Đăng vào: 12 tháng trước
Thượng Dương gọi đồng nghiệp công tác ở Cục hình sự, mở loa ngoài.
Đối phương nói: “Chủ nhiệm Thượng, làm sao vậy? Không phải 10 giờ sẽ họp video với đại diện của Tổ chuyên án sao?”
Thượng Dương đơn giản súc tích nói: “Có một chút việc muốn hỏi cậu.
Tôi để công an Kim trực tiếp nói với cậu.”
Anh cũng rất tò mò rốt cuộc là công an Kim đang nghi ngờ và muốn tìm hiểu điều gì.
Thời gian có hạn nên sau khi Kim Húc tự giới thiệu thì liền nói thẳng vào vấn đề, hỏi vị công an bên kia đầu dây: “Trước kia, một võng hồng tên ‘Mùa xuân của Nicole’ từng có quan hệ rất tốt với Nhạc Hiểu Văn, chắc hẳn các anh đã tra qua võng hồng này rồi, đúng không?”
“Đã điều tra rồi, cô ấy không có hiềm nghi, đã hơn một năm không còn lui tới với Nhạc Hiểu Văn nữa, trên mạng ảo hay trong hiện thực gì cũng vậy.”
Kim Húc nói: “Tại sao hai người đó lại rạn nứt?”
Trong lòng Thượng Dương cũng thử suy đoán, nữ võng hồng đó có quan hệ thân thiết với Nhạc Hiểu Văn nhưng lại tuyệt giao rồi, có khả năng là hai người họ có thù xưa gì đó?
Kết hợp với lời của vị đồng nghiệp bên kia và thông tin mà Thượng Dương tra được trên mạng lúc trước, đại khái cũng có thể hiểu được chuyện quá khứ của Nhạc Hiểu Văn và “Xuân Mai” kia là như thế nào.
Vị võng hồng “Mùa xuân của Nicole” kia, fan đều thân mật gọi cô ấy là “Xuân Mai”, tên thật là Nghê Xuân Hiểu.
Cô ấy cùng tuổi với Nhạc Hiểu Văn, cũng từng đi du học, đều là làm video về lĩnh vực làm đẹp, vào 3-4 năm trước, lượng fan video của cả hai cũng tương đương nhau, hai cô gái còn tương đối chơi thân, cứ như vậy thường xuyên tương tác, làm khách mời trong video của nhau, xào CP bách hợp, ít nhiều cũng có một chút ý tứ “cùng chung fan”, “cùng phú quý”.
Hai năm trước, Nghê Xuân Hiểu dựa vào một video dạy trang điểm nhảm nhí mà nổi tiếng, ra vòng rồi bạo hồng, trở thành video làm đẹp cấp hiện tượng đầu tiên trên một trang web video có hơn trăm vạn lượt xem.
Thật sự chỉ trong một đêm, lượng fan của Nghê Xuân Hiểu đã tăng gần như gấp đôi.
Sau đó, cô ấy được trang web bồi dưỡng trọng điểm, cũng có đoàn đội hoạt động chuyên nghiệp của riêng mình, thoáng chốc liền trở thành người nổi tiếng hàng đầu trong giới beauty blogger.
Cho dù là sau đó, Nhạc Hiểu Văn cũng nỗ lực thông qua việc cần cù chăm chỉ, cùng với một chút vận khí, mà thành công bước lên hàng võng hồng hàng đầu, thì sự chênh lệch của cô ta và Nghê Xuân Hiểu vẫn là rất lớn, lượng fan và lượt xem cũng không thể đạt bằng cấp bậc của Nghê Xuân Hiểu.
Giống như vlog khuê mật mà Nhạc Hiểu Văn đăng tải, khi giữa các “khuê mật” có sự chênh lệch quá lớn, thì dù đã từng thật sự có tình cảm, cũng khó tránh khỏi việc chậm rãi trở nên lúng túng trong hiện thực, trở nên mất tự nhiên.
Kết quả chính là, Nhạc Hiểu Văn chủ động lựa chọn dần dần cắt đứt liên lạc với Nghê Xuân Hiểu.
Khi Nghê Xuân Hiểu tiếp nhận thẩm vấn của công an theo thông lệ, cô ấy nói là lúc ấy mình cũng không biết nên tỏ thái độ như thế nào nữa.
