệng, lúc cô không thoải mái thì hỏi han ân cần, ngoài miệng thì quan tâm ghê gớm, nhưng thực tế chưa từng làm gì có cô cả, thậm chí rót cho cô một chén nước nóng cũng chưa từng.

Có lần cô đau đến ngất đi được đồng nghiệp đưa đến bệnh viện, bạn trai cũ cũng chỉ đến thăm qua rồi nói có việc bận, mãi cho đến khi cô xuất viện mới xuất hiện.

Giờ nghĩ lại thì lúc đó mình đúng là một kẻ đại ngốc mà.

Nghe thấy cô thở dài, Neville ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy? Đau hả?" Móng vuốt nhẹ nhàng ấn xuống bụng Lục Thu một cái, mở mắt thật to nghi hoặc nhìn cô.

Lục Thu lắc đầu.

Đã có mèo rồi còn cần gì cái tên bạn trai cũ đó hả, mèo còn có ích hơn bạn trai nhiều, cô chỉ cần có mèo lớn là đủ rồi.

Mùi máu tươi trên người Lục Thu rất nặng, Neville cũng không dễ chịu chút nào, cái mũi hắn không ngừng run run, cuối cùng nhịn không được cọ cọ trán Lục Thu mấy cái.

Đồ đặt mua nhanh chóng được giao đến, Ruth mang từng rương đồ chồng chất trên bệ cửa sổ, đứng bên ngoài nói vào: "Đại nhân, đồ ngài đặt mua đã đến." Ông ta rất sáng suốt không đi vào.

Neville ừ một tiếng, nhẹ nhàng rút móng vuốt về, dời toàn bộ rương vào trong.

Mở rương ra, bên trong toàn là từng gói màu trắng, chất liệu rất đặc thù, không phải vải, dày hơn vải quần áo thường một chút, rất chắc chắn nhưng sờ lên lại vô cùng mềm mại.

Hắn đưa hết đống đồ trong rương đến trước mặt Lục Thu.

Lục Thu hé mắt nhìn, lập tức giật mình bò dậy.

Đây không phải là băng vệ sinh dạng quần sao! Không ngờ lại còn có đồ tốt như vậy nữa! Không ngờ mà! Nhưng nghĩ kĩ lại cũng đúng, động vật có vú có lẽ cũng có kinh nguyệt như con người, mà cái băng quần này còn vừa đúng số đo của cô nữa, đúng là quá thần kỳ.

Được cứu rồi!
Thấy nụ cười tươi cùng đôi mắt tỏa sáng của Lục Thu, cuối cùng Neville cũng nhẹ nhàng thở ra.

Lục Thu ôm quần ngủ định xuống giường thay, nhưng nghĩ lại dáng vẻ chật vật lúc này của mình lại xoắn xuýt.

Quần áo phải thay cả, nhưng căn phòng này rõ ràng không phải phòng ngủ, quần áo của cô đều đặt trên đó cả.

"Quần áo." Từ này Neville đã dạy cô rồi.

Cô giật giật váy trên người, quay đầu nhìn xuống, chỗ bị cô nằm qua cũng hỗn độn vô cùng thê thảm.

Không gọi Ruth, Neville vô cùng tậm tâm đứng dậy bay ra ngoài cửa sổ, thấy Ruth còn đáng thê lương bám trên tường ngoài, nói với ông ta một câu: "Ông đi nghỉ trước đi."
Ruth ừ một tiếng, im lặng rời đi.

Thừa dịp Neville ra ngoài, trong phòng không có ai, Lục Thu nhanh chóng xoay người xuống giường, chạy đến một nơi hẻo lánh kín đáo cởi hết quần áo mặc băng quần vào.

Sau đó, cô cứ như vậy ôm quần áo ngồi xổm trong góc trông ngóng nhìn bệ cửa sổ, cứ như bé mèo con đang đợi được nhặt về nhà vậy.

Lúc Neville mang quần áo xuống nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng không biết có bao nhiêu cảm xúc đang cuộn trào.

Hắn lấy quần áo bẩn muốn đem đi, lại bị Lục Thu kéo lại.

"Không cần, tự tôi giặt."
Neville nháy mắt mấy cái, vẫn nới lỏng vuốt.

Lục Thu thay quần áo mới, chỗ này không có nước, trên đùi còn có không ít vết máu cần phải rửa sạch.

Cô hơi khó chịu bước nhỏ đi cạnh Neville ra ngoài.

Neville liếc qua cô, dùng đuôi ôm lấy chân cô đặt Lục Thu trên lưng mình, sau đó cõng cô lên lầu.

