Chương 33-34

Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 33:


Lương Tỉ trở về thật sự bất ngờ, dễ dàng nhận thấy là chính Bách Đồ cũng không ngờ đến, câu đầu tiên sau khi đi ra chính là hỏi anh ta: “Sao anh lại trở về rồi?”
“Không bận nên về sớm.” Lương Tỉ kỳ quái nhìn Thượng Dương, nói, “Vị này…… lúc trước chúng ta chưa từng gặp đi?”
Thượng Dương nói: “Lần đầu gặp mặt.”
Bách Đồ nói: “Vị này chính là bạn của em, vì làm việc ở gần đây, cho nên em mới mời anh ấy về nhà ngồi một lát.”
Thượng Dương: “?”
Lương Tỉ trưng ra vẻ mặt không tin.
Thượng Dương lập tức liền hiểu rõ.
Bởi vì Lương Tỉ không thường đến phòng làm việc, cho nên chuyện Bách Đồ bị đe dọa cũng chỉ có nhân viên công tác bên cạnh Bách Đồ biết mà thôi.

Nếu Bách Đồ bảo người đại diện cùng trợ lý đừng nhắc đến trước mặt Lương Tỉ, vậy thì rất có khả năng đến bây giờ Lương Tỉ vẫn hoàn toàn chưa biết chuyện Bách Đồ bị người ta quấy rối đe dọa a.
Cho nên công an đến nhà chơi như vậy lại càng khiến anh ta cảm thấy nghi hoặc.
Mà Bách Đồ đại khái cũng không có bạn bè gì, vòng xã giao trong giới có thể đa số đều là người mà Lương Tỉ cũng quen biết nha.

Ví dụ như vị cục trưởng họ Vương kia, Bách Đồ cũng đã từng nói qua, anh ấy thông qua Lương Tỉ mới quen biết được cục trưởng Vương, người này vốn cũng là bạn tốt của Lương Tỉ a.
Cho nên hiện tại Bách Đồ nói Thượng Dương là ‘’bạn’’ đến nhà làm khách, Lương Tỉ vừa nghe liền biết hơn phân nửa là nói dối rồi.
“Đã xảy ra chuyện gì? Có trộm vào nhà sao?” Nhưng trong nhà cũng không giống như vừa bị trộm nga, Lương Tỉ không hỏi Bách Đồ, mà là trực tiếp nhìn Thượng Dương nói, “Công an Thượng? Anh đến nhà chúng tôi là vì chuyện gì?”
“Cái này……” Thượng Dương nhìn về phía Bách Đồ.
Bách Đồ biết cũng không thể che giấu được nữa, nói: “Chuyện…… chuyện là thế này…”
Kim Húc ở dưới lầu chờ Khúc Liệu Nguyên chạy từ phân cục đến, sau đó quẹt thẻ của Bách Đồ đưa cho hắn, rồi hai người cùng nhau lên trên.
Thùng giấy chứa bé mèo kia không kiểm tra ra được cái gì, nghi phạm không hề lưu lại bất kỳ một manh mối nào có thể làm bại lộ thân phận của mình, chuyện này cũng giống như mấy lần gửi thư đe dọa trước đây.
Sau khi kết quả giám định vừa ra, Khúc Liệu Nguyên liền quay đầu tới tìm Kim Húc và Thượng Dương.
Hai người ngắn gọn trao đổi thông tin ở trong thang máy.
Không hề nghi ngờ, tên bi3n thái đặt bé mèo nhỏ bị ngược đãi ở trước cửa nhà Bách Đồ và mấy lần trước là cùng một người, sử dụng thủ pháp cùng loại, nhưng thủ đoạn phạm tội lần này đã tăng lên một bậc, phương thức cũng trở nên càng thêm tàn nhẫn hơn.
Khi tới trước cửa nhà Bách Đồ, phát hiện cửa không có khóa, chỉ khép hờ.
Cho nên Kim Húc liền đẩy cửa ra, nhìn thấy một mình Thượng Dương đang đứng ở giữa phòng khách, anh đang có chút lo lắng nhìn vào bên trong.
“Xuỵt.” Thượng Dương ra dấu im lặng đối với hai người họ.
Hai người nhẹ nhàng bước vào cửa, vì xuất phát từ lịch sự nên bọn họ chỉ đứng chờ ở huyền quan, nhưng không ngờ lại vẫn có thể nghe được tiếng tranh cãi truyền ra từ bên trong.
Kim Húc đoán là Lương Tỉ đã trở về, cũng nhăn mi lại.
Chỉ có Khúc Liệu Nguyên là đầy đầu dấu chấm hỏi, anh ta vừa rời đi trong chốc lát nên còn chưa biết việc nam thần Bách Đồ đã thừa nhận với mọi người về mối quan hệ sống chung với Lương Tỉ.
Cũng từ đó mà Thượng Dương tin tưởng Lương Tỉ không có diễn xuất ở trong gameshow nha.

Người thật đúng là có tính cách nóng nảy a, cũng không phải là hình ảnh tốt đẹp đã qua filter “Tính tình không xấu, chính là người hơi thẳng tính” như Bách Đồ nói, cái này còn nói là không xấu sao? Vậy phải là rất xấu ni.
Vừa rồi, Bách Đồ mới đơn giản thuật lại chuyện mình bị đe dọa thôi mà người này đã bùng nổ ngay tại chỗ.
Đầu tiên là chất vấn Thượng Dương, vẫn chưa bắt được người sao, công an các người làm việc kiểu gì thế? Đã hai tháng rồi còn chưa bắt được người là sao?
Thượng Dương chưa kịp nói câu nào, Bách Đồ liền đứng ra giải thích, nói là vừa mới báo công an thôi, hôm qua công an Thượng mới bắt đầu can thiệp vào.
Lương Tỉ lại nhìn Bách Đồ, ngữ khí không khó nghe như nói với Thượng Dương, nhưng vẫn là nổi giận đùng đùng a ——
“Xảy ra chuyện lớn như vậy! Tại sao em gạt anh?!”
Bách Đồ nói xin lỗi với Thượng Dương: “Tôi nói chuyện với anh ấy một chút, công an Thượng anh ngồi chơi một chút nga.

Anh cứ tự nhiên dùng trà, trong tủ lạnh còn có trái cây, và đồ ăn vặt nữa đó.”
Nói xong, nam thần kéo tay Lương Tỉ vào trong phòng.

