Chương 86: C86: Chương 086 - Tra Được Rồi, Chị Đã Tới Đó

Lâm Thị Lang Cố

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khuất Tuyết Tùng đóng vai Đoạn Phi, là một cô gái khả nghi xuất hiện gần hiện trường xảy ra hung án, Lâm Duyệt Vi đóng vai Bạch Thuật, phó đội trưởng đại đội hình cảnh.

Camera điều chỉnh tốt vị trí, diễn viên vào chỗ.

Dương Khiếu: "Chuẩn bị."

Thư ký trường quay đánh bản: "《 đô thị sương mù 》 màn hai cảnh một lần một chuẩn bị!"

Nội thành phát sinh án mạng, sau khi điều tra phát hiện đây là một vụ án mưu sát, tình tiết tương đối nghiêm trọng, cục cảnh sát bèn chuyển giao án cho đại đội cảnh sát hình sự, Bạch Thuật mang theo Đại Kiều đến nhà Đoạn Phi điều tra.

Máy quay chạy dọc theo hành lang sâu thẳm dẫn tới cửa lớn hoa lệ, trang hoàng cảnh quay thế này cũng tốn không ít tiền.

Đại Kiều nhìn quanh hành lang, sờ sờ viên đá quý trên cửa trông rất giống mắt mèo, tấm tắc thở dài: "Đội phó, chị nói xem khi nào chúng ta mới có thể mua được nhà kiểu này a~."

Bạch Thuật nhìn anh với nét mặt vô cảm.

Đại Kiều nở nụ cười ha ha, chẳng sợ dáng vẻ ấy của nàng, thần sắc nghiêm túc, đè lên chuông cửa.

Ngoài cửa truyền ra giọng nói trong trẻo dễ nghe của Đoạn Phi: "Chào hai vị, xin hỏi các vị là......"

Đại Kiều móc thẻ cảnh sát, ở trước camera nghiêm túc nói: "Chào cô, Đoạn tiểu thư, chúng tôi đã gọi điện thoại cho cô, chúng tôi là người của Cục Công An thành phố. Tôi họ Kiều, đây là phó đội trưởng của chúng tôi."

Sau một tiếng tạp âm kéo dài, rồi tắt đi.

Đoạn Phi mở cửa.

"Hai vị cảnh sát mời vào." Đoạn Phi ở nhà nhưng ăn mặc vô cùng nghiêm túc, nhận thấy được ánh mắt hoài nghi của Bạch Thuật, Đoạn Phi cười giải thích, "Hôm nay tôi có một cuộc hợp video."

Bạch Thuật gật gật đầu, cùng Đại Kiều ngồi xuống sô pha, đánh giá cách bài trí trong phòng.

"Hai vị cảnh sát muốn uống gì?" Đoạn Phi không lập tức ngồi xuống, mà cầm hai cái ly.

Đại Kiều: "Nước là được rồi, cảm ơn Đoạn tiểu thư."

"Vị này......" Đoạn Phi nhìn Bạch Thuật.

Bạch Thuật: "Tôi họ Bạch."

Đoạn Phi: "Vậy cảnh sát Bạch thì sao?"

Bạch Thuật: "Tôi cũng giống cậu ta."

Đoạn Phi cười cười.

Bạch Thuật cùng Đại Kiều nhìn nhau một cái.

Đoạn Phi đặt hai cốc nước xuống trước mặt hai người, chính mình ngồi xuống một chiếc ghế sô pha khác, chân trái khoác lên đùi phải, thân thể hơi ngã về phía sau, đối mặt với hai vị cảnh sát mà dáng vẻ rất thoải mái.

Đại Kiều từ túi áo móc ra giấy bút, lót trên đùi.

Dương Khiếu: "Cắt, quay lại lần nữa. Duyệt Vi động tác em bước vào có thể chậm hơn một chút, thêm một chút động tác nhìn về phía sau, ba người thay đổi vị trí một chút."

Dương Khiếu tự mình đi lên điều chỉnh một chút, nói: "Chỗ này, nhớ kỹ chưa?"


