Chương 24: Trên đỉnh núi Hổ

Lời Nguyền Chung Tình

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lam Hân Di mang theo Đinh Ngọc Phụng ngựa không ngừng vó ngày đêm lên đường suốt mười mấy ngày mới đến được núi Hổ. Suốt đường đi, Đinh Ngọc Phụng tâm tình rất tệ. Nàng vừa là đau khổ vì chứng kiến cái chết của Kiều Vũ Phi, vừa đau lòng vì sự ra đi đột ngột của phụ vương và hoàng đệ thái tử, trên đường đi còn nghe cả tin ba vị hoàng huynh gặp chuyện không may. Bây giờ thiên hạ của Đinh gia nàng đều rơi vào tay Trần hoàng hậu và Lưu Hoành tàn ác ấy. Nàng tuyệt vọng, ngay cả sự sống cũng không muốn nữa nên khi Lam Hân Di nói sẽ mang nàng đi tìm Mộc Liên Hoa sư tỉ nàng ấy để giúp nàng chữa lại dung mạo, nàng hoàn toàn không một ý niệm muốn đi. Ấy nhưng Lam Hân Di là ai? Nàng ấy một thân độc y thánh thủ, tuy rằng công lực nàng ấy không thuộc vào hàng võ lâm cao thủ nhưng muốn mang đi một nữ nhân nhỏ yếu như Đinh Ngọc Phụng thì cứ vung tay là nhấc theo thôi. Mới đầu, Đinh Ngọc Phụng kháng cự, giãy giụa cầu chết chứ không đi. Lam Hân Di hết nói lại khuyên, khuyên không được lại dọa nhưng cũng không thuyết phục được nữ nhân này. Thế là nàng dứt khoát một nhát châm khiến cho Đinh Ngọc Phụng hôn mê suốt mấy ngày liền.

Bây giờ đã đến được chân núi Hổ. Hết thảy đoạn đường đều không chút gian khó, nhưng khó là sẽ khó ở chỗ này. Đường lên đỉnh núi, sư tỉ nàng đã cố ý sắp đặt cơ quan. Không chỉ là cơ quan mà còn có cả hùm beo mãnh thú, còn thêm cuồng xà, dị trùng nhan nhãn khắp nơi, mục đích chính là ngăn cản người khác lên núi quấy rầy yên tĩnh của nàng ấy.

Nói ra, Lam Hân Di cũng có chút ấm ức không nuốt trôi với vị sư tỉ Mộc Liên Hoa này. Nàng và Mộc Liên Hoa dù sao cũng là tỉ muội đồng môn, vậy mà sư tỉ nói không gặp liền là cả nàng cũng đuổi luôn xuống núi. Mấy năm trước có lần nàng mạo hiểm xông vào, vượt được cơ quan bẫy ải đầy khắp của Mộc Liên Hoa lên đến được đỉnh Thiên Phong, còn chưa kịp nói lời nào thì Mộc Liên Hoa tuyệt tình dùng tuyệt kĩ đệ nhất của nàng ấy, Ảo ảnh thần châm phong bế thần trí của nàng sau đó lại dùng châm điều khiển một con mãnh hổ tha nàng xuống núi.

Kể từ sau lần đó, Lam Hân Di cũng không dám quay lại núi Hổ này lần nào nữa. Nàng biết nếu như Mộc Liên Hoa không muốn gặp nàng thì dù nàng có làm thế nào tỉ ấy cũng sẽ không cho nàng cơ hội. Vì thế từ đó, Lam Hân Di cũng âm thầm luyện Ảo ảnh thần châm và cách khắc chế. Dù thế nào đi nữa nàng cũng phải gặp lại sư tỉ cho nên luyện được khắc chiêu ít ra nàng cũng không đến nỗi như lần trước, một lời chưa nói đã bị tống đi.