Hai người liền ầm ĩ lên.
Thượng Dương: “……”
Nam thần cũng quá giữ thể diện rồi đi, bất luận là thời điểm nào cũng đều chu toàn trước sau hết như vậy sao?
Hai người đồng tính sống chung vừa nổi lên tranh chấp thì Kim Húc cùng Khúc Liệu Nguyên đến.
Tiểu đội ba người ở bên ngoài nhìn nhau, bọn họ đang tiến hành điều tra vụ án, nếu cứ như vậy lặng lẽ rời khỏi nhà của đương sự thì nhất định là không được rồi.

Còn nếu cứ đứng chờ ở đây như vậy, lỡ như nghe được âm thanh gì không nên nghe, chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống đời tư của chủ nhà nga.
Đại khái bởi vì Bách Đồ nói chuyện mềm mỏng nhẹ nhàng, nên không nghe được giọng nói của anh ấy, chỉ mơ hồ nghe thấy Lương Tỉ đang tức giận chất vấn cái gì đó nhưng cũng không nghe được rõ ràng.
Kim Húc nhỏ giọng giải thích với Khúc Liệu Nguyên, người đang cãi nhau với Bách Đồ ở trong phòng là ai.
Khúc Liệu Nguyên vẻ mặt khiếp sợ, nói: “Đệch! Tôi lại được ăn miếng dưa tươi như thế sao!”.
Hai người bọn họ còn chưa xác định trước đó đã xảy ra chuyện gì, lại là vì cái gì cãi nhau đâu.
Chỉ có Thượng Dương ăn dưa đến tương đối hoàn chỉnh, nên anh trầm tư một chút, tại sao vừa nãy Lương Tỉ lại nói “Em lại gạt anh?” chứ, “Lại?” ư.
Mấy phút sau, tiếng tranh chấp dừng lại.
Lương Tỉ mở mạnh cửa, sắc mặt khó coi từ bên trong bước nhanh đi ra, lại phát hiện ở huyền quan có thêm hai người sống đang đứng thì bước chân chợt ngừng lại, anh ta nghi hoặc nhìn Thượng Dương.
Thượng Dương liền cho Lương tổng bá đạo nóng nẩy này một đáp án khẳng định: “Cũng là công an, ba người chúng tôi đều là công an.”
Lương Tỉ: “……”
Khiến Thượng Dương cảm thấy ngoài ý muốn chính là, sau khi cãi nhau với Bách Đồ một trận xong, vị Lương tiên sinh này lại thay đổi thái độ, có chừng mực và lịch sự hơn rất nhiều.

Ngữ khí tuy rằng còn mang theo chút bá đạo ngang ngược, nhưng so với vừa rồi thì thật đúng là một bá tổng nho nhã lễ độ nga.
Bá tổng nào đó nói: “Các vị công an …… các vị, có manh mối gì không? Có tìm được đối tượng hoài nghi hay không?”
Chỉ với một vài manh mối ít ỏi vừa tìm được vẫn chưa đủ cơ sở kết luận để nói với đương sự, huống chi tính tình của Lương tiên sinh này thoạt nhìn thật sự là chẳng ra gì, vậy thì càng không thể nói a.

Ngay cả việc Diêm Hàng cùng Trang Văn Lý gửi loại tin nhắn quấy rối tình d.ục kia, nếu bị Lương Tỉ biết được thì khả năng rất cao là anh ta sẽ trực tiếp tìm đến rồi đập luôn cửa nhà người ta nha.
“Trước mắt vẫn đang toàn lực điều tra và giải quyết,” Thượng Dương lên tiếng theo quy tắc, “Công an chúng tôi cũng rất hy vọng có thể nhanh chóng bắt được nghi phạm quấy rối Bách Đồ tiên sinh.”
Lương Tỉ nói: “Vất vả cho các vị rồi, có chỗ nào cần tôi hỗ trợ thì cứ việc lên tiếng không cần khách khí.”
Thượng Dương thầm nghĩ, ngài đừng nhúng tay vào thêm phiền là được, tốt nhất cũng đừng cãi nhau với nam thần nữa.
“Lương tiên sinh,” Kim Húc đứng ở bên cạnh Thượng Dương, mở miệng nói, “Trong lòng anh có đối tượng tình nghi cụ thể nào không?”
Lương Tỉ nói: “Nhất thời nghĩ không ra.

Tính cách của Bách Đồ vẫn luôn rất tốt, sẽ không chủ động đắc tội với người ta.

Mà gần đây tôi cũng không gây ra chuyện gì.”
Lương Tỉ phản ứng cực nhanh, lập tức hiểu rõ Kim Húc đang muốn hỏi cái gì.
Lúc này Bách Đồ từ trong phòng đi ra, ánh mắt của Lương Tỉ và anh ấy vừa chạm vào nhau thì hai người liền quay mặt đi, mỗi người đều mang theo một chút bất đồng không tự nhiên.
Khúc Liệu Nguyên vẫn còn đang mờ mịt.
Tầm mắt của Kim Húc đảo qua đảo lại giữa hai vị họ Lương và họ Bách này, nói: “Mạo muội hỏi một câu, chuyện Bách Đồ tiên sinh bị quấy rối, Lương tiên sinh vẫn luôn không biết sao?”
Thượng Dương phục rồi, người này cũng quá thông minh đi.
“Anh ấy thường xuyên đi công tác, rất bận,” Bách Đồ nói, “Vốn dĩ tôi cho rằng chuyện này không lớn, nên không nói với anh ấy.”
Môi Lương Tỉ giật giật, lời muốn nói ra đến miệng lại hậm hực mà nuốt xuống.

Thượng Dương suy đoán bá tổng hẳn là định nói một câu giận dỗi gì đó với Bách Đồ nga.
Hai người này thật thú vị nha.
Nói tình cảm tốt, cũng thật sự là rất tốt, chỉ cần nhìn những chi tiết nhỏ này liền không lừa được người khác.
Nhưng giữa hai người lại không lý do mà tồn tại một khoảng cách như có như không a.
Bách Đồ vốn cho rằng việc bị quấy rối này chỉ là việc nhỏ, nhiều minh tinh cũng từng gặp phải chuyện này, cho nên ban đầu anh ấy mới chủ quan không xem đây là chuyện lớn gì.

