Đăng vào: 12 tháng trước
Thế nhưng, trong khi đám người Đỗ Thiên Hựu còn đang suy nghĩ như vậy thì Trần Thuận chỉ nhếch miệng cười lạnh, ý cười nơi khóe miệng càng thêm sâu. Trần Thuận vung tay lên, ngay lập tức, Ma Thiên Ấn lại xuất hiện ở một chỗ khác trên không trung, sau đó rơi từ trên trời xuống.
“A!” Ngay sau đó, mọi người lập tức nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, thân hình của Lý Thành Huyền lại một lần nữa hiện ra! Thế nhưng sau khi hiện rõ hình dáng, trong nháy mắt lại biến mất. Ma Thiên Ấn rơi xuống, đè lên người Lý Thành Huyền, chặn lại tiếng kêu thảm thiết của hắn ta. Toàn bộ người có mặt ở hiện trường cũng im như thóc!
Một lát sau, Ma Thiên Ấn biến mất, lúc này mọi người mới nhìn rõ, nơi mà Lý Thành Huyền đang nằm đã xuất hiện một cái hố lớn, mà cơ thể của Lý Thành Huyền gần như không còn ra hình thù gì nữa, vặn vẹo nằm trong cái hố đó.
Mặc dù chưa chết, nhưng xem ra cũng không khác một người tàn tật là mấy!
“Hôm nay, Sancho bắt buộc phải chết, những kẻ cản ta, đều sẽ phải nhận hậu quả là cái chết!” Trần Thuận lạnh lùng lên tiếng, ngay sau đó, vừa dứt lời, Trần Thuận lại vung tay lên lần nữa. Cùng với động tác này của Trần Thuận, một bàn tay màu đen khổng lồ lập tức xuất hiện trên bầu trời trống rỗng, bắt lấy Lý Thành Huyền. Trần Thuận bóp mạnh tay một cái, ngay lập tức Ma Long trảo cũng làm động tác y hệt Trần Thuận, bóp mạnh một cái.
Lúc này, Lý Thành Huyền của Bán Bộ Thần Cảnh ngay đến cả một tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra đã lập tức bị bóp nát, rồi bị biến thành một đống máu. Lý Thành Huyền, một vị Bán Bộ Thần Cảnh như vậy mà lại cứ thế chết ư? Cứ như vậy mà chết ngay trước mặt họ ư? Tất cả mọi người đều cảm thấy khá mông lung.
“Sancho, hôm nay, ông nhất định phải chết!”
Giọng nói của Trần Thuận lại một lần nữa giống hệt như tiếng sấm, vang vọng khắp mọi nơi. Trần Thuận đã cảm nhận được ở gần đây có một Linh Tuyền. Mục đích đã đạt được, Sancho cũng không còn bất kỳ tác dụng nào nữa, dám bắt người phụ nữ của hắn, thì nhất định phải bị phá hủy linh hồn!
Sancho nghe thấy những lời này của Trần Thuận, cả người lập tức run rẩy, mọi thứ khi nãy xảy ra quá nhanh.
Chỉ trong mấy cái chớp mắt mà Lý Thành Huyền của Bán Bộ Thần Cảnh đã chết rồi. Đây hoàn toàn là chuyện mà Sancho không hề nghĩ tới. Theo như những gì gã ta nghĩ, với uy lực của ba vị Bán Bộ Thần Cảnh thì chắc chắn có thể giết chết được Trần Thuận. Thế nhưng, đùng một cái lại chết mất một người. Vả lại, thông qua uy lực mà khi nãy Trần Thuận thể hiện, với thủ đoạn không thể nào tưởng tượng nổi đó, Sancho chắc chắn, nếu Lý Thành Huyền không chết, thì dù ba người Bán Bộ Thần Cảnh bọn họ hợp sức lại cũng không thể nào là đối thủ của Trần Thuận được. Giờ khắc này, Sancho quả thật hơi tuyệt vọng.
“Các hạ, trước đây có gì đắc tội, xin ngài hãy rộng lượng tha thứ!” Angki nhìn thấy Lý Thành Huyền chết thảm như vậy, lập tức chớp lấy thời cơ, chắp tay hướng về phía Trần Thuận, đưa ra quyết định.
