Chương 38: Chưởng môn nhân

Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dọc theo đường đi Lý Phúc hết sức nịnh hót Kỳ Yến, cho dù thái độ của Kỳ Yến đối với lão có vẻ có chút lãnh đạm, cũng không thể dập tắt nhiệt tình của lão.

Sau khi đưa Kỳ Yến về nhà, nếu không phải thời gian đã muộn, lại thêm lo lắng cho người nhà còn ở bệnh viện, không chừng Lý Phúc sẽ còn mặt dày mày dạn ở lại lôi kéo làm quen với Kỳ Yến. Dương Cương đồng hành với lão cũng không tốt hơn được chỗ nào, chỉ có điều ông ta từng giao tiếp với Kỳ đại sư mấy lần, biết vị đại sư này tính cách lạnh nhạt, cũng không thích vô nghĩa quá nhiều với người ta, cho nên cuối cùng cũng chỉ có thể cùng Lý Phúc rời đi.

Sau khi hai người cung kính nói lời từ biệt Kỳ đại sư, đi ra tiểu khu mới phát hiện toàn thân mình buộc chặt, hầu như còn chưa giảm bớt từ trong cảm xúc khẩn trương vừa rồi.

“Lão Dương, trước kia ông nói vị Kỳ đại sư này có bản lĩnh, kia thật đúng là nói lời khiêm tốn.” Lý Phúc nhìn Dương Cương vẻ mặt nghiêm nghị bên cạnh, “Đây không phải có bản lĩnh, quả thực chính là nghịch thiên.”

“Trong lòng tui lúc này cũng còn sợ hãi, ” trải qua chuyện hôm nay, Lý Phúc mới biết mình coi thường bản lĩnh của Kỳ đại sư, “Kỳ đại sư còn trẻ như vậy, đã có bản lĩnh như thế. Thừa dịp cậu ấy còn chưa tới lúc thanh danh đại thịnh, chúng ta nắm chặt cơ hội ôm đùi, qua một đoạn thời gian, dù chúng ta muốn ôm đùi, xếp hàng cũng không đến phiên chúng ta.”

Bọn họ là người làm ăn, dù có không tin thần linh, cũng biết mang lòng kính sợ, kính sợ chung quy vẫn tốt hơn mạo phạm. Giống như bọn họ coi như còn tốt, bao nhiêu phú hào vào lúc năm mới vì muốn giành một nén hương đầu tiên mà tiêu tiền vô số, còn có bao nhiêu người giàu có muốn đạt được quan hệ tốt với đại sư nổi danh, mà rất nhiều rất nhiều người đều vung tiền vào miếu thờ hoặc là đạo quan?

Loại đại sư độc lai độc vãng, không có phòng làm việc, không có đồng môn như Kỳ đại sư, trong giới thầy phong thủy đế đô, còn thật sự là có chút hiếm thấy.

Bên này Kỳ Yến tiễn bước Lý Phúc và Dương Cương, cả người đều lười nhác nằm trên giường, đã thật lâu không hao phí linh lực như vậy, vậu cần ngủ một giấc thật ngon để bồi bổ.

Cậu cho là mình mệt, khẳng định sẽ một đêm ngủ thẳng đến hừng đông, chỉ có điều lúc nửa đêm, cậu mơ thấy ông cụ.

Ông cụ vừa lấy chổi lông gà cũ nát gõ đầu cậu, vừa mắng: “Ngủ ngủ ngủ, chỉ biết ngủ, trên trời cao rớt tiền xuống, mày còn không đi nhặt.”

“Binh!”

Kỳ Yến từ trên giường rớt xuống, cậu sờ sờ trên đầu giường, thời gian là rạng sáng mười một giờ năm mươi tám phút, cậu quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh trăng bên ngoài sáng tỏ đến mức không thể tin được, cậu nhịn không được đứng dậy kéo cửa sổ sát đất ra, đi tới ban công.

Ngẩng đầu nhìn trời, mặt trăng xinh đẹp vắt ở phía chân trời, ánh trăng nhu hòa rải lên đại địa, cực đủ mỹ cảm thanh lãnh nhu hòa.

Một trận gió nhẹ thổi qua, tầng mây phía chân trời tản ra, mặt trăng cực sáng, ánh trăng đẹp đến mức giống như cảnh tượng đã qua PS trong phim huyền huyễn, nở rộ ra vô số ánh vàng.