Ba người gật gật đầu.

Thư ký trường quay đánh bản, màn hai cảnh một lần hai bắt đầu.

Lần thứ hai qua khá thuận lợi, đạt.

Mọi người tạm thời nghỉ ngơi.

Khuất Tuyết Tùng ngồi ở vị trí cũ không nhúc nhích, bên người vây quanh bởi một vòng người, một người cầm bông dặm phấn bổ trang cho nàng, một người bưng trà đổ nước, một người giúp nàng sửa sang lại tóc cùng cổ áo...... bên cạnh còn thêm hai người tùy thời đợi mệnh.

Lâm Duyệt Vi: "......"

Là nàng kiến thức hạn hẹp, lần đầu tiên nhìn thấy trận thế kiểu này.

Vương Viên Viên ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Công tác cường độ cao giống Khuất lão sư loại này, ngày thường đều rất mệt, cho nên dưới tình huống nghỉ ngơi sẽ tận lực để chính mình thoải mái một chút."

Lâm Duyệt Vi chớp mắt: Này không khỏi cũng quá thoải mái đi, an bài thêm hai anh nam sủng, thì chẳng khác gì nữ hoàng đế cổ đại.

Nàng càng nhỏ giọng hỏi: "Sẽ không bị nói chơi đại bài sao?"

Vương Viên Viên trầm mặc mà nhìn nàng.

Lâm Duyệt Vi khẽ lắc cổ tay nàng một chút, đổi giọng y như kẹo mạch nha: "Em biết em chưa hiểu việc đời, Viên Viên tỷ đại phát từ bi mà nói cho em biết đi."


Vương Viên Viên bị một tiếng "Tỷ" này của nàng chấn đến giật mình một cái, vội xua tay cự tuyệt: "Ngàn vạn đừng kêu như thế."

Lâm Duyệt Vi nói ngọt mà lại kêu một tiếng: "Viên tỷ."

Vương Viên Viên run run tay, vừa cự tuyệt vừa cảm thấy thoải mái, Lâm Duyệt Vi thuận nước đẩy thuyền để cô tiếp nhận xưng hô này, kéo gần khoảng cách giữa hai người không nói, Vương Viên Viên vốn dĩ lớn hơn nàng, kêu một tiếng tỷ cũng là lẽ dĩ nhiên.

Trở lại chính đề chơi đại bài, Vương Viên Viên xùy nói: "Này mà cũng gọi là chơi đại bài? em chưa gặp qua người chơi đại bài chân chính à."

"Chơi đại bài chân chính là gì? Tính tình không tốt sao?"

"Tính tình không tốt là tiêu chuẩn thấp nhất." Vương Viên Viên đếm trên đầu ngón tay cho nàng một con số, "Có người cho cả đoàn quay phim leo cây, em biết mỗi ngày đoàn làm phim đốt hết bao nhiêu tiền không, lượng công việc mỗi ngày đều đã định xong, lùi việc đóng máy chậm một ngày, thì sẽ thiêu rất nhiều tiền. xxx em biết không?"

Vương Viên Viên báo một cái tên, Lâm Duyệt Vi gật đầu, nàng từng nghe qua, là một tiểu thịt tươi đang nổi, năm trước mới vừa cùng bạn gái công bố chuyện tình yêu.

Vương Viên Viên hạ giọng: "Trước đó anh ta từng đóng vai chính cho một bộ phim, buổi sáng 9 giờ rưỡi bắt đầu bấm máy, kết quả 10 giờ anh ta mới đến hoá trang, hẹn buổi chiều hai giờ bắt đầu quay, hai giờ tới hoá trang, cả đoàn phim chỉ chờ mình anh ta, đã vậy còn mang theo bạn gái tới chơi, rải cả túi cẩu lương. Suất diễn không nhiều, mà thù lao đóng phim lại cao nhất, cuối cùng diễn xong phần mình, thì phủi mông chạy lấy người, những người khác đều bị bắt kéo dài thời hạn đóng máy, tự nhiên mất trắng hơn một trăm vạn, đạo diễn tức giận đến chửi đổng, mém tí thì nhập viện."