Vốn ra, nàng là muốn mang Kiều Vũ Phi lên để gặp sư tỉ, ấy nhưng sau khi nhìn thấy Kiều Vũ Phi hiển xuất long châu còn nuốt đi hai bảo bối luyện độc của nàng, nàng nhất thời kinh sợ, không dám tùy tiện động vào nàng ấy. Bởi vậy, nàng sai nô tì Yến Oanh bám sau theo dõi Kiều Vũ Phi. Chẳng thể tin nổi Kiều Vũ Phi thế nhưng dễ dàng bị Lưu Hoành đánh cho rơi xuống vực. Lúc Yến Oanh về báo tin, Lam Hân Di cũng hoảng sợ, tức tốc chạy đi tìm người nhưng không tìm được. Người có long châu hộ mệnh, hiển nhiên không dễ chết, nhưng khó khăn lắm mới tìm được, lại để người ta thất lạc đi. Nàng lo lắng đến rối lên, không ngừng tự trách mình khinh suất quá, cơ hội tốt như vậy lại để vuột mất tên "tái sinh của sư huynh" này. Nếu như đi tay không đến gặp sư tỉ, nàng lo lại bị sư tỉ đuổi về cho nên mới lặn lội đến hoàng cung bắt ra Đinh Ngọc Phụng mang theo cùng. Tuy rằng khả năng nàng đưa Đinh Ngọc Phụng đến cũng chưa chắc sư tỉ sẽ chịu gặp nàng nhưng dù sao có thêm một người nữa chứng minh Kiều Vũ Phi là tái sinh của Liễu Vân Thanh, ít ra sư tỉ cũng sẽ kiên nhẫn hơn để giao tiếp với nàng?

Đứng từ chân núi nhìn lên đỉnh Thiên Phong trên cao, Lam Hân Di ngao ngán thở dài một hơi sau đó mở trong hồ lô mang theo bên mình thả ra sáu con sâu trùng nhỏ. Sau đó nàng lại rắc thêm chút bột thuốc vào sâu trùng, sâu trùng lập tức phình to lên. Lam Hân Di dùng ngón tay búng hai con bay thẳng vào một thân cây lớn gần đó liền tức khắc từ trên thân cây một bầy khỉ từ trên cây nhảy xuống phóng chạy tán loạn khắp nơi vô tình giẫm đạp vào các cơ quan đặt sẵn trên đất, thế là tên nhọn, chông bén từ các nơi phóng ra, đám khỉ phần thì bị thương, lớp thì chết nằm la liệt trên mặt đất. Lam Hân Di lúc này mới gật gù trong lòng, nắm theo Đinh Ngọc Phụng bắt đầu tiến lên núi.

Đường lên núi qua bao nhiêu năm vẫn không nhiều thay đổi. Trên đường đi, ngang qua những luống dược liệu quí mà ngày xưa sư phụ nàng Dư thần y đã công phu gieo trồng nay vẫn được sư tỉ tận tình chăm sóc đến xanh um tươi tốt. Sư tỉ rất giống sư phụ ở chỗ đối với dược liệu, cây thuốc đều có tình cảm vô cùng trân quí. Nhớ đến trước đây, cũng chính nơi ruộng thuốc này, nàng khi ấy là một tiểu cô nương thường hay theo chân sư tỉ và sư phụ len lõi trong từng gốc thuốc. Sư tỉ rất cưng chiều nàng, tận tình chỉ dạy cho nàng từng vị thuốc, từng cách phân biệt hình dạng và đặc tính dược lí của từng loại. Rồi những khi thu hoạch thuốc, hai tỉ muội người cao người thấp, người trước người sau cùng nhau mang theo gùi, cuốc, từng chút cẩn thận đem thuốc về sơ chế. Ở trong phòng chế dược, mùi thơm thảo dược tỏa lên ngát hương, đôi tỉ muội đối lưng cùng nhau tay làm miệng nói rôm rã cả ngày cũng không biết chán, không biết mệt. Cuộc sống như thế tốt đẹp biết bao!

