Chương 41: Là nam

Lặng Thinh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hai ngày sau đều ở trong phòng tập học vũ đạo.

Buổi tối trước khi tắt đèn ngủ, sáu người mở một cuộc nói chuyện trong phòng ký túc xá. Cũng không biết là ai mở đầu, nhóm thực tập sinh nhao nhao hoặc là kể về chuyện hồi bé của mình hoặc là kể chuyện kỳ lạ mà mình nghe nói qua.

Kỳ Hoãn sợ nhất là nghe chuyện ma, không ngừng ngăn cản: “Ngừng lại ngừng lại, các cậu còn nói nữa, đêm nay tôi sẽ không ngủ được. ”

Trình Trì đúng lúc thay cậu ta đổi chủ đề, “Các cậu nghe nói đến hoạt động Tết trồng cây chưa? ”

Lâm Gia nói: “Chưa, là hoạt động gì vậy? ”

“Chúng tôi cũng chỉ nghe tin đồn từ người khác.” Trình Trì bổ sung, “Nghe nói trong ngày Tết trồng tổ tiết mục sẽ tổ chức cho chúng ta đến công viên gần núi ở trêи đảo trồng cây và dã ngoại. ”

“Dã ngoại?” Hạ Đông Thiền lộ ra vẻ mặt thú vị, “Lần cuối tôi đi dã ngoại, chắc là lúc học tiểu học. ”

Kỳ Hoãn phụ họa: “Tôi cũng vậy. ”

Lâm Gia tính toán một chút, “Tết trồng cây chẳng phải sắp tới rồi sao? ”

Những người khác lộ vẻ mặt bừng tỉnh, sau đó cậu một câu tôi một câu, tràn đầy phấn khởi mà thảo luận tới việc chuẩn bị đồ đạc cần dùng để đi dã ngoại.

Lâm Gia hơi buồn cười, “Chuyện này chưa biết là thật hay giả mà. ”

Nét mặt kϊƈɦ động và hưng phấn của Kỳ Hoãn lại không mảy may suy giảm, “Nếu như trong ngày Tết trồng cây tổ tiết mục không đưa chúng ta đi dã ngoại, sau này tôi tự mình đi cũng được. ”

Vậy mà trước Tết trồng cây một ngày, tổ tiết mục quả thật triệu tập toàn bộ thực tập sinh lại, thông báo lộ trình đi trồng cây và dã ngoại ngày mai, sau đó còn thống nhất đồng phục lúc mặc ra ngoài. Sau cùng lại dặn nhóm thực tập sinh hãy chuẩn bị trước thức ăn cho dã ngoại.

Trong hơn tám mươi thực tập sinh, đa số đều là người trưởng thành đôi mươi, tuy ngoài miệng thốt ra nồng đậm cảm giác 'học sinh tiểu học đi chơi xuân', nhưng đuôi lông mày khóe mắt lại không tự chủ được lộ ra vài phần tung tăng vui vẻ.

Hôm đó toàn bộ các nhóm đều kết thúc thời gian luyện tập sớm, mọi người rầm rộ tiến vào siêu thị trong căn cứ, quét sạch sành sanh đồ ăn vặt và đồ uống trêи kệ trong siêu thị.

Các trạm tỷ ngồi xổm canh giữ ngoài cửa sắt thấy nhóm thực tập sinh đi dạo trong siêu thị, âm thanh màn trập chưa từng gián đoạn qua, khung cảnh nhộn nhịp như đang đón năm mới.

Lộ trình Tết trồng cây được tiến hành theo nhóm ở lần công diễn thứ hai, nên nhóm thực tập sinh đều đi theo nhóm của mình.

Lúc tám người trong nhóm < Tùng lâm ánh trăng > chạy ra khỏi phòng học, phát hiện bên trong siêu thị đã bị những người khác chen lấn chật như nêm cối, lập tức thay đổi chiến lược, để đội trưởng Khưu Dặc dẫn dắt ba người xông vào chiến đấu giành vật tư, những người còn lại chờ ở bên ngoài siêu thị.

Bốn người còn lại ở bên ngoài siêu thị chờ bọn họ.

Hai mươi phút sau, Khưu Dặc cầm đầu cùng mấy người khác xách theo năm túi đồ nặng trĩu ra khỏi siêu thị. Tám người chia nhau xách túi trở về.

Ba người Giang Liễm, Minh Nhượng và Khưu Dặc mỗi người xách một túi, hai túi còn lại là hai người cùng nhau xách một cái. Lâm Gia đi sau cùng, đến phiên cậu thì không còn túi nào để xách nữa.

Trong tám người chỉ có hai tay cậu là trống không, Lâm Gia giơ tay lên xoa xoa chóp mũi, nói với ba người Giang Liễm: “Mấy người có ai cần giúp một tay không? ”

Giang Liễm liếc mắt nhìn cậu, cởi áo lông trêи người ra ném vào ngực cậu, “Cậu cầm áo giúp tôi. ”

Lâm Gia ôm áo của hắn, lại nhìn về phía hai người Minh Nhượng và Khưu Dặc, “Hai người thì sao? ”

Hai người kia dễ dàng xách túi đồ lên, nhìn cậu lắc đầu. Minh Nhượng thậm chí còn trêu chọc nói: “Giang Liễm, cậu đưa thêm chút đồ cho cậu ấy cầm là được rồi. ”

Giang Liễm nghe vậy dừng bước, mở túi mua sắm đang xách trêи tay ra rũ mắt nhìn nhìn, giống như người lớn dỗ đứa bé vài tuổi mà lấy một bịch khoai tây chiên đưa cho cậu, “Cậu tự cầm ăn đi.” Sau đó, thậm chí còn nhướng đầu lông mày lên, hời hợt bổ sung, “Không được bôi tay vào áo của tôi. ”

Lâm Gia nghẹn lời.

