Chương 113: Tự Cứu Bắt Đầu!

Ma Ngân

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Cột chắc dây thừng, Tiêu Hoằng dựa vào tường, ngồi trên đất, lưng dựa sát vào tấm ván éo dày một centimet.
Những Ma Văn khẩn cấp cùng với công cụ đặt xung quanh Tiêu Hoằng, vươn tay là lấy được.
Mở túi nhựa lấy ra găng tay cao su mỏng, đeo vào tay, Tiêu Hoằng nhanh chóng khởi động đao Ma Văn, nháy mắt là ngón tay Tiêu Hoằng xuất hiện lưỡi dao năng lượng xám bạc, mỏng như cánh ve.
Lẳng lặng nhìn lưỡi dao năng lượng trên đầu ngón tay, ánh mắt Tiêu Hoằng khẽ giật. Kỳ thật có thể tìm Dược sư khác thay thế công việc giải phẫu này, nhưng mà Tiêu Hoằng đã chịu đủ rồi, không có thuốc trị, đời này không được gặp lại lời này nữa. Hắn không muốn nghe, bởi vì mỗi lần nghe được, đều sẽ để lại một tầng bóng ma trong lòng hắn.
Hơn nữa Tiêu Hoằng cũng lo lắng giao chuyện này cho người khác làm, tự mình phải làm, dù nhìn có vẻ tàn nhẫn.
Lại hít mấy hơi thật sâu, Tiêu Hoằng chầm chậm cầm miếng gỗ mềm bảo hộ ngậm trong miệng, dùng răng cắn chặt, sau đó ngón tay kẹp lưỡi dao năng lượng bắt đầu cẩn thận tới gần ngực, treo trước làn da.
Tiêu Hoằng còn có chút do dự, dù sao hắn chỉ là một thanh niên 18 tuổi bình thường, không có trải qua huấn luyện gì, loại chuyện như muốn chết, tự giải phẫu thân thể mình, nói Tiêu Hoằng không sợ chút nào là gạt người.
Nhưng ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền nhẫn tâm, ngừng thở, ánh mắt hiện lên tàn khốc, lưỡi dao trực tiếp đâm vào trong da, máu tươi phun ra theo lưỡi dao.
Thân thể Tiêu Hoằng không khỏi khẽ run lên, mồ hôi trào ra trên trán.
Không dám ngừng lại, một khi phá vỡ làn da, Tiêu Hoằng rất rõ ràng là nhất định phải hoàn thành nhanh, bằng không rất dễ khiến vết thương tiếp xúc với vi khuẩn, hai là rất dễ mất máu quá nhiều.
Ngón tay từ từ dùng sức, mỗi lần di động một chút cũng phải có dũng khí rất lớn, cùng với thừa nhận đau đớn vô tận.
Mấy giây sau, trước ngực Tiêu Hoằng hình thành vết mổ dài chừng năm centimet, một cái sợi màu tím to bằng ngón út lần đầu xuất hiện chân thật trước mắt Tiêu Hoằng, nó cũng là ngọn nguồn gây ra đau đớn vô tận cho Tiêu Hoằng.
Tay run run nhè nhẹ sờ ống nghiệm bên cạnh, đặt nó trước vết mổ, Tiêu Hoằng đầy mồ hôi điều chỉnh hô hấp một hồi, liền lấy lưỡi dao mạnh mẽ cắt vào sợi màu tím to bằng ngón tay kia ra.
Vừa chạm tới cái sợi kia, Tiêu Hoằng rõ ràng cảm giác được chỗ dao giải phẫu tiếp xúc với sợi tím sinh ra đau đớn dữ dội, bên trên như có thần kinh vô cùng mẫn cảm, hơn nữa nối tiếp với hệ thần kinh của bản thân.
Sợi tím kia đã tách ra được một đoạn bằng móng tay, Tiêu Hoằng lại nghiến răng một cái, dùng dao giải phẫu Ma Văn cắt ra!
Ách!
Lần này hai mắt trợn to, không kìm nổi phát ra tiếng, đau đớn tới tận xương khoảng khắc từ sợi tím kia truyền vào ngực mình, sau đó từ ngực lan ra toàn thân.

Tiêu Hoằng chưa từng chịu đựng đau đớn như thế, hoàn toàn không phải con người có thể chịu nổi, giống như sâu răng đục vào thần kinh trần trụi. Không, thậm chí còn dữ dội hơn nữa.
Nhưng dù thế, Tiêu Hoằng vẫn cố nén đau đớn, tay nhẹ dùng sức cắt sợi tím ra một khối cỡ móng tay, bỏ vào trong ống nghiệm.