Vậy mà loáng một cái, sư tỉ theo ý sư phụ xuống núi trở về liền là mọi chuyện thay đổi hết. Sư phụ mất, vì giận sư tỉ và sư huynh mà mất. Sư huynh trở về, lại là bởi vì bị người ta phế cả hai tay, không thể thi triển diệu thủ cho nên chịu lãng tử hồi đầu. Nhè đâu sư huynh hồi đầu không được mấy lâu lại đi tự tận, dâng trái tim mình để sư tỉ đổi lấy, cứu mạng cho nam nhân thần bí nọ. Cho đến tận lúc này Lam Hân Di vẫn không hiểu vì cái gì sư huynh lại phải tự mình hi sinh? Nếu như sư tỉ có thể dùng tim của sư huynh hoán cho nam nhân đã chết ngày nọ thì hiển nhiên sư tỉ có thể chữa lành, thậm chí đổi lại đôi tay của kẻ khác cho sư huynh vẫn thừa sức. Vậy vì cái gì mà sư huynh nghĩ không thông?

Vừa đi, Lam Hân Di vừa không ngừng ưu tư đắm chìm trong hồi ức và những suy nghĩ bâng khuâng. Sư huynh là một kẻ chẳng ra gì, còn sư tỉ lại vì sư huynh mà hủy cả tiền đồ, chôn vùi thiên chức dược sư thánh thủ của mình. Sư tỉ khước từ thế sự, đóng cửa phong quan, chọn một mình trên núi suốt bao nhiêu năm nay rốt cuộc thì thế nào? Cả một ngọn núi lớn thế này, cả mấy sào ruộng thuốc bao la như thế, tỉ ấy một mình chăm sóc không cực khổ hay sao? "Vì một người không xứng đáng, sư tỉ tự hủy tiền đồ, làm khổ bản thân đến như vậy, thật là... xuẫn ngốc mà!" Lam Hân Di uất ức thầm nghĩ, vừa không ngừng oán niệm với tên sư huynh đã chết kia. Một kẻ đáng ghét, đã chết còn hại người. Tái sinh chưa được trò trống gì lại một lần nữa báo hại nàng đủ loại phiền phức. Chưa biết sắp tới đây hắn lại gây thêm sóng gió gì?

Đinh Ngọc Phụng vốn là bị ép đi theo, nhưng đi đến tận nơi này nàng cũng không còn ý định chống cự nữa. Nhác trông qua thấy Lam Hân Di cứ thần thần bí bí, lúc cười lúc thì cứ chau mày bâng khuâng. Nàng muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lại thôi. Trong lòng nàng thầm nghĩ: "Vị cô nương này tính tình kì lạ nhưng thật có lòng tốt. Tuy nhiên, tính mệnh này Ngọc Phụng vốn đã không còn lưu luyến, còn mong làm chi chữa lại dung nhan. Huống hồ...".

Nàng nghĩ đến đây, thốt nhiên lại nhớ đến Á Tử. Bởi vì nói đến chữa nhan, chính Á Tử là người gợi cho nàng hi vọng. Tất cả những gì Á Tử nói nàng đều tin và mong đợi. Lúc ấy nàng còn nghĩ có lẽ bởi vì nàng quá sợ hãi và ham muốn cầu sinh nhưng bây giờ mới hiểu ra nàng tin bởi vì đó là Á Tử nói. Chỉ cần là Á Tử nói, nàng nhất định sẽ tuyệt đối nghe theo. Đến lúc này, nàng mới nhận ra, mới thấu hiểu chính mình từ lúc có sự xuất hiện của Á Tử liền là đã xâm nhập vào tâm tư nàng, vào sinh mệnh của nàng. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến ấy nhưng sự thật nàng đối với Á Tử chính là động chân tâm.

Nàng nhớ lại khoảnh khắc lần đầu nhìn thấy Á Tử từ trên cầu nhảy xuống thuyền nàng vì báo tin, bị đánh, bị đá, còn bị đẩy rơi xuống dòng nước vẫn không ngừng bám theo thuyền nàng. Á Tử một thân thư sinh lại không ngại hiểm nguy xông vào loạn chiến cứu nàng. Trên đường tha phương dùng chính máu mình thay nước, chiếu cố cho Ngọc Phụng nàng đến lúc hồi sinh. Nàng nhớ lại lúc nàng vừa hồi tỉnh, bắt gặp ánh mắt vui mừng nhẹ nhõm của người kia. Đấy là lần đầu tiên nàng và người kia mặt đối mặt, thế nhưng ánh mắt ấy dường như đã quen thuộc tự thuở nào. Hơn thế nữa, nàng không ngờ ở vào thời khắc ấy, ánh mắt kia đã đi sâu vào tim nàng, vào rất sâu.