Những ánh vàng đó nhè nhẹ từng đợt từng đợt, giống như tơ vàng đẹp nhất thế gian, rơi xuống đại địa, có một ít bị cỏ cây hấp thu, có một ít biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, còn có một ít chưa rơi xuống mặt đất, đã biến mất không thấy.

Kỳ Yến ngơ ngác nhìn thịnh cảnh này, còn chưa kịp phản ứng, tơ vàng bay múa bốn phía đã điên cuồng tràn vào người cậu, giống như trên người cậu có thứ gì đặc biệt hấp dẫn chúng nó.

Theo vô số tơ vàng dũng mãnh tràn vào thân thể, Kỳ Yến cảm giác toàn thân mình sảng khoái khó hiểu, cả người vui sướng lâng lâng, nhẹ nhàng, giống như muốn bay lên.

Nhưng mà loại cảm giác này chỉ là một chớp mắt, cậu rất nhanh liền kịp phản ứng, ngồi xuống ngay tại chỗ, cũng không quản mặt đất có bao nhiêu lạnh lẽo, trực tiếp bắt đầu điều xuất linh lực trong cơ thể, mượn số tơ vàng đó tu luyện thuật pháp sư môn.

Nếu cậu không đoán sai, tơ vàng này chính là đế lưu tương, nguyệt hoa chi linh trong đồn đãi sáu mươi năm khó gặp được một lần, có thể mang đến tinh khí cho cỏ cây sinh linh.

Cậu chưa bao giờ nghe nói thứ này cũng có ảnh hưởng với con người, số tơ vàng đó sao lại nhào vào trên người cậu?

Nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, việc này đối với cậu chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, Kỳ Yến há lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Tinh khí ánh trăng hình thành tơ vàng còn đang không ngừng đổ vào Kỳ Yến, cả người Kỳ Yến bao vây trong một mảnh kim quang, quả thực nhận hết trời xanh ưu ái.

Lúc Kỳ Yến chấm dứt tu luyện, đã qua năm sáu giờ sáng, ánh trăng trên trời đã sớm không thấy, không trung phía đông mơ hồ có ánh nắng ban mai xuất hiện.

Cậu từ dưới đất đứng lên, lắc lắc tay chân, ngồi một đêm ở bên ngoài, cậu lại không cảm thấy chua xót hoặc là khốn đốn, ngược lại cảm thấy toàn thân sảng khoái, giống như được mát xa.

Trên thực tế đây không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là cậu nhận thấy linh khí quanh thân mình tăng vọt, trong một đêm giống như tu luyện thêm mười năm hai mươi năm.

Khó trách trong mộng ông cụ muốn đánh tỉnh cậu, hóa ra trời cao thật sự rụng tiền, số tiền này còn quý hơn cả vàng.

Cậu ngược lại quên mất, hôm nay là mười lăm tháng bảy âm lịch, tết trung nguyên.

Ngày mười lăm tháng bảy âm lịch, là ngày dân tộc Hoa Hạ cúng tế tổ tiên. Đương nhiên, ngày này còn có một cách nói khác, đây là ngày quỷ môn mở rộng, ngày duy nhất vạn quỷ có thể du đãng ở nhân gian.

Cho nên mỗi khi đến ngày này, sẽ có rất nhiều người đi đến địa phương thưa thớt người ở để hóa vàng mã cho tổ tiên đã mất, sợ tiền cho bọn họ không đủ dùng, bị quỷ khác khi dễ.

Tín ngưỡng của người Hoa Hạ rất mơ hồ, rất nhiều người gặp phật cũng bái, gặp tiên cũng bái, chưa bao giờ quan tâm mấy thần tiên đó có phải cùng một hệ thống đạo phái hay không, đối với phần lớn người không tin đạo mà nói, bái bái thần tiên tâm càng an, về cái khác cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng mà rất nhiều người Hoa Hạ cũng có một đặc điểm, sâu trong nội tâm bọn họ vẫn duy trì kính sợ và tâm lý sùng bái với tổ tiên, cho nên mặc kệ là tiết thanh minh, tết trung nguyên, hoặc là những ngày lễ quan trọng gì khác, rất nhiều người đều sẽ không quên đi tế tổ tiên, thậm chí ngay cả ngày giỗ hoặc là sinh nhật tổ tiên, cũng sẽ đi dâng nén hương, đưa một bó hoa.