Sancho thấy Angki dễ dàng rút lui như thế thì vô cùng ngứa ngáy, căm hận trong lòng. Gã ta trực tiếp đưa mắt về phía đám người Đỗ Thiên Hựu:
“Nếu ai bằng lòng giúp tôi, giết chết Trần Thuận, tôi có thể nhượng lại toàn bộ Thiên Số(*)!”
Thiên Số(*): là những thời gian được tu hàng trong động Linh Tuyền.
Những lời này vừa được cất lên, trong lòng Đỗ Thiên Hựu khẽ dao động, thế nhưng so với việc hấp thụ bảy ngày Linh Tuyền, Đỗ Thiên Hựu càng hi vọng có thể lôi kéo được Trần Thuận hơn. Trần Thuận với thực lực mạnh mẽ, cao cường như vậy chính là người mà hắn ta cần.
Hai người còn lại cũng chỉ là hơi rung động mà thôi, đến cuối cùng vẫn không ai mở miệng lên tiếng. Ban nãy, trong nháy mắt, Trần Thuận đã có thể giết chết Lý Thành Huyền, hơn nữa với thủ đoạn mà hắn sử dụng, quả thật quá đáng sợ! Mấy người họ không ai dám đảm bảo năng lực của mình mạnh hơn Lý Thành Huyền, cũng không ai chắc chắn có thể thắng được Trần Thuận, chứ đừng nói là giết chết hắn!
“Hôm nay, không ai có thể cứu được mi đâu!” Trần Thuận cười lạnh một tiếng, sau đó, từng bước từng bước tiến lại phía Sancho.
Sancho của lúc này đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Lúc đầu thì bị Trần Thuận đánh bại, sau đó lại bị Trần Thuận đuổi giết mấy ngày, hôm nay lại tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của Trần Thuận. Đối với Trần Thuận mà nói, Sancho rốt cuộc cũng không có một chút lòng chiến đấu nào cả.
“Không… không cần giúp tôi giết hắn, chỉ cần bảo toàn được mạng sống cho tôi, tôi có thể nhượng cho mấy người bảy ngày Thiên Số, hơn nữa còn lấy Trùng Bảo để tạ ơn!”
Mỗi bước chân của Trần Thuận giống như hung hăng đạp mạnh lên trái tim Sancho, Trần Thuận càng tiến lại gần, Sancho càng cảm thấy cái chết đang cận kề gã, ngay lập tức gã lại nhìn về phía đám người Đỗ Thiên Hựu.
Điều kiện này của Sancho không thể nào hậu hĩnh hơn được nữa, dù sao giết chết Trần Thuận và bảo toàn tính mạng cho một người khỏi tay Trần Thuận cũng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
“Các hạ, giữ lại cho hắn ta một mạng được không? Đến lúc đó, mọi thứ đều chia đều!” Boro và một người khác tên là Nha Thanh đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng hướng về phía Trần Thuận lên tiếng.
Sau khi nghe thấy câu này, Trần Thuận chỉ lạnh lùng liếc nhìn hai người họ, rồi nói: “Hai người, cũng muốn cản tôi ư?”
Boro và Nha Thanh lập tức biến sắc, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Trần Thuận có năng lực giết người trong nháy mắt, bây giờ Linh Tuyền cũng sắp được mở ra, bọn họ thật sự không muốn có thêm bất kỳ chuyện sai sót ngoài ý muốn nào nữa.
Thấy hai người họ rất biết điều ngậm miệng lại, Trần Thuận lại quay sang nhìn Sancho: “Sancho, mi tuyệt vọng không?”
Sancho run rẩy lên tiếng: “Trần Thuận, tôi bằng lòng bồi thường cho ngươi, nhượng lại cho cậu toàn bộ Thiên Số mà tôi đã tu hành được, giao toàn bộ số tài nguyên đã tu hành cho cậu, chỉ cầu xin cậu… cầu xin cậu tha cho tôi…”
Giờ khắc này, cuối cùng Sancho cũng đã hiểu, vì sao Myamoto Takeshi lại cầu xin tha thứ, vì sao hắn ta lại bằng lòng vứt bỏ tự trọng, bằng lòng xỉ nhục chính võ đạo của nước Nhật, để bảo toàn mạng sống.Trước thời khắc cận kề cái chết, ngay đến cả một Tông sư như hắn ta cũng không ngoại lệ.
