Đăng vào: 12 tháng trước
Thành Hạ Quan, lúc tờ mờ sáng.
Đêm tối vừa trôi qua, bình minh vừa mới đến, bầu trời hiện lên màu trắng bạc, loáng thoáng có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng ẩn nấp bên ngoài sương sớm, hôm nay chắc hẳn là một ngày đẹp trời.
Mặt trời còn chưa lên cao, gió sớm lạnh người. Vào lúc lạnh lẽo nhất này, bên ngoài thành Hạ Quan có một con ngựa phi nhanh đến.
Trong ánh nắng ban mai lờ mờ không rõ, thấp thoáng có thể thấy người tới cưỡi tuấn mã màu đen, dường như là một thiếu niên áo trắng tuấn tú tiêu sái.
Gió sớm ập đến, người áo trắng tay áo lay động, bờm ngựa tung bay, chạy thẳng về hướng thành Hạ Quan.
Đúng vào lúc này, gà gáy báo giờ, trời vừa tảng sáng, lính canh trên thành mở cổng, trong thành có một người cưỡi ngựa chạy băng băng ra.
Đó là một con tuấn mã màu trắng, phía trên là một người mặc trường bào màu đen, mày kiếm mắt sáng, chính là tri phủ đại nhân Ninh Tri Thu của thành Hạ Quan.
Thư sinh áo trắng đang thúc ngựa vào thành, xem ra là lên đường cả đêm, do đó phong trần mệt mỏi. Trong gió sớm và ánh nắng ban mai, hai con ngựa chạy sát qua nhau.
Chỉ nghe hai tiếng ngựa kêu xé gió, hai người lập tức siết cương dừng ngựa, đồng thời quay người lại, ngựa còn đang giẫm đạp vào không khí.
Chợt nghe Ninh Tri Thu áo đen hỏi:
– Các hạ là ai? Sáng sớm vào thành, chắc hẳn là lên đường đêm khuya, có chuyện gì vậy?
Bạch Y Phương Chấn Mi cười hỏi lại:
– Các hạ là ai? Vì sao lại tra hỏi?
Con ngựa của Ninh Tri Thu kêu lớn, người cũng cười lớn, nói:
– Chỉ là giám sát của thành Hạ Quan, Ninh Tri Thu chính là tại hạ.
Phương Chấn Mi nói:
– Hóa ra là Ninh Tri Thu Ninh đại nhân… Bọn người Long đại hiệp đang ở đâu, có thể cho biết hay không?
Ninh Tri Thu động dung nói:
– Xem dáng vẻ và cách nói chuyện của các hạ, chẳng lẽ là…
Phương Chấn Mi nói:
– Tại hạ họ Phương, tên Chấn Mi.
Ninh Tri Thu giật mình nói:
– Quả là Phương đại hiệp…
Thực Phương Chấn Mi nói:
– Danh xưng đại hiệp, tại hạ thật không dám nhận.
Ninh Tri Thu vội nói:
– Phương công tử không nên như vậy, tiểu đệ tổn thọ mất. Cái chức quan này của tiểu đệ không lớn không nhỏ, nếu không phải quốc nạn trước mặt, đã sớm từ quan về nhà, kết giao với hào kiệt giang hồ rồi. Tuyệt đối không nên hành lễ, nếu không tiểu đệ hổ thẹn vô cùng.
Phương Chấn Mi nói:
– Hiệp danh của Ninh đại nhân, tại hạ đã sớm nghe đến. Chỉ là triều chính thị phi, vẫn cần anh tài như đại nhân chủ trì đại cục mới được.
Ninh Tri Thu nói:
– Đừng gọi đại nhân gì cả, thật khiến tiểu đệ xấu hổ!
Phương Chấn Mi cười nói:
– Cung kính không bằng tuân mệnh. Ninh huynh sáng sớm đã rời khỏi thành, có chuyện gì quan trọng vậy?
