Chương 26: Chải Lông

Miêu Chủ Tử

Đăng vào: 11 tháng trước

.



Edit: Tiệm Bánh Sò
Tâm trạng Lục Thu vẫn còn sa sút, lúc cắt quần áo còn thiếu chút nữa cắt vào tay.

Cô không biết quả cầu Livestream đang bay trên đỉnh đầu, mà dù biết thì cũng không có tâm trạng bắt lấy nó.

Cái cảm giác còn khó chịu hơn cả thất tình này khiến cô chẳng biết phải làm thế nào cả.

Không phải chỉ là bất cẩn làm mèo nhà mình tức giận thôi sao, chiến tranh lạnh hai ngày rồi dỗ dành nó là được, cùng lắm thì bị cào hai cái là được.

Nhưng ý nghĩ tự an ủi này cũng không làm dịu tâm trạng của cô hơn.

Lục Thu cầm miếng vải vừa được cắt xong, nhìn ra ngoài.

Không biết mèo lớn đã tỉnh chưa, chắc là báo đen cũng sắp đến đưa bữa sáng rồi.

Giờ khắc này, vẻ mặt ưu sầu nhìn quanh của cô hầu như khơi dậy lòng mẹ của tất cả người xem.

"Bé ngoan đừng khóc đừng khóc, lại đây chị ôm cái nào!"
"Huuu, bé cưng à, mau ùa vào lồng ngực của chị đi, quên con mèo cặn bã đó đi, chị đem em về nuôi!"
"Có ai nhận trộm sủng vật không? Tui ra giá!"
"Lại gạt tui nuôi sủng vật rồi!"
Số người xem lúc này đã hơn năm mươi nghìn, khung bình luận đã loạn hết cả lên.

Tất cả đều đau lòng vì Lục Thu, chỉ trích Neville thân là chủ nhân lại không để ý để sủng vật, cứ như vậy nhất định sẽ khiến sủng vật mắc chứng hậm hực mất.

Trong khi họ còn đang đau lòng trách móc đủ loại, một cái bóng màu xám nhạt đột nhiên vụt đến, kế đó có một cái móng vuốt lông xù che khuất tầm ống kính, cả khung hình đều biến thành màu trắng, không thể thấy gì cả.

Đợi đến khi ống kính khôi phục lại đã hiện lên hình ảnh con khỉ không lông vừa ngồi trên giường kia được con mèo ôm chặt vào lòng, còn dùng chòm lông dày trước ngực cọ qua cọ lại trên người sủng vật, lại giơ nó lên cọ cọ mặt nó, dùng chóp mũi nhẹ nhàng sờ vào trán nó.

Vì đang dùng thiết bị cảm ứng mô phỏng nên người xem cũng có thể cảm nhận được cảm giác ôm bé sủng vật vào lòng.

Nhỏ quá, gương mặt cũng nho nhỏ trơn mịn, lúc cọ mình vào người nó cũng không cần bận tâm bị lông tơ của nó chọc phải, mà nó bị ôm lên cũng không phản kháng tí nào.

Một vài động vật còn cảm thấy buổi Live thay quần áo hôm qua chẳng có ý nghĩa gì cả, hôm nay đột nhiên đã cảm nhận được chỗ đáng yêu của bé sủng vật này.

Thậm chí còn có không ít quý ngài cá sấu tê giác vụng về, sau khi mang thiết bị mô phỏng lên trải nghiệm cảm giác của Neville, tay họ giơ lên không trung túm bắt hai lần, chẳng nắm được gì cả, hơi tiếc nuối.

Bọn họ có nên suy tính nuôi một con sủng vật không nhỉ? Lúc trước cứ nghĩ là rất phiền phức, đại đa số sủng vật đều rất ầm ĩ, ồn ào đến mức nhức đầu luôn, chỉ hận không thể dìm nó xuống nước luôn.

Nhưng nếu đáng yêu như con khỉ không lông này thì cũng không phải không thể.

Lục Thu không nghĩ đến mèo lớn lại đột ngột xuất hiện ôm lấy cô.