Âu cũng là suy nghĩ rất bình thường nga.
Chính là, liên tiếp giằng co trong hai tháng, từ quấy rối biến thành đe dọa, như vậy còn là việc nhỏ sao?
Đã đến mức không thể không tìm công an giúp đỡ, thế nhưng lại không nói lời nào với người sống cùng với mình ni.
“Hai người các anh thật thú vị.” Kim Húc nói, “Đều đã sống cùng nhau, còn có việc gì là không thể nói với nhau sao?”
Thượng Dương: “……”
Lương Tỉ và Bách Đồ đều ngạc nhiên, giọng điệu của công an Kim sao lại giống như đang hòa giải mâu thuẫn giữa hai vợ chồng thế này nha?
Khúc Liệu Nguyên cũng nói: “Đúng rồi đó, đều không còn là trẻ con nữa, cãi nhau cũng không giải quyết được vấn đề đâu, có chuyện gì thì cũng phải nói với nhau cho thật tốt chứ.”
Thượng Dương quả thực muốn đỡ trán, hai vị đồng đội này thật là, một người thì y như quan tòa chuẩn bị xét xử ly hôn, còn một người thì cứ như chuyên gia hòa giải hôn nhân vậy, thật là xuất sắc quá đi.
Càng xuất sắc hơn chính là Lương Tỉ, anh ta nhìn nhìn Bách Đồ nói: “Đã nghe thấy chú công an nhân dân nói gì chưa?”
Khá lắm, nói chuyện cứ như trong sinh hoạt gia đình anh ta vẫn luôn bị Bách Đồ ức hiếp vậy.

Cứ như hôm nay, chú công an nhân dân đến đây là để giải cứu và giúp đỡ anh ta ngóc đầu lên a.
Bách Đồ không để ý đến Lương Tỉ, nói: “Công an Kim, camera an ninh có quay được cái gì khả nghi không?”
Kim Húc nói: “Nghi phạm mặc đồ tương tự như bảo an của phòng quản lý bất động sản chỗ các anh, đeo khẩu trang nên không quay được mặt.

Hơn nữa gã còn có thẻ kiểm soát ra vào, cho nên việc ra vào tiểu khu của các anh đơn giả như đi trên đất bằng vậy.

Hiện tại còn chưa xác minh được là gã đã thông qua con đường nào để sao chép lại tấm thẻ đâu.

Giám đốc quản lý bất động sản đã nói sẽ tra xét xem có lỗ hỏng kỹ thuật gì hay không.”
Lương Tỉ cười lạnh một tiếng: “Quản lý bất động sản nga.”
Có nhân vật nguy hiểm thuận lợi trà trộn vào đây như vậy, còn làm ra việc xấu như đặt quà tặng khủng b0 ố ở trước cửa của chủ nhà.

Vậy thì văn phòng quản lý bất động sản này xác thật là không thể trốn tránh trách nhiệm của mình được.
Kim Húc nói: “Vừa lúc Lương tiên sinh cũng ở đây, tôi kiến nghị trong khoảng thời gian này đừng để Bách tiên sinh đơn độc ra ngoài, khi ra khỏi nhà tốt nhất nên khóa trái cửa, như vậy mới có thể đảm bảo an toàn một cách tốt nhất.”
Trong nhất thời sắc mặt của mọi người đều ngưng trọng hẳn lên.
“Lúc trước, người này gửi những lá thư nặc danh cho Bách tiên sinh, còn đặt những món đồ kỳ quái ở trước phòng làm việc, hành vi này chỉ xem như cố ý quấy rối ở mức độ anti-fan quá khích mà thôi.” Kim Húc nói, “Nhưng hôm nay, với tình huống hiện tại, người này đã ngựa quen đường cũ, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước rồi.

Lại còn rất thông minh khi tiến hành thử nghiệm từng bước một.

Ví dụ như mấy lần trước, khi gã gửi con dao dính máu cũng vậy, con chuột chết cũng thế, đều sẽ kèm theo một lá thư báo trước.

Bất quá, lần này lại hoàn toàn không có.

Với kinh nghiệm cũng như phán đoán của tôi, tâm lý của tên bi3n thái này đối Bách Đồ, rất có thể đã từ ‘tao muốn dọa mày’, thăng cấp thành’’ tao muốn làm tổn thương mày’ rồi.”
Bách Đồ nói: “Gã xem bé mèo nhỏ kia là tôi, đúng không?”
Thượng Dương ngăn không cho nam thần suy nghĩ theo chiều hướng tiêu cực như vậy, nói: “Đó là một tên bi3n thái, anh đừng dùng tâm lý của người bình thường để nhận định gã, điều gã mong muốn chính là hình thành nên tâm lý ám chỉ như vậy đối với anh nga.”
Bách Đồ thở phào một hơi, tình trạng thê thảm của bé mèo nhỏ kia giống như một tảng đá lớn vẫn đè nặng trong lòng anh ấy, sau khi nghe Thượng Dương nói như vậy, Bách Đồ cũng bừng tỉnh, hiểu ra là nghi phạm đang muốn thông qua hành vi ngược đãi tổn thương động vật nhỏ để k1ch thích anh, khiến cho anh tự trách, khiến anh cho rằng tất cả đều là do bản thân mình làm sai, đây mới là ác ý lớn nhất ni.
Thầy Khúc lặng lẽ giơ ngón tay cái với Thượng Dương, cậu đã làm rất tốt việc ổn định tâm lý của người bị hại nha.
“Tôi sẽ liên hệ công ty bảo an, thuê mấy vệ sĩ đến.” Lương Tỉ lạnh lùng nói, “Nếu bắt được tên bi3n thái đó, dù có đánh một trận thì có được cho là phòng vệ chính đáng không?”
Thượng Dương cùng Khúc Liệu Nguyên lẳng lặng nhìn anh ta, nội tâm đồng thời suy nghĩ, thì ra bá tổng trâu bò là cái dạng này nha, trong hệ thống thế giới của bá tổng, chắc đại khái cũng không ai có thể dạy anh ta cách làm người nhỉ…… Soái thì soái đó, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm nga.

“Tôi kiến nghị không cần.” Kim Húc nói.
Thượng Dương và Khúc Liệu Nguyên lại đồng loạt quay đầu nhìn hắn.
“Vệ sĩ lại không có khả năng trong 365 ngày, mỗi ngày 24 giờ đều nhìn chằm chằm Bách Đồ, người đó không cần tắm rửa không đi WC không được ngủ luôn sao? Chỉ cần đừng ra ngoài một mình, khóa kỹ cửa sổ, đừng đi đến nơi ít người cùng nơi quá nhiều người, chú ý nhiều một chút sẽ hữu dụng hơn là việc tìm bảo vệ đấy.” Công an- 5 tốt- Kim trực tiếp lên tiếng giáo dục Lương- bá đạo- tổng tài.

