Chương 14: Mắt bão

Lặng Thinh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bảy giờ rưỡi tối, toàn bộ thực tập sinh tập hợp ở cầu thang phòng học chính.

Ngồi đợi trong ký túc xá, cũng không thấy Hạ Đông Thiền trở về, Lâm Gia chỉ có thể một mình đến phòng học trước. Trong phòng học khu chỗ ngồi đã kín người hết chỗ, Hạ Đông Thiền đến trước chiếm được chỗ ngồi, ngồi ở hàng sau vẫy tay với cậu.

Một bên khu chỗ ngồi dựa vào tường, bên kia dựa vào lối đi nhỏ. Mỗi hàng có mười chỗ ngồi, tổng cộng có mười hàng. Hạ Đông Thiền ngồi hàng thứ ba cạnh tường, Lâm Gia chỉ có thể đi từ lối đi nhỏ để vòng qua bên kia.

Người ngồi phía bên ngoài nhao nhao co hai chân lại nhường đường. Lâm Gia vịn lưng ghế ở hàng trước chậm rãi di chuyển, hàng trước có hai thực tập sinh ôm nhau đùa giỡn, khuỷu tay đánh trúng Lâm Gia khiến cậu đứng không vững vô ý lùi về sau một bước, đế giày lại giẫm lên chân người phía sau.

Đối phương không nói hai lời rút cái chân bị đạp kia lại, đế giày Lâm Gia mất thăng bằng, hai đầu gối không tự chủ được cong lại, thân thể lảo đảo ngã ra phía sau, cái ʍôиɠ vững vững vàng vàng ngồi lên đùi người đằng sau.

Một đôi tay đưa tới bắt lấy eo cậu giữ lại.

Hai người đùa giỡn ở hàng trước lúc này mới phát hiện mình đã đụng phải người ta, vội buông người bên cạnh ra nghiêng đầu lại xin lỗi cậu: “Xin lỗi nhé, tôi không cố ý. ”

Lâm Gia nói không sao, vịn lưng ghế muốn đứng dậy, lại phát hiện trêи lưng bị ghìm xuống, không thể đứng lên được. Hai cánh tay của người phía sau như cũ không hề nhúc nhích mà ghì chặt eo cậu, Lâm Gia vô cùng kinh ngạc nghiêng đầu, bất ngờ đối diện với ánh mắt chăm chăm của Giang Liễm.

Lâm Gia kinh ngạc, lập tức cảm thấy làn da dưới đùi dần dần nóng lên, cả người càng thêm đứng ngồi không yên. Hai tay Giang Liễm nhấc eo cậu lên, đẩy Lâm Gia từ trêи đùi hắn dậy, chậm rãi vỗ vỗ chỗ quần tây bị nhăn vì Lâm Gia ngồi lên.

Tựa như chuyện một giây trước ngồi trêи đùi đối phương không đứng dậy nổi chỉ là tưởng tượng và ảo giác.

Lâm Gia nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn Giang Liễm.

Đối phương cũng không nhìn lại cậu, sắc mặt như thường mà nghiêng người nói chuyện với Minh Nhượng, chỉ chừa cho cậu một gò má lạnh lùng.

Nuốt xuống bên mép tiếng xin lỗi, Lâm Gia ổn định tâm tình nét mặt xong, cũng làm bộ không xảy ra chuyện gì đi đến vị trí Hạ Đông Thiền đã giành cho cậu.

Bảy giờ bốn mươi, PD Thẩm đúng giờ xuất hiện trong phòng học. Trước tiên đơn giản tổng kết qua tình huống kiểm tra đánh giá Ca khúc chủ đề lúc giữa trưa, sau đó tuyên bố với mọi người những công việc cần chuẩn bị cho lần công diễn đầu tiên.

