Đăng vào: 11 tháng trước
Trước biểu tình kích động quá mức của hoàng hậu, Kiều Vũ Phi muốn nhảy nhổm. Ôi trời ơi, Lý quí phi cứu ta! Thái y đến sẽ khám ra máu mà ta thổ là máu gà thì chắc chắn hoàng hậu này sẽ đem ta xé phay thành trăm mảnh mất!
Kiều Vũ Phi là lần đầu tiên ở trước mặt một vị đại nhân vật lịch sử, đương thời là hoàng hậu nhiếp chính quyền uy nhất triều mà to gan làm xằng, diễn trò càn rỡ. Nàng cũng bị chính hành vi của mình dọa hoảng sợ. Cố hết sức trấn tâm kiềm loạn, Kiều Vũ Phi bày ra vẻ mặt đau đớn, giả vờ nhọc nhằn bò xuống khỏi cáng, hướng đến hoàng hậu mà hành lễ. Trái tim hoàng hậu bị hành động của Kiều Vũ Phi làm tái buốt. Nàng suýt tí nữa thì không kiềm được cảm xúc lộ ra bất thường rồi. May nhờ cung nữ Quế Châu tinh ý ở bên khẽ nhắc nhở, hoàng hậu cố ghìm lại tâm tư tuy rằng ánh mắt vẫn không giấu được bàng hoàng khiếp sợ nhìn Kiều Vũ Phi chằm chằm không chớp mắt. Quế Châu ở một bên đỡ hoàng hậu, còn cảm nhận được nàng là run rẩy, run đến bủn rủn người.
- Ngươi...công tử là...là Lý Thần?
Kiều Vũ Phi có một chút ngỡ ngàng, không thể tin được trộm nhìn hoàng hậu. Úi! Đáng ra mình là người sợ hãi trước hoàng hậu mới đúng. Cớ gì vị hoàng hậu nổi danh thiên sử Trần Ý Đình này gặp mình cứ như là chuột con gặp phải rắn to vậy nhỉ?
Lý Dung Uyển ở một bên dùng mắt ra hiệu với Kiều Vũ Phi. Kiều Vũ Phi tiếp tục diễn bộ dạng trọng thương của mình, vừa ôm ngực gượng ho, vừa thống khổ nói:
- Bẩm...thảo...thảo dân Lý...Thần tham kiến hoàng... hoàng hậu! Thiên tuế...thiên...thiên...khụ, khụ...tuế!
Kiều Vũ Phi nói hết câu cũng phun tiếp một ngụm máu nữa. Hoàng hậu lúc này không giấu được lo lắng nữa rồi, liền hướng sang thị vệ cung nữ hai bên hô gọi to:
- Mau! Mau! Thái y đến mau! Cứu người! Phải mau lên! Cứu lấy...
- Mau! Mau đưa người đến thái y viện ngay đi!
Hai chữ Liễu lang suýt tí nữa nàng đã nói ra, cũng mau Quế Châu nhanh miệng chen vào, lệnh cho thị vệ khiêng người đi trước khi hoàng hậu vì tưởng niệm cố nhân mà xúc động thất thố.
Lý quí phi ở một bên nhìn sang rất hài lòng thích thú trước thái độ này của hoàng hậu. Quả nhiên Liễu Vân Thanh với hoàng hậu tình oán sâu xa khó ngờ. Hay thay khi Kiều Vũ Phi này có bộ dạng giống hệt với Liễu Vân Thanh của ngày xưa. Phen này, nàng có Kiều Vũ Phi mê hoặc hoàng hậu, hước tiên cơ, đảo khách thành chủ thử xem Lưu Hoành kia ở xa xôi có thể xoay trở thế nào!