Pháp luật là không thiên vị đối với người nổi tiếng nga.

Kim Húc giáo dục tiếp, “Chuyện bắt người cứ giao cho công an, không phải là vấn đề để anh cần suy nghĩ.”
Thượng Dương cùng Khúc Liệu Nguyên hai mắt hình ngôi sao: Ánh sáng của chính đạo a!
Bách Đồ nói: “Nghe đồng chí công an đi, anh đừng gây thêm phiền nữa.”
Giấc mơ muốn được pháp luật thiên vị người nổi tiếng của Lương Tỉ tan biến, nhưng vẫn ghi hận chuyện Bách Đồ giấu giếm anh ta, nên thật cao ngạo lạnh lùng mà ức hiếp người nhà: “Bách tiên sinh, đừng nói chuyện với tôi, tôi còn chưa tha thứ cho ngài đâu.”
Bách Đồ: “……”
Ba vị công an bóng đèn thức thời tạm biệt.

Bách Đồ đi ra tiễn bọn họ, khi đứng ở hành lang chờ thang máy, nam thần thấp giọng xin lỗi.
“Lương Tỉ chỉ là có chút sốt ruột, anh ấy tuyệt đối không cố ý nhằm vào các anh đâu.” Bách Đồ nói.
Thượng Dương cùng Khúc Liệu Nguyên đều gật đầu tỏ vẻ thông cảm.
Kim Húc nói: “Anh ta đúng là không nhằm vào chúng tôi, anh ta chỉ nói công an đang ngồi đều là mấy tên phế vật mà thôi.”
Mặt ba người khác đơ: “……”
Kim Húc lại cười, giống như cũng không tức giận, vừa nãy chỉ là nói đùa mà thôi, lại nói: “Bách tiên sinh, tại sao anh không nói chuyện này cho Lương tiên sinh biết?”
Khúc Liệu Nguyên cũng phụ họa: “Đúng đó, chuyện lớn như vậy.”
Thượng Dương sợ Bách Đồ bị hỏi đến không thoải mái, dùng ánh mắt ý bảo hai người bọn họ bớt tranh cãi chút đi.
“Không sao.” Bách Đồ nói.
“Khoảng thời gian trước chúng tôi vừa mới cãi nhau,” Nam thần buông tầm mắt, âm thanh rất nhẹ, đại khái là không muốn bị Lương Tỉ ở trong nhà nghe được, nói, “Trước mấy ngày lúc tôi nhận được thư đe dọa đầu tiên, khi đó chúng tôi đã không nói chuyện với nhau vài ngày rồi, cho nên tôi không muốn nói cho anh ấy biết.

Sau đó, tình hình dịu đi một chút cũng làm hòa rồi, vốn dĩ tôi cũng muốn nói, nhưng trong buổi họp báo khai máy ra mắt phim mới, khi sắp uống nước tôi phát hiện ra trong chai nước có vật thể lạ …… Tôi liền không còn muốn cho anh ấy biết nữa.

Cộng thêm tâm lý may mắn, tôi ôm suy đoán đại khái chỉ là trò đùa một lần của fan cuồng mà thôi, không ngờ kế tiếp lại là lưỡi dao, chuột chết, càng ngày càng nghiêm trọng, tôi thật sự không có cách nào mới đi tìm Vương tổng.

Bởi vì ngay từ đầu đã không nói với Lương Tỉ, tích góp nhiều như vậy lại nói, tôi sợ anh ấy sẽ càng tức giận hơn, vì vậy mới nhờ Vương tổng cũng giúp tôi giấu anh ấy.”
Kim Húc nói: “Tức giận ngược lại vẫn là thứ yếu, chỉ sợ trong một phút khi nghe anh nói hết về tình hình thực tế kia, Lương tiên sinh chắc cũng phải sợ chết khiếp đi.”
“Nói ra thì tốt rồi,” Thượng Dương giải vây nói, “Có đôi khi càng sợ đối phương lo lắng, thì càng không biết nên mở miệng như thế nào mà.”
Anh lại cẩn thận hỏi Bách Đồ: “Lương tiên sinh vừa rồi nói anh lại gạt anh ta, là còn có chuyện gì khác sao? Nếu không liên quan đến vụ án thì có thể không cần trả lời tôi.”
Bách Đồ nói: “Là chuyện phim mới, người đại diện giúp tôi nói với anh ấy, sau khi ký hợp đồng thì anh ấy mới biết được phim mới có đề tài gì, anh ấy không thích đề tài này, cho nên mới nổi cáu với tôi.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Sau này đừng cãi nhau nữa, từ từ ngồi xuống nói chuyện đi.”
Bách Đồ nhìn bọn họ cười cười, nói: “Vâng, cảm ơn các chú công an.”
Tạm biệt Bách Đồ xong, ba chú công an- 5 tốt đi xuống, cũng không vội vã, bọn họ chăm chú quan sát khắp nơi trong tiểu khu.
Tiểu đội ba người bước đến một hàng cây xanh phía sau tiểu khu, ở đó có một con đường nhỏ hầu như không ai đi qua, ở gần tường có một cái bát nhỏ, bên trong có thức ăn cho mèo, là một nhà hảo tâm nào đó chuẩn bị cho mèo hoang ở trong tiểu khu này.
Kim Húc nói ra một sự thật khiến cho người ta sởn tóc gáy: “Sau khi tiến vào tiểu khu, bé mèo nhỏ kia là bị nghi phạm bắt được ở chỗ này, gã nhét nó vào trong ngực rồi vào tòa nhà của Bách Đồ, thực hiện hành vi ngược đãi mèo ở trong thang máy, thùng giấy kia là thùng chuyển phát nhanh của hàng xóm dưới lầu ném ở ngoài cửa.”
Thượng Dương cùng Khúc Liệu Nguyên hít một hơi khí lạnh.
“Sau khi gã từ trong nhà của Bách Đồ đi ra, lại từ nơi này trèo tường thoát ra ngoài,” Kim Húc chỉ chỉ rào chắn phía trên chén thức ăn cho mèo, nói, “Động tác rất nhanh nhẹn, khi chạy thẳng đến đây, một chút cũng không trì hoãn, trực tiếp nhảy một cái, thoát ra ngoài.”
Thượng Dương ngẩng đầu nhìn nhìn, nói: “Chỗ này cũng không phải là góc chết của camera an ninh, bảo vệ trong tiểu khu chốc lát lại tuần tra một chuyến tới tới lui lui, từ nơi này tiến vào lại chạy ra, gã không sợ bị bắt ngay tại trận sao? Gã còn mặc quần áo tương tự như của bảo an, rất khả nghi a.”
Khúc Liệu Nguyên đến trước rào chắn thử thử, trông cũng không quá cao, nhưng nếu muốn nhanh chóng leo ra ngoài, đối với người có thân thủ như bọn họ thì còn được, chứ người bình thường thì khó nói, trừ khi là đã cố ý luyện tập qua.
Đang nói chuyện thì có hai bảo an tuần tra đi về hướng bên này.
Thượng Dương đưa ra thẻ ngành, dò hỏi bọn họ: “Các anh vẫn luôn tuần tra sao, hôm nay có nhìn thấy người nào kỳ lạ không?”
“Không có a.” Hai bảo an mơ hồ, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, một vị lớn tuổi hơn một chút nói, “Năm nay tiểu khu này không có lấy một vụ trộm nào, bộ phận bảo an của công ty bất động sản chúng tôi đều nổi tiếng toàn Bắc Kinh a.