Ninh Tri Thu nói:
– Tiểu đệ chạy ra Hạ Quan đến Thải Thạch, muốn báo cho Ngu tướng quân hủy bỏ ước hẹn tại miếu sơn thần núi Ngũ Long.
Phương Chấn Mi hỏi:
– Ngu tướng quân ước hẹn với ai?
Ninh Tri Thu nói:
– Ước hẹn với Long đại ca, thương nghị quân cơ, cùng võ lâm hào kiệt Lưỡng Hoài mưu đồ kháng Kim. Hôm nay đám người Long đại ca và giặc Kim ước chiến vào buổi trưa, cho nên không thể phân thân. Tiểu đệ đi thông báo cho Ngu tướng quân, đảm bảo an toàn, sau đó sẽ trở về chiến đấu. Phương công tử, huynh mau đi đến phủ đệ của Bao nhị ca, đám người Ngã Thị Thùy đại hiệp và Thẩm Thái Công tiền bối đều đang chờ huynh, hơn nữa đã nóng ruột lắm rồi.
Phương Chấn Mi ngồi trên ngựa chắp tay nói:
– Được, bây giờ tại hạ sẽ đi!
Ninh Tri Thu cũng chắp tay nói:
– Đợi dẹp yên đại địch, chúng ta lại trò chuyện lâu hơn!
Hai người lập tức vái chào, mỗi người đi một ngả. Trong sắc sớm lờ mờ của thành Hạ Quan, hai người chạy nhanh không hề quay đầu, để lại tường thành Hạ Quan cổ xưa đang chờ bình minh đến.
Long Tại Điền đứng trước phòng khách, chắp hai tay sau lưng, nhìn ánh nắng ban mai ở phương đông dần dần sáng tỏ, gió sớm lạnh lẽo thổi đến khiến mày râu khẽ động.
Lần đầu tiên Long Tại Điền cảm giác được mình đã già rồi.
Già rồi, hai chữ này giống như mầm bệnh xâm nhập tâm trí con người. Hơn mười năm nay, đây là lần đầu tiên y cảm giác được uy lực vô biên ẩn chứa trong hai chữ này.
Tất cả đấu tranh, dường như đều không thoát khỏi hai chữ này.
Y nhớ lại hai mươi năm trước, từng ở trên dốc dứng chọc trời giao đấu với “Thiên Lôi Thủ” Lôi Thắng Thiên, liên tục trúng phải ba quyền, cũng trả lại đối phương một kiếm. Khi đó ngay cả Bao Tiên Định cũng cho rằng y chắc chắn phải chết, không ngờ ngày thứ hai y lại một kiếm xông Lưỡng Nghi, dùng “Thiên Long kiếm pháp” của mình phá vỡ trấn sơn chi bảo của Võ Đang là “Lưỡng Nghi kiếm pháp”.
Y còn nhớ được bảy năm trước, “Thần Quyền” Vu Diễm Hoa của núi Điểm Thương đánh một chưởng trúng ngực, nhưng y lại không ngã, dùng một kiếm chặt đứt cánh tay phải của Vu Diễm Hoa. Sau đó y chỉ nằm trên giường ba ngày, ngày thứ tư đã có thể một mình chiến đấu với Liêu Đông Thập Tam Thái Bảo, đuổi bọn chúng ra khỏi Hoài Bắc. Quyền của Vu Diễm Hoa có thể phá đá vỡ sắt, nhưng một quyền đánh vào người y lại chỉ xem như một cơn bệnh nhỏ, khi đó thật sự là chấn động võ lâm.
Cho dù là hai năm trước, “Trường Thanh Kiếm” Bất Đồng đạo nhân của núi Thiếu Hoa và “Trường Lạc Kiếm” Hóa Hôi hòa thượng của núi Thiếu Thất lần lượt chiến đấu với y, bản thân y chịu mười một kiếm, vẫn có thể dùng “Thiên Long kiếm pháp” thắng liên tiếp hai trận, tinh lực và thể lực không khác gì lúc còn tráng niên.
