Lòng Tự Trọng Của Một Cô Gái Bảo Bình
Đăng vào: 12 tháng trước
- Uầy uầy….nghe nói Gia Bảo lớp mình trở vể rồi _ cái radio lớp nó chạy vào lớp thông báo chó lớp nó biết
- Gì
- Gia Bảo về rồi hả
- Mày nghe đâu ra tin đó đó radio
Cả lớp nhốn nháo hết cả lên khi đổ dồn ra hành lang để tìm nó. Cả khối 10 cứ nhôn nhao lên. Khi nó xuất hiện tụi con trai lớp nó hò hét ẫm ĩ hết cả lên.
- Gia Bảo 10a2 quay trở lại rồi _ Radio đứng lên bàn hét lơn
- Thằng khùng _ Linh kéo thằng bạn mình xuống
- Làm quá à _ lớp nó xúm vào đánh thằng radio hội đồng
- Hì… _ nó gãi đầu _ chào cả lớp, Bảo về rồi nè
- Ủa ai vậy mày
- Con nhỏ này xinh à
- Tao với mày cá xem bao lâu nó đổ không
Mấy thằng con trai trong lớp giả vờ như không quen, tụi con gái cũng chỉ chỉ chỏ chỏ nó. Nó tưởng mọi người quên nó thật nên nó sững sờ nhìn mọi người. Thằng radio một lần nữa nghịch dại. Thằng nhỏ đứng lên đập bàn thu hút sự chú ý của cả lớp.
- Gia Bảo là của tao _ nó vỗ ngực
- Này thì của tao _ thằng Thiện từ ngoài bước vào ném nguyên ổ bánh mì hắn đi mua cho Linh vào mặt thẳng radio
- Há há _ cả lớp cười thằng nhỏ
- Ai đây _ Thiện chỉ tay vào nó hỏi làm cả lớp giật mình
- Cậu… _ nó hoảng hồn
- Thiện à…đây là Gia Bảo, Trịnh Gia Bảo đó _ Linh ngạc nhiên
- Gia Bảo hả _ Thiện đi một vòng xung quanh nó
- Quen mà _ nó nhìn Thiện như cầu cứu
- Ờ, quen mà _ Thiện búng vào trán nó một cái đau điếng làm cả lớp cười ầm lên
- Cậu _ nó nhăn mặt đau đớn
- Cậu giỏi lắm, làm tụi này lo lắng _ Thiện nói
- Hì _ nó cười trừ
Cả lớp vui hẳn lên khi có nó, niềm tự hào, niềm tin của lớp. Từ giáo viên tới học sinh ai cũng thấy vui vẻ trong ngày hôm nay hết.
Ở lớp 12a1
- Gia Bảo về rồi hả _ Khánh hỏi hắn
Đang viết bài hắn làm rớt cây bút xuống bàn.
- Ai nói
- Mày không biết gì sao _ Khánh nhặt cây bút lên cho hắn _ tao tưởng mày biết
Khánh nhếch mép cười nửa miệng nhìn hắn rồi bỏ đi. Ly ngồi bên này nghe thấy khánh nói cũng giật mình hoảng hốt. “ Con khốn đó về rồi à, sao không đi luôn đi cho tao nhờ chứ “. Tức giận ly đứng dậy ra khỏi lớp. gọi điện cho ai đó. Hắn như người mất hồn, không tin vào tai mình những gì mới nghe, hắn nhìn ra cửa sổ xuống lớp nó thì thấy nó đang ngồi đó. Bằng da bằng thịt đang ngồi đó, bạn bè thì bu quanh cười nói. Hắn như vừa làm mất thứ gì đó, vội vàng đứng dậy chạy qua khối 10 để lên lớp nó.
- Phù phù phù _ hắn thở dốc đứng trước lớp nó
Nó nhìn thấy hắn rất vui, đã bao lâu nó không thấy hắn rồi. Đã bao lâu nó không được hắn nắm tay rồi, và cũng bao lâu nó không được hắn hôn lên trán rồi. Nó nhớ hắn lắm, nước mắt đang trực trào ra. Chỉ cần nó chớp mắt nhẹ một cái thôi nước mắt sẽ trào ra và rơi xuống. Nó đứng dậy để tiến ra chỗ hắn thì Linh đứng dậy kéo tay giữ nó lại. Nó chớp mắt nhìn Linh làm nước mắt rơi xuống. Ánh mắt nó như muốn hỏi Linh “ Chuyện gì vậy? “ thì ngoài cửa có tiếng nói, một tiếng nói quen thuộc làm nó vội ngoái đầu ra nhìn.
- Anh à, hì, xuống tìm em hả
Hồng?…giọng nói này làm nó nghĩ tới Hồng. Nó đợi sự xuất hiện của chủ nhân giọng nói đó. Người con gái chạy tới ôm chầm lấy hắn, còn hôn lên má hắn nó. Người đó cười tươi lắm, nụ cười này không thể nhầm lẫn được. Hồng…đúng là Hồng…Nó ngạc nhiên hết sức. Linh kéo nó ngồi xuống ôm nó, bịt hai tai nó lại để nó không nghe thấy những điều người con gái đó nói. Hai dòng nước mắt nó rơi khi người con gái đó cất tiếng nói. Làm sao đôi bàn tay nhỏ bé của Linh có thể ngăn những tiếng nói đó lọt vào tai nó. Đôi mắt nó nhìn chằm chằm về người con trai đó, người nó đã nghĩ mình yêu.
- Anh tìm em à, lớp em bên kia mà _ Hồng nói
- Anh xuống tìm em như vậy làm em cảm động quá _ Hồng dụi mình vào lòng hắn
- Anh nhìn ai vậy _ Hồng nhìn vào lớp nó theo hướng mắt của hắn nhưng không thấy nó
- Đâu có ai _ Hồng nhún vai rồi nói tiếp _ ta đi thôi anh
- Buông tôi ra _ hắn đẩy mạnh Hồng ngã xuống đất rồi bỏ đi
- Anh à, sao lại làm vậy với em _ Hồng đứng dậy phủi phủi đồng phục rồi chạy theo hắn
Nó như ngẹt thở lại khi hắn nhìn nó, chuyện này là sao? Tại sao người đó lại là Hồng ? Sao anh hai nói Hồng chuyển đi nơi khác mà ? Anh ấy không muốn giải thích gì với mình sao ? Chỉ cần giải thích cho nó hiểu chuyện gì xảy ra trong suốt thời gian quá nó sẽ hiểu mà…Nó nhắm mắt lại thật sâu cho nước mắt chảy hết ra. Thiện vỗ vai an ủi nó, Linh cũng như muốn khóc theo nó khi thấy nó đau đớn như vậy. Hắn bỏ đi nhưng hắn cũng không thể không thắc mắc. “ Tại sao em lại quay về, em đã bỏ tôi đi rồi mà. Em còn chẳng thèm liên lạc với tôi nữa mà, vậy mà giờ lại tỏ cái vẻ mặt đó là sao chứ “ Hắn hét thầm trong bụng.
Đọc tiếp Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương 31