Dưới cái nhìn của Kỳ Yến, đó cũng là một chỗ đáng yêu, bởi vì bọn họ quý trọng hiện tại, nhưng lại cảm động và nhớ nhung trưởng bối đã từng cho bọn họ tình cảm. Có lẽ chính bởi vì phần tình cảm và kiên trì ôm ấp trong nội tâm đó, mới có thể khiến văn hóa của dân tộc năm nghìn năm này chưa từng đứt đoạn, thậm chí còn tiếp tục truyền xuống.

Kỳ Yến ra ngoài mua mấy thứ mà khi còn sống ông cụ thích ăn nhất, đặt trước linh vị sư phụ, sau khi trịnh trọng ba bái chín quỳ, cậu chọn một quả táo lớn nhất đỏ nhất trong bàn cúng ra xoa xoa, ngồi ở trên bồ đoàn bắt đầu ăn.

“Ông già, hoa quả hôm nay mua cho người đều là tốt nhất quý nhất đó, đồ đệ con đủ hiếu thuận đi, ” Kỳ Yến ngẩng đầu nhìn linh vị lạnh như băng, “Tiểu khu này không cho đốt vàng mã, con chỉ có thể đốt thêm mấy nén hương cho người thôi. Hương là con tự mình làm, tuyệt đối tốt hơn so với hương bên ngoài.”

Nói đến đây, Kỳ Yến nguyên lành gặm xong quả táo, đến phòng bếp rửa tay sạch sẽ, lại trịnh trọng đốt thêm mấy nén hương cho sư phụ.

“Ai, người chết như đèn tắt, hiện tại mỗi ngày con đều đổi đồ cúng mới cho người, người cũng ăn không được, người nói rất đáng tiếc đúng không.” Kỳ Yến cười tủm tỉm mà nhìn bảng gỗ, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ trên gương mặt, “Khi còn bé người còn nói chờ con trưởng thành, phải mỗi ngày dẫn người đến nhà hàng lớn ăn cơm, người nói xem người thật là nghĩ không thông, cũng không cố gắng sống lâu thêm vài năm, không thì có thể bảo con mỗi ngày dẫn người đến nhà hàng lớn rồi.”

Chỉ tiếc trả lời cậu, chỉ có khói nhẹ lượn lờ dâng lên, cùng với bức ảnh vĩnh viễn duy trì mỉm cười lại không biết nói trên linh vị.

Có lẽ là bụng rỗng ăn táo, Kỳ Yến cảm thấy cổ họng mình có chút lên men, cậu trừng mắt nhìn ông lão trên ảnh chụp, xoay người đi ra khỏi phòng.

“Ông chủ, ” Lương Phong đi đến bên cạnh Sầm Bách Hạc, nhỏ giọng nói với hắn, “Vừa rồi tôi nghe được một tin tức nhỏ, hình như Kỳ đại sư giải quyết vấn đề núi Hồng Lương.”

“Núi Hồng Lương?” Sầm Bách Hạc ngẩn người, cái tên này hắn một chút cũng không xa lạ, vì địa giới đó gần như là nơi mà rất nhiều người ngầm thừa nhận không thể động tới, thật không ngờ thế mà lại thực sự có người động tới mảnh đất này, còn liên lụy đến Kỳ Yến.

“Không phải có lời đồn đãi, nói mảnh đất này ẩn giấu long mạch sao, mặc kệ là thật hay là giả, có người dám động tới mảnh đất này, cũng thật là lòng dạ lớn, ” Lương Phong nói đến đây lắc lắc đầu, “Nghe nói ông chủ đó mời mấy người cũng không làm yên được, vẫn là Kỳ đại sư ra tay mới bình ổn lại. Hiện tại không ít người đều đang điều tra thân phận Kỳ đại sư, có lẽ qua không bao lâu, Kỳ đại sư liền trở thành một đại sư nổi danh trong giới.”

“Tiền Tiền không giống những đại sư khác, ” Sầm Bách Hạc ký tên mình trên một phần văn kiện, “Không có ai có thể lấy ra so sánh.”