Thế nhưng trưa hôm qua, một chưởng nhẹ nhàng của Kim Trầm Ưng đã khiến y không thể vận nổi một hơi chân khí, hơn nữa ngay cả hít hơi cũng đau vào tim phổi, đây là đạo lý gì?
Chẳng lẽ thật sự là già rồi? Ài, quốc gia nhiều khó khăn, sao có thể già đi vào lúc này?
Trong lòng Long Tại Điền không kìm được suy nghĩ, ngày đó “Cửu Đại Quan Đao” Long Phóng Khiếu và “Huyết Hà thần kiếm” Tư Đồ Thập Nhị kiêu ngạo võ lâm, lúc bọn họ bảy mươi tuổi vẫn có khí lực ý chí như vậy, thống soái võ lâm, thanh thế vang lừng.
Còn mình lại chưa quá sáu mươi.
Y suy nghĩ, sắc trời dần trắng, hơi lạnh dần tan, lồng ngực lại càng đau nhói.
Chợt nghe một giọng nói từ phía sau cất lên:
– Đại ca, hôm qua huynh bị thương, hôm nay lại phải chiến đấu, sao không nghỉ ngơi một chút?
Long Tại Điền quay đầu nhìn lại, biết là Bao Tiên Định, liền che giấu nói:
– Ta an bài chuyện chị dâu và cháu của đệ, sau đó phiền muộn không ngủ được, cho nên đi ra nhìn một chút.
Bao Tiên Định hỏi:
– Đại ca phiền lòng, có phải liên quan đến thương thế?
Long Tại Điền giật mình, xoay người lại, nhìn thấy ánh mắt thấu hiểu của Bao Tiên Định, một lúc sau mới khàn giọng nói:
– Nhị đệ, đệ theo ta mấy năm rồi?
Bao Tiên Định nói:
– Mười chín năm, thêm ba ngày nữa là hai mươi năm. Hai mươi năm trước, huynh ở gò Bích Hổ cứu đệ dưới kiếm của Thiên Nhai Tam Tuyệt Thủ, nhị đệ vẫn luôn theo bên cạnh huynh, chưa từng rời đi.
Long Tại Điền cười khổ nói:
– Còn nhớ không, năm đó chúng ta cùng nhau phá Thập Nhị Đại Vương của núi Lão Hổ. Còn nhớ không, chúng ta song kiếm liên thủ chống lại Võ Đang Nhị Thánh.
Bao Tiên Định nói:
– Chiến đấu với Võ Đang Nhị Thánh, chúng ta tuy bại mà vinh. Tín tam đệ lại lừa gạt Nhị Thánh đi, cứu chúng ta về. Những chuyện này đệ đều nhớ được, đó là chuyện chín năm trước.
Long Tại Điền cảm thán:
– Hi vọng chúng ta có thể sống qua ngày mai, còn sống thêm hai mươi năm nữa.
Bao Tiên Định trầm ngâm nói:
– Đại ca, đệ nói một chuyện, xin đại ca đừng trách!
Long Tại Điền nói:
– Đệ cứ nói!
Bao Tiên Định nói:
– Đại ca huynh sắc mặt ưu sầu, không gạt được tiểu đệ. Đại ca có cảm thấy trận chiến hôm nay, phần thắng quá nhỏ hay không?
Long Tại Điền thở dài nói:
– Nếu Phương Chấn Mi không đến, gần như chỉ có một phần thắng. Thương thế của ta đang dần chuyển biến xấu, như vậy xem ra tất cả đều là cái bẫy của Kim thái tử, khiến hôm nay chúng ta không thể không chiến, mà hắn lại một lưới bắt hết.
Bao Tiên Định trầm tư hỏi:
– Nếu Phương Chấn Mi đến thì sao?
Long Tại Điền đáp:
– Chắc là có ba bốn phần thắng.
Bao Tiên Định nói:
– Vậy là nói, bất kể Phương Chấn Mi có tới hay không, chúng ta đều là bại nhiều thắng ít.
Long Tại Điền nói:
– Đúng vậy.