Qua khỏi ổ mèo, xuyên qua phòng bếp đến cạnh bồn cát mèo, Lục Thu kinh ngạc phát hiện bức tường phía sau bồn cát có một cánh cửa mở.

Không ngờ ở đây còn có không gian ngầm.

Trong đó là một cái hồ tắm lớn hình tròn, chung quanh bể bày đầy đá cuội tròn vo.

Lúc này trong bể đã đầy nước, trong phòng như được mở máy sưởi, vô cùng ấm áp, trên mặt nước còn mờ ảo hơi nước.

Cảm giác cứ như phòng tắm kiểu Nhật vậy.

Neville mang Lục Thu vào, cẩn thận từng li từng tí dùng móng vuốt vẩy nước nóng rửa tay cho cô, đệm thịt màu hồng ma sát trên lòng bàn tay, mềm mềm.

Đặt Lục Thu ngồi bên thành bể, lại nâng chân cô lên chà rửa.

Váy qua đầu gối, từ phần đùi đến đầu gối đến mắt cá chân đều là vết máu.

Cũng may Neville chỉ là một con mèo, nếu không thì giờ nhất định Lục Thu sẽ xấu hổi đến nổ tung mất thôi.

Mà hiện tại thì cũng đâu khá hơn chút nào đâu.

Lục Thu ngăn Neville lại, cúi đầu cầm phần váy sạch thay khăn thấm nước lau sạch cho mình.


Neville đứng một bên xem, trong mắt tràn đầy tò mò nghiên cứu hiếu kỳ cùng đau lòng.

Sao lại nhiều máu như vậy chứ, còn nhiều hơn lúc bị thương nữa.

Tộc tinh tinh dù cũng có chuyện này, nhưng đâu có nhiều như vậy.

Lúc trước bác sĩ gấu trúc nói cô ấy là biến dị tiến hóa, nhưng Neville luôn cảm thấy loại tiến hóa này có phải thiếu hụt gì đó không, thực sự khiến hắn lo lắng không thôi.

Đợi sau khi Lục Thu tắm rửa sạch sẽ xong, không đợi cô giặt quần áo thì Neville đã kéo cô lên phi hành khí.

Thẳng tiến đến bệnh viện Cự Nham thành.

Bác sĩ vẫn là con gấu trúc kia.

Neville trực tiếp xông vào luôn, bác sĩ đang nghỉ trưa bị dọa đến mức trốn thẳng từ ghế nằm lên đường ống trên trần nhà.

Cẩn thận nhìn lại, phát hiện là Neville mà không phải tên ác ôn nào xâm lấn, lúc này ông ta mới lúng túng nhảy xuống, móng vuốt màu đen sửa sang lại quần áo.

Ông ta giả bộ như không xảy ra chuyện gì, ho khan.

"Giờ đang là giờ nghỉ trưa, muốn xem bệnh thì đợi một tiếng nữa đi."
Neville không nói nhảm, dùng chân trước đạp lên đuôi ông ta.

Lông trên lưng bác sĩ gấu trúc xù tung lên, ồm ồm thấp giọng gào thét: "Mi, thả đuôi ta ra, bắt nạt người già là phải bị phạt!"
"Mới có hai mươi tuổi, tính già gì chứ." Neville buông móng vuốt ra, đưa Lục Thu trong lòng ra cho ông ta xem.

Lần trước Lục Thu đã rất hiếu kỳ với bác sĩ gấu trúc này, lần này cô tỉ mỉ quan sát ông ta, đưa tay chào: "Xin chào." Câu này cô nói rõ ràng cũng rất tiêu chuẩn.

Bác sĩ gấu trúc chà chà móng vuốt, cũng vui vẻ chào lại.

Kiểm tra kỹ cho Lục Thu một lần nữa, hắn phẩy phẩy lỗ tai trắng nói: "Không phải vấn đề gì lớn, điều chỉnh hormone là được rồi, nếu tiêm trực tiếp thì có thể cô ấy sẽ không chịu được, uống thuốc điều trị từ từ là được, không cần lo quá.

Làm tôi còn tưởng cô ấy mang thai chớ." Ông ta nói rồi ngẩng đầu nhỉn Neville, nói lại thật nhanh: "Tôi đùa thôi."
Neville không phản ứng gì với câu chuyện cười của ông ta, chỉ hỏi: "Ra nhiều máu như vậy cũng bình thường? Cô ấy nhỏ như vậy, không thể khống chế lại sao?"
"Anh cho là vòi nước hả? Muốn khống chế là khống chế sao? Đây là do sinh lý của cô ấy quyết định, bồi bổ nhiều thì tốt lên thôi.