Cô sửng sốt một hồi lâu, mãi đến khi trán bị cái mũi của mèo lớn cọ phải, xúc cảm ướt át khiến cô kịp phản ứng lại.

Không phải nằm mơ, mèo lớn không tức giận!
Cô nhịn không được đưa tay ôm lấy khuôn mặt to của hắn, kích động cọ lung tung.

Tất cả sự rầu rĩ vừa nãy nháy mắt đã tan thành mây khói.

Một người một mèo cứ như vậy ôm nhau thật lâu, cứ như bị keo dán dính lại một chỗ vậy.

Neville không nỡ buông ra, Lục Thu cũng vậy.

Neville quyết định sau này sẽ không tin vào mấy cái sổ tay hướng dẫn chăm sóc sủng vật gì đó nữa, vẫn là theo ý mình là tốt nhất.

Mới có một đêm thôi mà cảm giác bé sủng vật đã gầy đi nhiều rồi, nhất định là do hôm qua đã dọa đến nó rồi.

Neville tự trách không thôi, cúi đầu liếm liếm tóc Lục Thu, lại kéo tay cô liếm một hồi.

Trước hình thể khổng lồ của mèo lớn, tay Lục Thu thật sự quá nhỏ, đặt trên móng vuốt hắn trông còn nhỏ hơn, cả bàn tay hầu như đều bị lưỡi mèo che khuất.

Lục Thu cảm nhận được độ ẩm và hơi ngứa trong lòng bàn tay, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra nụ cười.

Cô dùng tay khác gãi gãi cằm mèo lớn, nghe tiếng rầm rì quen thuộc của mèo lớn.

Neville híp mắt, khò khè một hồi rồi tiếp tục rửa tay cho bé sủng vật.

Quả nhiên là kỹ thuật xoa bóp của bé sủng vật tuyệt nhất Đế quốc mà, không gì có thể sánh được.

Hắn nghĩ thế nào mà lại để nó một mình chứ, vừa nãy khi thấy được dáng vẻ buồn bã cô đơn đến mức vành mắt phiếm hồng cả lên của nó, hắn hận không thể tát mình một cái.

Cái hướng dẫn rác rưởi đó, hắn nhất định phải báo cáo sập mới được!
Cảnh tượng ngọt ngào của một mèo một sủng vật này cơ hồ làm lóa mù mắt tất cả người xem.

Đám người vừa nãy còn mắng Neville là con mèo cặn bã, đòi hắn phải giao bé sủng vật ra đều ngậm miệng.

Trong lòng bọn họ họ ghen ghét không thôi.

Cũng có mấy con sói, gấu này nọ nuôi khỉ làm sủng vật, bọn họ liếc qua con sủng vật của mình vừa leo lên nóc nhà la hét vừa cầm hoa quả ném lung tung, hận không thể ấn đầu nó đến trước màn hình để chúng xem con sủng vật khác làm thế nào.

Cũng là khỉ đó, là họ hàng gần đó, sao lại khác biệt lớn như vậy chứ? Có biến dị gen cũng không biến dị đến mức đấy chứ??
Rửa sạch cho bé sủng vật xong, Neville mới buông lỏng ra một chút.

Hôm qua phản ứng của mình có lẽ đã dọa đến nó rồi, mình lại đi sợ một cái lược nhỏ, mất mặt quá đi.

Kỳ thật đối với nhược điểm này của mình, Neville cũng muốn vượt qua chướng ngại lắm, cũng muốn được chải lông một cách thoải mái.

Nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, hắn không muốn đối mặt, Ruth cũng không ép hắn, chỉ có thể vụng trộm đặt mấy cái lược chung với sữa tắm, chỉ hy vọng hắn có thể để mắt đến.

Nếu không thì cái lược kia cũng sẽ không xuất hiện ở đó, còn bị bé sủng vật tìm ra.

Lại củng Lục Thu mấy cái, Neville áy náy vô cùng.

Dọa nó rồi còn lạnh nhạt nó một đêm, khó trách sáng nay nó lại buồn đến vậy.

Lúc trước hắn không biết mình còn có lúc mềm lòng đâu.

Cúi đầu kêu hai tiếng với Lục Thu, Neville ôm cô đi xuống lầu.