Lúc này nghĩ lại, nước mắt Đinh Ngọc Phụng lại tuôn. "Á Tử đại ca, rốt cuộc huynh lại nuốt lời rồi! Huynh bỏ lại một mình Ngọc Phụng. Thiên hạ bao la này thế nhưng ngoài huynh ra còn có người nào trên đời đối với ta còn lưu luyến quan tâm? Không có huynh, cuộc sống vô nghĩa này ta há lại thiết ham tiếc? Á Tử đại ca, Ngọc Phụng nhớ người. Trên đường hoàng tuyền, xin được tái ngộ cùng huynh!".

Đinh Ngọc Phụng tự niệm xong, nhân lúc đi sau Lam Hân Di qua cầu dây nàng đột nhiên nhảy xuống. Lam Hân Di muốn phát điên. Nữ nhân ngu xuẫn này thật làm nàng tức chết! Bỏ công bỏ sức đủ mọi khổ tâm mới đưa được nàng đến đây vậy mà nàng muốn chết liền chết vậy sao?

Trong lúc nhìn thân thể Đinh Ngọc Phụng chơi vơi bay bổng giữa vực sâu thăm thẳm, Lam Hân Di vừa lo vừa giận, không biết làm sao nên tự nhiên thét to lên gọi:

- Sư... tỉ!

Giữa chốn rừng thiêng núi thẳm, một tiếng thét của nàng rất vang, tận đến thâm sơn cũng còn nghe được âm vọng. Ngay tức thì lúc ấy, nàng nghe được một tiếng chim đại bàng rú lên. Liền sau đó một con bạch điểu to với vòng sải cánh rộng hơn cả hai người dang tay từ trong một hang động bên vách núi bay vọt ra lượn xuống một cách điêu luyện và thuần thục đón được Đinh Ngọc Phụng trên lưng sau đó bay thẳng vào bên trong một hang động khác. Lam Hân Di ở bên cầu nhìn qua thấy Đinh Ngọc Phụng đã được cứu, còn chưa kịp thở phào thì tới lượt bản thân gặp nạn. Cây cầu dây đương tốt lành như thế, nhưng khi nàng bước đến khoảng giữa cầu thì đột nhiên dứt dây, nàng cả thân rơi tỏm xuống giữa vực thẳm. Lam Hân Di hoảng hốt thét to một tiếng. Ở giữa đại vực mênh mông này, khinh công của nàng dù có cao hơn nữa cũng vô dụng khả thi, đành cắn răng chịu trận.

"Sư tỉ ơi sư tỉ! Người ta là mong nhớ tỉ, một lòng muốn tái ngộ mà thôi. Cớ nào tỉ để Lam Hân Di ta thịt nát xương tan làm âm hồn thê thảm ở huyệt tử vực này! Ta ghét tỉ! Ghét tỉ! Mãi mãi không tha thứ cho tỉ!"

Lam Hân Di càng rơi càng nhanh. Ngay khi oán niệm của nàng với sư tỉ còn chưa kịp xả hết thì phát hiện mình rơi xuống ở một vòng tay. Lam Hân Di không dám tin mình thế nhưng thoát chết trong gang tấc. Nàng chưa kịp hoàn hồn đã phóng mắt nhìn lướt quanh một lượt. Đến khi nhìn đến khuôn mặt người đã đón được nàng ôm lên kia thì người ta đã thành thục khinh công đáp xuống mặt đất. Đôi mắt Lam Hân Di mở to hết cỡ dán mặt vào khuôn mặt xinh đẹp nhưng băng lãnh đến đáng sợ. Gần cả mười năm không gặp với bao nhiêu mong nhớ và tưởng niệm, không ngờ gặp lại nàng không phải kinh hỉ gọi tên, cũng không phải ôm vai bá cổ hồn nhiên thân thiết như đã từng suy nghĩ mà là thất kinh chấn hồn đến không thể thốt ra lời. Nàng không làm sao tin nổi vào mắt mình, Mộc Liên Hoa sư tỉ của nàng đường đường là một đại mỹ nhân tuyệt thế vô song, ấy nhưng nữ nhân trước mặt nàng, nữ nhân này... làm sao có thể là sư tỉ đây?

