Chương 117: Em cũng là người trẻ tuổi, cứ muốn so đo với họ đó

Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Tiền Tiền, em không sao chứ!” Sầm Bách Hạc khẩn trương cao thấp đánh giá Kỳ Yến, sau khi xác định cậu không có việc gì, mới thở phào một hơi. Hắn quay đầu nhìn về phía đám người trẻ tuổi cầm bảng, hình ảnh, biểu ngữ, hoa tươi kia, nhíu mày.

Sân bay là nơi công cộng, nhiều người như vậy chặn lối đi, thật sự là rất không an toàn.

“A a a a! Ngôn Bảo, nhìn bên này, nhìn bên này!”

“Ngôn Bảo, em muốn sinh khỉ con cho anh!”

Mày Sầm Bách Hạc nhăn càng chặt hơn, mấy cái thứ linh ta linh tinh gì vậy, nam mà còn có thể sinh con được hả? Hắn quay đầu đỡ cánh tay Kỳ Yến, “Chúng ta đi.”

“Kỳ đại sư, ngũ thiếu, ” Hoàng Hà và Triệu Lực cũng chú ý tới tình huống bên này, vội chạy nhanh tới, “Kỳ đại sư không có việc gì đi?”

“Tôi không sao, ” Kỳ Yến nhìn về phía đám người thét chói tai phía sau, “Chúng ta đây là gặp được fan đón máy bay hả?” Cậu nhìn thấy một tấm bảng rớt dưới đất, có thể là bị người chen rớt, trên đó còn in hình một người đàn ông, người đàn ông này mang gương mặt phương đông, lại nhuộm một đầu tóc ánh vàng rực rỡ, vẽ mắt xinh đẹp, chân dài eo thon da trắng, bộ dạng vô cùng xinh đẹp.

“Đào Ngôn?” Kỳ Yến nhận ra cái tên trên bảng, không nhớ rõ trong nước có đại minh tinh tên này.

“Hình như là nghệ nhân đến nước láng giềng phát triển, nghe nói gần đây chuẩn bị trở về nước phát triển, ” Hoàng Hà bình thường không có việc gì liền xem tin tức giải trí có chút ấn tượng với nghệ nhân này, “Có truyền thông đưa tin hắn ký với một công ty giải trí không tồi, về sau khả năng sẽ được tận lực nâng đỡ.”

“A, ” Kỳ Yến liếc mắt đám fan kích động không thôi kia, vỗ vỗ dấu chân trên ống quần mình, “Hóa ra là một đám fanboy fangirl.” Nói đến đây, Kỳ Yến cười tủm tỉm nhìn về phía Hoàng Hà, “Thật không ngờ anh vẫn là rất hiểu biết về giới giải trí.”

Bảo tiêu dáng người khôi ngô mỗi ngày khi không có việc gì chính là thích xem tin tức về giới giải trí, tương phản này hình như có chút lớn.

“Chỉ là tùy tiện xem, vừa vặn thấy được.” Hoàng Hà có chút xấu hổ, loại yêu thích nhỏ này của mình bị người ta phát hiện, vẫn là rất dọa người.

“Ừm ừm, tôi hiểu.” Kỳ Yến cười tủm tỉm gật đầu, vô cùng hiểu lòng người. Nhưng mà Hoàng Hà cảm thấy mình càng nghẹn khuất, loại cảm giác muốn giải thích lại không thể nào giải thích, nhưng nếu không giải thích lại tương đương là ngầm thừa nhận này, thật sự rất sốt ruột.

“Ngôn Bảo, nhìn bên này, hoan nghênh anh về nước.”

“Ngôn Bảo! Ngôn Bảo!”

Đào Ngôn nghe tiếng thét liên tiếp bên cạnh, đẩy kính râm trên mũi, che giấu không kiên nhẫn dưới đáy lòng mình. Kế hoạch bên cạnh hắn nhận thấy được hắn không kiên nhẫn, vội đẩy fan xung quanh ra bốn phía, không cẩn thận liền đánh tới trên mặt một fan nữ.

“Xin lỗi, ” Đào Ngôn dừng bước lại, lấy trong túi ra một miếng băng cá nhân đưa tới tay cô bé này, “Em có bị thương không?”

Nhìn thần tượng dịu dàng như thế, tiểu cô nương nắm băng cá nhân tựa như nắm một khối vàng, không ngừng lắc đầu nói: “Em không sao, em không sao.” Cho dù kính mắt bị đánh bay trên mặt cô có thể mua rất nhiều băng cá nhân, nhưng mà việc này cũng không thể ngăn cản tâm tình tốt của cô.

“Không có việc gì là tốt.” Đào Ngôn cười cười với fan nữ này, nhất thời fan bốn phía càng thêm kích động, ngay cả tiếng thét cũng cao hơn tám độ.

“Ngôn Bảo thật dịu dàng mà!”

“Thật tri kỷ, rất thích anh ấy!”

Khóe miệng Đào Ngôn tươi cười, đáy mắt lại là một mảnh lạnh lẽo, hắn kéo đám người ra, phát hiện phía trước có một bóng dáng thoạt nhìn vô cùng quen thuộc, hắn nhịn không được chạy lên phía trước vài bước.