Hình thức công diễn lần đầu tiên là quyết đấu theo nhóm nhỏ, tổ thầy hướng dẫn quyết định hạng mục thi đấu là tám bài hát, mỗi bài hát đều sẽ có thành viên lớp A và lớp B. Trong đó có bảy bài hát là nhóm sáu người, còn lại một bài là tổ tám người. Trong mười sáu người đó, thầy hướng dẫn sẽ chọn ra tám người, tám người còn lại để toàn thể thực tập sinh bỏ phiếu kín chọn ra.

PD Thẩm trước tiên ở trêи màn hình lớn công bố tám người được thầy hướng dẫn chọn làm C vị, sau đó lấy từ dưới bàn ra một xấp giấy trắng phân phát cho bọn họ, để bọn họ viết lên giấy một cái tên bất kỳ trong tám người kia.

Lúc nhân viên công tác công bố phiếu bầu, Lâm Gia ngẩng đầu liếc mắt nhìn màn hình lớn. Tên Giang Liễm, Minh Nhượng và Hạ Đông Thiền bất ngờ xuất hiện trong tám người, ngay cả tên Lịch Nguyên, cũng xếp cạnh Hạ Đông Thiền.

Sau khi kết thúc bỏ phiếu, PD Thẩm báo ra tám cái tên được chọn làm C vị do thực tập sinh bầu ra. Tên Lâm Gia không có trong đó, cậu không hề ngạc nhiên.

PD Thẩm ở trêи màn hình đưa ra tên tám bài hát, nhóm thực tập sinh nhao nhao kề vai sát cánh châu đầu ghé tai bàn luận, dù không kịp nhìn tên tám bài hát chạy qua, nhưng đã bắt đầu xem xét ca khúc mình sẽ lựa chọn.

Hạ Đông Thiền hỏi Lâm Gia: “Cậu muốn đến nhóm tôi không? ”

Lâm Gia từ ánh mắt của đối phương rơi vào tổ thanh nhạc ở phía dưới, “Cậu cũng không phải không biết, tôi hát không được. ”

Hạ Đông Thiền nghe vậy, lơ đễnh gật đầu, trong giọng nói không có bao nhiêu tiếc nuối: “Cũng đúng, xem ra chúng ta phải khác nhóm rồi. ”

Mục đích của Hạ Đông Thiền rất rõ ràng, cậu ta tới đây không phải để kết bạn, mà là tới tham gia thi đấu mang tính chất loại trừ.

Lâm Gia nhìn ba bài hát ở tổ vũ đạo mấy lần, trong đầu hiện lên lời mà buổi chiều lúc ghi âm trong phòng khách Giang Liễm đã nói với cậu, cũng không quá chắc chắn đối phương có chọn tổ vũ đạo hay không. Dù sao cậu thấy, Giang Liễm là loại hình thiên về toàn năng.

Năm phút đồng hồ sau, mười sáu người sẽ dựa theo tên đã sắp xếp lúc mới vào đảo mà lần lượt lên trước sân khấu lựa chọn ca khúc biểu diễn. Giang Liễm là người thứ nhất đi lên, trước mắt đối phương có tám sự lựa chọn, Lâm Gia ánh mắt yên lặng rơi vào bóng lưng Giang Liễm, môi vô ý thức nhếch lên.

Giang Liễm ngẩng đầu ngón tay lướt qua nói hai ca khúc vừa hát vừa nhảy, chần chừ trong sáu bài hát của tổ vũ đạo tổ và tổ thanh nhạc, bất chợt nghiêng mặt qua, xa xa nhìn về khu nhóm thực tập sinh đang ngồi.

Một giây đối diện với tầm mắt của Giang Liễm, ngón tay cái Lâm Gia bóp chặt bụng ngón trỏ, vô ý thức ɭϊếʍ ɭϊếʍ đôi môi khô khan.

PD Thẩm thấy thế cười hỏi: “Em đang nhìn ai vậy? Là đã cùng người đó bàn trước sẽ ở cùng một nhóm rồi sao? ”

Minh Nhượng nói mỉm nói tiếp: “Nhìn tôi cũng như không, chúng ta lần này nhất định sẽ không thể vào cùng một nhóm, chỉ có thể ở trêи sân khấu đối đầu thôi. ”

Giang Liễm nhếch khóe môi một cái, “Tôi có nói là đang nhìn cậu sao? ”

Mọi người cùng nhau cười vang.