Tuy rằng vô cùng đau đớn, nhưng mà lúc này Tiêu Hoằng vẫn cố duy trì bình tĩnh còn sót lại, thu hồi dao giải phẫu Ma Văn, dùng tay run run nhanh chóng khởi động Ma Văn tiêu độc, Ma Văn cầm máu cùng Ma Văn chữa trị làn da, bắt đầu không ngừng rửa sạch trị liệu vết thương giải phẫu.
Mười phút sau, chữa xong vết thương, chỉ để lại một cái sẹo mờ nhạt, cả người Tiêu Hoằng mềm nhũn, hai tay rũ xuống tựa vào vách tường không ngừng thở hổn hển. Mồ hôi như mưa rơi ướt nhẹp quần áo tóc tai Tiêu Hoằng, máu tươi trước ngực hòa lẫn với mồ hôi.
Thật là giống với hiện trường giết người!
Qua hồi lâu, Tiêu Hoằng hòa hoãn lại một chút, liền phun ra miếng bảo vệ miệng, cởi bỏ dây thừng, bị đau đớn cùng mất máu tàn phá, cả người rõ ràng suy yếu.
Cố gắng làm mình đứng lên, lau vết máu trước ngực, Tiêu Hoằng cầm lấy ống nghiệm đi tới bàn.
Nhìn ở giữa ống nghiệm, một khối vật thể màu tím to bằng móng tay kia, không ai rõ hơn Tiêu Hoằng lấy ra chút hàng mẫu này đã phải khó khăn cỡ nào.
Lại dùng dao giải phẫu Ma Văn cắt ra một chút nhỏ từ hàng mẫu, Tiêu Hoằng đặt dưới kính hiển vi Ma Văn, lau mồ hôi, Tiêu Hoằng có vẻ chật vật bắt đầu tỉ mỉ quan sát tin tức cơ bản của hàng mẫu.
Nhưng mà lúc này Tiêu Hoằng kinh ngạc phát hiện bên trong hàng mẫu quả nhiên mang theo thần kinh tự hình thành, hình thái tế bào hết sức quái dị, giống như một đám nhím biển, xung quanh thành tế bào mọc đầy vòi màu tím.
Cởi bỏ bao tay đầy máu, Tiêu Hoằng tiện tay ném sang một bên, thần sắc nghiêm túc cầm bản ghi chép bắt đầu ghi lại những phát hiện của mình.
Thông qua quan sát suốt buổi sáng, Tiêu Hoằng rõ ràng phát hiện những tế bào bệnh giống như nhím biển này rõ ràng mạnh mẽ hơn tế bào của bản thân. Bám vào mạch máu, cắn nuốt tế bào xung quanh, bao gồm cả tế bào vành mạch máu tương đối mạnh, giống như động vật ăn thịt và động vật bị ăn thịt.
Vành mạch máu xuất hiện lỗ thủng, sinh ra xuất huyết trong, cùng với những biến chứng khác.
Tiêu Hoằng cũng đặt tên cho loại tế bào quái dị này một cái tên rất hình tượng: tế bào Ác Lang.
Hiện giờ Tiêu Hoằng có thể làm là không ngừng phân tích, nghiên cứu và thí nghiệm, tìm được chỗ đặc thù của tế bào Ác Lang khác với tế bào của bản thân, sau đó lợi dụng chỗ đặc thù này hủy diệt tế bào Ác Lang dưới tình huống cam đoan không ảnh hưởng tới tế bào thân thể.
Nhưng mà điều này thật là khó, hơn nữa làm cho Tiêu Hoằng khó giải quyết là trải qua ăn mòn nhiều năm, vành mạch máu chỗ ngực mình đã vỡ nát, nơi sợi màu tím đi qua phổi đã thành một mảnh lộn xộn.
Có lẽ đây là nguyên nhân thật sự mà Tang Hoành Vân Đại dược sư thủ tịch Thái Ngô thành cũng phải "bất lực".

Rời mắt khỏi kính hiển vi, Tiêu Hoằng khe khẽ thở dài, vò tóc chà mặt.
Thở dài một tiếng, tuy rằng rất nhẹ, nhưng biểu hiện rõ ràng cõi lòng Tiêu Hoằng hiện giờ: ác liệt, bất lực, cùng một chút tuyệt vọng.
Nhưng tâm tình này nhanh chóng bị Tiêu Hoằng áp chế tận đáy lòng, cố gắng làm mình bảo trì tâm tính lạc quan.
Ít nhất bây giờ mình còn sống, không phải sao? Tiêu Hoằng rõ ràng, tâm tình rất quan trọng với người bị bệnh nan y. Nếu người này mỗi ngày luôn nghĩ tới cái chết, vậy thì dù người này còn sống, kỳ thật ý cảnh đã chết, bảo trì lạc quan, mang theo hy vọng, mọi chuyện còn có cơ hội.