Lam Hân Di hoảng sợ đứng chết trân nhìn đăm đắm nữ nhân vừa vớt được nàng cứu lên giữa đại ngàn thăm thẳm. Là sự thật sao? Nàng ấy thật sự là sư tỉ của nàng hay sao?

- Sư...sư tỉ?

Mộc Liên Hoa lại hết sức bình nhiên, dường như đã biết trước nên không lạ gì trước thái độ hốt hoảng của tiểu sư muội lâu ngày không gặp. Nàng nhếch môi, nhoẽn miệng cười một cách hời hợt. Vẫn là giọng nói ngọt trong như suối mát thế nhưng Lam Hân Di nghe xong, tim lại quặn thắt thít đau:

- Hừm! Kẻ có thể đến đây phá hỏng cơ quan quấy nhiễu thanh tĩnh của ta rốt cuộc cũng chỉ có một mình muội.

Nói xong, nàng lại thản nhiên bỏ đi trước. Lam Hân Di lập tức đuổi theo sau. Nhìn bóng lưng Mộc Liên Hoa gầy yếu mong manh, gót chân nhẹ như sen, bước đi không chạm đất. Mái tóc dài đen bóng óng ả của nàng ngày nào lúc này trở nên bạc phết trắng tinh như một áng mây lạnh lẽo. Lam Hân Di cố hết sức bình tĩnh để không phải bật khóc lên. Sư tỉ Mộc Liên Hoa của nàng tuổi còn chưa đến bốn mươi, như thế nào lại trở nên bạch phát băng thân như một lão bà già nua héo úa?

Nhìn Mộc Liên Hoa như thế, tâm Lam Hân Di quặn nhói đau. Không kiềm được cảm xúc, nàng bất chợt nhoài lên ôm xiết lấy Mộc Liên Hoa òa khóc:

- Sư tỉ! Tóc của tỉ...tỉ...

Mộc Liên Hoa điềm nhiên hé môi, quay lại xoa nhẹ lên đầu Lam Hân Di như thể lúc nàng hãy còn là tiểu cô nương của ngày trước, ôn nhu nói:

- Ngốc! Khóc cái gì chứ? Tỉ chỉ là luyện công dục tốc, tẩu hỏa nhất thời mà thôi. Đi, cũng lâu rồi muội không ở đây, mau vào trong thắp cho sư phụ một nén hương rồi nói!

Lam Hân Di chu môi muốn chửi. "Muội lâu rồi không ở đây sao? Sư tỉ, tỉ mới thật quá đáng! Còn không phải tại tỉ đuổi người ta xuống núi, còn không cho người ta trở về?"

Lam Hân Di uất ức không dám phát ra, chỉ lầm rầm trong miệng, lủi thủi đi theo sau sư tỉ. Lần này gặp lại, nàng cảm thấy sư tỉ thật sự rất kì quái. Mười mấy năm nay tỉ ấy một mình trong núi này đã sống như thế nào vậy? Sư tỉ nói là luyện công bị tẩu hỏa sao? Lam Hân Di nghiến răng một tiếng. Với trí tuệ và bản lĩnh của sư tỉ lại để bản thân bị tẩu hỏa, chắc chắn là tâm niệm bất tịnh, nghĩ ngợi linh tinh nên mới như thế!