Tám người thong thả đi qua con dốc bên ngoài siêu thị, tiến vào một con đường nhỏ hẹp khác, đi tới cửa hông ở cách đó không xa.

Nhóm thực tập sinh tuy đi rất gần nhau, quần áo trêи người cũng không khác là bao, nhưng người hâm mộ ở ngoài cửa sắt vẫn rất cố gắng mà dựa vào màu tóc và sườn mặt để nhận ra ca ca đệ đệ nhà mình, một bên chuẩn xác giơ ống kính dài nhắm ngay khuôn mặt ca ca đệ đệ nhà mình, một bên lại cố gắng đi kêu tên ca ca đệ đệ.

Trạm tỷ của Giang Liễm hét vừa cao vừa xa: “Giang Liễm – quay đầu qua đây! – quay đầu qua đây — ”

Trạm tỷ của Minh Nhượng càng không chịu yếu thế, cũng hét lớn, “Minh Nhượng – cậu đi chậm một chút nào – tôi chỉ là một cô gái nhỏ bé thôi – cậu có thể đi chậm một chút hay không vậy — ”

Trạm tỷ của Khưu Dặc cũng tranh thủ, “Khưu Dặc — con trai bảo bối của mẹ — mẹ đã hai ngày nay không chụp được mặt của con rồi– con nhìn mẹ một cái đi! –”

Trong tiếng kêu hỗn loạn, Lâm Gia dường như cũng nghe thấy tên của mình.

Cậu cho rằng đó chỉ là ảo giác.

Khưu Dặc lại dùng cái tay đang rảnh kia ôm lấy đầu vai cậu, “Quay đầu lại nào. Tổ tiết mục chỉ nói chúng ta không được nói chuyện với fan, chứ có nói không được quay đầu đâu. ”

Lâm Gia sững sờ ngẩng đầu, chỉ thấy cái miệng của Khưu Dặc lúc đóng lúc mở trong tầm mắt, vẫn không phản ứng kịp. Cho đến hai giây sau, thanh âm của đối phương mới như nước lũ ào ạt tiến vào tai cậu.

Thì ra không phải là ảo giác.

Cậu không kiềm được quay đầu, xa xa nhìn thoáng qua người hâm mộ đang ngồi ngoài cửa sắt. Mặc dù thấy không rõ mặt của đối phương, thậm chí không nhìn thấy rõ người đang kêu tên mình trong đám đông là ai, cậu vẫn vô ý nở nụ cười, đứng lại tại chỗ, nhìn về phía cô gái trẻ đang chen lấn trong đám người vẫy tay.

Người hâm mộ gọi tên cậu vui vẻ giơ tay đáp lại, cánh tay mới giơ ra một nữa chợt dừng lại, như phát hiện điều gì hay ho mà hô to: “Lâm Gia — tuy các ca ca cưng chìu em — không cho em xách đồ — thế nhưng em cũng không được ỷ lại — phải giúp các ca ca làm việc nha — ”

Khóe môi Lâm Gia co rút, không biết mình có cái danh 'đệ đệ được cưng chiều' từ khi nào. Dù đã đi xa, nhưng thấp thoáng vẫn nghe được nhóm thực tập sinh trêu chọc cười đùa ngả trái ngả phải.

Bên ngoài cửa hông đằng kia, cô gái trẻ kêu tên Lâm Gia buông cameras trong tay xuống, nháy mắt nhìn về phía các chị em cũng đu thần tượng ở bên cạnh, “Thế nào? Đệ đệ nhà tôi còn đẹp hơn mấy tấm hình tổ tiết mục thả ra nhiều đúng không!? Tin tôi đi, đu theo sẽ không thiệt thòi.”

“Dáng dấp đẹp thật, cũng may lúc công bố vòng loại được ca ca tôi cứu, chứ không lại lãng phí một đệ đệ xinh đẹp như vậy dưới ống kính.” Trạm tỷ của Giang Liễm gật đầu, sau đó đổi đề tài, “Các bà nhìn ca ca nhà tôi xem, một túi đồ nặng như vậy mà anh ấy lại dùng một tay xách, còn xách trong thời gian lâu mà không hề đổi tay.” Trạm tỷ cầm cameras, tiếng nói kϊƈɦ động, “Ca ca của tôi là nam, chuẩn men!”

Trạm tỷ của Minh Nhượng nói: “Ca ca của tôi cũng là nam!”

Trạm tỷ của Khưu Dặc nói: “Con tôi cũng là nam!”

Còn lại trạm tỷ của Lâm Gia đang cúi đầu mở cameras ra, nhìn Lâm Gia trêи ảnh trong tay đang ôm áo lông và khoai tây chiên, lại nhìn những người khác tay xách nách mang mấy cái túi nặng trĩu, lập tức quyết định câm miệng.

Một giây sau đó, bên cạnh lại có một chị em không biết là đang đu idol nào thò người ra, lướt mắt liếc liếc hình chụp trong máy ảnh của trạm tỷ Lâm Gia, do dự mở miệng: “… Lẽ nào không ai tò mò, cái áo lông mà Lâm Gia xem như bảo bối ôm trong ngực là của ai sao? ”

Lời của tác giả: Lâm Gia: Tôi là nam.