Hôm qua Ruth đã lấy lược xuống lầu, không còn dám lén nhét ở chỗ hắn có thể nhìn thấy nữa.

Lục Thu níu lấy chân trước của hắn theo hắn xuống lầu, sau đó ngạc nhiên nhìn mèo lớn lấy cái lược kia ra.

Rõ ràng là hắn không muốn chạm vào vật này, sau khi lấy nó ra vội vạng nhét vào trong tay cô.

Trở lại phòng, Neville không đi đến ổ mèo mà cứ nằm rạp trên mặt đất như vậy, giang rộng tứ chi, biến mình thành một cái bánh mèo.

Lục Thu ôm lược đứng cạnh ngu ngơ, ý là muốn mình chải lông cho nó sao? Hôm qua không phải là rất kháng cự sao? Cô nâng lược lên, nhẹ nhàng đặt lên người mèo lớn thăm dò.

Thân thể Neville nháy mắt căng cứng lên, lông trên lưng cũng xù cả lên, sắc mặt cũng trở nên hung tợn, nhưng rất nhanh đã thả lỏng.

Lục Thu nhẹ nhàng dùng lược chải trên lưng hắn, lực chải này không chạm đến thịt, chỉ chạm đến lớp lông thật dài, chải thế này chỉ có cảm giác như gãi ngứa thôi, hoàn toàn không đau chút nào.

Cơ bắp Neville bất giác căng lên, bắt đầu mất khống chế muốn giãy dụa, móng vuốt cấu thật chặt nền nhà.

Lục Thu đến gần hơn, tay vừa chải vừa xoa vuốt trên lưng hắn, xuyên qua lớp lông dày nhẹ nhàng xoa bóp cơ bắp đang căng cứng, trong miệng lẩm bẩm trấn an: "Đừng sợ, không sao đâu, đừng khẩn trương."
Cuối cùng Neville cũng thả lỏng người, nghiêng đầu nhìn bé sủng vật.

Mặt trời từ từ lên cao, xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Lục Thu, khiến khuôn mặt trắng nõn của cô như được phủ một tầng ánh sáng vậy.

Hơi chói mắt, Neville nghĩ vậy, nhưng thật là ấm áp, cũng rất rực rỡ.

Giờ đây hắn hoàn toàn không cảm nhận được sự đau đớn kia, cơ lưng thả lỏng, cái đuôi còn chậm rãi vung vẩy một chút nữa.

Lục Thu thấy hắn nheo mắt lại, khóe miệng cũng vểnh lên như đang cười vậy mới cầm lược lên lại, một tay tiếp tục xoa bóp, một tay dùng lược nhẹ nhàng chải lông.

Hơi ngưa ngứa, khiến hắn chỉ chỉ muốn ngủ một giấc thôi.

Mà lúc này khán giả xem Livestream cũng sắp điên mất rồi.

Mặt trời dần lên, hầu hết các loài động vật đều thức dậy, Dousha cũng bắt đầu ùa vào một lượng lớn người dùng như thường ngày, lượng người xem trong phòng Live giờ cũng đã hơn mười nghìn.

Ban đầu trong khung bình luận chỉ bàn luận về vấn đề chủng loại của Lục Thu, thuận tiện cảm thán sao cô lại ngoan như vậy chứ.

Sau đó bọn họ nhìn thấy con mèo cặn bã kia lại lén đưa cho sủng vật một cái lược chải lông, nằm soài trên đất chờ sủng vật chải lông cho hắn?! Rốt cuộc là cái thể loại chủ nhân gì vậy, sao lại có thể bảo sủng vật chải lông cho hắn chứ, bình thường không phải đều là chủ nhân chải lông cho sủng vật sao? Khán giả kinh ngạc rồi phá lên cười.

"Ngồi đợi hiện trường lật kèo."
"Như vậy cũng được sao?"
"Giải thưởng chủ nhân tốt nhất hằng năm gọi tên anh ta rồi, quá sáng tạo, haha!"
Nhưng mà cười không đến hai phút, nụ cười của bọn họ cứng gượng lại, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn.

