Chương 33: – Chương 33

Lòng Tự Trọng Của Một Cô Gái Bảo Bình

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Sau khi lấy được cặp nó vội vàng xuống phòng y tế, nó sợ hai đứa kia lo cho nó. Nó bảo đi lấy cặp rồi xuống liền, vậy mà gần được nửa tiết nó mới quay lại.
-          Ôi trời, hai đứa nó đâu có lo ình _ nó nói
Cánh cửa phòng y tế chỉ khép hờ không có đóng, đi từ xa nó đã nghe thấy tiếng hai đứa kia cười cười nói nói rồi. Lại gần xíu nữa thì thấy Thiện đang ôm Linh từ đằng sau, một tay Thiện quàng qua cổ, một tay Thiện nắm tay Linh. Tụi nó ngồi trên giường cười nó vui vẻ với nhau. Nó bực bội thả cặp hai đứa kia xuống đất, mở cặp lấy một tờ giấy note rag hi ghi vài chữ rồi dán lên cặp hai đứa nó.
“ hai người dám bỏ rơi tôi…..
>_< tốt quá hơ…
tôi đi về à …. :3 “
Nó đứng dậy đeo balo lên vai rồi bước ra về. Nhờ có thầy Minh mà nó không bị bác bảo vệ chặn lại. Phải cảm ơn thầy nhiều lắm đấy…nó mỉm cười với bác bảo về rồi ra về. Hắn đứng trên sân thượng khối 12 nhìn nó đang ra về. Hắn rút bao thuốc ra lấy một điếu, rờ rờ bên trong bao thuốc hắn đưa bao thuốc lên cao trước tầm mắt nhìn.
-          Khỉ thật _ hắn ngậm điếu thuốc trên môi vừa nói làm điếu thuốc đưa lên đưa xuống
Hắn bóp mạnh cái vỏ bao thuốc rồi giục mạnh xuống đất. Tự châm ngòi cho điếu thuốc của mình, hắn nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi phả khỏi vào không gian. Trước đây hắn chỉ đứng sau lưng nhìn nó bước đi hắn cũng không cảm thấy bất an như bây giờ. Vậy mà bây giờ hắn nhìn nó bước đi hắn cảm thấy rất hụt hẫng, cảm giác như hắn sắp đánh mất một điều quý giá gì đó vậy.
-          Sao không có ai ở nhà vậy _ nó bấm chuông mãi mà không thấy anh nó ra mở cửa
Nó thò tay vào túi đồng phục rút điện thoại ra, bấm bấm gọi cho anh nó.
“ alo “
-          Anh hai đâu rồi _ nó đứng một chân dựa vào tường cổng
-          Trời.. thế giờ em thì sao
-          À…thì em được về sớm…mà giờ anh hai đi rồi em biết đi đâu đây _ nó giậm chân ầm ầm
-          Dạ…vậy em tới tiệm bánh vậy _ nói rồi nó cúp máy
-          Đi ra ngoại ô mà không nói người ta, người ta biết đi đâu bây giờ _ nó giơ điện thoại lên chửi _ biết vậy cắn răng ở trường học cho rồi
Nó cất điện thoại vào túi rồi rảo bước đi đến tiệm bánh. Vì giờ đã chuyển sang mùa đông rồi nên nó kéo áo ấm lên cao khi gió thổi mạnh.