Một khi buông tay, có nghĩa là đã kết thúc.
- Sẽ có cách, nhất định, chỉ cần không bỏ cuộc, chỉ cần tiếp tục lạc quan...
Trong lòng Tiêu Hoằng lặp lại cổ vũ mình, tiếp theo đổ dịch dinh dưỡng vào ống nghiệm sau đó đóng kín ống nghiệm chứa mẫu bệnh.
Như vậy có thể tồn trữ nó lâu dài, dùng để nghiên cứu sau này.
Mặc quần áo, dọn dẹp vết máu cùng vật phẩm, Tiêu Hoằng thay quần áo mới ra khỏi phòng ngủ, giả vờ như không xảy ra chuyện gì. Đi xem Lý Nhạc chuẩn bị bữa trưa gì, đồng thời ném cho Lý Nhạc Dược văn trắng da bỏ thêm hàn băng vạn năm nhân tạo mà hôm qua tiện tay làm ra.
Đồng thời, khoác lại áo dài trắng, đám người Lý Nhạc cũng không tìm được chút khác lạ trên người Tiêu Hoằng, vẫn bình thản lạnh nhạt như trước, ngẫu nhiên còn có thể đùa giỡn một chút với người khác, cố gắng làm không khí phòng trước trở nên thoải mái.
Đối với bệnh của mình, Tiêu Hoằng cố gắng không nghĩ nhiều trong lúc làm việc hoặc cuộc sống, chỉ là lúc ngừng lại tự ngẫm phương pháp giải quyết, giống như đang phá giải một cái nan đề siêu cấp không thể nào hoàn thành trong mắt người khác.
Còn những người khác, không ít người biết Tiêu Hoằng có bệnh, thậm chí có người cảm thấy Tiêu Hoằng có chút vô cảm. Đã bị bệnh nan y, không có chút vẻ đau thương nào. Vẫn là câu kia: một người cả ngày nghĩ tới cái chết, vậy thì còn sống thì kỳ thật đã chết.
Có những lúc, mỉm cười mới là biểu tình kiên cường nhất, lạc quan mới là tư tưởng dũng cảm nhất.
Làm việc cả buổi chiều, hoàn thành toàn bộ những phần còn lại, đã là 10 giờ tối.
Ăn qua loa mấy thứ, Tiêu Hoằng trở lại phòng ngủ, bắt đầu tiếp tục nghiên cứu mẫu bệnh, sau đó suy ngẫm phân tích, tiến bộ chậm chạp.
Nhưng mà Tiêu Hoằng cũng không nóng vội, hắn biết quá nóng lòng sẽ rất có thể làm suy nghĩ đi vào ngõ cụt, hoặc là trực tiếp húc đầu sừng trâu.
Về phần con đường phía trước, Tiêu Hoằng đã có khái quát. Đó là trước tiên chữa trị tế bào vành mạch máu, cố gắng ức chế xuất huyết trong, sau đó tìm ra chỗ khác biệt giữa tế bào bình thường và tế bào Ác Lang, bảo tồn tế bào bình thường, đồng thời giết chết tế bào Ác Lang.
Lại khóa mẫu bệnh vào ngăn kéo, Tiêu Hoằng cầm lấy công pháp Mộ Khê Nhi đưa cho, bắt đầu xem xét tỉ mỉ. Tuy rằng đã trở thành Ngự giả, hoàn thành mục đích ngắn hạn, nhưng Tiêu Hoằng cũng không ngừng tu luyện, nguyên nhân là vì chỉ có bản thân càng mạnh hơn, thủ đoạn chống cự quái bệnh mới càng có hiệu quả.
Thông qua đọc Huyết thí huấn luyện pháp, Tiêu Hoằng có thể giải thích rõ phương pháp huấn luyện này. Tính từ hiệu suất, ít nhất nhanh gấp 6 đến 7 lần Khí tức huấn luyện pháp, thậm chí còn tốt hơn một ít so với ứng dụng Ma Văn Ngự hương cấp 2.
Có thể nói đây là thứ mà Tiêu Hoằng đạt tới cấp bậc Ngự giả đang cần nhất, thậm chí còn có phương pháp chế tác Văn đan, điều này tuyệt đối là một loại pháp kỹ mới tinh đối với Dược sư, thậm chí có thể coi là thủ đoạn đột phá cho Tiêu Hoằng trị khỏi quái bệnh của mình.
Quan trọng hơn là Tiêu Hoằng đã có hiểu biết về đan dược, cộng thêm đọc nhiều sách, chế tạo Văn đan sẽ là làm ít công to.