“Ông lấy cái gì ra trao đổi, thì cũng không đảm bảo được tính mạng của mình đâu!”
Trần Thuận cười lạnh một tiếng.
“Bởi vì tôi khiêu khích, gây hấn với cậu cho nên cậu nhất định muốn giết chết không chừa cho tôi bất kỳ đường sống nào ư?” Sancho run rẩy lên tiếng.
Ánh mắt Trần Thuận buốt lạnh thấu xương, giọng nói như băng lạnh: “Động vào người phụ nữ của tôi, thì nhất định phải chết!”
Nghe vậy, Sancho lập tức sửng sốt. Ngay sau đó, giống như nghĩ đến chuyện cười, gã điên cuồng cười lớn: “Trần Thuận, tôi và cậu đến cảnh giới này, không nói đến việc bước chân vào Bán Bộ Thần Cảnh, tương lai chính là hi vọng của Thần Cảnh, vậy mà nguyên nhân cậu muốn giết chết ta lại chỉ vì một người phụ nữ?”
Sancho nghĩ đến các loại khả năng, cảm thấy nguyên nhân lớn nhất khiến cho Trần Thuận đuổi giết mình là vì gã đã khiêu khích Trần Thuận.
Nhưng không ngờ, Trần Thuận hóa ra lại vì Sancho bắt Tống Thiên Hy cho nên mới chiến đấu điên cuồng như vậy. Đừng nói là Sancho, mà ngay cả mọi người có mặt ở đây cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bao gồm cả Đỗ Thiên Hựu, hắn ta cũng không ngờ lại có chuyện như vậy.
Trong mắt của những người như bọn họ, đối với phụ nữ, từ trước đến nay bọn họ vẫn luôn mang theo quan điểm có cũng được mà không có cũng chẳng sao, theo đuổi thực lực, theo đuổi Thần Cảnh mới là mục tiêu trước nay của họ.
“Loài giun dế như các người thì làm sao hiểu được thần linh!”
Trần Thuận cười lạnh một tiếng, xoa xoa ngón tay, ngay sau đó, một thanh kiếm hiện ra. Sancho lập tức ngừng cười, đối mặt với thanh kiếm này của Trần Thuận, gã dường như có thể nhìn thấy ý muốn giết người không có điểm dừng và kiếm ý cao thâm không có giới hạn từ trong đó.
Sancho biết rõ giờ phút này mà chạy trốn thì cũng không còn tác dụng gì nữa cả, làm cách nào thì gã cũng không thể chạy thoát khỏi tay Trần Thuận được. Thế nhưng, khát vọng sống sót vẫn theo bản năng thôi thúc Sancho, khiến gã lập tức xoay người tháo chạy. Chỉ là Sancho còn chưa chạy được mấy bước, đầu gã đã bị bắn lên trời cao. Trước khi mất đi ý thức, Sancho nhìn thấy cơ thể của mình thiết mất cái đầu, tư thế giống như nằm sấp, rơi xuống mặt đất!
Gã thật sự không thể ngờ được rằng, bản thân mình lại chết như vậy!…
Từ sau khi Trần Thuận xuất hiện, chỉ trong vài phút đồng hồ mà Ban Bộ Thần Cảnh đã chết đi hai người. Biến cố này quả thật vượt ra khỏi những gì mọi người dự đoán.