Sau khi Nhạc Hiểu Văn chủ động không chơi với cô ấy nữa thì cô ấy đã bị tổn thương, cho nên cũng không muốn chủ động cứu vãn tình bạn yếu ớt kia.
Cô ấy cảm thấy trong hoàn cảnh lúc đó, nói càng nhiều thì càng lộ ra nhiều sai sót, còn không bằng cứ giữ khoảng cách như vậy thôi.
Đối với kết quả điều tra về Nghê Xuân Hiểu, có thể thấy được cô ấy và Nhạc Hiểu Văn đã chết, hẳn là không còn liên hệ gì.
Thượng Dương không có manh mối, “Xuân Mai” và “Điềm Nhạc Điềm” đều là gái thẳng, mỗi người đều có bạn trai của riêng mình, hai người họ cũng đã “Chia tay” trong hòa bình, không hề phát sinh bất cứ một mâu thuẫn nào, Nghê Xuân Hiểu đương nhiên cũng không có động cơ gây án.
Có fan cà đạn mạc nhắc tên “Xuân Mai” trong mỗi một kỳ video của “Điềm Nhạc Điềm”, tất nhiên mỗi kỳ video đều cà đã thể hiện ra ít nhiều sự chán ghét đi.
Chính là, video làm đẹp của “Xuân Mai” rất nổi tiếng, phần đông fan của cô ấy đều là fan cuồng nhiệt nhưng có lẽ trong lòng vẫn có một chút không cam tâm, nên đã đi khắp nơi để cà cảm giác tồn tại, loại KY này ở trong lĩnh vực nào cũng không hiếm thấy.
Nhưng vấn đề Kim Húc hỏi lại hoàn toàn không giống mạch suy nghĩ của anh.
Kim Húc hỏi chính là: “Bản thân Nhạc Hiểu Văn có cái nhìn như thế nào về Nghê Xuân Hiểu?”
Thượng Dương đầu óc mơ hồ rồi a.
Nhạc Hiểu Văn là người đã chết nga.
Cô ta có cái nhìn như thế nào về Nghê Xuân Hiểu thì có liên quan gì đến cái chết của chính cô ta chứ?
Đồng nghiệp ở bên kia tra xét biên bản lời khai một lúc mới trả lời: “Người bên cạnh cô ta nói, Nhạc Hiểu Văn chưa từng phát biểu về cái nhìn của mình đối với Nghê Xuân Hiểu.
Chính là người bạn trai kia của cô ta nói, cô ta rất ghét bị người khác so sánh mình với Nghê Xuân Hiểu.
Trợ lý của cô ta cũng từng nói, có một lần nhận được tin nhắn của fan, hỏi cô ta khi nào thì cùng quay video với Xuân Mai lần nữa, cô ta đã vô cùng tức giận, còn ném hư cả di động mới mua.”
Kim Húc nheo đôi mắt lại, biểu tình kia giống như đang nói, quả nhiên là như thế.
“Anh nghĩ tới cái gì?” Thượng Dương nhịn không được hỏi.
“Tôi cũng muốn biết.” Vị công an hình sự bên kia điện thoại nói.
“Như vậy đi,” Kim Húc trả lời người ta trước, nói, “Chúng ta cần bên kỹ thuật giúp đỡ một chút.
Bình luận đạn mạc trong mấy kỳ video gần đây nhất của Nhạc Hiểu Văn, có người cứ mỗi kỳ lại cố tình nói ra mấy câu có liên quan đến Xuân Mai.
Anh nhờ hỗ trợ tra xét một chút, bình luận đạn mạc này là do ai gửi đến.
Có thể hoàn thành trước cuộc họp lúc 10 giờ không?”
Vị đồng nghiệp kia nhẹ nhàng nói: “Cũng đủ, cho tôi mười phút.”
Cúp điện thoại.
Thượng Dương nói: “Đã quên giới thiệu với anh, vị đồng nghiệp Cục hình sự này chính là tiến sĩ an n1nh không gi4n mạng của đại học Thanh Hoa.
Anh lại bảo người ta đi tra đạn mạc! Có máy tính em cũng có thể làm nga.”
Kim Húc chặc lưỡi nói: “Thủ đô tốt thật đấy, nhân tài nhiều, thiết bị đầy đủ, nhân thủ cũng đủ dùng.”