“Sầm, Sầm Bách Hạc?!”

Fan thấy thần tượng nhà mình đuổi theo một người đàn ông, cũng đều ào ào chạy theo.

“Hình như có người gọi anh?!” Sau khi Kỳ Yến nghe được tiếng bước chân rầm rập phía sau, nghĩ đến thảm trạng mình thiếu chút nữa bị người đụng ngã lăn trên mặt đất, nhịn không được bước nhanh hơn.

“Không ai, ” Sầm Bách Hạc cũng nghe được tiếng bước chân phía sau, vươn tay ôm Kỳ Yến liền muốn đi ra ngoài, Hoàng Hà và Triệu Lực cũng bảo vệ xung quanh hai người.

“Sầm Bách Hạc, cậu chờ một chút.”

“Hình như thật sự đang gọi anh đó, ” Kỳ Yến dừng bước lại, nhìn ra sau một cái. Một người đàn ông đeo kính râm, mang giày đinh màu đen, nhuộm tóc vàng đi lại bên này, hiển nhiên người này biết Sầm Bách Hạc.

Sầm Bách Hạc quay đầu lại nhìn người đàn ông đuổi tới, trên mặt không có một chút biểu tình.

“Bách Hạc, nhiều năm không gặp, cậu vẫn là nghiêm túc như vậy, ” người đàn ông giày đinh đứng ở trước mặt Kỳ Yến, chiều cao không khác biệt Kỳ Yến lắm, Kỳ Yến cúi đầu nhìn đôi giày thoạt nhìn vô cùng nặng nề của hắn, lui về phía sau một bước nhỏ. Bị người mang loại giày này đạp một cước, tư vị khẳng định khổ sở.

“Cẩn thận, ” Sầm Bách Hạc đỡ lấy thắt lưng cậu, hơi cau mày nói: “Cậu là ai?”

“Tôi là Đào Ngôn nè, ” người đàn ông giày đinh gỡ kính râm xuống, cười đến vẻ mặt xán lạn với Sầm Bách Hạc, “Cậu không nhớ rõ ư?”

Sầm Bách Hạc: …

Quả thật không có bất luận ấn tượng gì.

Đào Ngôn cũng không ngại hắn lạnh nhạt, chỉ cười nói: “Nhiều năm như vậy không gặp, chúng ta tìm thời gian tụ họp, để lại phương thức liên lạc nhé?”

“Xin lôi, hôm nay tôi không có mang danh thiếp, ” Sầm Bách Hạc phát hiện bốn phía bọn họ đã vây đầy fan, hơn nữa không ít fan còn chụp đến chụp đi với mặt hắn và Tiền Tiền, vội vươn tay ngăn ở trước mặt Kỳ Yến, “Hiện tại không phải thời cơ tốt để nói chuyện, về sau lại liên lạc.”

Lúc này Đào Ngôn mới chú ý tới Kỳ Yến, ánh mắt hắn đảo qua lông mày, mũi Kỳ Yến, trên mặt đột nhiên lộ ra một tươi cười xán lạn: “Tôi đây qua mấy ngày đến công ty tìm cậu.”

Sầm Bách Hạc không trả lời hắn, xoay người lôi kéo Kỳ Yến dạt đám người ra.

Người đại diện của Đào Ngôn lên xe với hắn, ý cười trên mặt rốt cuộc áp chế không nổi: “A Ngôn, cậu thế mà quen biết Sầm ngũ gia hả?”

“Ngũ gia?” Đào Ngôn kinh ngạc nhìn người đại diện, “Anh gọi hắn là gì?”

“Người cậu chào hỏi, còn không biết hắn là thân phận gì?” Người đại diện xoa xoa tay nói, “Đế đô Sầm gia, kẻ có tiền trong quý tộc, quý tộc trong kẻ có tiền. Nếu hắn có thể giúp cậu nói mấy câu, về sau ở giới giải trí, cậu cũng không cần đoạt tài nguyên với người ta, tài nguyên sẽ chủ động đặt ở trước mặt cậu.”

Đào Ngôn kinh ngạc lắc đầu: “Tôi không biết.”

Lúc trước ở trường học, hắn và Sầm Bách Hạc với hai bạn học khác phân đến cùng phòng ký túc xá, chẳng qua Sầm Bách Hạc không ở ký túc xá bao lâu, liền dọn ra ngoài. Sầm Bách Hạc chưa từng đề cập tình hình kinh tế nhà hắn với bọn họ, bình thường ngay cả nói cũng nói không nhiều, cho nên bọn họ đều cho rằng Sầm Bách Hạc chỉ là điều kiện trong nhà cũng không tệ lắm, tuyệt đối không đoán được hắn và Sầm gia có thể liên quan.

“Cậu với Sầm ngũ gia là giao tình gì?” Người đại diện thấy hắn thế mà ngay cả điểm ấy cũng không biết, có chút lo lắng hắn chọc phiền toái, “Nếu các cậu quan hệ bình thường, vẫn là không cần đi ra ngoài nhắc tới. Đế đô người muốn lấy lòng Sầm ngũ gia rất nhiều, tôi sợ cậu biến khéo thành vụng.”