Ánh mắt nhìn về phía Trần Thuận của mọi người đầy ắp vẻ hoảng sợ và cảnh giác. Giờ khắc này, Angki vẫn đang đứng ở một bên, nhưng trong lòng đã lo lắng không yên. Nếu Trần Thuận biết, khi nãy hắn ta ra tay với Trần Thuận, nhưng Trần Thuận lại có thể dễ dàng giết chết Lý Thành Huyền và Sancho, vậy thì hắn ta tuyệt đối không phải là đối thủ của Trần Thuận. Cũng may, Trần Thuận dường như hoàn toàn không quan tâm đến hắn ta, cộng thêm hai người Boro và Nha Thanh, không biết vô tình hay cố ý bảo vệ hắn ta, cho nên lúc này hắn ta mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Hôm nay, anh Trần đây đã thể hiện thần uy của mình, đúng là đã khiến tôi mở rộng tầm mắt!” Lúc này, Đỗ Thiên Hựu đột nhiên tiến lên, cởi mở cười nói. Mặc dù hơi tiếc nuối, vì không có cơ hội cứu vớt Trần Thuận từ cánh cửa giữa ranh giới sống chết, để Trần Thuận cảm động trước hành động của hắn ta. Thế nhưng với thực lực này của Trần Thuận, hoàn toàn đã vượt ra khỏi những gì hắn ta tưởng tượng, một người như vậy, thật sự rất đáng để hắn ta lôi kéo.
Sau khi Trần Thuận nhìn thấy Đỗ Thiên Hựu, hắn khẽ mỉm cười, nói: “Chỉ là giải quyết mấy tên rác rưởi thôi mà, không đáng nhắc đến!”
Lời này của Trần Thuận suýt nữa khiến cho Đỗ Thiên Hựu cứng mặt.
Tên này đúng là không biết khiêm tốn là gì mà! Thế nhưng Trần Thuận quả thật có tư cách đó.
“Với thực lực của anh Trần đây, muốn giết Sancho, khi ở Viêm Hạ, thì hoàn toàn có thể làm được chuyện đó. Nhưng anh lại không giết hắn ta, ngược lại còn đuổi giết hắn ta lâu như vậy, rồi đuổi đến tận nơi này, là vì Linh Tuyền ư?” Đỗ Thiên Hựu cười nói.
Trần Thuận gật đầu, không chút che giấu: “Anh Đỗ có thể giới thiệu một chút về nơi này hay không?”
Đỗ Thiên Hựu lập tức nói: “Linh Tuyền ở nơi này, nửa năm sẽ mở ra một lần, mỗi một lần như vậy, sẽ cho phép sáu người vào đó tu hành. Nhưng thời gian tu hành của mỗi người không được phép vượt quá bảy ngày…”
Cùng với sự giới thiệu của Đỗ Thiên Hựu, cuối cùng Trần Thuận cũng đã hiểu. Hóa ra, Linh Tuyền của nơi này, được phát hiện sớm nhất bởi tên thủ lĩnh quân phiệt lớn nhất khu Tam giác, tương đương với người nói chuyện của khu Tam giác này, với chức danh Tổng tư lệnh- kẻ tự xưng là người mạnh nhất Thần Cảnh.
Chỉ có điều, khu Tam giác này hoàn toàn không có thực lực độc chiếm nó một mình. Linh Tuyền thu hút sự chú ý của một vài thế lực xung quanh, sau đó nhúng tay vào. Cuối cùng, đạt được thỏa thuận chung. Sáu thế lực to lớn, mỗi thế lực chỉ có thể cử ra một người, để đề phòng Linh Tuyền bị cạn kiệt, mỗi năm chỉ có thể mở ra hai lần, và mỗi lần chỉ được sáu người tiến vào!
Đỗ Thiên Hựu chính là người mà gia tộc Viêm Hạ cử đi lần này, mà thời gian Linh Tuyền mở ra, chính là hai mươi giờ đêm nay.
“Hóa ra là như vậy, cảm ơn!” Trần Thuận chắp tay cảm ơn Đỗ Thiên Hựu.
“Nhưng số người đi vào lần này đều đã phân chia ổn thỏa hết cả rồi, theo như quy định, sau khi Lý Thành Huyền và Sancho chết, số người thiếu đi của bọn họ nên được thay thế bởi một người khác đến từ chính nước họ…” Đỗ Thiên Hựu tiếp tục giải thích.