Đây là đang biểu đạt sự hâm mộ của công an địa phương đối với những đồng nghiệp cùng ngành ở thủ đô nga.
“Có thể nói với em chưa?” Thượng Dương sốt ruột nói, “Rốt cuộc là anh đang hoài nghi cái gì?”
Kim Húc hỏi ngược lại: “Em cảm thấy Nhạc Hiểu Văn có cái nhìn như thế nào đối với Nghê Xuân Hiểu?”
Thượng Dương nghĩ nghĩ, nói: “Trước kia là khuê mật, còn từng xào CP đồng tính, hiện tại lại nổi tiếng hơn mình như vậy, sẽ có chút…… Ghen tỵ đi?”
Cô ta không thích bị người khác lấy ra “so sánh” với Nghê Xuân Hiểu, có lẽ chính là vì mỗi một lần bị “so sánh”, đều sẽ nhắc nhở cô ta, vốn dĩ khởi điểm là như nhau, vậy mà hiện tại, giữa bản thân và Nghê Xuân Hiểu đã có chênh lệch xa như thế.
Cô ta có lòng ghen tỵ với tiểu tỷ muội của mình, khi fan CP nói muốn xem “Điềm Nhạc Điềm” và “Xuân Mai” cùng vào một khung hình một lần nữa, cũng đã dễ dàng chọc cô ta nổi giận.
“Chủ nhiệm Thượng, em thông minh thật đấy,” Kim Húc khoa trương tán dương, nói: “Chính là như vậy đó.”
Thượng Dương xụ mặt tiếp thu lời tán dương vớ vẩn này, nói: “Cho nên sao? Động cơ khiến anh muốn tra xét đạn mạc kia là như thế nào? Anh cảm thấy đạn mạc kia sẽ là……”
Anh bỗng nhiên hiểu ra, có chút cảm giác hoang đường nói: “Anh sẽ không cảm thấy đó là Phàn Tinh sư tỷ chứ? Anh cho rằng sư tỷ cố tình thường xuyên nhắc tới Nghê Xuân Hiểu trong video của Nhạc Hiểu Văn, là vì chán ghét Nhạc Hiểu Văn sao? Không thể nào, sư tỷ sao có thể ấu trĩ như thế chứ?”
Kim Húc nói: “Làm như vậy rất ấu trĩ sao?”
“Đương nhiên là ấu trĩ rồi, hơn nữa còn rất nhàm chán.” Thượng Dương nói, “Huống chi, sư tỷ làm sao biết được Nhạc Hiểu Văn không thích người khác nhắc đến Nghê Xuân Hiểu? Chúng ta đều là thông qua lời chứng của những người bên cạnh cô ta mới biết được.
Vậy thì sư tỷ biết được chuyện này bằng con đường nào chứ?”
Kim Húc nói: “Cho dù không có lời chứng của người bạn trai cùng trợ lý của Nhạc Hiểu Văn, chỉ cần nhìn lại quá khứ phát triển của Nhạc Hiểu Văn cùng Nghê Xuân Hiểu một chút, so sánh với tình trạng hiện tại, cũng không khó đoán được mà.”
Thượng Dương: “……”
Nói ví dụ như Kim Húc, trước khi gọi điện thoại cho vị đồng nghiệp ở Cục hình sự kia, hắn đại khái cũng đã đoán được là như thế này, gọi điện thoại chỉ là vì xác nhận và muốn nhờ đối phương kiểm chứng nguồn gốc của đạn mạc kia mà thôi.
“Không phải em không thông minh bằng anh, là tính cách của em hạn chế thiên phú điều tra tội phạm của mình.” Kim Húc nói, “Công tác hằng ngày của công an hình sự, chính là không sợ mang ác ý đi phỏng đoán tất cả người có liên quan đến vụ án, xem ai có quỷ ở trong lòng, mới có khả năng phát hiện được lỗ hổng.
Điểm này em thật sự là không được, bởi vì em nhìn ai cũng không có ác ý nga.”
Ý của hắn chính là, khi một người suy nghĩ tản mạn, thì sẽ bị giới hạn trong nhận thức cảm xúc của chính họ.
