Chương 73: C73: Chương 073 - Tuyết Tàng

Lâm Thị Lang Cố

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Yan lão sư

Nếu đã cược, dứt khoát một lần tẩy sạc*, Cố Phi Tuyền lấy ra điện thoại, lướt trên màn hình rồi để xuống, dùng ngón tay gõ hai nhịp lên mặt bàn rồi lại khoanh hai tay trước ngực, từ từ thả lỏng dựa người vào ghế, hít một hơi. Rõ ràng vị thế ngồi thấp hơn hai người đang đứng kia nhưng không hề yếu kém chút nào.

*dùng khi chơi Poker - All in: một lần đẩy hết tiền cược ra, được ăn cả ngã về không.

Lâm Duyệt Vi nghiêng nhìn về phía Cố Nghiên Thu, đến bên bàn cầm lấy di động.

Thật không yên tâm.

Trên màn hình là ảnh một chuỗi Phật châu rất dài, vòng đến ba, bốn vòng đang được đặt trên mặt bàn bằng gỗ lê.

Là đồ vật sinh thời của Mẹ, Cố Nghiên Thu không thể nhận sai.

Cố Nghiên Thu hỏi anh ta: "Ở đâu anh có?"

Cố Phi Tuyền: "Bây giờ đã đủ thành ý chưa?"

Cố Nghiên Thu có vẻ suy tư nhìn lại, cảm giác tối nay người này có gì không đúng, lời nói ra dường như có chút giận dỗi trong lòng.

Cố Nghiên Thu gật gật: "Đủ!"

Cố Phi Tuyền vừa định tiếp lời, Cố Nghiên Thu lại nói: "Có điều..."

"Có điều thế nào?"

"Có điều tôi cùng Duyệt Vi đúng là đang vội đi xem phim, hẹn tối mai chúng ta lại nói tiếp." Cố Nghiên Thu không có ý muốn ngồi lại, lần nữa lại nói: "Xin lỗi, không tiếp được."

Sắc mặt Cố Phi Tuyền trầm xuống, nụ cười trên khóe môi biến mất: "Cô chơi tôi à?"

"Đương nhiên không phải, nếu không tối nay tôi đến đây làm gì? Thật sự có việc, anh cũng biết Duyệt Vi rất bận, muốn hẹn hò với nàng một lần cũng không dễ, thật xin lỗi."

Cố Nghiên Thu không muốn tiếp tục bàn bạc, hình tượng của Cố Phi Tuyền cũng không cho phép bản thân ở chỗ công cộng làm chuyện ép buộc người khác.

Phối hợp diễn cùng Cố Nghiên Thu mãi đến khi ra khỏi cửa nhà hàng, Lâm Duyệt Vi mới nói ra nghi vấn trong lòng: "Tại sao chị lại hẹn tối mai?"

Nếu không muốn hợp tác thì tối nay cứ nói rõ ràng, sao lại có thái độ như vậy, không sợ Cố Phi Tuyền sẽ đổi ý sao?

Cố Nghiên Thu từ trong túi xách lấy điên thoại ra, mở ứng dụng mua vé xem phim, giống như chưa có chuyện gì xảy ra: "Em muốn xem phim gì?"

"Cố Nghiên Thu!", Lâm Duyệt Vi lấy tay che màn hình.

Cố Nghiên Thu liếc mắt một chút rồi cười nói: "Là anh ta tìm chị hợp tác, không phải chị chủ động, giữa hai người bọn chị oán hận chất chứa đã lâu, nếu anh ta thật sự có thành ý sẽ không thể không chờ được một ngày."

"Tấm hình trên điện thoại anh ta là thật?"

"Đó là Phật châu của Mẹ chị, nhưng tấm hình từ đâu mà có chị không biết." Đây cũng là điểm băn khoăn của Cố Nghiên Thu, Cố Phi Tuyền đang nghĩ gì, ai biết anh ta hiện tại có mục đích gì, Cố Nghiên Thu nghĩ không ra nên quả thật cần thêm thời gian về nhà suy nghĩ.


"Chị nghĩ xem có thể nào chụp lúc bà còn sống không?"