Đến khoa dinh dưỡng mua thêm ít thuốc dinh dưỡng cho cô ấy, thể chất cô ấy yêu, cũng phải vận động rèn luyện nhiều nữa." Bác sĩ gấu trúc bất mãn nói.

Neville thành thật gật đầu nhớ kỹ.

Nhưng để bảo Lục Thu rèn luyện, nhất thời hắn chẳng nghĩ được gì, cô ấy thực sự quá nhỏ mà, không có móng vuốt không có răng nanh, chân nhỏ chạy cũng không được bao nhiêu, chỉ mấy cọng cỏ cũng có thể che phủ cô.

Mấy phương pháp rèn luyện hắn biết hình như đều không thể áp dụng cho cô.

Thôi đợi về rồi tìm tên huấn luyện chuyên nghiệp xem rèn luyện thế nào mới tốt, hắn nhớ hình như trong thành có một phòng tập của chuột túi.

Mang theo một bao thuốc, Neville liên tiếp đi đến khoa dinh dưỡng.

Gần đây thân thể Lục Thu đã khá hơn nhiều, nhưng thức ăn vẫn không phong phú lắm, không phải thịt thì là hoa quả, rau cũng có ăn một chút, người cô cũng hơi nóng, còn thiếu vitamin.

Điều phối lượng thuốc dinh dưỡng cho một tháng, Neville đặc biệt yêu cầu, hương vị phải ngon xíu, hắn phát hiện vị giác của Lục Thu hình như rất nhạy cảm.

Vì hình thể Lục Thu tương đối nhỏ, bình thuốc dinh dưỡng cũng chỉ to bằng ngón tay người, lượng thuốc một tháng cũng không nhiều bao nhiêu.

Để tiện mang theo, Neville còn đeo một cái túi màu hồng phấn có in hình mèo trên cổ, mèo lớn cao lãnh tuấn mỹ nháy mắt biến thành một chú mèo nội trợ.

Cái túi này rất lớn, Neville bỏ luôn Lục Thu vào luôn.

Ngồi ngơ ngác trong túi, Lục Thu nhô đầu ra, cứ như đang ngồi trong một cái xích đu di động, cảm giác lắc lắc ung dung này vô cùng mới lạ.

Dạo quanh một vòng Cự Nham thành, cuối cùng Neville dừng chân trước một tòa nhà thiết kế theo phong cách rừng rậm, bên phải có một cái bảng tên, Nhà thi đấu Kangaroo.

Trước tòa nhà vẫn còn đang phát video quảng cáo.

Một con chuột túi vô cùng cường tráng, cơ ngực và cơ bụng vô cùng phát triển đang khoe hình thể của mình.

Nó nâng mắt nhìn về phía ống kính, khóe miệng khẽ nở nụ cười, rất có dáng vẻ phong phạm tổng giám đốc bá đạo này nọ.

Video lại chuyển cảnh, lần này là hai con chuột túi bật chân trước, dùng tốc độ cực nhanh nhảy lên tấn công đối phương, tiếng đánh nhau va chạm ầm ầm không dứt.

Trong đó có một con không cẩn thận đánh trúng cái cây phía sau, một cái cây lớn chừng ba người ôm bị đạp gãy luôn.

Gãy rồi...!
Neville nhìn xong đoạn quảng cáo này, bước chân muốn đi vào đột nhiên dừng lại.

Đưa Lục Thu đến đây rèn luyện thân thể, hình như không phải lựa chọn gì sáng suốt cho lắm.

Nghĩ đến Lục Thu nhỏ nhắn mềm mại tương lai sẽ cơ bắp đầy mình, vừa cười gằn vừa đánh gãy một cây đại thụ, hắn bất giác run người.

Huống hồ những con chuột túi này có hình thể còn lớn hơn hắn không chỉ gấp hai lần, Lục Thu còn nhỏ hơn con non vừa ra đời của bọn họ, nhỡ như bọn họ không nhìn rõ, không cẩn thận đạp phải thì...!Nghĩ đến hậu quả, hắn quả quyết quay người rời đi.

Không được không được.

Vẫn là tự mình thôi.

_______________________
[1] Alpaca là một loài động vật khá đặc biệt, vừa có nét giống lạc đà, vừa có nét giống cừu.

Trong tiếng Trung, Alpaca đọc gần giống thảo nê mã,là một câu dùng để chửi thề.

Trong trường hợp này nghĩa là bất ngờ, hoang mang vì một sự kiện đến nỗi không thể nói và phản ứng được gì, cứ như có hàng loạt câu chửi thề chạy trong đầu..