Công tác an ninh luôn được tuân thủ nghiêm ngặt theo mọi chế độ quy định đâu.”
Vậy chẳng phải là, sau khi nghi phạm gây án xong thì hoảng sợ nên mới chạy trốn bằng đường cũ sao, là do may mắn nên không bị bảo an bắt gặp ư?
Kim Húc nói: “Ý của câu, tuân thủ nghiêm ngặt theo mọi chế độ quy định, chính là các anh sẽ tuần tra trong một khoảng thời gian cố định, là ý này sao?”
Hai bảo an kia gật đầu, nói: ‘’Mỗi lần chúng tôi tuần tra đều phải quẹt thẻ, giám đốc còn sẽ kiểm tra theo dõi, xem chúng tôi có vào vị trí đúng hạn hay không.”
Nói cách khác, khi bảo an tuần tra đến địa điểm nào đó, thì sẽ theo một quy luật nhất định.
Tiểu đội ba người đi ra, mở một cuộc họp nhỏ bên trong chiếc xe thuê của Thượng Dương.
“Đây không phải là lần đầu tiên nghi phạm đến nhà của Bách Đồ,” Kim Húc khẳng định nói, “Gã đã tới rất nhiều lần rồi.

Có thể là vì nghiên cứu địa hình, cũng có thể là vì nhìn trộm Bách Đồ.

Gã rất quen thuộc với qui trình bảo an của tiểu khu này, còn cầm được thẻ ra vào.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Chờ chút nữa tôi đến đồn công an gần đây, nhờ họ hỗ trợ trích xuất camera an ninh của con phố nhỏ phía sau một chút.”
Thượng Dương nói: “Còn phải đến văn phòng quản lý bất động sản nữa, nên nâng cấp hệ thống ra vào cổng một chút, nếu không thì quá nguy hiểm rồi.”
“Không nhất định sẽ hữu dụng đâu.

Tôi đã hỏi qua văn phòng quản lý bất động sản rồi.

Hệ thống gác cổng ở tiểu khu này cứ cách một khoảng thời gian sẽ đổi mới một lần, hai tháng này đã đổi mới bốn năm lần a.

Nếu nghi phạm là sao chép thẻ của chủ nhà nơi này hoặc thẻ ra vào của phòng quản lý bất động sản, vậy thì khi hệ thống nâng cấp đã có thể ngăn cản được gã rồi.

Chính là,” Kim Húc nói, “Nếu bản thân gã rất hiểu biết về phương diện kỹ thuật này, thì dù có nâng cấp lên một trăm lần cũng không làm gì được.”
Diêm Hàng đang học năm 3 đại học, chuyên ngành học là công nghệ thông tin.
Sau khi Trang Văn Lý tốt nghiệp đại học thì liền ở nhà ăn bám cha mẹ, nhưng trước kia là học về thiết kế game.
Đối với hai người, muốn phá hệ thống an ninh của tiểu khu, làm giả một tấm thẻ ra vào, cũng không phải là việc quá khó.
Kim Húc nói: “Chính là Trang Văn Lý hẳn là còn ở Thượng Hải đi.”
Vốn là hoài nghi Trang Văn Lý hơn, nhưng Thượng Dương lúc này cũng dao động, nói: “Tôi gọi điện thoại trước.”
Anh lập tức tìm người tra xét hành trình đi lại của Trang Văn Lý.
Vẻ mặt của Kim Húc nhàm chán.

Khúc Liệu Nguyên cũng cảm thấy hẳn không phải là Trang Văn Lý.
Kim Húc đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Lớp trưởng, cậu biết phim mới của nam thần là về đề tài gì không? Tôi nhớ cậu nói đó là một bộ phim cải biên.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Là đề tài huyền nghi, IP này còn rất nổi tiếng đâu.

Nhưng cốt truyện cụ thể ra sao tôi cũng không biết, tôi chưa từng xem thể loại này.

Trên mạng chắc là có đó, tra thử đi.”
Kim Húc lấy di động ra, tìm kiếm thông tin về bộ phim.
Khúc Liệu Nguyên hỏi: “Bộ phim này có vấn đề gì sao?”
“Thời gian có chút trùng hợp, lần đầu tiên Bách Đồ nhận được thư đe dọa cũng chính là khi tin tức anh ấy sẽ nhận bộ phim này được truyền ra.

