Chương 62: Ảnh Kích Chiến Văn!

Ma Ngân

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Thời gian đi vào sáng sớm, đường phố vắng vẻ lại một lần nữa hồi phục sinh cơ, trên đường phố bằng phẳng đốm đốm sáng phản chiếu ánh mặt trời, người bán hàng bên đường, các cửa hàng đều mở cửa.
Duy chỉ có Trung Tâm Đại Hoằng Mỹ của Tiêu Hoằng, trước cửa đã xếp hàng mười mấy người ở đó.
Ở trong phòng, Tiêu Hoằng vừa tỉnh dậy, làm một lần Thể Thái Huấn Luyện Pháp, rồi lại tiếp tục thử mặc vào áo khoác vàng nhạt kia.
Cảm giác tối hôm qua lại lần nữa truyền đến rất khó chịu. Tuy nhiên, lần này Tiêu Hoằng cũng không có đi qua đi lại, mà ngồi trên đầu giường, khép hờ hai mắt, chuẩn bị cứng rắn kháng cự, có cảm giác giống như một người đứng ở trong phòng cầm trong tay một vật nặng.
Lần này, ước chừng kiên trì mười phút, Tiêu Hoằng mới cởi áo khoác ra. Tuy rằng chỉ có mười phút, nhưng trên trán Tiêu Hoằng đã tươm ra một lớp mỏng mồ hôi. Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được rõ ràng, thân thể đang từng bước một thích ứng với nó, càng làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy mừng rỡ chính là, Ngự lực trong cơ thể đã bắt đầu có một chút xu thế tăng trưởng, tuy rằng cực độ thong thả, nhưng đây khẳng định sẽ trở thành một loại phương pháp khác để tăng lên Ngự lực.
Bởi vì một khi thân thể thích ứng với áo khoác này, như vậy tự thân có thể mặc nó thời gian dài, bất cứ lúc nào cũng đều là đang tu luyện Ngự lực.
Gỡ xuống Cố Áp Sức Văn cất khóa trong ngăn kéo, Tiêu Hoằng liền ra khỏi phòng, chuẩn bị tiếp khách.
Vừa mới đi vào hậu viện, đúng lúc này Tiêu Hoằng lại phát hiện, đám người Lâm Tử đã sớm bắt đầu tiến hành rèn luyện, chỉ có Lý Nhạc còn đang mơ mơ màng màng mặc quần áo.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng, đám người Lâm Tử đều vây quanh lại đây, cung kính nói:
- Hoằng ca! Ta cùng hai huynh đệ Ngự lực đã tới Ngự Đồ cấp hai, sách thuốc sơ cấp cũng đã xem hết rồi, ngài dạy chúng ta sử dụng Dược Văn của ngài đi, như vậy chúng ta cũng có thể trợ giúp phần nào, không đến mức bất tài ăn bám ở nơi này.
- Ừm!
Tiêu Hoằng khẽ gật gật đầu, Ngự lực tới Ngự Đồ cấp hai, đúng thật có thể thử khống chế một ít Dược Văn! Tiếp theo hắn dời ánh mắt nhìn ngay Lý Nhạc, hỏi:
- Còn ngươi hiện tại cấp gì rồi?
- Hắc hắc!
Thấy Tiêu Hoằng dời mắt nhìn ngay mình, mắt Lý Nhạc hơi nhướng lên, biến thành hai cái khe hở hình cung. Nói thật ra, hắn dang chờ Tiêu Hoằng hỏi như vậy đây.
- Đêm qua, đã tới Ngự Đồ cấp ba.
Lý Nhạc đắc ý nói.

- Cũng tốt! Ngươi mặc quần áo nhanh lên, ra mở cửa làm việc!
Tiêu Hoằng đốc thúc Lý Nhạc một tiếng, liền đi vào tiền thính, bắt đầu sửa sang lại Dược Văn, trong đầu thì đang suy nghĩ làm thế nào sử dụng đám người Lý Nhạc, Lâm Tử.
Mà dự tính của Tiêu Hoằng chính là để Lâm Tử bọn họ, mỗi người chuyên chú khống chế một loại Dược Văn, sau khi thuần thục mỗi người sẽ chuyên phụ trách một loại công tác, như vậy vừa có thể cho bọn họ mau chóng bắt đầu, lại vừa có thể bảo đảm giữ được nguyên vẹn chất lượng.