Ở phòng y tế
- Thấy chưa _ Linh đánh yêu Thiện _ nó thấy rồi kìa
- Cái con quỷ này… _ Thiện cầm tờ giấy note lên rồi đeo cặp vào
Hai đứa đó vùng vằng xíu thôi rồi lại làm hòa với nhau. Thiện với Linh nắm tay nhau rất hạnh phúc tung tăng ra về. Vừa đi vừa cười nói vui vẻ khiến ai nhìn thấy cũng ghen tỵ
-          Anh à, mình đi đâu đi anh _ Hồng lẽo đẽo theo sau hắn
-          Em về đi _ hắn bước đi chẳng quan tâm đến Hồng
-          Anh à _ Hồng kéo tay hắn giữ hắn lại
-          Em không thấy em rất phiền phức à _ hắn giật tay ra trừng mắt nhìn Hồng
-          Anh…. _ hồng ngạc nhiên đến hoảng sợ, chưa bao giờ hắn quát nó cả
-          Tôi không có tâm trạng đâu, em về đi _ hắn quay lưng bỏ đi
-          Anh không có tâm trạng đi với em nhưng anh có tâm trạng đi tìm Gia Bảo sao _ Hồng hét lớn
-          … _ hắn quay lại nở nụ cười nửa miệng nhìn Hồng rồi nói _ nếu đúng thế thì sao
-          Anh nên nhớ anh là ai, và anh đã có ai, sao anh có thể tìm đến người khác như vậy chứ

-          Em ảo tưởng à _ hắn vuốt vài cọng tóc của Hồng _ chỉ có Ly với Khánh mới có hôn ước, chúng ta là gì của nhau nào _ hắn đút tay vào túi quần nhìn Hồng _ hay em tính nói tôi và em là hôn phu của nhau
-          Tôi cũng đang thắc mắc về những chuyện Gia Bảo nói ở dưới nhà ăn lắm đấy _ hắn quay lưng bỏ đi
-          A A A A A _ Hồng hét lên _ sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ _ Hồng khóc thét lên đau đớn
Ở tiệm Tiramisu
-  Chào chị _ nó bước vào chào chị chủ quán
-  Ai đây _ chị bước ra cửa _ ối trời, Gia Bảo đây mà _ chị ôm nó mừng rỡ
-  Hì, em đây _ nó nói
-  Về lâu chưa, sao giờ em mới tới chị _ chị đưa nó ra trước mặt ngắm nó
-  Mới thôi chị _ nó cười _ nhưng mà em đói quá à
-  Anh Cường không cho em ăn gì à _ chị nói
-  Anh ấy đi chơi bỏ em ở nhà nè, em còn không có chìa khóa vào nhà _ nó trề môi nói
-  Lâu không gặp mà anh ấy hư vậy á, để đó chị xử
Nhờ có cái thú vui ăn bánh của nó mà anh nó với chị chủ quán quen được nhau. Hai người đó gặp nhau cũng nhiều rồi. Nhiều khi bọn họ hẹn hò mà nó không biết nữa đó chứ. Nhưng từ khi anh nó lập công ty mới rồi tiếp quản công ty của ba thì hai người ít gặp nhau hơn, tình cảm cũng thế mà vơi bớt đi. Anh đến giờ vẫn còn độc thân nhưng chỉ vì không thể đợi được anh nên đã có người mới, và nghe nói chị cũng sắp đám cưới với người đó nữa.
Hắn dừng xe trước tiệm Tiramisu, mở mũ bảo hiểm ra, hắn lắc lắc đầu để cho tóc tai hắn phồng lên sau khi bị xẹp xuống do đội nón bảo hiểm. Hắn nhìn vào tiệm thì thấy nó đang ngồi ở cái bàn hắn với nó từng ngồi. Nó đang cặm cụi đọc hay ghi cái gì đó. Hắn nheo mắt lại để nhìn cho rõ nhưng không thấy nên hắn bước xuống quyết định vào quán. Hắn mở cửa bước đến bàn nó mà nó không hay biết gì. Đến khi hắn ngồi xuống đối diện nó rồi lấy tay gõ gõ xuống bàn nó mới buồn ngước lên nhìn kẻ phá đám không gian của nó.