“Đương nhiên không giống, Kỳ đại sư càng trẻ tuổi, ” Lương Phong không xoay quanh đề tài này, “Trên diễn đàn công ty có nhân viên nhắn lại, nói hôm nay là tết trung nguyên, có thể không tăng ca hay không.”

“Bình thường người tăng ca rất nhiều à?” Sầm Bách Hạc hỏi lại, “Tôi đã cho công ty chúng ta phúc lợi rất tốt.”

Lương Phong cười gượng không tiếp lời, trên thực tế phúc lợi làm việc của công ty bọn họ quả thật được xem là tốt, cơ mà cái loại chuyện tăng ca này, công ty nhà ai cũng không thể may mắn thoát khỏi, trừ khi tình huống công ty này không tốt lắm, nhóm công nhân viên đều không có chuyện gì để làm.

Đang nói, di động Sầm Bách Hạc vang lên, hắn vừa thấy hiển thị cuộc gọi, biểu tình trên mặt không tự giác nhu hòa lại.

“Tiền Tiền, ” Sầm Bách Hạc để bút trong tay xuống, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, khóe mắt từng chút một mang theo ý cười, “Được, một lát tôi tới tìm cậu.”

Cúp điện thoại, Sầm Bách Hạc quay đầu nói với Lương Phong, “Thông báo đi, đêm nay tất cả công nhân viên không cần tăng ca, bảo bọn họ về nhà sớm một chút.” Nói xong, đóng máy tính, “Tôi đi trước.”

Lương Phong nhìn bóng dáng ông chủ vội vàng rời đi, gần đây hắn đã quen với loại tình huống này, nhún vai, cúi đầu dùng di động gửi tin tức tốt này cho phòng nhân sự.

Vì thế rất nhanh trên weibo liền có nhân viên khoe khoang phúc lợi công ty nhà mình, nói ông chủ lo lắng bọn họ về nhà sợ hãi, cố ý cường điệu bảo bọn họ về nhà sớm một chút, không cho bọn họ tăng ca, đương nhiên trọng điểm là ông chủ có bao nhiêu quan tâm bọn họ, ông chủ có bao nhiêu đẹp trai.

Weibo này khiến cho vô số bạn bè trên mạng hâm mộ ghen tỵ, thậm chí còn có người cố ý đi thăm dò xem nhân viên này là ở công ty nhà ai.

Sau khi bọn họ tra rõ ông chủ công ty này là ai, người biết nội tình trầm mặc, đây chính là Sầm ngũ gia, vô số người đều đắc tội không nổi Sầm ngũ gia.

Có bạn mạng tò mò không rõ tại sao mấy người biết chuyện lại giữ kín như bưng, hỏi tới hỏi lui cũng không đạt được tin tức gì hữu dụng từ mấy người đó. Cơ mà tin tức thú vị trên internet thật sự rất nhiều, bọn họ quay đầu liền quên mất việc này, những người biết chuyện cũng không dám nói lung tung, rất nhanh chút bọt nước đó liền biến mất không dấu vết.

Ngồi trong xe rộng rãi thoải mái, Kỳ Yến nói với Sầm Bách Hạc: “Vươn tay ra, tôi cho anh một thứ tốt.”

Sầm Bách Hạc vươn tay hỏi: “Thứ tốt này tôi có thể nhìn thấy không?” Tiền Tiền đã bảo hắn vươn tay ra hai lần rồi, mỗi lần đều nói đưa hắn đồ vật, chỉ có điều mỗi lần hắn đều không biết Tiền Tiền cho hắn cái gì. Cơ mà sau mỗi lần hắn vươn tay, thân thể liền tốt hơn rất nhiều, điều này làm cho hắn hoài nghi, Tiền Tiền có phải thật sự đưa cho hắn thứ trân quý hay không.

“Anh muốn xem à?” Kỳ Yến ngẩng đầu nhìn Sầm Bách Hạc, thấy đối phương dường như quả thật muốn xem, vì thế vươn tay điểm điểm trên trán hắn.

Chỉ trong nháy mắt, tay Kỳ Yến đặt trong lòng bàn tay Sầm Bách Hạc.