Con sủng vật kia, đúng là đang cầm lược chải lưng mèo kìa, chải chải một chút lại bắt đầu xoa bóp.

Những người xem đeo thiết bị mô phỏng chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã được trải nghiệm cảm giác được xoa bóp.

Lực tay không nặng không nhẹ, mỗi một lần đầu nhấn vào chỗ thoải mái nhất, hai tay cứ như có điện vậy, toàn bộ cơ bắp và xương cốt cũng bắt đầu tê dại, thân thể đang đứng thẳng cũng bất giác bắt đầu xụi xuống.

Dù có bỏ ra số tiền khổng lồ mua khoang xoa bóp cũng không thoải mái như vậy đâu.

Đám khán giả lấy lại tinh thần, thấy mình không biết từ khi nào đã nằm rạp trên mặt đất bắt đầu bi phẫn tru lên.

"Nó biết chải lông xoa bóp thật kìa?! Huuu, chết mất thôi!"
"Vì sao chứ, vì sao đây không phải là sủng vật nhà tui chứ?!"
"Thật ghen tị, giết con mèo kia là có thể mang sủng vật về nhà nhỉ?"
"Tui đã thả sủng vật nhà tui đi rồi, ngồi đợi link bán khỉ không lông, một triệu tinh tệ cũng được!"
"Tui là một con hươu cao cổ nằm co quắp trên đất, con của tui còn cho là tui xảy ra chuyện rồi, gọi cả bác sĩ đến kiểm tra cho tui luôn."

Gào một hồi, đột nhiên có một dòng bình luận kỳ lạ quét ngang.

"Này, tui vừa đeo thử thiết bị mô phỏng cho linh cẩu nhà tui.

Nó đã quậy phá cả ngày như bị điên vậy, nhưng giờ lại thoải mái ngủ thiếp đi, biểu cảm còn vô cùng an bình nữa."
"Hả? Còn có chuyện thú vị như vậy nữa sao? Tui đi thử ngay!"
"Tui cũng đi thử!"
Không ít động vật từ từ mở ra một thế giới mới.

Lục Thu xoa bóp cho mèo lớn một chút đã phát hiện hắn ngủ thiếp đi.

Cô buông tay ra, bắt đầu rón rén chải lông, có thể là do thỉnh thoảng răng lược chạm trúng thịt, bốn chân của mèo lớn chốc chốc giật giật, khi đó Lục Thu sẽ đưa tay lên từ từ vuốt lông, đợi sau khi mèo lớn bình tĩnh lại tiếp tục chải.

Khi Ruth đem bữa sáng lên đập vào mắt đầu tiên là một màn kinh người như vậy.

Vẻ mặt của ông ngốc trệ, tay đang bê đĩa bất giác buông lỏng, thiếu chút nữa làm rơi thức ăn xuống đất, còn may ông ta phản ứng lại kịp.

Đứng trên bệ cửa sổ một hồi lâu, Ruth cũng không biết làm sao mình vào phòng được nữa.

Đại nhân đang chải lông kìa, chải lông thật kìa, không sợ hãi mà thậm chí còn thoải mái đến mức ngủ thiếp đi.

Ruth nghĩ có lẽ mình còn chưa tỉnh ngủ rồi, cảnh tượng này rõ ràng là không bình thường chút nào.

Đã nhiều năm rồi, ông cũng đã cố gắng rất nhiều lần, nhưng lần nào kết quả cũng vậy, chẳng những không có chuyển biến tốt đẹp mà Neville còn càng bài xích việc chải lông hơn.

Nhưng bây giờ, chỉ trong vòng một đêm đã trở nên tốt hơn rồi.

Ánh mắt chuyển hướng nhìn Lục Thu, biểu cảm lúc này của ông ta phức tạp cực kỳ.

Hôm qua Neville bảo ông chuẩn bị một căn phòng và giường nhỏ cho bé sủng vật, ông còn tưởng rằng cuối cùng Neville cũng chán con sủng vật này rồi, chuẩn bị từ từ tách ra.

Đây chính là điều ông hy vọng nhìn thấy.