Bao Tiên Định nói:
– Chúng ta lại không thể không chiến, đúng không?
Long Tại Điền nói:
– Đại trượng phu nên có việc nên làm, có việc không nên làm. Những chuyện này, cho dù biết rõ không thể thì vẫn phải làm. Chúng ta thà rằng chiến bại chết đi, cũng không thể để giặc Kim chê cười.
Bao Tiên Định hét lớn một tiếng, nhìn về phương xa, nói:
– Được, chúng ta biết không thể làm nhưng vẫn làm!
Long Tại Điền cũng nhìn ráng sớm, nói:
– Nếu hôm nay Phương Chấn Mi không đến, bảy trận lôi đài sẽ do ta, đệ, Tín tam đệ, Ngã Thị Thùy, Thẩm Thái Công, Bất Đồng đạo nhân, Hóa Hôi hòa thượng nghênh tiếp.
“Trường Thanh Kiếm” Bất Đồng đạo nhân và “Trường Lạc Kiếm” Hóa Hôi hòa thượng, sau khi chiến một trận với Long Tại Điền tại gò Bàn Long, ba người lại quý trọng lẫn nhau, ngưỡng mộ kiếm pháp của nhau, trở nên vô cùng thân thiết. Từ đó Bất Đồng của núi Thiếu Hoa và Hóa Hôi núi Thiếu Thất ở lại Hạ Quan Hoài Bắc, trở thành kiếm khách danh sĩ của khu vực Hoài Bắc, trong mấy chiến dịch kháng Kim cũng từng ra sức cống hiến.
Bao Tiên Định nhìn mặt trời dần nhô cao ở phương xa, chậm rãi nói:
– Hôm nay mặc dù mặt trời mọc trễ, nhưng vẫn mọc lên, đúng không?
Mặt trời đã mọc, chiếu rọi cả bầu trời đỏ rực, mang đến cho người một buổi sáng ấm áp.
Ngựa nhanh, gió lớn, Phương Chấn Mi áo trắng đã vào thành Hạ Quan.
Hoài Bắc Bao gia, tại thành Hạ Quan không hề xa lạ. Phương Chấn Mi gấp rút lên đường, phi thẳng đến thành tây bảy dặm, lúc đến Bao phủ thì mặt trời đã mọc đến phía nam.
Ngay lúc Phương Chấn Mi xuống ngựa gõ cửa, trong hẻm phía tây nam chợt có bốn ngựa năm người chạy ra, vội vã chạy vào đường lớn trong thành.
Trong nháy mắt Phương Chấn Mi liếc nhìn một cái, chính vì cái nhìn này mới có một biến hóa cực lớn.
Bởi vì Phương Chấn Mi nhìn thấy một người, khiến hắn nảy sinh nghi ngờ.
Phương Chấn Mi lập tức điều ngựa đuổi theo.
Trên bốn con ngựa này là bốn tên nam tử cường tráng, bên hông mỗi người đeo một thanh trường kiếm tinh xảo. Hoài Bắc vốn là nơi rồng nằm hổ phục, chuyện này cũng không có gì đặc biệt.
Điều đặc biệt là sau lưng con ngựa thứ nhất còn có một người ngồi, một cô gái.
Cô gái này chính là cô gái bán hoa kia…
Tiểu sư muội.
Phương Chấn Mi tinh mắt, vừa nhìn lập tức nhận ra.
Sáng sớm thúc ngựa đi gấp, năm người này dĩ nhiên là có chuyện. Bọn họ vốn cùng một nhóm với Thanh Yên Tử, chắc hẳn là có liên quan đến hành tung của Kim thái tử.
Phương Chấn Mi quyết định dò xét rõ ràng, sau đó hội họp với đám người Long Tại Điền, mới có thể nắm chắc phần thắng, đó gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Cho nên Phương Chấn Mi lập tức đuổi theo.
Theo dấu như vậy, lại lần ra được một mục âm mưu cực lớn.
