Đăng vào: 12 tháng trước
Sau khi đuổi khéo được cái ông chồng hờ tréo ngoe kia đi, tôi bắt đầu vùi mình vào một công việc không tưởng: suy nghĩ. Chắc hẳn bạn đang tự hỏi là tôi suy nghĩ cái gì phải không?
Tôi đang suy nghĩ cách để bay khỏi đây càng nhanh, càng tốt để tránh cái tên ác ôn kia khoảng vài ngày hoặc lâu hơn thế.
Tuy vậy, một kẻ ngu ngốc như tôi thì não có to thêm một tí nữa cũng chẳng được tích sự gì cả. Tôi vốn dĩ chẳng bao giờ gian manh được như thằng anh sinh đôi của mình để mong chờ có một ngày thoát được khỏi sự kìm kẹp của ma ma tổng quản.
Đúng lúc ấy, cái iphone đáng ghét của thằng anh song sinh lại vang lên bài ca cướp nhà tù -,-
" A lô!" Tôi bực dọc trả lời.
" Nhã An hả? Thái Vũ đâu?" Mẹ. Đích thị là mẹ tôi.
Bình tĩnh ,bình tĩnh nào! Tôi không được tểh hiện thái độ bực dọc với bà! Phải tỏ ra mình vui vẻ để bà không đề phòng tôi ( đó là tất cả những gì mà tôi đã chiêm nghiệm trong bao năm tháng đau khổ). " Sao hả mẹ? aNh đi chơi rồi!"
" Ba nuôi kêu nó về nhà ổng vài tháng đó!" Mẹ tôi nói gọn lỏn " thôi, bảo anh nhé! Mẹ đang bận họp!" Sau câu nói đó là tiếng cúp máy và những tiếng tút dài.
Thế đấy! Ba nuôi. Lại một ông ba nuôi nào nữa đây? SAo mấy ông bà thích thằng anh trời đánh của tôi thế nhỉ?
Mà cũng phải thôi! Nó vừa biết nịnh hót, vừa biét làm vui làm người khác, và dù là em nó nhưng tôi toàn chỉ phá thôi chứ chẳng được tích sự nào cả.
Ấy! khoan đã! Ba nuôi! Về nhà ba nuôi ở! Có nghĩa là rời khỏi nơi đây vài tháng. Ya! Đó chính là điều tôi cần!
Nhưng tôi và nó... làm sao có thể thay thế cho nhau nhỉ? À! mà tôi vừa nhớ ra một điều: tôi chính là em song sinh của nó. Yeah, vậy là giải pháp sáng giá đã đến rồi!
" A lô, anh Vũ đấy hả?" Tôi gọi điện vào số máy mật của nó ( số máy chuyên dùng để giao tiếp với bạn bè nên nó chẳng bao giờ để quên ở nhà đâu! Chỉ may có cái iphone lúc nào cũng bị các em réo ,bị mẹ tra hỏi thì nó mới để nhà chứ nó có tâm trạng nào mà để cái Vertu đáng yêu ở nhà! ĐÃ bảo nó rất đào hoa mà!)
" Mày gọi tao việc gì?" Giọng nó đầy khó chịu. Chậc! Thế mà lúc nó vay tiền tôi....
" Anh ơi! Ba nuôi kêu anh về ở với ổng đó! Nhưng mà... anh cho em đi hộ nhé!" tôi giở giọng ngọt như kẹo bông " Đi mà anh!"
" Tao làm thế thì có lợi gì?" Y như rằng, các câu hỏi xoay quanh chữ lợi của thằng anh tôi lại được bắn ra.
Nó, ắt hẳn chỉ có thể là tiền. Vâng, tôi sẽ cho nó tiền. Đó là giải pháp cuối cùng.
" Một trăm triệu anh nhá!" Tôi khẽ cười. Dù sao số tiền đó so với tiền tiết kiệm của tôi không phải là quá lớn. Chỉ là hơi lớn so với cái thằng phá gia chi tử, ném tiền qua cửa sổ như thằng anh tôi thôi!
" Ok! Nhưng mẹ phát hiện thì sao?" Thằng anh tôi hoạnh họe.