"Điều này cũng có thể."

Lâm Duyệt Vi suy nghĩ nếu là chụp lúc sinh thời, chuyện này lại thêm phức tạp rồi, nàng đột nhiên nghĩ đến một điểm mấu chốt, chân mày dần nhíu lại, nhìn về phía Cố Nghiên Thu

Cố Nghiên Thu: "huh?"

Lâm Duyệt Vi khó khăn mở lời: "Chị có nghĩ đến khả năng..."

"Khả năng gì?"

"Chính là..." Lâm Duyệt Vi liếc nhìn một cái: "Mẹ chị khi còn sống đã biết đến sự tồn tại của mẹ con Hạ Tùng Quân, hơn nữa còn có liên hệ với nhau."

Cố Nghiên Thu buột miệng phản bác: "không có khả năng!"

Lâm Duyệt Vi vội vàng nói: "Chị đừng kích động!".

Đối với người lớn lên trong gia đình tràn ngập tình thương như Cố Nghiên Thu thì suy đoán này quả là rất khó chấp nhận, Lâm Duyệt Vi có thể hiểu được.

"Chị không có kích động!"


Cố Nghiên Thu cất điện thoại lại trong túi, tay nắm thành nắm, mạnh mẽ khẳng định thêm lần nữa: "Thật sự không có khả năng đó!"

"Em không rõ chuyện nhà chị, chỉ là thuận miệng nói thôi, chị quên đi, đừng để ý."

"Ừm."

Cố Nghiên Thu trả lời rồi kéo nàng đến trước cửa thang máy, hỏi lại lần nữa: "Em muốn xem phim gì?"

"Xem thật à?"

"Dù sao cũng đến đây rồi, xem phim xong rồi thuận tiện ăn bữa tối luôn."

Lâm Duyệt Vi nhìn nhìn, Cố Nghiên Thu nói thêm: "Chị ăn, em nhìn."

Lâm Duyệt Vi: "..." rồi hỏi "hôm nay có phim gì?"

Cố Nghiên Thu lại mở ra ứng dụng mua vé xem phim, lướt xem từng tên phim, Lâm Duyệt Vi ở bên cạnh liên tục lắc đầu mãi đến khi cô nói với nàng có một bộ phim nghệ thuật mới ngưng lại, Cố Nghiên Thu liền trực tiếp đặt vé: "Em còn chưa chọn mà."

"Đúng lúc chị cũng thích xem phim nghệ thuật."

Soát vé xong hai người vào rạp, chỗ ngồi được chọn là vị trí trung tâm lý tưởng. Bộ phim có điểm lợi hại, cả đạo diễn và diễn viên đều rất nổi tiếng, nữ chính là đạo sư cũng là bà chủ lớn đằng sau của công ty quản lý mà Lâm Duyệt Vi đầu quân về; được đưa đi tham dự liên hoan phim quốc tế, Bạch Hoa còn được đề cử giải nữ chính xuất sắc, tăng thêm hào quang cho địa vị vốn đã thượng thừa của cô, thế nên lại càng thu hút khán giả. Nhưng đây lại là một tác phẩm kén người xem, không phải ai cũng cảm thụ được, khán giả ngồi trước hai người sau khi mở màn một lúc đều đã ngủ, Lâm Duyệt Vi nghiêng mặt nhìn thoáng qua Cố Nghiên Thu – gương mặt của Cố Nghiên Thu do ánh sáng từ màn ảnh mà bị tản lên một phần sáng nhàn nhạt, còn mắt vẫn luôn luôn chăm chú nhìn về phía trước, tâm tư thế nhưng không nhất định còn ở bộ phim.

Suốt buổi cả hai đều không trò chuyện, trầm mặc chờ đến khi rạp phim sáng đèn. Hai cô gái hàng ghế trước đứng lên xoa xoa đôi mắt rồi kéo tay nhau đi rồi, Cố Nghiên Thu lúc này dường như mới khôi phục lại tinh thần

"Chúng ta cũng đi thôi?"

"Chờ xem đến phần hiện danh sách diễn viên đi, em muốn nhìn xem có ai nữa không?"