Phương Chấn Mi vừa điều ngựa đuổi theo, cửa lớn Bao phủ liền mở rộng, một già một trẻ vừa nói chuyện vừa đi ra.
Người già nói:
– Sao Phương Chấn Mi còn chưa tới? Náo nhiệt trưa nay sẽ không có phần của hắn đâu.
Người trẻ nói:
– Ta lại có một chủ ý.
Người già nói:
– Ngươi nói xem!
Người trẻ nói:
– Trận hôm qua, xem ra Long lão gia tử bị thương không nhẹ. Trận chiến trưa nay, e rằng Kim thái tử sẽ được lợi.
Người già hỏi:
– Ngươi lại có chủ ý quái quỷ gì?
Người trẻ nói:
– Chúng ta lén dụ sáu tên bộ hạ người không giống người, quỷ không giống quỷ của Kim thái tử ra ngoài, tiêu diệt một lần. Xem trưa nay một mình Kim Trầm Ưng lẻ loi chiến đấu, sẽ có dáng vẻ thế nào!
Người già cao hứng đến nhảy nhót, kêu lên:
– À há, tốt lắm, chúng ta tuy không phải đối thủ của Kim Trầm Ưng, nhưng muốn quét sạch mấy tên tiếp tay cho giặc kia, cũng không phải chuyện khó.
Người trẻ nói:
– Quả là dễ như trở bàn tay.
Người già càng vui mừng:
– Chúng ta đi ngay thôi!
Thế là một già một trẻ hùng tâm bừng bừng, vui mừng phấn chấn, đi tìm mấy người Hạ Hầu Liệt, Khách Lạp Đồ, Hoàn Nhan Trạc, Tích Vô Hậu, muốn đánh một trận.
Một già một trẻ này không cần phải nói, chính là đại hiệp Ngã Thị Thùy kiên cường dũng cảm và “Thái Hồ Thần Điếu” Thẩm Thái Công già vẫn ngây thơ.
Nhưng phải đi đâu tìm bọn Kim Trầm Ưng?
Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy không có biện pháp.
Lúc này ở cổng tròn bên hông Bao phủ, một người mặc đồ lặn màu đen ngáp dài, duỗi lưng, bên hông đeo hai thanh Nga Mi Phân Thủy thích, chậm rãi đi ra.
Vừa thấy trang phục trên người hắn, mọi người đều biết hắn là ai.
Trên thủy đạo, nổi danh nhất đương nhiên là “Thất Hải Long Vương” Thạch Kính Đường, Thẩm Thái Công cũng là một trong ba người nổi tiếng nhất.
Ngoài ra “Tiền Đường Giao Long” Thi Thiều Quang cũng là một nhân vật tài giỏi, hậu duệ của y là “Bá Hải Song Tuyệt” Thi Kính Đường, tại khu vực sông Hoài cũng rất có tiếng.
Thạch Kính Đường và Thi Kính Đường, chỉ khác nhau cái họ, nhưng “Thất Hải Long Vương” Thạch Kính Đường võ công cao cường, bộ hạ đông đảo, ngay cả Thẩm Thái Công cũng sợ y bảy phần; còn Thi Kính Đường ở trước mặt Thẩm Thái Công, chỉ có thể xem như một vãn bối mà thôi.
“Bá Hải Song Tuyệt” Thi Kính Đường, “bá hải” ở đây thật ra là ác bá trên biển, làm những chuyện mua bán cũng không chính đáng lắm; còn “Song Tuyệt” là chỉ một đôi Nga Mi Phân Thủy thích của hắn, ở trên đất liền hay trong biển đều sử dụng đến xuất thần nhập hóa.
Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy đều từng gặp người này.
Hôm qua trong phòng khách, dưới ánh nến chiếu rọi, đám người Long Tại Điền, Bao Tiên Định và hào kiệt võ lâm Hoài Bắc đã cùng nhau thương nghị kế sách ứng phó.
Trong đám người võ lâm này, ngoại trừ Long Tại Điền, Bao Tiên Định, Tín Vô Nhị, Ninh Tri Thu và Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công, còn có bốn người được tôn kính ngồi ở phía trên.