NÓ cứ như tôi ngu lắm ấy nhở! Nó thì thiếu gì bạn. Từ mấy thằng bạn ăn, bạn chơi, bạn học, tới mấy thằng bạn mẫu giáo, bạn cấp 1, bạn cấp 2, rồi bạn mới, bạn cũ, bạn thân, bạn hơi thân, bạn không thân, bạn ghét,... Nó cứ chui tạm vào nhà đứa nào đó mà ở trong thời gian tôi tẩu tán là được!
" Thôi được rồi!" THằng anh tôi còn chưa kịp nghe tôi trả lời đã vội đồng ý " Anh bận, cúp máy đây! Mày thu dọn hành lí đi, rồi cải trang cho giống tao vào, rõ rắc rối!" NÓ cứ làu bà làu bàu hoài, tậht làm tôi mất hết cả tâm trạng vui sướng.
Tuy vậy, không có hôm nào đẹp như hôm nay.
Cuộc đào tẩu của Hoàng Nhã An nổi tiếng ngốc nghếch bắt đầu!
To be continued....
Sau cuộc gọi điện của tôi đúng 1 h 20' thì thằng anh tôi tức tốc lao vào phòng tôi với tốc độ của tên lửa đạn đạo hạt nhân.
Việc đầu tiên mà cái thằng ******** ấy làm là đập cho tôi một phát vào giữa đầu " Ai ày nói năng xằng bậy với người yêu anh hả?" Ax! Nó cứ như việc đó là to tát lắm đó! Cái chị người yêu gì gì đó đó thì có trụ nổi trong vòng bàn tay nó được một tháng không? -,- Thằng anh tôi người yêu cả rổ, chắc hẳn nó chỉ đang tìm cớ để đánh tôi đây mà! Tức thật! Thôi! Tạm thời cứ cho nó làm tiên đi! Dù sao tôi cũng không muốn nó nuốt lời, thân trinh đi đến nhà cha nuôi ở vài tháng.
" Em xin lỗi! Tại chị ấy la ó kinh quá, nên em mới phải dùng đến cách đó" Đúng là sống với con người lươn lẹo như ông anh Hoàng Thái Vũ nên con em Hoàng Thái An tôi cũng càng ngày càng giỏi hơn trong việc nói phét.
" thôi! Tao không chấp mày!" Ổng vẩy vẩy tay như xua ruồi đi vậy -,- RÕ ghét! Tôi có phải là ruồi đâu mà dùng cái động tác đó chứ? " Thế mày chuẩn bị đến đâu rồi?" Ổng nhìn sang phía tôi và...
" A! Mày điên hả? Vác cả cái vali to bằng cái nhà thế này! Mày làm mất mặt anh mày quá!" Ổng rú lên ầm ĩ như một con lợn chọc tiết. Ổng cứ như cái mặt ổng đẹp lắm đó, mà giữ với chả gìn =.=
" Nhưng em đi chứ có phải anh đi đâu!" Tôi quắc mắt. Kiểu gì cũng mất tiền với ổng rồi, nên thành ra tôi cũng không bị o ép đến độ phải năn nỉ ổng, quì gối, khúm núm van lạy. Đấy chính là sức mạnh của đồng tiền đấy ạ! ^-^ may mà tôi ăn tằn hà tiện, biết cách chắt bóp cho tương lai
" Mày bị ngu à? Mày phải đóng làm tao chứ? Cái gì mà em không đóng giả làm anh?" Ổng gắt ầm lên
" Vì sao?" Tôi ngu ngơ hỏi lại ổng.
" Thế mày không nhớ cái vụ đôi tay thân yêu của mày đã làm cho nát bét đầu con Ferrari đời mới của bố nuôi à? Mày sang đó có mà ổng đá về luôn chứ còn gì nữa! Rõ là... cái loại *** tài như mày, may mà có anh trai tu nhân tích đức là tao thì mới có thể may mắn như thế này! Nếu anh mày khôgn phải là tao, thì không biết mày đã ra nông nỗi nào rồi!" Cái thằng anh tôi lại bắt đầu xạc cho tôi một trận, mặt hếch lên trời, mắt nhắm tịt lại đầy tự hào. Rõ khổ! Sao tôi khiêm tốn là thế mà lại có thằng anh kiêu căng thế nhở?
