Chương 49: Chương 49 : Princess

Là Khi Em Biết Em Đã Yêu Anh

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Từ ngày gia đình tôi và gia đình Nhật Duy có hục hặc với nhau, chúng tôi chẳng gặp lại nhau nữa. Cảm giác mất đi một nguời bạn thanh mai trúc mã, dù rằng mình chẳng yêu quí là bao ( vì cậu ta rất hay đánh tôi) cũng thật là tệ. =.=
Quán ăn sang trọng nhất thành phố, bây giờ thì tôi đang làm thêm ở đó. Tất nhiên không phải là vì tiền rồi! Chỉ là, do một số vấn đề không luờng đựơc truớc, như là Thiên sẽ chuyển vào đây sống, và chính thức theo đuổi tôi, cũng như Thiên Huy và cô em gái láu cá Thiên Ân bỗng dưng xuất hiện trở lại truớc mặt tôi, báo hiệu nhiều điều kịch tính trong cuộc sống sau này. Nhưng dù sao đi chăng nữa, tôi vẫn cảm thấy cuộc sống bây giờ của mình thật là tốt!
Nhà tôi không còn giàu như truớc nữa, nhưng vẫn chẳng phải thiếu thốn gì. Mẹ tôi cũng không phải đầu tắt mặt tối, súôt ngày đi chỗ này chỗ nọ, ở nhà coi thằng con trai phá gia chi tử của bà làm gì. ^-^ Rồi do cuộc sống thoải mái hơn, bà đã có cái nhìn thoáng hơn hẳn về vịêc tuyển ai làm con dâu của mình.
Còn về phần tôi, tôi cũng không phải giếm chuyện mình là em sinh đôi của cái ông " hót rác" " đào tuờng" kia. ^0^. Đã thế, nhờ đi làm thêm, tôi có thể tự trả tiền ăn vặt cả tháng ình. Mặc dù tôi ăn uống, tiêu chi tiết kiệm là thế, nhưng cuối tháng, cái tập tiền dày cộm đuợc mang tên ' tiền luơng" chẳng hiểu sao vẫn hết veo à! =.= Thế mới thấy là khả năng tiêu tiền của mình thật kinh khủng! >"
Hoang phía, thật là hoang phí hết chịu nổi!
**********

Cửa hàng đã bớt đông khách đi một chút, nên tôi mới rút từ trong túi ra quyển sổ chi tiêu thân yêu, ghi ghi chép chép đủ điều. Từ những gì tôi cần mua, nhưng gì mà tôi nên mua, những gì cần hạn chế, nhưng gì phải tránh xa, cho tới n những điều lặt vặt khác.
Sáng nay, Vũ nó còn trêu tôi là nếu như tôi tiết kiệm như thế này, tôi chẳng cần đi làm sau khi đã tốt nghiệp nữa, mà có thể dùng tiền còn lại sống đến hết đời chứ chẳng chơi!
nói vậy thôi, chứ bác Hồ có câu " Lao động là vinh quang". Cớ chi tôi lại có thể ăn không ngồi rồi súôt quãng đời còn lại chứ? Nhiều tiền thì đã sao? Không phải càng nhiều thì sẽ càng tốt hơn sao? ( tham lam)
" Này, chị!" đnag đi thì một con nhóc nào đó nhảy ra, chắn luôn tầm nhìn của tôi.
Tôi đưa mắt nhìn nó đầy xét nét. Khuôn mặt chát phấn dày khực, quần áo thì toàn hàng hiệu hở hang. Nói chung là.... con nhà giàu.
" SAo vậy em?" Tôi tròn mắt nhìn nó, chẳng hiểu cái mô tê ất giáp gì hết sất.

" Em có vịêc muốn bàn với chị!" Nó hất mặt, thái độ xem chừng vô cùng ngông nghênh.
" Chị?" Tôi trỏ tay vào mặt mình.
" Đúng! Chính là chị!" con nhóc gật gù.
Là tôi sao? NÓ và tôi, nhìn là biết cơ bản chẳng có gì giống nhau hết => không thể là bạn được rồi. Sâu sa hơn thì chẳng có quan hệ nào sất => gặp nhau để làm gì hả trời? Lại còn bàn chuyện nữa chứ!
Mặt tôi, lúc này đã hiện ra hai dấu HỎI CHẤM to đùng. Nhưng vẫn thụ động, bị cái con nhóc ấy kéo đi không thuơng tiếc.
Rốt cuộc là tôi và nó, thì có gì đáng để bàn bạc nhỉ???
END CHAP