-          Ôi trời _ nó giật mình nhìn hắn
-          Đang ghi gì vậy _ hắn dùng một ngón trỏ kéo quyển sổ trước mặt nó lại phía mình
-          Nè _ nó đứng dậy giật lại quyển sổ trừng mắt nhìn hắn _ làm gì vậy
-          Em dữ tợn hơn trước rồi _ hắn chống cằm lên nhìn nó
-          Gì… _ nó ngạc nhiên nhìn hắn _ kệ tôi _ nó ngồi xuống cất quyển sổ vào cặp
-          Đi đâu đi _ hắn nhìn nó
-          Không _ nó nói
-          Tôi chở em đi _ hắn năn nỉ nó
-          Không _ nó nói
-          Thể mình học kèm nha _ hắn cười cười
-          Không mà _ nó hét lên làm mọi người trong quán nhìn nó như kẻ biến thái vậy
-          Em thu hút sự chú ý của mọi người rất tốt _ hắn cười
-          Im đi _ nó đứng dậy lấy balo đeo một bên vai rồi tới quầy tính tiền
-          Hôm sau tới thì dẫn tên kia tới đây _ chị chủ quán nói _ chị xử anh ta cho em _ chị giơ nắm đấm lên để miêu tả lời nói của mình
-          Dạ _ nó cười tít mắt _ em về đây
-          Chào chị _ hắn cúi đầu chào chị chủ quán
-          À…ờ, chào em _ chị chủ quán đơ ra luôn _ cái cậu đẹp trai bạn em nè _ chị nói
-          Không phải đâu _ nó quay lưng bỏ đi _ em không quen cậu ta
-          Ơ… _ bọn nó bỏ đi mà không giải thích gì cho chị chủ quán chậm tiêu này điều gì
-          Lên xe đi, tôi chở em về _ hắn kéo tay nó lại
-          Tôi tự về được _ nó giật tay ra
-          Tôi nói tôi sẽ đưa em về mà _ hắn lại kéo tay nó giữ lại, lần này hắn nắm chặt hơn
-          Thả ra coi _ nó nhăn mặt vì sức hắn đang nắm tay nó _ tôi tự về được
-          Tại sao em luôn làm cho tôi phải bực mình vậy chứ _ hắn quát lên
-          Là tôi sao…. _ nó nói mà sắp khóc tới nơi _ phải, tôi làm anh bực mình, vậy thì tránh ra cho tôi đi
-          Em làm tôi đau lắm em biết không, tại sao luôn làm tôi phải lo lắng cho em rồi em lại bơ tôi như vậy, tại sao luôn làm tôi phải bảo vệ cho em rồi chính em lại làm thương bản thân mình, tại sao vậy _ hắn quát lên giận dữ với nó
-          … _ nó cắn môi mình chặt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống nhìn hắn đầy căm phẫn
-          Thà em làm gì cũng được, nhưng xin em đừng bao giờ giữ im lặng với tôi _ hắn nắm lấy hai vai nó _ mỗi lần em im lặng tôi thấy rất đau, cảm giác như em đang dần xa tôi vậy
-          Anh là gì của tôi _ nó gạt hai tay hắn ra _ hay anh là gì của người ta _ nó nhìn hắn đầy căm ghét
-          Em … _ hắn không thể trả lời câu hỏi của nó
-          Không thể trả lời đúng không… _ nó cười nửa miệng _ giả tạo
-          Tôi thích em…tôi chưa bao giờ ngăn bản thân mình ngừng thích em được…. _ hắn như hét lên khi nó định bỏ đi _ và giờ đây, em trong tôi vô cùng quan trọng…có thể….tôi yêu em mất rồi
-          ….
Nó bước đi, hai hàng nước mắt lăn dài không thể ngừng. “ Giỏi lắm Bảo, mạnh mẽ vậy tốt lắm “ nó đưa tay lên lau nước mắt rồi tự an ủi mình. Hắn gần như sụp đổ khi nó nói như vậy, hắn đã cố gắng để giải thích cho nó, chỉ là hắn không biết bắt đầu từ đâu. Hắn không nghĩ mọi việc lại đi xa như vậy. Hắn mở rộng miệng để hít không khí vào trong phổi, hắn khó thở, hắn như nghẹt thở khi nó lạnh lùng như vậy với hắn. Hắn phải lấy tay chống lên chiếc moto để đứng vững không bị ngã khụy. Hai con người, một con đường nhưng hai hướng đi khác nhau. Dù trước đây có thành hai con đường thì bọn nó vẫn đi một hướng, vậy tại sao bây giờ chỉ một con đường mà lại đi hai hướng.
Đọc tiếp Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương 34