Chương 116: Linh thai

Ma Đế Truyền Kỳ

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Thấy mọi người không lên tiếng, Trần Thuận lần nữa đi đến linh tuyền.

Đỗ Thiên Hựu thấy hành động này của Trần Thuận, sắc mặt thay đổi.

Vội mở miệng nói: “Trần huynh, huynh đã hấp thu nhiều linh tuyền như vậy, phần còn lại này, huynh tuyệt đối không thể động đến nữa!”

Trần Thuận đã hấp thu tất cả linh tuyền, việc này vẫn chỉ là gây thù chuốc oán với những vị nửa bước Thần cảnh khác.

Chỉ cần sau này Trần Thuận ẩn nấp một chút, cố gắng không ra khỏi nước, cũng không đến nỗi khiến cường giả Thần Cảnh đặc biệt đến giết hắn.

Nhưng nếu Trần Thuận thả mồi bắt bóng, hủy đi linh tuyền của nơi này.

Vậy thì dù thiên hạ rộng lớn, nhưng Trần Thuận thật sự sẽ không còn chốn dung thân.

Lúc đó, không chỉ thế lực ngũ phương, mà cả Thần Cảnh của gia tộc ẩn danh Viêm Hạ cũng sẽ ra tay với hắn, chắc chắn Trần Thuận sẽ chết.

“Yên tâm, tôi sẽ không phá hủy linh tuyền ở nơi này!”

Trần Thuận cất tiếng nói.

Hắn đã định nơi này sẽ là tài sản của riêng mình.

Đợi khi hắn đạt được Thần Hải Cảnh, Trần Thuận sẽ dùng cách thông thiên để di chuyển linh tuyền đến Viêm Hạ.

Cho những người thân cận nhất với hắn tu luyện.

Tất nhiên Đỗ Thiên Hựu không hiểu ý của Trần Thuận, chỉ tưởng rằng tuy ở nơi này của bọn họ Trần Thuận tỏ ra hung hăng, nhưng rốt cuộc vẫn là Thần Cảnh đáng sợ, biết chừng mực vậy thì tốt.

Arvada ở một bên, sau khi lại phun ra một ngụm máu có lẫn mảnh nội tạng, lúc này mới lại đứng lên, ánh mắt nhìn Trần Thuận vô cùng ngoan độc.

Có điều, từ nhở đã lớn lên nơi hỗn loạn như khu Tam Giác, Arvada hiểu rõ, co được giãn được mới có thể sống được càng lâu.

Hiển nhiên, hắn ta không phải đối thủ của Trần Thuận, sau khi Arvada bò dậy, cũng không nói bất kỳ lời độc ác nào, đi ra ngoài.

Đã chẳng còn linh tuyền để hấp thu nữa, Boro , Nha Thanh, Angki , ba người cũng nối đuôi nhau ra ngoài.

Chuẩn bị rời xa nơi này.

Nhất là Nha Thanh, vô cùng hiểu rõ rằng lần này Trần Thuận chết chắc rồi.

Hắn ta và Arvada đều là thủ hạ dưới trướng Tổng tư lệnh khu Tam Giác, bình thường hai người luôn ganh nhau, Arvada bị bẽ mặt, đương nhiên Nha Thanh mừng còn không kịp, nhưng Trần Thuận dám làm Arvada bị thương tại khu Tam Giác, vậy chính là đang vả vào mặt Tổng tư lệnh.

Với người lòng dạ hẹp hòi như Tổng tư lệnh, tất nhiên sẽ không tha cho Trần Thuận.

Đỗ Thiên Hựu thấy Trần Thuận vậy mà vẫn còn dạo quanh linh tuyền , chẳng có mảy may ý định rời đi, khẽ cau mày.

“Trần huynh, tôi nghĩ huynh nên mau chóng rời khỏi khu Tam Giác đi, Shakun – Tổng tư lệnh khu Tam Giác là cường giả Thần Cảnh lão luyện, biệt danh là Cánh tay của thần, nức tiếng cả Châu Á, lại lòng dạ hẹp hòi, huynh đánh Arvada bị thương, giống như đã vả vào mặt ông ta, hơn nữa, hậu bối của Lý Thành Huyền và Sancho không đến thì thôi, nếu đến, vậy hầu hết đều là Thần Cảnh ra tay, huynh ở lại đây quá nguy hiểm.”

Đỗ Thiên Hựu vội lên tiếng.