Trong nước uống bị người ta bỏ dị vật, cũng là trong buổi họp báo khai máy của bộ phim này.” Hiện tại Kim Húc vẫn chưa thể xác định có liên quan gì đến bộ phim này hay không, nói, “Có lẽ là do tôi nghĩ nhiều.”
Thượng Dương gọi điện thoại xong, biểu tình chậm rãi vi diệu lên.
Kim Húc hỏi: “Như thế nào?”
Thượng Dương nói: “Trang Văn Lý đã đổi lại vé máy bay, trước giữa trưa một chút đã về tới Bắc Kinh rồi.”
Kim Húc: “……”
Thượng Dương nói: “Hiện tại giải thích như thế nào? Có phải là hiềm nghi về gã lại lớn hơn một chút rồi hay không?”
Kim Húc lại nói: “Diêm Hàng cũng rất có vấn đề nga.”
Thượng Dương: “…… Có phải cậu chỉ đơn giản là muốn tranh cãi với tôi hay không?”
Kim Húc nói: “Lãnh đạo, cãi nhau với cậu rất thú vị, bất quá lần này tôi tuyệt đối không phải vì muốn trêu chọc cậu để được tranh cãi với cậu đâu.”
“Trực giác” lần này của hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau, hơn nữa trước mắt, ai cũng không có chứng cứ để chứng minh cho lập luận của bản thân là đúng nga.
“Lớp trưởng, cậu cảm thấy thế nào?” Thượng Dương nói.
“Tôi……” Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm, tôi cũng đâu có ở trong nhóm nhỏ của các cậu đâu! Bây giờ lại nhớ lôi tôi vào à!
Anh ta quyết định đứng ở vị trí trung lập, thuận miệng ném nồi: “Tôi bầu cho Lương Tỉ một phiếu nha.”

Chương 34:

Nói giỡn thì nói giỡn, Khúc Liệu Nguyên vẫn là nghiêm túc cảm thấy Lương Tỉ có chỗ khả nghi, chẳng qua là ở một phương diện khác.
“Bách Đồ nói anh ấy không nói tình hình thực tế cho Lương tiên sinh biết, là vì sợ anh ta nghe xong sẽ tức giận lo lắng, tôi cảm thấy điểm này rất kỳ quái.”.
Thượng Dương nói: “Sao thế? Tính tình Lương tiên sinh hở một chút là nổi nóng, Bách Đồ sợ anh ta gây chuyện, việc này cũng có thể hiểu được mà.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Lương Tỉ hở một chút liền nổi nóng, không phải hoàn toàn là bởi vì tính tình kém, theo sự quan sát của tôi, có lẽ anh ta tương đối yêu Bách Đồ, nhìn ánh mắt li3m cẩu khi anh ta nhìn Bách Đồ là biết ngay.

Mặt khác, nam thần nhất định cũng rất yêu anh ta nha.”
Thượng Dương: “……”
Kim Húc phụ họa nói: “Đúng rồi, cho nên ý kiến của lớp trưởng cậu là cái gì?”
Thượng Dương lại rất có ý kiến, muốn phỏng vấn lớp trưởng, là làm sao lại không hề cảm thấy có một chút gánh nặng nào khi nói về chuyện nam nam yêu nhau, còn nói một cách tự nhiên như thế nữa, giống như đây là một chuyện rất bình thường vậy.

Anh cũng nhìn ra được Bách Đồ và Lương Tỉ như thế, nhưng anh quyết định sẽ không nói ra một cách nhẹ nhàng như Khúc Liệu Nguyên đâu, cùng lắm thì chỉ nói một câu “Tình cảm của hai người bọn họ không tồi” mà thôi.
Khúc Liệu Nguyên nói: “Nếu mối quan hệ đã thành lập dựa trên cơ sở tình cảm, mà nam thần lại còn gạt Lương Tỉ một chuyện lớn như vậy, chuyện này thật sự không bình thường a.

Tôi luôn cảm thấy không giống Bách Đồ nói chỉ đơn giản như vậy.

Nếu chỉ vì trước đó hai người bọn họ từng cãi nhau, lúc chiến tranh lạnh không có cơ hội nói, sau đó chuyện này lại như quả cầu tuyết càng lúc càng lớn, cho nên không tìm được cơ hội nào để nói nữa ư? Các cậu cảm thấy, anh ấy là kiểu người không đúng mực vậy sao? Hay là do filter cái tôi của nam thần quá lớn đi?”
“Cũng có lý, nhưng còn có thể có nguyên nhân khác thì sao?” Thượng Dương hỏi Kim Húc, “Cậu cảm thấy sao?”
“Vừa rồi Bách Đồ từng nói một câu, không biết các cậu còn nhớ không.” Kim Húc nói.
Hai người đều nhìn hắn, nghĩ không ra hắn muốn nói đến câu nói nào nha.
Kim Húc nói: “Bách Đồ nói, trong cuộc họp báo khai máy quay phim mới, khi anh ấy muốn uống nước thì phát hiện trong nước có dị vật, khi đó anh ấy quyết định không nói cho Lương Tỉ biết nữa, nguyên nhân bởi vì ‘Tôi không muốn anh ấy biết loại chuyện này ’.

Loại chuyện này, Bách Đồ là đang nói đến chuyện gì?”
Thượng Dương khó hiểu nói: “Đương nhiên là nói về đồ bẩn ở trong nước uống rồi, đó là nước uống đó, như vậy là quá nguy hiểm rồi, cho nên tôi nói đâu ai có thể làm gì nếu là uống nước sôi để nguội, thấy đúng không? Vậy nên chuyện đó khó có thể phòng bị được.”
Kim Húc hỏi: “Cậu uống hết nước trong bình giữ ấm rồi sao? Chờ chút nữa tìm một chỗ bổ sung nước nóng cho cậu nha.”
Thượng Dương: “……”
Khúc Liệu Nguyên sốt ruột nói: “Phân tích vụ án đi! Hai ngươi làm như là đối tượng của nhau vậy?”
“Ai cùng cậu ta……” Thượng Dương muốn phản bác, lại ý thức được Khúc Liệu Nguyên chỉ là nói thôi, nếu bản thân nói nhiều thêm mấy câu thì mới là lạy ông tôi ở bụi này rồi.
Vẻ mặt của Kim Húc tràn đầy ý cười, nói: “Không, chúng tôi còn chưa tới giai đoạn đó đâu.”
Thượng Dương xụ mặt: “Đừng đùa quá.”
“Tôi cảm thấy trọng điểm không nằm ở nước, mà trọng điểm là dịch thể ở trong nước.” Kim Húc nghiêm túc lại, nói, “Bách Đồ nói không muốn cho Lương Tỉ biết loại chuyện này, nhấn mạnh, anh ấy không muốn Lương Tỉ biết về loại hình vi mang tính chất quấy rối tình d.ục rõ ràng này.”
“Cái này cũng không khó hiểu, bình thường đàn ông gặp phải quấy rối tình d.ục ở mức độ này, không muốn bị người khác biết, không phải cũng hợp lý sao?” Thượng Dương nói.
“Không hợp lý,” Không đợi Kim Húc phản bác, Khúc Liệu Nguyên liền nói ra ý kiến phản đối trước, “Đầu tiên, Bách Đồ không phải là thẳng nam bình thường, tiếp theo, Lương Tỉ không phải là người khác mà chính là người yêu của anh ấy.