Nuôi sủng vật thì được, nhưng không cần thân mật như vậy, cứ dính với nhau thời thời khắc khắc, còn dung túng sủng vật như vậy, quá nguy hiểm.

Nhưng hôm nay suy đoán của ông ta đều bị đẩy ngã.

Ông ta đã ý thức rõ được rằng con sủng vật này có sức ảnh hưởng thế nào đến Neville, quan trọng với hắn đến bao nhiêu.

Chỉ sợ về sau ông ta không thể nào nổi sát ý với nó được.

Sắc mặt khó coi đặt thức ăn lên bàn, Ruth nhìn chằm chằm động tác của Lục Thu.

Quả cầu Livestream còn bay trên đầu Neville, Ruth cũng không định xuất hiện trước màn hình, vì vậy cũng không hề lên tiếng.

Lược dù to nhưng tay cầm vừa dài vừa nhẹ, cho dù là Lục Thu cũng có thể sử dụng, chỉ là hơi phí sức một chút, làm cùng một động tác thời gian dài như vậy rất mệt mỏi, dù sao cô cũng không thể mạnh tay, phải đảm bảo lược không thể chạm vào da Neville.

Lông trên lưng thông qua sự cố gắng của cô đã thuận lợi được chải vuốt gọn gàng, chỉ là ngẫu nhiên vẫn còn mấy chòm lông bị rối, có chải cách mấy cũng vẫn vểnh lên không chịu phục tùng.

Lục Thu buông lược xuống xoay xoay bả vai một chút, xoa nắn bả vai mỏi mệt.

Chải lông cho một con mèo lớn như vậy rất mệt, trên trán cô cũng toát là một lớp mồ hôi mỏng.

Quần áo hút nước, hầu như đều dán cả trên người.

Cô níu vải áo quạt quạt, gần đây ban ngày cô không còn thấy lạnh nữa, hình như trời đang nóng lên thì phải.

Lục Thu đâu phải không nhìn thấy báo đen xuất hiện, cô đã sớm nhìn thấy ông ta từ khi ông ta xuất hiện trên bệ cửa sổ, nhưng đã hai lần bị uy hiếp rồi, dù cô có tốt tính thế nào thì cũng không muốn chào hỏi ông ta tí nào.

Thế là cô giả vờ như không thấy ông ta vậy, tiếp tục vùi đầu làm việc của mình.

Đúng vậy, cô mang thù vậy đó.

Trên lược chải ra một đám lông mèo, Lục Thu đều thu gom cả lại, vo từng viên lớn như quả bóng rổ vậy.

Rụng nhiều lông như vậy cũng không khiến lông trên người mèo lớn giảm bớt tí nào, vẫn dày rậm như cũ.

Đợi đến khi cô chải hết toàn thân mèo một lượt, Ruth đến gần, đôi mắt vàng nhạt mang theo ý dò xét dày đặc nhìn chằm chằm cô.

Nhưng rất kỳ quái, khi báo đen nhìn cô vẫn đứng ở khoảng cách rất xa, như đang e ngại gì vậy.

Lục Thu hơi khẩn trương, ôm đám lông mèo cảnh giác lui lại.

Còn may lần này báo đen không làm gì cả, chỉ là nhìn cô một lát rồi dời mắt đi chỗ khác, mở nóc nhà ra để ánh nắng chiếu đến chỗ Neville.

Biết Neville tối qua ra ngoài mãi đến rạng sáng mới về nên Ruth cũng không định đánh thức hắn, phần bữa sáng này thực ra là chuẩn bị cho Lục Thu.

Lục Thu không nghĩ đến, trải qua chuyện ngày hôm qua mà ông ta còn chuẩn bị bữa sáng cho mình.

Mũi Ruth phát ra một tiếng hừ nhẹ, đẩy bàn ăn về hướng cô, quay đầu nhảy lên bệ cửa sổ rời đi.

Lục Thu ôm chân bàn leo lên nhìn.

Bữa sáng hôm nay là cá, còn là cá chết, nhìn mắt con cá trợn trắng cả lên, có vẻ đã chết được một thời gian rồi, may là ngửi chỉ hơi tanh, còn chưa bốc mùi.