Kiều Vũ Phi bị khiêng đi, thật sự là lo sợ muốn chết. Thế quái nào Lý quí phi bình chân như vại nhìn nàng bị khiêng đến chỗ thái y để bị vạch tẩy vậy nhỉ? Nàng sợ đến nóng ruột cả lên mà bản thân đang giả trọng thương nào dám có hành động gì. Cũng may một trong hai tên khiêng cáng đưa nàng đi là thủ hạ thân tín của Lý quí phi, hắn đoán được tâm tư nàng đang hoảng sợ, liền nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay vào chân nàng ra hiệu. Kiều Vũ Phi được trấn an, mới vừa thở phào một tiếng thì cáng kiệu được dừng lại, đặt trên mặt đất. Liền đó có một vị thái y độ năm mươi tuổi bước đến, thân thiện mỉm cười chào nàng. Kiều Vũ Phi vừa nhìn ông ta, suýt tí nữa thì nhảy luôn xuống khỏi cáng. Phải không đây? Xui đến như vậy? Trùng hợp lão thái y này là Trần Nhân Quý, lão lang y vừa cách đây không lâu đã chỉ đường cho nàng đưa Đinh Ngọc Phụng đi tìm Thánh y nương tử cầu chữa thương trên mặt. Mới trong thời gian ngắn như vậy, Trần Nhân Quý ông ta đã leo được vào cung làm thái y rồi kia? Nhìn vẻ mặt lão luyện tinh ranh của lão già này, có mơ Kiều Vũ Phi cũng không dám tin ông ta không nhận ra nàng! Chao ôi, nàng chỉ vừa mới vào cung thôi đó! Đen đủi quá! Phen này là nàng chết thật! Chết thê thảm thật rồi!
Nhác thấy vẻ mặt sợ hãi đến xanh méc của Kiều Vũ Phi, lão thái y họ Trần ranh mãnh mỉm cười, tay cũng sờ sờ, nắn nắn mạch trên tay và cổ nàng sau đó cũng mở thùng thuốc lấy ra mấy viên dược hoàn đưa đến cho Kiều Vũ Phi, vừa nhỏ nhẹ cười nói:
- Ài, Lý công tử thật may mắn! Tuy rằng thương tích không nhẹ, nhưng may không phạm đến ngũ tạng. Chỉ cần cố gắng điều dưỡng thân thể một thời gian nhất định có thể phục hồi.
- A!
Kiều Vũ Phi không dám tin. Uy! Lão gọi nàng là Lý công tử nha! Lão già này quả nhiên không đơn giản, ông ta diễn kịch còn tài hơn chính nàng!
Nàng khẽ liếc trộm lại tên thủ hạ còn đứng phía sau như dò ý, có phải không ông Trần thái y này là người của Lý quí phi tỉ tỉ? Tên thủ hạ Thành Vũ khẽ gật đầu. Lúc này Kiều Vũ Phi mới yên tâm nằm yên đó mặc cho ông thái y tiếp tục "diễn tốt".
Một lúc sau, người của hoàng hậu đến hỏi thăm, Kiều Vũ Phi được hoàng hậu ưu ái hạ lệnh đưa đến tịnh dưỡng ở Tùy Quang cung, nơi dành cho hoàng thân quốc thích mới được ban ở lại. Trần thái y thì được mệnh hoàng hậu triệu đến. Trước khi đi, lão thái y còn quay sang nhìn Kiều Vũ Phi, nheo mắt một cách quỉ quái. Kiều Vũ Phi mắc rùng mình với lão già này. Đúng là lão yêu quái mà! Ông Trần Nhân Quý này tuyệt đối không phải một nhân vật bình thường!
Ở trong tẩm cung hoàng hậu, Trần Nhân Quý khom lưng thận trọng nói lại sơ lược thương thế của vị tiểu đệ của Lý quí phi với hoàng hậu. Hoàng hậu nghe xong, thâm trầm thận trọng suy tư một lúc mới mở miệng hỏi lại:
- Trần thái y, ngươi chắc chắn người này là Lý... Thần chứ?
Trần Nhân Quý chắp tay, bĩnh thản trả lời:
- Bẩm, thần chắn chắn với hoàng hậu, ngài ấy tuyệt đối không phải là Liễu sư phụ!
Ở tầng trên cùng của thái y viện, Trần Nhân Quý dùng tăm nhọn đốt lấy tro đen viết ra mấy chữ trên một tờ giấy nhỏ, lại cột vào chân của một con chim bồ câu sau đó thả nó bay đi. Nhìn theo bóng chim bay đi xa dần, Trần Nhân Quý vừa vuốt râu, vừa mỉm cười một mình một cách hết sức quỉ dị.
"Ôi cái nhân vật phong vân này! Hai mươi năm trước đã làm mưa làm gió, hai mươi năm sau tái sinh lại lôi cuốn nhân thế vào một cuộc chuyển biến quay cuồng. Phen này, Trần Nhân Quý ta lại cược một lần nữa. Liễu Dị Y ơi Liễu Dị y! Chúng ta có duyên một ngày làm thầy trò, Trần Nhân Quý ta có ngày hôm nay cũng nhờ ngươi. Ta cũng hi vọng ngươi có thể đại triển thần uy, bá mệnh đại thành!"