“Vả lại, anh Trần đây đã giết chết Lý Thành Huyền và Sancho, người đứng sau họ có thể chính là người mạnh nhất Thần Cảnh thật sự. Người mạnh nhất Thần Cảnh đang ở nước ngoài, không dám gia nhập vào Viêm Hạ. Mà khu Tam giác này không có giới hạn đó, một khi tin tức trong đây truyền ra ngoài, người mạnh nhất Thần Cảnh chắc chắn sẽ tức giận, nói không chừng sẽ đích thân đến tận nơi này…” Đỗ Thiên Hựu không nói tiếp nữa, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
Trần Thuận có thể giết được Lý Thành Huyền và Sancho, nhưng còn Bán Bộ Thần Cảnh và Thần Cảnh thì sao? Mặc dù nhìn thì có vẻ như chỉ kém nửa bước, nhưng trong đó, còn tồn tại một khoảng cách vô cùng rộng. Nếu người mạnh nhất Thần Cảnh thật sự tìm đến tận khu Tam giác này để gây rắc rối cho Trần Thuận, vậy thì Trần Thuận chết chắc rồi, không ai có thể bảo toàn tính mạng cho hắn cả.
Sau khi nghe xong những lời này, Trần Thuận nhìn về phía Đỗ Thiên Hựu, lộ ra nụ cười ấm áp.
“Tôi ở đây, tôi muốn là một trong số những người tiến vào Linh Tuyền, để tôi xem ai có gan cản tôi!”
“Nếu như Thần Cảnh đến, dám cản đường đi của tôi, tôi cũng giết chết không tha!” Trần Thuận cười lạnh, nói.
Biểu cảm trên mặt Đỗ Thiên Hựu lại một lần nữa đông cứng. Tên Trần Thuận này, tuổi thì còn trẻ, mặc dù thực lực mạnh mẽ, nhưng thật sự hắn quá ngạo mạn! Đỗ Thiên Hựu đã tỏ rõ ý tốt của mình rồi, vậy mà Trần Thuận vẫn cố chấp như vậy, Đỗ Thiên Hựu cũng không khuyên ngăn nữa. Hắn ta là một người thông minh, biết dừng đúng lúc đúng chỗ.
Rất nhanh, tin tức về cái chết của Lý Thành Huyền và Sancho đã truyền về đất nước của họ. Cho đến tận tối, khi Linh Tuyền sắp mở ra, đất nước của hai người họ vẫn chưa cử người nào đến cả, hoặc có lẽ, người được cử đi vẫn chưa tới nơi. Dưới tình huống này, Tổng tư lệnh của khu Tam giác trực tiếp cử một người dưới trướng của ông ta đến, để lấp đầy sĩ số sáu người…
Hai mươi giờ tối, trước cửa một hang động gần một thị trấn bí mật.
“Linh Tuyền, ở trong hang động này!”
Đỗ Thiên Hựu giải thích với Trần Thuận.
Đến trước cửa hang động, Trần Thuận đã có thể cảm nhận được hơi thở của linh khí nồng đậm bên trong. Tu luyện trong Linh Tuyền này, có thể nói công lực sẽ tăng lên nửa lần, không đúng, phải là tăng mấy lần, thậm chí là mười mấy lần. Linh Tuyền gần như chính là tiêu chuẩn tối thiểu nhất của mỗi một thế lực to lớn trong vũ trụ này. Ở Ma giới của Trần Thuận, bên trong Hành cung của hắn, có một cái hồ Linh Tuyền to đến nỗi có thể đem ra so sánh với ba sân bóng có diện tích to nhỏ khác nhau. Trước khi trở thành vua của Ma giới, Trần Thuận đã từng nhìn trộm Ma Yêu Nhi- một trong mười ma nữ xinh đẹp của Ma giới tắm rửa trong hồ Linh Tuyền, cho nên đã bị đuổi giết mấy năm.
Nghĩ lại những chuyện cũ, cảm xúc trong lòng Trần Thuận vô cùng phức tạp. Hắn càng mong đợi, sau này có thể trở lại Ma giới để gặp lại những người bạn cũ và giết chết kẻ thù! Thế nhưng, nhiệm vụ cấp bách trước mắt chính là phải tiến vào bên trong Linh Tuyền này sau đó tu luyện một phen trước đã, đồng thời để điều tra xem nó có thật sự sinh ra Linh Thai hay không? Đây mới là chuyện ưu tiên hàng đầu của Trần Thuận khi hắn đến khu Tam giác này.