Chương 12: Vũ Ly Tuyết

Mạc Tầm Ca

Đăng vào: 12 tháng trước

.



"Tránh ra! Tránh ra, những ai ở phía trước nhường đường đi." Từ xa đã nghe thấy tiếng la ó văng vẳng, tiếp theo là một nhóm người hai nam hai nữ bước vào.

Nhìn khung cảnh người ta dễ dàng đoán biết đây là một minh tinh giàu có thuê hai vệ sĩ riêng, và một trợ lý nữ giúp việc.

Cô minh tinh này ăn mặc phô trương hết mức có thể, từ đầu đến chân toàn hàng hiệu, phấn son lòe loẹt, nhưng nhìn tổng thể khá là xinh đẹp.

Cách đi đứng và biểu cảm khuôn mặt cũng cho thấy cô minh tinh này thuộc tuýp người đỏng đảnh, tỏ vẻ, dĩ nhiên là trí tuệ và nhan sắc đối nghịch nhau.
Khi cô đi tới đâu, các nhân viên trường quay đều gượng gạo lên tiếng chào một tiếng "chị Tuyết" rồi mạnh ai nấy tập trung lại việc trên tay của mình.
Trong đây ai mà chưa nghe danh ba chữ "Vũ Ly Tuyết", đẹp người xấu nết, đanh đá, nhỏ nhen, giận dỗi vô cớ, hay mạt sát nhân viên, và nhất là ra tay đánh người.

Nếu chỉ vậy thôi thì cũng chẳng ảnh hưởng tới ai, cơ bản là tránh họa là chuyện ai cũng làm được.

Thế nhưng, nếu là nhân viên nữ xinh đẹp chút hoặc nhân viên nam đẹp trai chút là hai bi kịch ở đây không thể dễ dàng thoát khỏi.
Nhân viên nữ xinh đẹp sẽ bị cô đặc biệt chú ý tìm đủ lý do để bắt nạt, hoặc gây sức ép phải thôi việc.

Thói ganh ghét lẫn nhau của đàn bà thì chỗ nào cũng có, nhưng ở Vũ Ly Tuyết, do ỷ mình có một người chống đỡ ở phía sau, thói ganh ghét đó mặc sức mà vùng vẫy reo rắc tai họa khắp nơi, đến mức từng làm một nhân viên nữ trường quay vì vô tình làm bẩn trang phục của cô, mà phải tự vả vào mặt đến chảy cả máu miệng mới khiến cô ta hài lòng cho qua, nhưng cô nhân viên đó nghe đâu hôm sau vẫn bị sa thải.
Và đây cũng chỉ là những câu chuyện người hoạt động trong giới biết, truyền tai nhau, còn với giới báo chí, phóng viên, những hội fan..

bên ngoài thì lúc nào không được viết trên các tạp chí là một cô minh tinh có đầy đủ vẻ đẹp và lòng nhân ái, vừa diễn tốt lại hay hoạt động từ thiện.

Những trang mạng xã hội của cô ta luôn đăng các bức ảnh chụp lại chuyến đi công tác từ thiện đến những nơi vùng sâu, vùng xa..
Còn nhân viên nam đẹp trai cô luôn tìm cách này cách kia, hoặc viện đủ lý do để ve vãn tán tỉnh.

Người đứng sau cô chỉ cho cô vật chất, nhưng không thỏa mãn được những nhu cầu ẩn sâu trong cô - một phần là sinh lý, phần còn lại nhiều nhất vẫn là tâm lý.

Đàn bà ai chẳng thích được một soái ca che chở chiều chuộng, nhưng vật chất đã xếp lên hàng đầu, giờ đây cô chỉ còn biết tìm kiếm nỗi khát khao đó thông qua cách mà ngay cả cô cũng thấy có chút gì đó không thoải mái.

Nhưng chẳng hề gì! Cảm nhận của cô luôn là quan trọng nhất, so với cái tai tiếng, cái bàn tán của giới nghệ sĩ, cô vẫn chọn sự ve vãn chiều chuộng, để bù đắp những cái thiếu thốn khi đi theo một gã giàu có lắm tiền mà chẳng chút ngọt ngào lãng mạn.
Không phải là không có những gã trai mới lớn cần tiền hoặc bị mê hoặc bởi sắc đẹp, lời ngọt ngào thủ thỉ từ cô, nhưng không ai có thể tồn tại được lâu.