Lâm Duyệt Vi nghẹn họng nhìn trân trối: "Sao anh ta lại như thế...... Như thế......"

"Như thế không kiêng nể gì đúng không?" Vương Viên Viên nhướng mày nói, "Vừa rồi không phải đã nói rồi sao, đấy mới chính là chơi đại bài a~, bất quá thanh danh của anh ta ở trong giới cũng hoàn toàn bị xấu."

"Sau khi xấu thì sao?"

"Vẫn tiếp tục được mời a."

"......"

Vương Viên Viên liếc nhìn nàng một cái, vui vẻ nói: "Có phải em muốn nghe chị nói từ đó về sau anh ta không còn được mời đóng phim nữa?"

Lâm Duyệt Vi gật đầu.

Vương Viên Viên: "Sao có khả năng này chứ, chỉ cần anh ta có giá trị thương mại, cho dù có chơi đại bài, chỉ cần anh ta mang đến giá trị thương mại cũng đủ bù rồi, vẫn sẽ có người mời anh ta. Những người khác cho dù là trang tôn tử, cũng phải tìm tới một vị gia gia như thế."

Câu nói cuối cùng của Vương Viên Viên làm Lâm Duyệt Vi dễ chịu hơn một chút.

"Nhưng năm nay nghe nói quảng cáo của anh ta ít đi rất nhiều, người trước kia tìm anh ta đóng phim cũng không tìm tới nữa."

"Vì sao?"

"Khét bài." Vương Viên Viên nhún vai nói, "Chính anh ta tự tìm đường chết, tự làm nguội nhiệt độ của mình. Hơn nữa mấy năm nay lưu lượng kinh tế đang đà đi xuống dốc, quảng cáo đại ngôn còn xài được, cứ điện ảnh TV thì không dễ lăn lộn như xưa, bất quá anh ta bị nguội kiểu này, những nhãn hiệu đại ngôn đến kỳ năm sau cũng không nhất định sẽ tìm tới anh ta."

Chuyện này thì Lâm Duyệt Vi biết, lộ ra thần sắc hiểu rõ.

Vương Viên Viên tiếp tục nói: "Còn có một loại tính tình đại khác, là mọi việc đều phải ba bốn người tới mời, còn không chịu để người thường tới mời, bắt đạo diễn tự mình đi mời, ở phim trường vênh mặt hất hàm sai khiến, chưa thấy qua đi?"

"Chưa thấy qua." Lâm duyệt mỉm cười nói. Nàng lần đầu tiên vào đoàn đóng phim, sao lại thấy được.

"Sau này sẽ thấy, thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có." Vương Viên Viên cười cười, bưng một cốc nước lại cho nàng, "Nói lắm lời như thế không khát sao? Khát đói bụng thì nói với chị, không cần câu nệ."

"Không câu nệ, hơn nữa nãy giờ toàn do chị nói."

"Giống Khuất lão sư như vậy, đã thực không tệ, tự thân mà có điều kiện ưu tú như thế không nói, giảng lễ phép còn không ức hiếp kẻ tiểu nhân, trước kia chị từng gặp qua không ít nghệ sĩ, cũng từng bị rất nhiều người sai sử. Ngoại trừ việc Khuất lão sư..." Những lời sau cùng Vương Viên Viên không nói, thì cả hai đều hiểu rõ trong lòng.

Lâm Duyệt Vi cúi đầu nhấp nước.

Vương Viên Viên thấy nàng thỉnh thoảng hay nhìn qua chỗ Khuất Tuyết Tùng, hỏi: "Em nhìn gì vậy?"

Lâm Duyệt Vi lắc đầu nói: "Không có gì."

Nàng ở trong lòng kỳ thật suy nghĩ: so với trong tưởng tượng, Khuất Tuyết Tùng người này tựa hồ cũng không tệ lắm, người ở vị trí cao như cô, tự mướn cho mình nhiều trợ lý như vậy thì đã sao, lại không gây trở ngại đến những người khác.