Sầm Bách Hạc nhìn thấy lòng bàn tay Kỳ Yến đột nhiên toát ra tơ vàng, số tơ vàng đó quấn quanh vài vòng trên tay hắn, liền biến mất trong lòng bàn tay hắn.

“Đây là cái gì?” Sầm Bách Hạc chờ sau khi Kỳ Yến thu tay lại, nắm bàn tay trống rỗng, rõ ràng cảm giác được trên người mình thoải mái hơn không ít.

“Thứ tốt sáu mươi năm gặp một lần, ” Kỳ Yến đoán không sai, tuy rằng người thường không thể hấp thu đế lưu tương, nhưng mà cậu lại có thể đưa đế lưu tương vào trong cơ thể người khác, “Đây chính là tôi cố ý để dành cho anh đó.”

Nhìn ông chủ và Kỳ đại sư nghiêm trang chững chạc nói những lời hắn ta nghe không hiểu, bảo tiêu cảm thấy tam quan mình có chút vỡ vụn.

“Cám ơn.” Sầm Bách Hạc cười cười, trong âm thanh mang theo sung sướng rõ ràng, “Cậu mới vừa nói mang tôi đến một nơi, hiện tại liền xuất phát à?”

“Chúng ta đi ngay bây giờ, ” Kỳ Yến nhìn thời gian, “Đi sớm về sớm.”

“Địa điểm ở đâu?”

“Núi Hồng Lương.”

Gần đây thôn dân thôn Hồng Lương thực mất mát, bởi vì bọn họ nghe nói hạng mục khai phá du lịch phải gác lại, điều này khiến bọn họ vốn cho rằng sẽ được một khoản có chút khó có thể tiếp thu. Nhưng khi nghe nói tuy rằng doanh nghiệp khai phá không tiếp tục khai phá ngọn núi lớn này, nhưng mà vẫn sẽ giao phí nhận thầu hai mươi năm, bọn họ nhất thời lại cao hứng lên, loại cảm giác này giống như là cái gì cũng không trả giá, lại được không một khoản tiền, nghĩ như thế nào cũng thấy có lời.

Lúc Kỳ Yến mang theo Sầm Bách Hạc cùng với hai bảo tiêu xuất hiện tại chân núi, liền phát hiện khí tràng nơi này ấm áp hơn rất nhiều, cậu chỉ chỉ chỗ sườn núi, nói với Sầm Bách Hạc: “Chúng ta đi thôi.”

Bảo tiêu do dự nhìn ông chủ một cái, ngọn núi không có bóng người, ông chủ thân phận bất phàm, lỡ như…

“Được, hai người các cậu ở dưới chân núi chờ tôi.” Sầm Bách Hạc đi theo sau Kỳ Yến, bước lên đường nhỏ giữa núi. Nghe tiếng chim hót nơi này, hắn hít sâu một hơi, “Không khí nơi này thực tốt.”

“Không phải không khí nơi này tốt, là nơi này có đầy đủ linh khí và sinh khí, ” Kỳ Yến tiếp tục đi lên, chỉ có điều cậu cố ý phối hợp với thân thể còn chưa tính là rất khỏe mạnh của Sầm Bách Hạc, tốc độ leo núi thực thong thả, “Ở trong này một hồi, tốt cho thân thể anh.”

Nghe nói như thế, tim Sầm Bách Hạc nhất thời giống như ngâm suối nước nóng, ấm mềm một mảnh.

Hôm nay không có sơn linh tức giận, bọn họ một đường đi lên vô cùng thuận lợi, Kỳ Yến đi đến cái bàn què chân ngày hôm qua mình đã dùng qua, lấy ra một nén hương đốt lên: “Lần thứ hai Kỳ Yến tới chơi, mong thượng thần nhìn thấy.”

Gió nhẹ lướt qua, Sầm Bách Hạc được Kỳ Yến mở thiên nhãn nhìn đến, bốn phía đột nhiên hiện ra rất nhiều điểm sáng màu lục, những điểm sáng màu lục đó xuyên qua trong rừng cây, khiến hắn nhớ tới đại địa mưa xuân qua đi vạn vật sống lại, sinh cơ dạt dào lại tràn ngập hy vọng.

“Đa tạ thượng thần.” Kỳ Yến quay đầu nhìn Sầm Bách Hạc bên cạnh, “Tại hạ không còn gì cầu xin, chỉ cầu thượng thần cho hắn một đường sinh cơ.”