Trần Thuận rất mạnh, hắn ta vẫn muốn lôi kéo Trần Thuận, cường giả như vậy, dù không thể phục vụ cho mình, nhưng nếu có thể kết giao, để hắn nợ ân tình của mình, sau này cũng sẽ có ích với hắn ta.

Mấy huynh đệ kia của hắn, đều có tài năng thiên phú, tỷ lệ ủng hộ hắn trong gia tộc không chiến ưu thế.

Nhưng sau khi Trần Thuận nghe xong lời của Đỗ Thiên Hựu, lại nói: “Tôi vô cùng cảm tạ lời nhắc nhở của cậu, nhưng tôi không sợ Thần Cảnh!”

Sau khi nói xong, Trần Thuận lại bắt chéo chân ngồi xuống bên ao linh tuyền, có điều lần này, hắn không phải vì để lần nữa hấp thu linh tuyền .

Mà là để thông qua thần niệm của trung kỳ Thần Cảnh tìm kiếm.

Bao phủ cả hang động, đồng thời không ngừng tìm kiếm dọc theo linh tuyền xuống dưới.

Đi thẳng xuống gần hai trăm mét để tìm kiếm, Trần Thuận vẫn không thu được gì.

Trần Thuận không kiềm được thở dài, hơi thất vọng.

Xem ra nơi này gần như không sinh ra linh thai.

Nhưng ngay khi Trần Thuận đang thất vọng, đột nhiên hắn lại cảm nhận được một sự chuyển động của sinh mệnh.

Hửm?

Mắt Trần Thuận sáng lên.

Hô hấp nhẹ nhàng dồn dập.

Tuy nhiên, sự chuyển động vừa nãy của sinh mệnh, chỉ là thoáng qua trong chốc lát.

Như là ảo giác.

Nhưng Trần Thuận đã đạt đến cảnh giới cấp độ này, sao có thể vô duyên vô cớ mà sinh ra ảo giác.


Trong lòng trần Thuận khẽ biến, thần niệm toàn lực tìm kiếm sâu xuống.

Nhưng, lại tiến sâu hơn trăm mét cũng không phát hiện điều gì.

Trần Thuận suy nghĩ một chốc, trong lòng khẽ biến.

Sau đó, Trần Thuận duỗi tay nắm lấy khoảng trống, lập tức, trong tay Trần Thuận xuất hiện vô số viên đan dược đang tỏa hương thơm nồng nàn.

Tất cả đều là hoàn dương đan, bồi nguyên đan, tụ khí đan v.v. cấp đơn giản mà hắn từng luyện chế, còn có mấy viên cố thể đan, dưỡng khí đan v.v cao cấp mà Lục Phi Dương chuyển giao.

Trong chớp mắt những viên đan dược này xuất hiện, Đỗ Thiên Hựu vẫn luôn ở một bên chưa đi bỗng hít vào một hơi.

Ánh mắt nóng bỏng nhìn trên tay của Trần Thuận, là bồi nguyên đan, tụ khí đan, dưỡng khí đan v.v, còn có một loại đan được mà hắn không biết.

Có điều, việc này không cản trở hắn thông qua hương thơm và màu sắc để phán đoán rằng tất cả đều là đan dược chất lượng cao.

Điều mấu chốt là số lượng còn nhiều như vậy.

Trên người Trần Thuận sao lại có nhiều đan dược cao cấp như vậy. Dù là một trong những người kế thừa chính thống của gia tộc ẩn danh nhà họ Đỗ như hắn, số đan dược đạt đến độ chất lượng cao trên người cũng chỉ chưa đến mười viên.

Sau đó, Đỗ Thiên Hựu lại nhìn thấy một màn khiến hắn ta càng chấn động hơn.

Trần Thuật, vậy mà lại giống như không tiếc tiền, tùy tiện ném vô số những viên đan dược chất lượng cao này vào linh tuyền .

Hắn định làm gì?

Phá của cũng không phải phá như vậy nha!

Lúc này, Đỗ Thiên Hựu chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn đến nỗi gần như không thể hô hấp.

Rốt cuộc Trần Thuận là ai?

Trong gia tộc ẩn danh , tuyệt đối không có người như hắn.

Thực lực mạnh hơn Đỗ Thiên Hựu hắn còn có thể lý giải rằng, thiên phú của Trần Thuận thật sự đáng gờm đến cực điểm, không có sự trợ giúp về gia thế cấp độ gia tộc ẩn danh cũng có thể tu luyện đến trình độ này.