"Được."

"Em cảm thấy đoạn Bạch Hoa đại thần ngồi bất động trước gương là xuất sắc nhất, chỉ dùng biểu cảm trên mặt đã có thể đem chuyện cả một đời người kể hết, chị thấy sao?"

"Uhm, đoạn đó khá hay."

Lâm Duyệt Vi đoán trước được Cố Nghiên Thu không còn tâm tư xem phim, đoạn này căn bản không phải của bộ phim vừa rồi mà là của một bộ điện ảnh khác.

Đoạn cuối cùng cũng chiếu hết, không có gì khác cũng không có behind the scenes, nhân viên của rạp đang đứng ở cửa đợi các nàng đi ra, hai người bấm thang máy xuống tầng hầm bãi đỗ xe rồi Cố Nghiên Thu lái xe về nhà.

Lâm Duyệt Vi là người ngoài cuộc, nhìn sự việc cũng rõ ràng hơn, càng không bị cảm xúc chủ quan của bản thân ảnh hưởng. Dựa vào lời nói của Cố Nghiên Thu, tấm hình trong tay Cố Phi Tuyền khả năng cao là lúc Thẩm Hoài Du còn sống chụp được, Lâm Duyệt Vi gọn gàng dứt khoát suy luận. Cho dù Cố Nghiên Thu hai lần liên tục phản bác "Không có khả năng" nhưng trong lòng làm sao tránh được không có chút dao động.

Tính tình Thẩm Hoài Du chính là đạm bạc đến cực điểm, Cố Nghiên Thu từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thấy bà vì chuyện gì mà đỏ mặt tía tai tức giận, ngay cả khi còn nhỏ có lần chơi bùn đến cả người bê bết, cùng bạn học đánh nhau đến người ta khóc thét, phụ huynh người ta đến cửa mắng vốn, ầm ĩ trong điện thoại, Thẩm Hoài Du đều nhẹ nhàng ôn ôn hòa hòa xin lỗi đối phương, xong rồi dắt tay cô đi lau rửa sạch sẽ, mọi việc dạy dỗ đều là Cố Hòa. Còn nữa..., nhiều chuyện quá, đều đến không kể xiết.

Nếu Thẩm Hoài Du biết Cố Hòa bên ngoài có người khác, lại còn có con trai, bà có phải cũng như vậy – không nói điều gì, cùng người kia hòa thuận chung sống? Cố Nghiên Thu không ngờ bản thân lại có thể tưởng tượng đến loại tình huống này.

Cố Nghiên Thu thất thần lái xe, Lâm Duyệt Vi ngồi kế bên lẳng lặng quan sát sắc mặt của cô, thêm ánh đèn lúc sáng lúc tối ngoài kia, gương mặt cô lại càng thêm ảm đạm.

Nhánh cây phía trên nóc xe vì gió thổi mà xào xạc lên tiếng, Lâm Duyệt Vi lấy túi xách của hai người ở băng ghế sau rồi cùng đi vào nhà, Cố Nghiên Thu thay xong giày rồi nói với nàng: "Em ngủ trước đi, chị muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút việc."

Biết rõ đáp án nên Lâm Duyệt Vi không hỏi liệu cô có thể nói với mình hay không: "Em lên lầu trước."

"Ngủ ngon!"

Rạng sáng một giờ, Lâm Duyệt Vi đem một ly sữa qua phòng sách, tay Cố Nghiên Thu còn phủ trên mặt bàn đang trải đầy mấy tờ A4 tràn ngập chữ viết, "Cảm ơn em.", cô nhẹ giọng nói.

Lâm Duyệt Vi nằm trằn trọc trên giường, từ sau khi ngủ chung với Cố Nghiên Thu, vì không muốn đánh thức cô, nàng thật lâu rồi trong lúc ngủ không có trở mình, Lâm Duyệt Vi mở rộng chân tay thành hình chữ đại, đột nhiên mở bừng mắt, nhìn chằm chằm trần nhà. Nhìn đến khi hốc mắt đau nhức, nước mắt chảy xuống mới khép mắt lại, khó khăn tiễn mình vào mộng đẹp.