Điểm sáng màu lục bay múa càng thêm lợi hại, Sầm Bách Hạc nhìn thấy chúng vây quanh bên người Kỳ Yến, dường như đang trò chuyện với cậu, lại như là quyến luyến ở bên cạnh cậu. Đúng lúc này, kim quang trên người Kỳ Yến đại thịnh, những điểm sáng điên cuồng bay múa đó yên tĩnh trở lại.

Ước chừng qua mấy phút đồng hồ, lại như là qua thật lâu, Sầm Bách Hạc nhìn thấy những điểm sáng đó lại bay ra một lần nữa, mà Kỳ Yến lại xá một cái về phía đỉnh núi.

“Đa tạ thượng thần.” Kỳ Yến mở bàn tay ra, một luồng ánh sáng xanh xuất hiện trong lòng bàn tay cậu, Sầm Bách Hạc còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Kỳ Yến trở tay vỗ luồng sáng này vào ngực hắn.

“Tiền Tiền?” Sầm Bách Hạc nghi hoặc nhìn bốn phía, “Đây là có chuyện gì?”

“Đây là tạ lễ sơn thần cho tôi, ” Kỳ Yến cười nhìn những điểm nhỏ màu lục đó xuyên đến xuyên đi trên người mình, “Ngày hôm qua tôi giúp nó một chuyện, nó đưa tôi một cái nhân tình.”

Tất cả mọi người cảm thấy là cậu giúp Lý Phúc, chỉ có cậu tự mình biết, cậu là đang giúp sơn thần.

Theo ô nhiễm càng ngày càng nghiêm trọng, sơn linh đã càng ngày càng suy yếu, nếu không phải dưới đất có long mạch hỗ trợ, nó đã sớm tiêu tán giữa đất trời.

Ngày hôm qua Kỳ Yến bảo Lý Phúc lập miếu thần, chính là để tăng thêm tín ngưỡng của nhân loại đối với sơn linh, để nó có thể tiếp tục ở lại chỗ này, bảo hộ sinh linh trong núi cùng với… những nhân loại ở dưới chân núi đã không còn tin tưởng vào sự tồn tại của nó.

Sơn linh này còn nhớ rõ thật lâu trước kia, có đứa nhỏ lạc đường trong núi, nó cố ý dẫn đứa nhỏ ra phía sau núi, người nhà đứa nhỏ đi vào trong núi dâng hương quỳ lạy, đứa nhỏ được nó cứu cũng thường thường đến tế bái nó. Nó còn nhớ rõ mình khiến vô số nhân loại và động vật đói khát tìm được đồ ăn no bụng trên người nó, nó sợ hãi sau khi mình chết đi, những động vật đó nhân loại đó không ai bảo hộ.

Nó nhớ nhung sinh linh trên mảnh đất này đến như vậy, Kỳ Yến làm thế nào nhẫn tâm nói với sơn linh rằng, bọn nhỏ được nó cứu đã sớm qua đời hoặc là già cả; hiện tại nhân loại có di động, có hệ thống định vị, người lớn cũng sẽ không nỡ để đứa nhỏ chơi đùa một mình, lại càng không để bụng ăn không no.

Sơn linh cảm xúc đơn giản, bảo hộ sinh linh trong vùng quản hạt của nó gần như đã là bản năng, cho nên khi phát hiện lại có người muốn xâm phạm mảnh đất này mới có thể phẫn nộ như thế.

“Chúng ta trở về đi.” Kỳ Yến khom người cúi đầu với đỉnh núi, quay đầu cười nói với Sầm Bách Hạc: “Tôi muốn đến Thiên Vị Cư ăn.”

“Được.” Ánh mắt Sầm Bách Hạc đã khôi phục bình thường, hắn không nhìn thấy điểm sáng bay múa, cũng không nhìn thấy khí tức trên người Kỳ Yến. Nhưng mà gió núi thổi qua, ngửi mùi cỏ cây thơm ngát, hắn cảm thấy có lẽ mình đã hiểu rõ vì sao Tiền Tiền muốn nhúng tay vào chuyện này.

Bởi vì Tiền Tiền có một trái tim ôn nhu mà người khác không cách nào hiểu được.