Tuy nhiên, ổng nói cũng đúng chứ bộ! Dù đã đền tiền cho ba nuôi nhưgn tôi thề là ổng chẳng muốn nhìn mặt tôi nữa đâu! " Bây giờ làm gì đây anh?" Tôi quay qua, nhìn thằng anh với đôi mắt chơm chớp, cái mồm đơm đớp.
" Tất nhiên là mày phải đóng giả làm tao rồi! Tuy nhiên mày phải hứa cố gắng hết mình, không làm mất thể diện của tao, nếu không, tao sẽ không- bao- giờ - giúp mày nữa" Ông anh tôi vẫn nghếch mặt lên trời tự sướng. tHế đấy!
Tuy vậy, tôi đang trong tình trạng chết đuối vớ được phao nên sung sướng gật đầu lia lịa " Ok! Ok! ANh trai thân yêu, em biết ơn anh nhiều lắm!"
Mà quái nhỉ! Thằng ******** đấy nó giúp tôi bao giờ? Là tôi trả tiền cho nó mà! -,- Rõ khổ! Bình tĩnh nào, Hoàng Nhã An! Ngậm bồ hòn làm ngọt. Ngậm bồ hòn làm ngọt! Mày phải bình tĩnh, bình tĩnh, phải bình tĩnh. Sau khi bay khỏi đây, mày có muốn làm gì cũng được!
" Để ày hoàn thành xuất sắc vai diễn..." Thằng anh tôi vẫn chưa có ý dừng lại " Anh sẽ mở một chương trình đạy học với giá 50 triệu ày" Thế đấy! Cái đầu nó bao giờ cũng chỉ có một chữ tiền mà ra.
Tôi tự hỏi không biết nó làm cái trò gì mà tiêu nhiều tiền và lúc nào cũng trong tình trạng thiếu tiền trầm trọng thế nhỉ? Cùng một khoản tiền, tôi thì ăn không hết , còn có tiền cho nó vay nữa, còn nó thì lúc nào cũng cháy túi xèo xèo =,= có một thằng anh như thế đúng là một sự bất hạnh đối với Hoàng Nhã An tôi!
" MÀy có đồng ý không?" Thằng anh tôi gắt lên khi mà tôi đang lắc đầu ngậm ngùi về sự xui xẻo của cuộc đời mình.
Giật mình, tôi lắp bắp " NOooooooooooooooooooooo!" Nhưgn nhìn thấy cái bản mặt chuẩn bị nuốt mất 100 triệu của tôi, tôi lại phải hạ mình " oooooooooooooooO kê!"
Thằng anh tôi nhìn tôi bằng ánh mắt ma lanh " Tốt! Khóa học 2 ngày chuẩn bị bắt đầu! Ngày mai với ngày kia, mày cùng tao đi mua sắm đồ dùng học thái độ, tất nhiên là do mày chi trả toàn bộ tiền mua sắm, ngày kia mày bay, bái bai!" THằng anh tôi giả bộ lắc lắc tay, dùng cái khăn đưa lên mũi , sụt sịt, sụt sịt. Nếu như đó là thật thì tốt quá! Nhưng rất tiếc, có chết tôi cũng không tin thằng anh mình nó lại làm cái việc đó!
Đời nó chỉ có hai chữ tiền và lợi là đáng quan tâm hàng đầu. Chính vì vậy, sự ra đi của tôi họa chi chỉ làm nó buồn vì không còn ai đưa tiền cho nó chấn lột mà thôi!
Ôi cái cuộc đời này! Sao những đứa con trai xung quanh tôi lại đều đáng ghét, đáng ghét vậy nhỉ? -,- Xui xẻo, xui xẻo, xui xẻo! Không những não tôi đã không phát triển một cách toàn diện, mà cả cuộc đời tôi cũng gặp toàn những bất hạnh. Liệu ông trời có quá bất công với con không vậy? Grừ! Grừ!
END CHAP 2