Người thì biến mất, kẻ thì trốn đi biệt tăm, người thì bị đưa vào trại tâm thần..

nhưng nhện vẫn giăng mồi, thiêu thân vẫn lao vào lửa, chuyện trong giới, kể ra thì chẳng bao giờ là dứt.
Mạc Lam từ lúc bước vào trường quay đã được Triệu Hân phổ biến về những điều cần lưu ý, và điều mà cô nghe nhiều nhất từ tiểu Hân chính là người tên Vũ Ly Tuyết này.

Khi cô chưa gặp mặt thì đã nắm được sơ bộ tính cách của cô nàng đó thông qua lời kể sinh động của tiểu Hân, chỉ có thể tổng kết là: Một người đàn bà vật chất bị đồng tiền chi phối, nói đúng hơn là bị ham muốn cá nhân chi phối.

Khi quan sát thực tế về người đàn bà này, Mạc Lam hoàn toàn xác nhận phán đoán của mình là đúng, không hẳn là đanh đá, lẳng lơ, chẳng qua bị cái tôi xỏ mũi và chạy theo sự hưởng thụ rẻ tiền.


Cô tự dưng thấy mất hứng thú khi nhìn vào người này, cảm thấy mình đang lãng phí thời gian của bản thân, thế là cô quay mặt đi chỗ khác, tiếp tục những việc làm có ích khác.
* * *
Tiết tấu của trường quay rất nhanh, sau lễ bấm máy khởi quay, mọi người ai làm việc người nấy nhanh chóng đi vào nề nếp, phân đoạn đầu tiên của bộ phim đã được bắt đầu chỉ sau hơn một tiếng đồng hồ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
2.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3.

Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô
4.

Thành Đôi
=====================================
Mọi thứ thật hoàn hảo, cảnh, đạo cụ, diễn viên, máy quay..

tất cả đều "chạy" đúng với vai trò của nó, nếu không phải việc lặp đi lặp lại quá nhiều từ "cắt" của đạo diễn, hẳn là Tư Đồ Phong đã cho ê kíp phim này mười điểm rồi.
Đây là lần đầu tiên Vũ Ly Tuyết gặp mặt Tư Đồ Phong, trước đó cô chỉ toàn thấy qua các bức ảnh hoặc tạp chí, hoặc phim ảnh.

Ở ngoài đời trông anh ấy đẹp trai hơn nhiều, vẻ lạnh lùng cao ngạo mà mọi người hay bàn tán đối với Ly Tuyết chỉ có thể là điểm cộng.

So với mấy gã trai mà cô quen biết trước đó, thì đây quả thật là đũa mốc và mâm son.

Cô quyết định rồi, kỳ này phải đưa Tư Đồ Phong vào danh sách chinh phục của mình.
Tư Đồ Phong là người gì, anh nhìn thoáng qua cô Vũ Ly Tuyết này thì mười phần đã đoán được tám chín phần.

Nếu đối phương là con nhà gia giáo trong sạch, bản thân anh cũng không ngại mà có một mối tình thoáng qua với cô ấy, nhưng buồn thay, đó lại là Vũ Ly Tuyết.

Người trong nghề ai mà không hay ai mà không biết chuyện của cô ta, nhưng không ai nói ra.

Anh cũng muốn bộ phim được diễn ra suôn sẻ, nên cố gắng cư xử sao cho phải phép.
Đối diện với người đàn bà lúc nào cũng cứ tỏ ra mình là người xinh đẹp và quý phái, giọng nói thì cứ nhão nhẹt đến nổi cả da gà, anh cũng cố gắng mà gắng gượng chịu đựng, chỉ mong nhập tâm diễn để cho ra một tác phẩm hay.
Ấy vậy mà cô ta lại bê nguyên si thần thái biểu cảm ngoài đời đó vào trong vai diễn Nhất Niệm, là Tư Đồ Phong cảm thấy mình không thể chấp nhận được.

Những tiếng "cắt" của đạo diễn hoàn toàn nói rõ tiếng lòng của anh hiện nay.

Bình sinh anh không ghét những người đàn bà chạy theo danh vọng đồng tiền, nhưng việc công tư bất phân như vậy là anh không thể nào tán đồng được, nhất là khi vai diễn nữ chính đó lại là một hình mẫu mà anh rất thích.

Nỗi bực dọc khi phải diễn đi diễn lại một phân cảnh dần dần đè nén trong lòng, càng lúc càng nặng, chỉ chực chờ nổ tung lúc nào không hay.
* * *.