Ngoại trừ cá còn có một quả màu vàng, vỏ trái cây tản ra hương thơm mê người.

Nhưng nhìn thế nào thì quả nhìn giống như bưởi này cũng rất giống chanh.

Được lắm, đúng là không chào đón cô mà, bữa sáng là một con cá chết, một quả chanh chua đến ê răng, cố ý không muốn cho cô ăn đây mà.

Lục Thu sờ sờ bụng, buổi sáng đã ăn một chút hoa quả và rau, nhưng dù sao cũng không phải món chính, người bình thường ăn salad cũng không đủ no, cô lại tiêu hao thể lực chải lông cho mèo lớn, giờ đang vô cùng đói đây.

Đối với bữa sáng qua loa như vậy, cô chẳng những không nổi giận mà còn cười tươi, thậm chí còn muốn cảm ơn Ruth.

Cá rán sốt chanh, vừa khử tanh vừa mỹ vị.

Lúc Ruth xuất hiện, quả cầu không quay trúng ông ta, vì vậy người xem không biết có sự tồn tại của người khác, nhưng cũng có thể từ âm thanh chén đĩa đặt trên bàn và nóc nhà đột nhiên mở ra cũng có thể đoán được.

Khi Lục Thu leo lên bàn, quả cầu Livestream cũng bay theo, sau đó người xem cũng thấy rõ đồ ăn trong mâm.

Sau khi thấy được, đại đa số người xem đều nhịn không được muốn mắng người.

Loại cá này gọi là cá vảy, vảy vừa lớn còn có thể công kích, khi cá còn sống chất thịt vô cùng tươi mới, thịt trắng dày trơn mềm, nhưng khi chết rồi thì ăn không ngon nữa, thịt sẽ trở nên lỏng lẻo nhạt như nước ốc, vì vậy trừ phi bất đắc dĩ, bình bường sẽ chẳng ai ăn cá vảy chết cả.

Ngược đãi sủng vật mà!
Còn cả quả chanh kia nữa, chua đến mức không thể ăn được.

"Lần thứ mười nghìn khao khát muốn trộm đem con sủng vật này về nhà nuôi, không nuôi được thì đừng có nuôi! Sao lại ngược đãi nó chứ? Không muốn nuôi thì đưa cho tôi, tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt với nó.

Lông ngực của sư tử chúng tôi không khác gì lông con mèo này đâu! Đến đây nào!"
"Cá vảy chết không thích hợp cho khỉ ăn đâu.

Con mèo này lại ngủ mất nữa, hay thật đấy, có một con sủng vật như vậy bên người mà lại ngủ quên! Tức chết mất!"
Tức chết đám thú mất!
Phòng Live vẫn còn tiếp tục, người xem đã hơn một trăm nghìn, tất cả đều bị vẻ đáng yêu của Lục Thu hấp dẫn.

Thấy khung cảnh này bọn hắn càng thêm ghen ghét Neville, sủng vật tốt như vậy mà hắn không quan tâm, trái lại còn cho nó ăn mấy loại đồ ăn như vậy nữa.

Lục Thu thì đang buồn rầu.

Cá hơi lớn, dài hơn một mét, chủng loại cũng khác con cá màu lam lúc trước cô từng ăn, vảy vừa lớn vừa khó giải quyết, sắc bén như dao vậy.

Quan trọng là làm sao cô có thể đem con cá này đến phòng bếp chứ.

Chắc chắn là ôm lên không nổi rồi, chính cô muốn bò lên bếp còn phải dùng cả hai tay hai chân mà.

Không đành lòng đánh thức mèo lớn, cô đành chạy vào phòng bếp, đứng trước mặt người máy.

Hình như người máy này chưa từng được sử dụng, lúc trước mỗi lần vào bếp nó đều tự khởi động.

Nhưng sau khi bị con nhện kia giẫm lên, cũng không biết có phải mèo lớn đã cài đặt lại chương trình không mà giờ nó cứ như đồ trang trí vậy, hoàn toàn không có động tĩnh.

Lục Thu ôm chân người máy muốn bò lên người hắn, cô phát hiện sau khi đến thế giới này lại học được cách leo trèo rồi.