Tôi đồng ý với quan điểm của Kim Húc, việc này không nói với Lương Tỉ, thật sự là không hợp lý.”
Kim Húc nói: “Hơn nữa anh ấy còn nhấn mạnh‘ loại chuyện này ’, lời nói này khiến tôi cảm thấy có chút kỳ quái.

Chẳng qua là tôi có một suy đoán theo một phương hướng không xác định là có khả năng này xảy ra hay không.

Đó là, trong quá khứ, có thể Bách Đồ đã từng bị quấy rối tình d.ục rồi, hơn nữa còn là tình huống tương đối nghiêm trọng đâu.”
Bởi vì đã nói đây chỉ là suy đoán mà chính mình cũng không xác định được, cho nên giọng điệu của Kim Húc cũng trở nên cẩn thận: “Có lẽ chuyện đó vẫn còn ám ảnh chính bản thân Bách Đồ và cả Lương Tỉ nữa, cho nên anh ấy mới lo lắng nếu chuyện như vậy lặp lại lần nữa, sẽ chọc phải vẩy ngược của Lương Tỉ, đến lúc đó, còn không biết anh ta sẽ làm ra loại hành vi quá khích gì đâu.

Giống như lớp trưởng nói, tôi cũng không cho rằng tính tình trong đời tư của Lương Tỉ quá kém cỏi, có lẽ là ngược lại, so với Bách Đồ, anh ta mới là người cởi mở hơn, là một người sống thật khoái lạc, chỉ là có tiền nên tương đối thích ra vẻ một chút mà thôi.

Lương Tỉ đụng một cái là nổi nóng, chính là vì phá lệ để tâm đến chuyện của Bách Đồ, hay nói cách khác, là bởi vì yêu.”
“Nếu hướng suy đoán này thành lập, thì việc Bách Đồ giấu giếm Lương Tỉ một chuyện lớn như vậy, cũng có thể giải thích hợp tình hợp lý hơn.” Khúc Liệu Nguyên tán đồng nói.
Anh ta và Thượng Dương đồng thời yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, đều bị giả thiết của Kim Húc thuyết phục rồi, hơn nữa còn là tâm phục khẩu phục đâu.

Nửa ngày nay loạn thành như vậy, mà Kim Húc vẫn có thể từ một câu nói vô tình của Bách Đồ, phát hiện ra điểm mù mà cả hai người bọn họ đều không chú ý tới.
“Bác sĩ Watson,” Thượng Dương nói, “Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”
Kim Húc nói: “Không phải nói Trang Văn Lý đã về Bắc Kinh sao? Tìm cậu ta hỏi một chút, đổi vé máy bay trở về trước thời hạn là muốn quậy kiểu gì.”
Khi đến tiểu khu mà Trang Văn Lý ở, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, đã hơn 6h chiều rồi.
Vốn dĩ chuyến bay của cậu ta phải đến tận 8 giờ tối mới đáp xuống sân bay Thủ đô, nhưng cậu ta lại đổi thành chuyến bay về vào trước buổi trưa, thời gian này vừa đủ để đến nhà của Bách Đồ gây án, điều này cũng làm cho nghi ngờ của Thượng Dương đối với cậu ta càng sâu thêm một tầng.
Sau khi xuất trình thẻ ngành ở cổng, bảo vệ nâng thanh chắn điện lên, để cho hai chiếc xe của bọn họ đi vào.
Xe của Thượng Dương và Kim Húc đi trước, anh dựa theo thông tin mà tìm số tòa nhà, chỉ huy Kim Húc lái xe khi thì quẹo trái, khi lại chạy thẳng, chiếc Tesla đắt tiền của Khúc Liệu Nguyên đi theo sau bọn họ.
“Cấp bậc tiểu khu này không khác với tiểu khu nhà Bách Đồ lắm?” Kim Húc nói.
“Ừ, phí bất động sản có lẽ cũng rất đắt.

Phía trước lại quẹo trái một lần.” Thượng Dương nói.
“Bắc Kinh này đúng là tấc đất tấc vàng mà, phí tổn sinh hoạt còn cao như vậy, cậu có muốn suy nghĩ lại một chút hay không, chuyển nhà đến Bạch Nguyên sống đi?” Kim Húc nói.
Thượng Dương: “……”
Kim Húc lại nói: “Bác gác cổng ở Chúc Gia Viện còn hỏi thăm tôi, thật vất vả mới có bạn gái, cậu mang người giấu đến chỗ nào rồi.”
Kim Húc vừa nói chính là bác gác cổng ở khu nhà của hắn, liên tục hai lần nhận lầm Thượng Dương là con gái, nên cứ tưởng Kim Húc dẫn “Bạn gái” về nhà.
Thượng Dương nói: “Đang điều tra phá án! Đừng có nói chuyện không liên quan ở đây.”
Kim Húc không cho là đúng, nói: “Không ảnh hưởng đến việc phá án đâu.

Cậu có thể ôn nhu với tôi một chút không? Hở một chút là bày ra dáng vẻ lãnh đạo, sao cậu đối với Khúc Liệu Nguyên không như vậy chứ.”
Xe quẹo trái, thêm mấy trăm mét nữa là đến rồi.

Thượng Dương không muốn nói chuyện phiếm với Kim Húc nữa, càng nói tâm tình của anh…… sẽ lại nổi gió to cho xem.
Kim Húc liếc anh một cái, nói: “Lại trưng cái mặt nhỏ ra…… Muốn đánh cậu một trận quá đi.”
Miệng thì nói là muốn đánh một trận, ngữ điệu lại không giống như thế, quá sức mập mờ rồi nha.
Thượng Dương trở mặt, nói: “Tôi mới muốn đánh cậu một trận đấy, có thể đừng chọc cho tôi nói thẳng được không? Tôi là…… Tôi là thẳng nam, còn muốn tôi nói rõ hơn nữa sao?”
Kim Húc ngạc nhiên nhìn anh một cái.
Thượng Dương nói xong trong lòng lại có chút hối hận, còn phải cùng nhau phá án a, lúc này mà làm căng lên thì sau này chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao? Hẳn là nên chờ giải quyết xong mọi chuyện rồi mới nói rõ ràng với Kim Húc a, như vậy sẽ tốt hơn ni.
Lại nhìn biểu tình của Kim Húc, Thượng Dương cảm thấy càng ảo não.