Nhưng gia thế của hắn làm sao thâm sâu như mình, điều này không hề bình thường.

Nên biết rằng, người có thể luyện ra đan dược chất lượng cao, ngoại trừ mấy vị ở dược các ra chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi năm đa phần đan dược cao cấp tuồn ra từ dược các đều bị gia tộc ẩn danh độc chiếm, chỉ có một phần vô cùng ít ỏi truyền tới được những thế gia như Viêm Hạ kia, lẽ nào, Trần Thuật là truyền nhân của một trong những y tiên ẩn thế kia?

Nếu là vậy, vậy giá trị của Trần Thuận còn lớn mạnh hơn thực lực đơn thuần, lớn mạnh hơn nhiều.

Tất nhiên Trần Thuận không biết trong đầu Đỗ Thiên Hựu đã xoay chuyển nhiều suy nghĩ như vậy.

Hắn chỉ là muốn dùng những thứ này để câu linh thai lên mà thôi.

Nhưng lúc Trần Thuật vừa ném đan dược chất lượng cao vào, chỉ gây ra chút xíu động tĩnh mà thôi.

Khiến Trần Thuận lần nữa cảm nhận được một chút, chuyển động của sinh mệnh mà linh thai truyền đến, sau đó lại biến mất.

”Đứa nhóc này thật láu cá!” Trần Thuật không nhịn được nói thầm.

Sau đó lại duỗi tay nắm lại.

Một gốc nhân sâm chỉ còn phân nửa, xuất hiện trong tay của Trần Thuật.

Chính là nhân sâm mà lần đó Trần Thuật lấy được từ Giang Nam.

Hiện giờ còn dư lại một nửa.

Sau đó, Trần Thuận lại ném nhân sâm ngàn năm còn dư lại phân nửa vào linh tuyền .

Lập tức, sinh mệnh kia chuyển động, càng manh liệt hơn lần trước, sau đó, lại yên tĩnh.

Ý cười trên mặt Trần Thuận từ từ đậm hơn.

Sau đó, Trần Thuận không ngừng quăng ra một số đồ vật, ném vào linh tuyền .

Đây đều là một vài bảo vật quý hiếm mà hắn để trong Hỗn Độn Châu.

Đỗ Thiên Hựu ở bên cạnh, lúc này hoàn toàn câm nín.

Cứ như vậy nhìn Trần Thuận ném từng bảo vật quý hiếm vào linh tuyền .

Đồng thời, hắn cũng đã nhận ra, Trần Thuận có trang bị trữ vật .

Có thể lấy ra nhiều bảo vật quý hiếm như vậy, còn có trang bị lưu trữ, Đỗ Thiên Hựu càng thấy chắc chắn rằng Trần Thuận gần như chính là hậu duệ hoặc người kế vị nào đó của mấy vị y tiên ẩn thế!

Cuối cùng, đến khi Trần Thuận đã ném hết bảo vật quý hiếm trên người, từ đầu đến cuối linh thai vẫn không xuất hiện.

Có điều, chuyển động của sinh mệnh càng lúc càng mãnh liệt.

Trần Thuận đã cảm nhận được linh thai trốn ở đâu.

Có điều, Trần Thuật không cưỡng ép bắt nó ra, linh thai rất có linh tính, ngay cả Trần Thuận cũng không thể nắm chắc có thể thành công tuyệt đối, một khi bất thành, linh thai bị kinh sợ, sau khi bị đánh động, nếu muốn bắt nó lần nữa sẽ rất khó.

Huống hồ, Trần Thuận không hề muốn cưỡng ép bắt nhốt linh thai.

Cuối cùng, Trần Thuận quét mắt nhìn xung quanh, những loại thảo dược mà thế lực lục phương trồng trọt kia, nhưng rốt cuộc, Trần Thuận vẫn không động đến chúng.

Những dược liệu đó vẫn chưa hóa thành linh dược, hái cũng không dùng được, không bằng giữ lại để chúng sinh trưởng đàng hoàng, sau này sẽ dùng đến.

Sau đó, Trần Thuận lại nhìn sang Đỗ Thiên Hựu vẫn chưa rời đi, lúc này đã kinh ngạc đến đơ người: “Không biết trên người Đỗ huynh nếu có bảo vật hoặc là đan dược nào đó tràn ngập linh khí, có thể cho tôi mượn dùng không? Tôi hứa sẽ trả lại huynh gấp đôi!”