Hiện tại danh tiếng đang phát triển, Tiêu Hoằng cũng không muốn nguyên nhân vì phương diện chất lượng yếu kém mà làm hỏng mất thanh danh, điều này không phải là tính tình của Tiêu Hoằng.
Trong khoảng thời gian này, Lý Nhạc cũng đã bắt đầu phụ trợ Tiêu Hoằng, làm một ít sự tình đơn giản, tỷ như khống chế Dược Văn cấp thấp, chữa trị vết đốm tàn nhang trên mặt khách hàng, cùng với phụ trách bán ra Nhuận Mỹ.
Thời điểm bắt đầu, nữ khách hàng vẫn còn tràn ngập không tín nhiệm đối với Lý Nhạc, nhưng để Lý Nhạc làm vài lần, thấy hiệu quả coi như rất tốt, vì thế cũng có một chút cảm tình với Lý Nhạc.
Kỳ thật nguyên nhân này trọng yếu nhất ở chỗ Ma Văn đều là Tiêu Hoằng tự tay chế tạo ra.
Đối với hiện tượng như vậy, nữ khách hàng hoàn toàn có thể hiểu được, nhiều người như vậy xếp hàng chờ đợi, trông cậy vào một người Tiêu Hoằng là không thực tế, dù sao Tiêu Hoằng chỉ là một nhân vật cấp Ngự Đồ, Ngự lực trong cơ thể có hạn.
Suốt thời gian một ngày, Tiêu Hoằng tận hết khả năng tiết kiệm Ngự lực, một ít người cần làm giảm béo, loại này là hạng mục tiêu hao rất nhiều Ngự lực, Tiêu Hoằng đều thành khẩn từ chối, báo cho họ biết một ngày nào đó, sẽ tiến hành trị liệu tập thể cho họ.
Khi đêm xuống, thời điểm Đại Hoằng đóng cửa, Tiêu Hoằng chỉ tiêu hao hai trăm điểm Ngự lực, kỳ thật mục đích chính là hôm nay Tiêu Hoằng muốn chế tác một cái Ảnh Kích Chiến Văn của Ngự Đồ cấp tám.
Căn cứ vào bản ghi chép Đức Thức Ao Diện Văn, cùng với Tiêu Hoằng cải tiến, Ảnh Kích hoàn toàn là một loại Ma Văn tương đối có thể nói là điên cuồng, giống như Ác mạn ba xà, xuất kích như tia chớp, phát động tấn công điên cuồng trí mạng!
Sau khi tắm rửa thoải mái, tận khả năng để cho toàn thân trầm tĩnh lại, Tiêu Hoằng quay về bên trong phòng ngủ, đóng chặt cửa, rồi lấy ra một khối Tái thạch nguyên thạch phẩm chất cao. Cái này đã không còn là thuận tay lấy ra từ mỏ đá, mà là mua ở Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn, phẩm chất hảo hạng hiếm có, giá trị cũng rất đắc, một khối nguyên thạch nhỏ như vậy đã phải chi thêm hơn năm mươi ngân tệ.
Sử dụng dụng cụ cắt, cắt Tái thạch thành Tái thạch mặt lõm, đặt trên bàn, Tiêu Hoằng cũng không có lập tức làm ngay, mà mở ra ca khúc của Mộ Khê Nhi, sau đó, khép hờ hai mắt, hai tay kẹp giữa hai chân (??? ), lắng nghe, để cho tâm cảnh của mình bảo trì bình ổn tuyệt đối.
Mười mấy phút sau, Tiêu Hoằng mở ra hai mắt, bắt đầu hết sức chăm chú ở trên mặt lõm văn, dựa theo ý nghĩ lúc trước, ở trên mặt khắc ra văn lộ cực kỳ phức tạp, còn rắc rối hơn so với Hổ Nha Ma Văn. Bởi vậy thời điểm vận đao, Tiêu Hoằng rất nhẹ nhàng cẩn trọng, phòng ngừa đường văn quá lớn, không thể xếp đủ tất cả văn lộ ở phía trên Tái thạch.