Trước đó, Thượng Dương không nghe được lời chứng của người bạn trai kia cùng với trợ lý của Nhạc Hiểu Văn, chỉ biết về mối quan hệ ngoài mặt của Nhạc Hiểu Văn và Nghê Xuân Hiểu.
Cho nên anh hoàn toàn không nghĩ tới phương hướng phỏng đoán Nhạc Hiểu Văn có ghen tỵ với Nghê Xuân Hiểu hay không.
Ngoại trừ khuyết thiếu kinh nghiệm tiền tuyến ra thì bản thân anh, vừa không vì danh lợi nên mới kết giao bạn bè, lại càng sẽ không nảy sinh ghen tỵ đối với bạn bè ưu tú hơn mình.
“Gì chứ? Hôm nay em rất ghen tỵ với anh đấy.” Thượng Dương ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng biết loại “Ghen tỵ” này cũng không phải thật sự là lòng ghen tỵ kia, mà là một loại hâm mộ, mộ của ái mộ thì hơn.
Người yêu quá lợi hại, làm cho anh nghĩ bản thân mình có chút ngốc, không xứng với hắn a.
Anh có một chút cảm xúc mông lung này trong khi đang nói chuyện yêu đương với người ta đâu.
Anh lại nói một lần: “Em ghen tỵ với anh, vẻ ngoài đã soái, đầu óc còn xoay chuyển nhanh, năng lực tổng hợp lại mạnh, Anh thật sự là một công an rất ưu tú a.
So với anh, em chỉ thích hợp làm điều tra nghiên cứu mà thôi.”
Kim Húc làm sao lại không nhìn ra ý tứ của anh, còn có chút thích thú, nói: “Ghen tỵ với anh chính là yêu anh, em có phải là yêu anh hay không?”
Thượng Dương không trả lời, chỉ vừa mới quen, nếu nói thích thì còn tạm được, nhưng nếu nói tiếng yêu này thì thật là anh không nói ra khỏi miệng được.
Là vì anh cảm thấy dường như còn thiếu một chút nữa, nhưng bản thân anh lại không biết là thiếu cái gì, chỉ cảm thấy mình còn phải tìm một chút nữa, xem cảm giác thiêu thiếu này là đang nằm ở nơi nào.
Kim Húc thiện giải nhân ý nên cũng không tiếp tục truy hỏi, ép buộc anh phải trả lời, chỉ nói: “Em ghen tỵ thì thật đáng yêu.
Còn Nhạc Hiểu Văn, lòng ghen tỵ nổi lên thì lại không được rồi.”
Thượng Dương nói: “Ghen tỵ là một loại tình cảm bình thường của con người, cô ta cũng không làm ra điều gì tổn thương đến Nghê Xuân Hiểu, bản thân cô ta chỉ âm thầm mất cân bằng về mặt tâm lý, cũng coi như là không có ác ý nghiêm trọng đi.”
Kim Húc nói: “Đúng.
Chính là, nếu có người hữu tâm muốn lợi dụng lòng ghen tỵ chưa đến mức độ ác ý này để tổn thương cô ta, vậy thì người hữu tâm đó thật sự là có ác ý rồi.”
Thượng Dương: “……”
Anh rốt cuộc cũng nghe hiểu ám chỉ của Kim Húc, không tự chủ được mà lạnh sống lưng.
Nếu đúng như Kim Húc suy đoán, người đứng sau lưng đạn mạc đó chính là Phàn Tinh, là cô cố tình kích động cảm xúc vốn dĩ đã vô cùng ghen tị của Nhạc Hiểu Văn đối với “Xuân Mai”, vậy thì cô làm như thế vì mục đích gì?
Sẽ chỉ vì muốn chọc tức tiểu tam đã chen chân vào cuộc hôn nhân hạnh phúc của mình sao?
Hay là……
Việc Nhạc Hiểu Văn tái nghiện ma4 túy trong khoảng thời gian gần đây, có liên quan đến cảm xúc tiêu cực này hay không?
Suy nghĩ đến loại khả năng này khiến cho Thượng Dương cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, cộng thêm khó có thể tin.
Sẽ có chuyện như thế thật sao?
Phàn Tinh sư tỷ có thể làm ra loại chuyện này sao?
Tại sao cô lại biết nhất định có thể thành công chứ?