“Tôi với hắn là bạn đại học, còn là bạn cùng phòng, ” Đào Ngôn theo bản năng không muốn làm cho người ta cảm thấy hắn với Sầm Bách Hạc không có quan hệ gì, vội giải thích, “Hơn nữa rất nhiều môn tự chọn của tôi đều giống hắn, chúng tôi thường xuyên ngồi cùng một chỗ.”

“Hóa ra là như vậy, ” người đại diện biết nghệ nhân nhà mình bằng cấp rất cao, đó cũng là một điểm lăng xê của bọn họ, “Tôi đây an tâm.”

Có điều hắn yên tâm vẫn là quá sớm, xế chiều hôm đó, liền có trang web đăng lên một tin tức giải trí.

« Tiểu thiên vương về nước ở sân bay lấy lòng đại nhân vật, đại nhân vật khuôn mặt lãnh đạm »

Tin tức này vừa đăng trên các trang web và weibo, nhất thời gây ra tiếng mắng một mảnh. Anti fan nói Đào Ngôn không biết xấu hổ, cách làm người cũng giống như tên hắn, gây chán ghét. Fan thì lại sôi nổi chỉ trích anti cắt câu lấy nghĩa, nói thần tượng nhà bọn họ chỉ là chào hỏi với bạn, hơn nữa người này thoạt nhìn cũng không phải đại nhân vật gì.

Phần lớn fan của Đào Ngôn đều nhỏ tuổi, nói chuyện làm việc dễ xúc động, không cẩn thận liền đắc tội một tài khoản weibo đại V, nhất thời weibo quý danh này liền nói lời châm chọc.

Rùa chạy trốn V: nếu như nói vị quý nhân trước mặt ở trong mắt Đào Ngôn cũng không phải đại nhân vật, như vậy Đào Ngôn nhà mấy người cũng chỉ có thể gọi là bụi bậm. Có vài fan chính là kêu gọi anti cho thần tượng nhà mình, đến lúc đó đừng làm hại thần tượng nhà mình bị đóng băng còn không biết nguyên nhân gì.

Kỳ Yến ăn xong cơm trưa, liền lướt di động xem tin tức giải trí, đặt ở thứ nhất chính là có liên quan đến Sầm Bách Hạc.

Chẳng qua cũng không biết nhóm phóng viên đăng ảnh chụp thế nào, trong mấy tấm ảnh chụp đó, cậu ngay cả một cái mặt chính diện cũng không lộ, trở thành người qua đường giáp không cần tồn tại.

Có vài fan mắng không quá dễ nghe, hơn nữa đều mắng cả Sầm Bách Hạc vào, Kỳ Yến nhất thời không vui, xắn tay áo mắng chửi với những người mắng Bách Hạc.

Bách Hạc nhà bọn họ chẳng hiểu ra sao mà nằm cũng trúng đạn, thân là người đàn ông của Bách Hạc, cậu quả thực không thể nhẫn nhịn!

“Tiền Tiền, ” Sầm Bách Hạc đi vào thư phòng, thấy Kỳ Yến sắc mặt vặn vẹo nhấn đến nhấn đi với bàn phím di động, “Em làm sao vậy?”

“Em đang tranh luận với fan của Đào Ngôn, người đàn ông của em cũng dám mắng!”

“Giữa trưa em ăn không ít, ngồi không động đậy không tốt cho thân thể, ” đem trà chanh ô mai đặt lên trên bàn, “Uống chút nước trước.”

“Anh đút em uống, tay em không rảnh.”

Ngôn Bảo tiểu thiên sứ: ha ha, tùy tiện mặc bộ tây trang chính là đại nhân vật, vậy đại nhân vật Hoa Hạ cũng quá không đáng giá tiền, nhóm phóng viên phải có mặt mũi chút, đừng có cái gì cũng lấy đến lăng xê, không biết thu tiền nhà ai, đến bôi đen Ngôn Bảo nhà chúng tôi.

Tiền Tiền đẹp trai nhất trả lời Ngôn Bảo tiểu thiên sứ: ha ha, tùy tiện vẽ cái mắt nhuộm cái tóc chính là đại minh tinh, vậy đại minh tinh Hoa Hạ cũng quá không đáng giá tiền, fan cuồng phải có mặt mũi chút, đừng liên lụy người vô tội vào, Hạc Bảo nhà tôi là đại nhân vật, không phục thì nghẹn đi!

“Phụt!” Sầm Bách Hạc nhìn thấy Kỳ Yến trả lời, nhịn không được bật cười, “Đều là mấy người trẻ tuổi, em so đo với bọn họ làm gì.”

Kỳ Yến uống một hớp nước trên tay hắn: “Em đây cũng là người trẻ tuổi mà, cứ muốn so đo với họ đó.”

Sầm Bách Hạc: ặc, anh quên chuyện em còn rất trẻ tuổi.

Người đàn ông già sắp bước qua cánh cửa ba mươi tuổi, nội tâm nhịn không được dâng lên một luồng bi thương.