Mà trọng yếu hơn là, Tiêu Hoằng còn phải nhớ kỹ sử dụng trước mỗi một chỗ rẽ, cùng với hình ảnh về toàn cục, không thể xuất hiện mảy may sai lầm.
Ước chừng mất nửa tiếng, Tái thạch trên bàn đã nhiều chỗ đường cong chi chít, phi thường tinh tế, tuy nhiên, điều đó cũng mang đến một phiền toái cho Tiêu Hoằng: đường cong quá tinh tế, trên điểm nút lưu lại cho Tiêu Hoằng không gian nhỏ hơn rất nhiều để tạo hình văn trong văn. May mà, trải qua thời gian dài luyện tập như vậy, kỹ thuật đao của Tiêu Hoằng tiến cảnh vùn vụt, mà khoản kỹ thuật văn trong văn trọng yếu của hắn đã luyện tập tương đối thuần thục.
Thay Nạp mễ đao lấy ra kính hiển vi, Tiêu Hoằng bắt đầu rất cẩn thận ở phía trên điểm nút, phân biệt tạo hình văn trong văn.

Tiếp theo sau Tiêu Hoằng cần làm là sửa sang lại tài liệu, quý báu nhất không ngoài tuỷ não của Ác mạn ba xà, tiếp nữa là Phong anh thảo, Hàn mạt sa v.v... ước chừng gần hai mươi tài liệu trong đó.
Pha chế ra Ma Văn dịch, cũng có gần mười loại, đương nhiên nhiều chủng loại cũng không có quan hệ trực tiếp cùng cấp bậc của Ma Văn.
Trước sau hai lần rót Ma Văn dịch vào văn trong văn, kể cả chủ văn. Lúc này chỉ thấy phía trên Ma Văn trước mặt Tiêu Hoằng, đã biến thành một bức đồ họa hoa mỹ, màu sắc chủ yếu là màu tím, còn có hồng trắng vàng... các màu đan vào cùng một chỗ.
Tiếp theo sau cũng là giai đoạn mấu chốt nhất, đó là kích hoạt, cũng là một lần hao phí Ngự lực, theo hai tay của Tiêu Hoằng áp vào mặt trên, trong nháy mắt, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy Ngự lực trong cơ thể lại lần nữa bắt đầu điên cuồng tiêu hao. Vẫn là câu nói kia, bất kể trong cơ thể có bao nhiêu Ngự lực, đều không đủ để làm nên chuyện gì, hoàn toàn là dựa theo tỉ lệ phần trăm giảm xuống.
Vẫn theo lệ cũ, đợi Ngự lực trong cơ thể sắp hao hết, Tiêu Hoằng lập tức ném Ma Văn Châu màu xanh đen vào trong miệng, Ngự lực trong nháy mắt bổ sung đầy đủ lại.
Ước chừng trôi qua mười lăm giây, Ảnh Kích Ma Văn chợt lóe sáng một cái, tiếp theo Ma Văn dịch hoặc là như chất dính, hoặc giống như nước sạch bình thường, chỉ trong nháy mắt cô đọng lại phía trên Tái thạch, hình thành từng đường từng đường vật chất trong suốt sáng loáng.
Cầm lấy Ảnh Kích Chiến Văn, trên mặt Tiêu Hoằng hiện lên một chút vẻ vui mừng, điều động Ngự lực còn thừa trong cơ thể rót vào bên trong Chiến Văn. Kỳ thật có một số thời điểm, cái này giống như mở thưởng xổ số, số cổ càng nhiều đương nhiên càng tốt, nếu là tính vĩnh cửu vậy thì đã có thể gọi là trúng số rồi.
Tuy nhiên, lần này, vận khí của Tiêu Hoằng cũng không tốt lắm, bên trong chỉ có năm mươi cổ năng lượng, cũng chính là có thể sử dụng năm mươi lần. Con số này trong Chiến Văn Ngự Đồ cấp tám, hiển nhiên không phải là nhiều lắm, chính là muốn nói cho Tiêu Hoằng biết nên dùng tiết kiệm một chút, nếu không thực dễ dàng hao hết.
Nếu đổi lại là trước kia, có lẽ Tiêu Hoằng sẽ có một chút thương cảm, nhưng hiện tại thì khác, Tiêu Hoằng tuy rằng chưa nói tới giàu có bao nhiêu, nhưng nếu tiếp tục chế tác Ma Văn đồng dạng vẫn là có đủ tiền xuất ra.