Thượng Dương nói: “Nếu là sư tỷ gửi đạn mạc trong video của Nhạc Hiểu Văn, nhất định đã sớm bị công an phát hiện rồi.”
Anh giống như là tự thuyết phục bản thân mình vậy, cường điệu nói: “Phải xác minh tài khoản mới gửi được đạn mạc.”
Kim Húc duỗi tay nhéo má của Thượng Dương, giống như là đang trấn an.
Hai người họ đều biết, phản bác của Thượng Dương hoàn toàn không có tác dụng gì cả.
Thân phận được xác nhận qua đạn mạc kia là vật chết, ngồi trước bàn phím mới là người sống.
Đúng 10 giờ.
Họp qua mạng.
Hai đại diện của Tổ Chuyên Án chịu trách nhiệm về vụ án của nữ võng hồng Nhạc Hiểu Văn bị giết dự thính ở bên kia.
Một người trong đó chính là vị sư huynh cùng đại học mà Viên Đinh đã từng nhắc đến, là bạn học cùng khóa với Thượng Dương và Kim Húc, họ Cao.
Vì là bạn học cùng khóa, nên công an Cao chào hỏi hai người họ trước, sau đó mới giới thiệu công an Lý, khoảng chừng 50 tuổi, mang cảnh hàm và chức vụ cao hơn ở bên cạnh.
Kim Húc vội cúi chào, hướng cấp trên chào hỏi.
Thượng Dương thì lại trong lòng lộp bộp một cái.
Từ nhỏ anh đã biết vị công an Lý này a.
Là hàng xóm trước đây trong đại viện công an của nhà anh.
Nếu không phải Tổ Chuyên Án họp qua mạng, thì khi gặp mặt trực tiếp, anh còn phải gọi người ta một tiếng chú đi.
Chuyện này tám phần là xong rồi, hoặc là sắp chọc đến ba anh luôn rồi.
Còn khi ba anh nghe được tiếng gió, sẽ tự não bổ ra phiên bản gì, sẽ cho rằng anh chạy tới Tây Bắc để làm cái gì…… Thôi, tùy tiện đi, mặc kệ nó.
Vấn đề trước mắt chính là, đại diện họp qua mạng với hai người họ lại là công an Lý, điều này chứng mình Tổ Chuyên Án rất coi trọng điểm khả nghi mà bọn họ đã đưa ra.
Coi trọng chính là con dao hai lưỡi, nếu có thể hiệp trợ kết thúc vụ án này tốt đẹp, thì cũng coi như là làm không công.
Chính là, nếu không giúp đỡ được gì mà còn làm loạn thêm…… Bản thân anh có như thế nào ngược lại cũng không sao cả, nhưng Kim Húc có thể sẽ gặp phiền toái rồi.
“Nguồn phát tán đạn mạc trong video của người chết mà các anh đã tra xét.” Công an Cao nói, “Bên Cục hình sự nói đã gửi kết quả cho các anh rồi, có phát hiện gì mới không?”
Thượng Dương: “……”
Anh có hơi hốt hoảng, đứng hình trong chốc lát.
Kim Húc cho rằng Thượng Dương chỉ là trong lòng còn chưa tiếp nhận được suy đoán vừa rồi, nên liền nói với anh ta: “Những đạn mạc đó đều là bị mua, đến từ những tài khoản được chứng thực khác nhau, muốn truy tìm được người mua vốn dĩ cần phải có một khoảng thời gian……”
Hắn nhìn nhìn Thượng Dương, mới nói tiếp: “Trùng hợp chính là, nhóm cà số liệu để kiếm chác lợi ích, tháng trước vừa lúc bị bộ phận công an An ninh mạng của thủ đô, phối hợp với công an tỉnh nào đó triệt phá.
Những cuộc giao dịch bất hợp pháp của nhóm người này đều có bản sao lưu, nên đã chứng thực được là có khách hàng mua đạn mạc, yêu cầu cà đạn mạc có biệt danh của Nghê Xuân Hiểu ở trong mấy kỳ đăng video mới nhất của Nhạc Hiểu Văn .”
Công an Cao cùng công an Lý lộ ra vẻ kinh ngạc, đều có điểm nghi hoặc.
Kim Húc nhìn Thượng Dương ra hiệu, ở đây, chức vụ của hắn là thấp nhất, nếu cứ giành nói chuyện thì không quá thích hợp.