Giang Liễm quay đầu, ngón trỏ thon dài xẹt qua tổ thanh nhạc, rơi vào trêи một bài hát trong tổ vũ đạo là < Mắt bão>, đầu ngón tay gõ nhẹ hai cái nói: “Em chọn bài này. ”

Bả vai Lâm Gia nhẹ nhõm, không tự chủ mà nở nụ cười.

Nhưng mà vào nhóm của Giang Liễm, so với trong tưởng tượng còn khó hơn nhiều. Sau khi tất cả C vị chọn xong ca khúc biểu diễn, còn phải dựa theo thứ tự xếp hạng mà lần lượt chọn tổ viên.

Một vòng tiếp một vòng qua đi, Giang Liễm từ đầu đến cuối không hề gọi tên cậu. Không chỉ có vậy, có lẽ là vì hai lần đánh giá năng lực của cậu rất khó coi, ngoại trừ Hạ Đông Thiền đã nói qua trước, các C vị còn lại cũng không có người muốn chọn cậu.

Qua lại bốn lượt, Lâm Gia cùng một người ở lớp D và lớp F là nhóm cuối cùng còn lại chưa được ai chọn.

Trong lòng cậu từng bước dao động, có thể Giang Liễm cũng không như cậu tưởng tượng mà nguyện ý kéo cậu vào nhóm, buổi chiều tâm huyết dâng trào nói đùa một câu, xoay người lại cũng không để ở trong lòng. Hoặc là đối phương có lẽ thực sự coi trọng khả năng vũ đạo của cậu, nhưng bởi vì không chờ được câu trả lời, nên đương nhiên cho rằng, Lâm Gia đã có sự lựa chọn khác.

Vô luận sự thật là gì, trong lòng Lâm Gia đều không vui nổi.

Xét theo phương diện lý trí, trong nhóm Giang Liễm đã có bốn người có năng lực cao đến từ lớp A và lớp B rồi, mặc dù lượt chọn kế tiếp Giang Liễm chỉ có thể chọn ra ba người có năng lực trung bình vào nhóm, đối phương cũng không nhất thiết sẽ chọn một người khiếm khuyết giọng hát như cậu. Thực tập sinh vừa hát được vừa nhảy được ở lớp C cũng không phải không có.

Còn xét về tình cảm, quan hệ của cậu và Giang Liễm hình như còn chưa thân thiết đến mức, khiến đối phương làm giống như Hạ Đông Thiền, không nhìn thực lực trực tiếp kéo cậu vào nhóm.

Cậu ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt nhìn qua đây của Hạ Đông Thiền.

Trêи thực tế, trước khi rời khỏi chỗ, Hạ Đông Thiền đã từng nói đùa với cậu: “Nếu như đến cuối vẫn không có ai chọn cậu, cậu hãy đến nhóm tôi đi! Xui xẻo vào trúng tổ thanh nhạc hay tổ rap thì tiêu, còn không bằng đến nhóm tôi. ”

Lâm Gia nghe vậy khua khua tay, không để ý chút nào nói: “Tôi cũng không thể đen đến mức đó chứ! ”

Không nghĩ rằng, vẫn là thảm như vậy. Lâm Gia khẽ thở dài một cái, không thể làm gì khác hơn mà cong khóe miệng lên.

Lúc bắt đầu chọn lần thứ năm, Giang Liễm không giống lúc nãy trực tiếp chọn người.

Hắn liếc khu chỗ ngồi thưa thớt một cái, “Trong nhóm chúng tôi hiện tại có hai vocal, một rapper, một dancer, các cậu ai đã từng là lead dancer?”

Triệu Nhất Thanh ngồi trước mặt Lâm Gia vội vàng giơ tay lên, Lâm Gia cũng trực tiếp nhìn về phía Giang Liễm, giơ tay lên. Sau đó liếc qua bốn phía, trong vài người giơ tay, chỉ có cậu và Triệu Nhất Thanh là mặc áo đồng phục màu xanh lá.