Một người là hòa thượng, một người là đạo sĩ.
Bọn họ chính là Hóa Hôi hòa thượng và Bất Đồng đạo nhân trượng kiếm giang hồ.
Hai người khác, một người là “Thạch Hổ” La Thông Bắc, vũ khí trân người hắn đều là đá, cho nên có danh xưng “Thạch Hổ”; còn một người khác chính là “Bá Hải Song Tuyệt” Thi Kính Đường này.
Thi Kính Đường đi ra, nhìn thấy Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy, dường như rất giật mình, nhưng câu đầu tiên đã hỏi:
– Chúng ta trước tiên đi dọp dẹp mấy tên chó săn kia được không?
Thẩm Thái Công ngẩn ra, hỏi:
– Làm sao ngươi biết chúng ta muốn đi giết bọn chúng?
Thi Kính Đường vừa nghe liền mừng rỡ, nhảy lên nói:
– Tốt quá, hóa ra các người cũng muốn giết bọn chúng trước!
Ngã Thị Thùy hỏi:
– Hiện giờ ngươi có biết hành tung của bọn chúng không?
Thi Kính Đường nhìn quanh một vòng, lặng lẽ đến gần nói:
– Có, hôm qua Ninh đại nhân bảo ta theo dõi bọn chúng, biết bọn chúng ở tại Phong Điệp lâu trong hẻm Bộ Tâm, trong trong ngoài ngoài đều là gian tế của bọn chúng.
Thẩm Thái Công nói:
– Chúng ta muốn trừ khử mấy tên thủ hạ cực kỳ lợi hại của Kim thái tử trước, để hắn hôm nay ở trên lôi đài mất sạch uy phong. Có điều hắn võ công cao cường, chúng ta sợ không phải đối thủ của hắn, cho nên không muốn trêu chọc hắn.
Thi Kính Đường trầm ngâm một lúc, nói:
– Ta có biện pháp dụ hai người Hạ Hầu Liệt và Khách Lạp Đồ ra ngoài, không kinh động đến Kim Trầm Ưng.
Thẩm Thái Công vui vẻ nói:
– Hai kẻ này chính là người mà bọn ta quyết chí phải trừ.
Ngã Thị Thùy trầm giọng nói:
– Biện pháp gì, ngươi nói thử xem!
Thi Kính Đường nói:
– Vị Kim thái tử này quả thật định lực rất cao, không gần nữ sắc. Nhưng thủ hạ của hắn là Hạ Hầu Liệt và Khách Lạp Đồ, bởi vì võ công và chức phận gần nhau, luôn có lòng tranh giành sủng ái. Phong Điệp lâu có danh kỹ Lệ Xuân, hai tên này đều thèm thuồng mỹ sắc của nàng, có thể dùng sắc dụ bọn chúng, một kích giết chết.
Ngã Thị Thùy nói:
– Ấy, sao ngươi lại biết rõ như vậy?
Thi Kính Đường lúng túng cười cười:
– Lão bản của Phong Điệp lâu là bạn lâu năm của ta. Bọn họ muốn làm ăn, khó tránh khỏi phải nhờ đến quan hệ trên thủy đạo của Thi Kính Đường ta. Mặc dù bọn họ có nhiều tai mắt, nhưng cũng phải nể mặt ta mấy phần.
Ngã Thị Thùy xưa nay ghét ác như thù, nghe đến đây không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
Thẩm Thái Công một lòng muốn làm Kim thái tử mất mặt, cho nên không quan tâm, liền hỏi:
– Người tên là Lệ Xuân kia có thể tin được không?
Thi Kính Đường cười khổ nói:
– Lệ Xuân là danh kỹ của Phong Điệp lâu, trước giờ người thường dùng ngàn vàng muốn mời cũng không dễ. Cô ấy vốn họ Thi…
Nói đến đây, sắc mặt Thi Kính Đường càng có vẻ lúng túng, nói:
– Cô ấy là biểu muội của ta.