Huống chi, có một số việc hiện tại mới chỉ là suy đoán, còn cần phải đối chiếu một chút với manh mối thực tế mà Tổ Chuyên Án tìm được.
Mà trong lòng của Thượng Dương vẫn còn điểm nghi ngờ, cho nên liền hỏi cái khác trước, nói: “Ngày hôm qua, tôi có nhờ người trong Tổ Chuyên Án điều tra về hoạt động của người bị tình nghi trong tháng chín, có tra được cái gì không?”
Biểu cảm của công an Cao có chút vi diệu, anh ta là người có kinh nghiệm điều tra phá án, cũng là sư đệ của Phàn Tinh, còn biết năm đó Phàn Tinh và Kim Húc đã từng quen nhau.
“Việc này nói đến còn rất phức tạp.” Công an Cao nói, “Phàn Tinh…… trong camera an ninh trước cửa nhà sư tỷ, nội dung video tháng chín đã bị đổi mới, camera an ninh ngoài cổng nhà trẻ đều quay được cảnh chị ấy đến đón con đúng giờ mỗi ngày.”
Trong lòng Thượng Dương lại dâng lên một chút hy vọng.
Nhưng câu tiếp theo của công an Cao chính là: “Không tra được hết camera anh ninh, lượng công việc quá lớn, chúng tôi liền xuống tay từ xe của sư tỷ, quả thực đã phát hiện ra điểm đáng ngờ.
Hoạt động trong tháng chín của chị ấy có chút không bình thường .”
Qua vài tháng, rất nhiều camera an ninh sẽ được thay thế bởi nội dung mới, cũng giống như ký ức không vững chắc của nhân viên liên quan vậy.
Cuối cùng, vị đồng nghiệp trong Tổ Chuyên Án này mới nghĩ đến một bước đột phá mới, đó chính là thẻ nhiên liệu của Phàn Tinh.
Thẻ của Sinopec là hệ thống tên thật, một thẻ tương ứng với một xe, chỉ có xe có thẻ mới có thể được sử dụng để đổ nhiên liệu.
Phàn Tinh thường đổ nhiên liệu cách từ mười đến mười lăm ngày một lần, trong mười ngày từ cuối tháng 8 đến giữa tháng 9, tần suất đổ nhiên liệu của cô đã thay đổi thành từ bốn đến bảy ngày, nhưng vẫn cứ thêm nhiên liệu 500km mỗi lần.
Xe của cô chưa từng được đưa đi sửa chữa, thẳng cho đến khi vụ án xảy ra thì xe vẫn hoạt động bình thường, chứng minh là xe không phải bị hỏng hóc.
Như vậy đã chứng minh được, trong hơn mười ngày đó, cô đã lái xe nhiều hơn gấp đôi quãng đường bình thường.
Thượng Dương khó hiểu nói: “Đây là ý gì? Chị ấy đã lái xe đi đâu?”
“Không xác định được.” Công an Cao tạm dừng một chút, mới nói, “Chính là chúng tôi còn có phát hiện khác.”
Hơn bốn giờ chiều cùng ngày hôm đó.
Phàn Tinh mua bánh mì bơ ở một tiệm bánh cách xa nhà và trường mẫu giáo, có quét mã lưu lại nhật ký thanh toán.
Cùng một ngày, cũng hơn bốn giờ chiều, trước sau cách nhau không đến năm phút, còn có một người cũng đến tiệm bánh đó mua bánh.
“Nhạc Hiểu Văn?” Kim Húc nói.
Công an Cao gật gật đầu: “Đúng vậy, là cô ta.”
Kim Húc nói: “Cho nên, trong mấy ngày đó, Phàn Tinh là đang theo dõi Nhạc Hiểu Văn đi.”
Thượng Dương: “……”
Anh nghe ra được Kim Húc là đang trần thuật mà không phải là đặt nghi vấn, điều này chứng minh, Kim Húc vẫn luôn rất nắm chắc, tuy luôn nói tất cả chỉ mới là hoài nghi, nhưng thật ra những hoài nghi này đều đã mười phần nắm chắc.
Công an Lý vẫn luôn không mở miệng nói: “Hoài nghi của các cậu đối với Phàn Tinh là chính xác.”.