Trong cả ba người các nàng, sư phụ thế nhưng thiên vị cho sư tỉ nhất. Đại sư huynh Dị Y nhạy bén thông minh, có tư duy sâu sắc nhưng huynh ấy được học chữa thương và một số y thuật thường thức. Bản lĩnh hoán thi đổi thịt vốn là tự thể bản năng huynh ấy tự mài mò tự thành tựu. Huynh ấy tuyệt nhiên không biết võ công cũng như không có khả năng nào khác ngoài y học. Còn nàng, tuy rằng là do sư phụ nuôi lớn, rất được sư phụ thương yêu thế nhưng ông cũng chỉ truyền dạy cho nàng y thuật, dược học và thủ pháp khinh công. Thế mà với nhị sư tỉ, sư phụ dạy hết tất cả tuyệt học trên đời của ông. Tuy rằng sư tỉ chỉ vang danh là thánh y nương tử, diệu thủ thần y nhưng không mấy ai biết nàng còn tinh thông cả thiên văn địa lí, toán số huyền môn, thậm chí cả võ công, không một ai trong thiên hạ biết được võ công của sư tỉ mới chân chính là cao thủ đệ nhất. Ngay cả nội công và chiêu số chưởng pháp của nàng học được đều là do sư tỉ lén sư phụ truyền dạy lại cho nàng. Sư tỉ tài tình đến như thế, rốt cuộc lại vì một nam nhân mà chôn vùi cả nhân sinh đến nước ra nông nỗi này đây!

Lam Hân Di cắm nén hương lên trước linh vị của sư phụ xong, mới quay sang Mộc Liên Hoa. Nàng còn chưa kịp mở miệng thì Mộc Liên Hoa đã chớp trước nói:

- Muội đến rất đúng lúc. Tỉ đang có một đại sự muốn làm. Vừa hay có muội, muội giúp ta một tay có được không?

Ở trong một hang động khác, bạch điểu thả Đinh Ngọc Phụng vào hang liền cũng bay đi mất. Đinh Ngọc Phụng một mình nhìn quanh không gian trong hang, trong lòng vừa bâng khuâng, vừa kinh ngạc. Đây là một hang động nhưng lại có thể đón gió đón nắng quanh năm. Nhờ vào ánh sáng mặt trời, nàng có thể nhìn rõ từng ngóc ngách trong hang. Bên trong có bàn ghế, có giường tủ, hẳn là nơi này có người sinh sống?

Đinh Ngọc Phụng thận trọng bước sâu vào. Với một người đã có lòng muốn chết, đúng ra sẽ không hứng thú tò mò, ấy nhưng không hiểu thế nào tự dưng nàng lại muốn đi sâu vào nhìn thử một lần. Nơi này không có hơi ấm, có lẽ đã rất lâu rồi không có ai ở nhưng bàn ghế, giường tủ nơi đây rất sạch sẽ vô cùng. Nàng tiện tay mở trên đống sách trên bàn, vô tình phát hiện một bài thơ kèm bút tích đề tên của một nữ nhân mà nàng khá là quen thuộc. Thoáng một chút kinh ngạc, Đinh Ngọc Phụng đang định cầm quyển thi tập kia lên xem cho thật kĩ thì bỗng nhiên nghe được xa xa vọng lại có tiếng bước chân. Dù sao thân nàng là một nữ nhi ở một nơi hoang sơ xa lạ, tự tâm vẫn có một chút e dè lo sợ nên nàng trước ẩn thân vào một góc đợi xem người đến là ai?

Người bước vào không ngờ là Lam Hân Di. Khoảnh khắc nhìn thấy Lam Hân Di, tâm Đinh Ngọc Phụng cũng nhẹ nhõm đi không ít. Vị nữ nhân kì lạ này thế nhưng đã có lòng đưa nàng từ kinh thành xa xôi đến tận đây để tầm y, tất nhiên là người tốt. Ấy nhưng lúc nàng đang định bước ra thì thấy Lam Hân Di đi thẳng đến bên chiếc giường đá, đưa tay ấn vào một chốt cơ quan, mở ra một mật thất. Từ trong mật thất, hơi lạnh toát ra hơi lạnh toát ra thấu buốt. Bên trong mật thất có một cổ quan tài đá khá to đặt giữa gian. Lam Hân Di điềm nhiên bước vào, đến bên quan tài đá nhìn vào bên trong, nhếch môi cười lạnh khẽ nói:

- Biết ngay là sư tỉ sẽ đặt thi thể của sư huynh ở đây! Hừm! Để ta xem tiện nam như huynh có gì tốt mà khiến sư tỉ khổ tâm vì huynh đến như vậy?