Tốc độ hai người xuống núi không nhanh, Sầm Bách Hạc nhìn Kỳ Yến bên cạnh, nhịn không được hỏi: “Tiền Tiền, vì sao cậu muốn sơn thần đem sinh cơ cho tôi?”

“Bởi vì anh cần mà, ” Kỳ Yến đưa tay sờ sờ thân cây đại thụ ven đường, “Sư phụ của tôi ông ấy đã từng tính cho tôi, ông ấy nói tôi sẽ trường mệnh trăm tuổi.”

Sầm Bách Hạc trầm mặc, chỉ vì hắn cần, cho nên liền cho hắn sao?

Hắn đưa tay sờ sờ trái tim nhảy có chút nhanh, hóa ra đây là cảm giác được bạn bè thật lòng đối đãi…

Kỳ Yến thấy Sầm Bách Hạc vươn tay ôm ngực, cho rằng thân thể của hắn khó chịu, lo lắng hỏi: “Có phải chỗ nào không thoải mái hay không?”

Nhìn ánh mắt thân thiết của cậu, Sầm Bách Hạc hơi hơi dời đi ánh mắt, lắc đầu nói: “Tôi không có chuyện gì.”

Ánh mắt Tiền Tiền thật là dễ nhìn, đen trắng rõ ràng sáng sáng ngời ngời, khiến hắn muốn nhìn thêm vài lần, lại cảm thấy ngại ngùng nhìn nhiều.

Để nói sang chuyện khác, Sầm Bách Hạc sờ sờ vành tai có chút nóng lên của mình: “Sư phụ của cậu nhất định là một đại sư đặc biệt giỏi.”

Trong đầu Kỳ Yến hiện ra hình tượng của ông cụ, lôi thôi lếch thếch dung nhan không chỉnh, không có việc gì liền thích đi vạch trần mấy kỹ xảo thần côn gạt người. Lúc hai người một mình cùng một chỗ, ông cụ lười đến mức ngay cả một đầu ngón tay đều không nguyện ý nhúc nhích, hai sư đồ bọn họ vì vấn đề ai đi làm cơm mà thường xuyên phát sinh mâu thuẫn.

Nghĩ như vậy, ông cụ cùng với “đặc biệt giỏi” dường như có quan hệ không quá lớn.

Cậu cười gật đầu, nói với Sầm Bách Hạc: “Ừm, sư phụ nhà tôi chính là chưởng môn nhân đời thứ hai mươi hai của Thiên Nhất môn.”

“Chưởng môn nhân đời thứ hai mươi ba là ai?”

“Tôi…”

Sầm Bách Hạc thấy dáng vẻ Kỳ Yến ngẩng đầu ưỡn ngực, cười nói: “Sư môn của cậu thật lợi hại, thế mà lại truyền thừa nhiều năm như vậy.”

Kỳ Yến cười gượng vài tiếng, không nói cho Sầm Bách Hạc biết, những điều này là sư phụ cậu tự thuật, cậu chưa từng thấy qua bất luận tư liệu gì liên quan tới sư môn hai mươi hai đời trước.

Xét thấy ông cụ có tiền án thích khoác lác, Kỳ Yến vô cùng hoài nghi đây là ông cụ nói hươu nói vượn, có lẽ cậu không phải đệ tử đời thứ hai mươi ba Thiên Nhất môn, mà là đời thứ hai.

Cơ mà sư phụ nhà mình chém gió, làm đồ đệ thì dù quỳ cũng phải giúp ông tiếp tục chém, ai kêu cậu hiếu thuận như thế, tri kỷ như thế.

Xào xạc…

Xào xạc…

Khi Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc nói nói cười cười đi ra khỏi núi rừng, lá cây lay động nhẹ nhàng, gió thổi cả người vui vẻ thoải mái. Kỳ Yến khoát tay về phía sau, “Hẹn gặp lại.”

Gió rất nhanh dừng lại, Kỳ Yến lắc lắc mái tóc bị gió thổi loạn, cười tủm tỉm tiếp tục đi về phía trước.

Lúc sắp lên xe, cậu nhìn thấy có lượng lớn xe tải chở vật liệu kiến trúc tới đây, sau khi xe dừng lại, lái xe bái bái về phía đỉnh núi, biểu tình thành kính lại kính sợ.