Leo lên ngực người máy, có thể là do ấn phải gì đó, người máy đột nhiên được khởi động, đưa tay nâng cô lên.

"Hoan nghênh sử dụng người máy đầu bếp, tôi là R, xin hỏi ngài muốn ăn gì?"
Người máy được khởi động mở miệng nói chuyện, Lục Thu không hiểu, nhưng đại khái có thể đoán được nó đang nói gì.

Loài người máy này trình độ trí năng không cao lắm, nhưng các thao tác cơ bản như xử lý nguyên liệu nấu ăn, quét dọn phòng bếp vẫn có.

Lục Thu muốn chỉ đạo nó đem cá và chanh trên bàn vào bếp, nhưng người máy chỉ theo cô đến cửa phòng bếp không chịu di chuyển thêm một bước, cứ như có rào chắn gì vậy.

Lục Thu bò lên lưng người máy, an vị trên cổ nó, hai tay ôm đầu nó, để nó nhìn cá trên bàn.

Người máy ngập ngừng nửa ngày, cũng không biết đang tính toán thứ gì, có thể nghe thấy tiếng máy móc vận hành kêu.

Qua một hồi lâu, cuối cùng nó cũng sải bước đến bàn ăn bưng đĩa vào bếp.

Kế đó không cần Lục Thu chỉ huy, nó vô cùng tự giác xử lý vảy cá và nội tạng trong bồn nước, cắt chanh thành từng lát.

Lục Thu cắn một cái, chua quá đi, chua đến mức mặt đều nhăn nhúm lại.

Trong khung bình luận đều cảm thán cô quá thông minh đáng yêu, lại có thể nghĩ cách để máy móc làm việc theo ý mình.

Đợi khi người máy xử lý xong cá chuẩn bị nồi, Lục Thu lập tức ngắt quãng nó, giành quyền khống chế nguyên liệu nấu ăn.

Lục Thu vỗ vỗ lồng ngực người máy, quả nhiên, nút tắt mở ở đây, người máy bất động.

Lục Thu chia cá thành nhiều khúc, ướp một chút muối lại dùng chanh chà xát bụng cá, đợi vài phút cho cá thấm rồi bật lửa cho dầu vào rán.

Mùi thơm nhanh chóng bay lên.

Cô chỉ bật lửa nhỏ, cô kiên nhẫn chờ một mặt cá vàng rồi lật mặt.

Sau đó cô nhanh tay quét chanh đều lên thân cá.

Sợ quấy rầy đến Neville, cửa phòng bếp bị đóng lại, mùi thơm trong phòng bếp ngày càng nồng đậm.

Quả cầu Livestream bay trên đỉnh đầu, thu cả mùi thơm này lại, tất cả khán giả xem Livestream đều có thể ngửi được.

Giờ vốn là thời gian ăn sáng, ngửi mùi thơm này, không ít động vật ăn thịt đều nghe được tiếng kêu rột rột trong bụng mình.

Đột nhiên muốn ăn cá vô cùng là sao?
"Chanh chua như vậy, cá này còn có thể ăn sao?"
Lục Thu thỏa mãn ngửi mùi cá, thổi thổi nguội rồi xé một miếng cho vào miệng, thơm quá ngon quá, còn có cả chanh tươi trung hòa mùi tanh, cảm giác tuyệt hảo vô cùng.

Thấy cô ăn được, người xem cũng nếm thử theo.

Lúc này, những động vật chỉ ăn chay không thích thịt cũng thèm thuồng.

Nếu vị như thế này thì cũng không phải không thể tiếp nhận.

Mà càng có nhiều người xem quay đầu nhìn lại sủng vật nhà mình còn đang vui đùa khắp nơi.

Sao mà sủng vật nhà khác lại đáng yêu nũng nịu như vậy, biết chải lông cho chủ nhân còn biết nấu ăn nữa.

Mà sủng vật nhà bọn họ trừ ăn uống chơi đùa quấy rối lung tung ra thì cái gì cũng không biết hết là sao?!
Giờcòn có thể đổi sủng vật được không?.