Cạnh tranh cũng không quá lớn, Lâm Gia thoáng thả lỏng.

Giang Liễm nhàn nhạt thu tầm mắt lại, xoay người cùng bốn đội viên khác ở phía sau thảo luận. Chỉ chốc lát sau, Lâm Gia nhìn thấy đối phương khẽ gật đầu, giương mắt nhìn chỗ ngồi của mình và Triệu Nhất Thanh.

Trong hình thức thi đấu theo nhóm nhỏ, kết quả là cả nhóm cùng được chứ không phải cá nhân. Mà hiển nhiên, đối với tất cả thực tập sinh mà nói nếu được gia nhập vào nhóm có thực lực cao nhất, trăm lợi mà không có một hại. Nghĩ đến giữa lợi và hại, Triệu Nhất Thanh nhanh chóng đứng dậy, trong giọng nói lộ ra vài phần tha thiết: “Tôi đã học vũ đạo và thanh nhạc rất nhiều năm, trước kia cũng đã từng ở trêи sân khấu tranh tài, đối với sân khấu không hề lạ lẫm. ”

Lâm Gia híp mắt một cái, chờ Triệu Nhất Thanh dứt lời ngồi xuống thì đứng dậy, muốn mở miệng nói vài lời, đã thấy Giang Liễm gật đầu với Triệu Nhất Thanh, lên tiếng ngắt ngang cậu: “Được rồi.”

Trong khi Triệu Nhất Thanh đắc ý ngậm miệng cười, tim Lâm Gia khẽ rơi xuống.

Cậu ngồi trở lại, đè xuống một trận uất ức trong lòng, nhịn không được chửi thầm một câu vì hai giây trước còn ôm tâm trạng may mắn khi nghĩ Giang Liễm sẽ chọn mình.

Sau khi tỉnh táo lại khó tránh khỏi hơi tức giận, lẽ nào dựa vào giao tình lúc trước, mình vẫn không thể ở trước mặt Giang Liễm nói một lời sao?

Lâm Gia không nhìn Giang Liễm nữa.

Lại nghe thấy có người kêu tên mình.

Sắc mặt cậu căng cứng ngẩng đầu, trong vẻ mặt dần dần khó coi của Triệu Nhất Thanh, thấy Giang Liễm mở lòng bàn tay ra nhìn mình, “Đến đây nào. ”

Một trận tức giận và bị đè nén trong lòng Lâm Gia chuyển thành kinh ngạc, một lát sau đứng dậy đi về phía đối phương, đã là sắc mặt bình tĩnh.

Giống như nghênh tiếp các đội viên khác, Giang Liễm giang hai cánh tay với cậu, làm ra một cái ôm.

Lâm Gia cũng đưa cánh tay ra ôm lại đối phương, lại nhận thấy bàn tay Giang Liễm đặt ở sau gáy cậu, nhấn đầu Lâm Gia nhẹ nhàng lên đầu vai hắn một cái.

Xung quanh những người khác đều quăng tới ánh mắt sáng quắc, cơ thể Lâm Gia hơi căng ra, mặc dù không biết Giang Liễm sẽ làm gì dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, nhưng lại không thể không theo sức lực từ lòng bàn tay Giang Liễm mà để cằm của mình ở hõm vai đối phương.

May mà Giang Liễm cũng không định làm cái gì, chỉ là để môi sát vào tai cậu, tiếng nói rất thấp hỏi: “Cậu nhìn Hạ Đông Thiền làm cái gì? Sợ tôi không chọn cậu sao? ”

Một giây kế tiếp, hai người sắc mặt bình thường mà tách ra.

Lâm Gia xoay người đi đập tay bốn đồng đội khác.

Không có ai chú ý rằng, cái ôm này của Lâm Gia và Giang Liễm, so với Giang Liễm ôm bốn người đồng đội khác đã lâu hơi rất nhiều.