Nắm Ma Văn trong tay Tiêu Hoằng liền đi ra hậu viện, lúc này Lý Nhạc, Lâm Tử bọn họ đang học tập khống chế Dược Văn thẩm mỹ đơn giản, đồng thời dùng lưng, hoặc ngực lẫn nhau để luyện tập. Trước đó Tiêu Hoằng có quy định, không luyện tập đúng nơi đúng chỗ, là không cho phép bọn họ tiếp khách hàng.
Đối với liên hệ lẫn nhau với đám người Lý Nhạc, Tiêu Hoằng cũng không có thời gian quan tâm nhiều lắm. Khẽ thở ra một hơi, Tiêu Hoằng liền khu động Ảnh Kích Chiến Văn.
Ngay trong khoảnh khắc khởi động, Tiêu Hoằng đột nhiên cảm nhận được trong cơ thể đột nhiên sinh ra một cổ năng lượng kỳ dị, khiến cho lưng Tiêu Hoằng hơi khom xuống, đây là vì dưới trạng thái này rất tốt để duy trì trọng tâm thân thể.
Lại nhìn hai tay Tiêu Hoằng, giờ khắc này đã bị bao phủ trong một màng năng lượng màu tím, mười ngón tay phân biệt sinh trưởng ra vầng sáng màu tím, năng lượng thể giống như răng nanh độc vô cùng bén nhọn.
Đối với trạng thái này, Tiêu Hoằng tự tay chế ra Ảnh Kích, cũng hết sức ngạc nhiên, hắn điều động Ngự lực trong cơ thể, kích hoạt cổ năng lượng thứ nhất, tiếp theo dưới chân phát lực, đột nhiên nhảy vọt lên phía trước.
Trong nháy mắt, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy dòng khí phía trước đã bị phá mở, sau lưng truyền đến một cổ khí lưu sinh ra lực đẩy mạnh, chính là giờ khắc này tốc độ của Tiêu Hoằng đột nhiên tăng lên gấp ba lần.
Kỳ thật hiện tượng này so với Phong Văn của cấp Ngự Giả không sai biệt lắm, chỉ khác là Ảnh Kích Chiến Văn chỉ có thể duy trì trong nháy mắt, đại khái thời gian được hai giây, mà Phong Văn thì có thể duy trì ổn định lâu hơn.
Như tia chớp, giống như linh xà xuất động, Tiêu Hoằng liền xuất hiện ở cách đó không xa, trước mặt là vách tường có chứa màng năng lượng mờ nhạt, lớp màng năng lượng này chính là thu thập tin tức để kiểm tra đo lường Ma Văn.
Tiêu Hoằng huy động song chưởng đánh tới vách tường, giờ khắc này chỉ cảm thấy cánh tay trở nên dị thường nhanh nhẹn, hữu lực, ngắn ngủn một giây đồng hồ sau đó vách tường xây bằng xi măng và đá ở trước mặt, liền hình thành hơn hai mươi vết xé rách chi chít, giống như móng vuốt của dã thú cào lên.
Rất nhanh, Ma Văn kiểm tra đo lường được gắn trên vách tường, liền đưa ra số liệu, lực công kích đơn thể 1011 điểm.
Lực công kích như vậy, kỳ thật ở trong Chiến Văn của Ngự Đồ cấp tám cũng không tính là xuất sắc lắm, nhưng đừng quên, đây là lực công kích đơn thể, mà vừa rồi, ước chừng Tiêu Hoằng đã công kích hai mươi hai lần, nhân lên tuyệt đối là một con số khủng bố.
Có nhận biết như vậy, trên mặt Tiêu Hoằng mơ hồ toát ra một chút vẻ vui mừng hớn hở. Đương nhiên duy nhất không được hoàn mỹ là số lần có thể sử dụng hơi ít một chút, mà cách sử dụng lại là tương đối nhiều lần, một khi không cẩn thận rất có thể sẽ dùng hết. Hơn nữa dựa theo phí tổn tính toán, chia đều mỗi một lần sử dụng sẽ tiêu hao bảy tám mươi ngân tệ.