Việc này rõ ràng là anh khui ra trước, không phải là do anh sau khi say rượu rồi lợi dụng người ta sao, tại sao còn nói như vậy chứ? Hiện tại lại làm như người ta đang chủ động có ý với anh vậy.
“Trễ một chút chúng ta sẽ nói lại chuyện này.” Anh nói.
“Là muốn nói chuyện thẳng thắng sao?” Kim Húc nói.
“Ừ.” Thượng Dương tinh mắt, chợt nhìn thấy một người đang kéo vali hành lý đi ở phía trước, dựa theo ánh sáng của đèn đường cùng đèn xe, miễn cưỡng có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của người nọ, hình như là?
Anh vội chụp cánh tay của Kim Húc, nói: “Dừng xe!” Kim Húc phanh xe dừng lại, Thượng Dương lập tức mở cửa xuống xe, Kim Húc nhìn cánh tay mình vừa mới bị ai đó chụp qua, lại nhìn Thượng Dương vừa xuống xe đã đi vội về phía người xa lạ kia, bất giác nắm chặt tay lái lại một chút rồi mới xuống xe.
Khúc Liệu Nguyên ở phía sau cũng dừng xe, bước nhanh lại đây, hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
Kim Húc nói: “Hình như là Trang Văn Lý.”
“Trang Văn Lý?” Thượng Dương đã đến trước mặt người đang kéo vali hành lý kia.

Là một người trẻ tuổi giống y như trong tấm hình anh vừa xem trên xe, khi đến gần xác nhận đúng là cậu ra, anh đưa thẻ ngành ra rồi hỏi, “Cậu lại muốn đi đâu thế?”
Người trẻ tuổi kia vừa đi đường vừa chơi di động, đột nhiên lại bị người xa lạ truy hỏi như vậy nên cậu ta vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Thượng Dương, rồi lại nhìn nhìn Kim Húc và Khúc Liệu Nguyên, chần chờ nói: “Tôi là Trang Văn Lý.

Các anh…… Có chuyện gì sao?”
“Đây là biệt danh trên Weibo của cậu có phải hay không……” Thượng Dương nói ra một cái biệt danh trên Weibo, chính là tài khoản chính dùng để theo dõi idol thần tượng kia của Trang Văn Lý.
“Đúng là của tôi.” Trang Văn Lý khiếp sợ nói, “Truy tinh cũng là trái pháp luật sao? Không phải đâu sếp à…… nghề nghiệp của tôi không phải là làm fan đâu, không có liên kết riêng với phòng làm việc của idol đâu, cũng chưa từng làm ra mấy chuyện như hút máu của fan mới mà, tuy đúng là thường hay mắng chửi người ta, nhưng cũng chưa tới mức gọi là bạo lực mạng nha…… A, chẳng lẽ là……cái kia… dạy fan loli kết nối ins với V.P.N cũng là trái pháp luật sao? Cái này hình như không có phạm pháp mà?”
Thượng Dương: “……”
Anh cũng mê mang rồi.

Thanh niên này có vẻ hơi…… Có hơi ngốc bạch một chút nha.

Hình như không quá giống với loại người có thể làm ra mấy chuyện bi3n thái kia nga.
Kim Húc đúng lúc đi lại đây, nói: “Cậu đang kéo vali là muốn đi đâu? Không phải hôm nay mới từ Thượng Hải trở về sao?”
Trang Văn Lý không ngờ tới công an lại rõ ràng hành tung của mình như vậy, lắp bắp, nói: “Tôi cái kia…… Chính là……”

Kim Húc nói: “Ở bên ngoài lạnh lẽo, không bằng dẫn chúng tôi đến nhà cậu tâm sự một chút đi?”
Chung cư của Trang Văn Lý.
Cửa vừa mở liền nhìn thấy mấy đôi giày bóng rỗ đặt ở trên kệ để giày, Kim Húc và Thượng Dương không quá chú ý đến, chỉ có Khúc Liệu Nguyên là nói thầm một câu: “Còn đều là phiên bản giới hạn nga.”
Trang Văn Lý nghe vậy, ánh mắt sáng lên, rõ ràng là muốn khoe khoang một phen, nhưng lại có chút sợ hãi vẻ mặt lạnh như băng kia của Kim Húc, cuối cùng cũng không dám khoe khoang nữa, nói: “Các anh công an, tùy tiện ngồi đi.”
Nhà của cậu ta rất sạch sẽ, không có cảm giác ấm áp tràn ngập không khí gia đình như nhà của Bách Đồ, mà là điển hình của một căn nhà dành cho thanh niên độc thân sống.

Có lẽ là cậu ta thuê người giúp việc, nên mọi ngóc ngách trong nhà đều được sắp xếp rất gọn gàng ngay ngắn.
Nhìn Trang Văn Lý dưới ánh sáng trong nhà, mới thấy cậu ta trông rất tuấn tú, lối ăn mặc theo phong cách bây giờ của người trẻ tuổi, kiểu tóc cũng cắt giống như minh tinh, trên trán còn có hai nốt mụn, có một chút quầng thâm dưới mắt, nhưng làn da lại trắng nõn, toát ra khí chất con nhà giàu .
“Rốt cuộc là tìm tôi có chuyện gì nha?” Dáng vẻ của Trang Văn Lý có hơi lúng túng bất an.
Thượng Dương nói: “Cậu ở trên tài khoản Weibo chính hình như chính là hình tượng ngự tỷ(*), đúng không?.”
(*) Nói nôm na, đó giống như Soái ca của phái đẹp vậy, một mẫu phụ nữ hoàn hảo cả về sắc đẹp, tính cách lẫn tài năng.
Trang Văn Lý có chút xấu hổ, nói: “Chỉ chơi thôi.”
“Ở bên ngoài sẽ không bị rớt ngựa sao?” Thượng Dương nói, “Ví dụ như lần này cậu đến Thượng Hải tham gia hoạt động truy tinh tại hiện trường, các fan khác nhận không ra cậu à?”
Trang Văn Lý ngập ngừng nói: “Tôi…… Tôi sẽ cosplay một chút.”
Khúc Liệu Nguyên không hiểu lắm, hỏi: “Cosplay thế nào?”
Thượng Dương nói: “Cậu ta chính là một vị nữ trang đại lão(*) nga.”
(*)女装大佬 (nữ trang đại lão): nam mặc đồ nữ, trap, ‘cú có gai’.

Đại lão chỉ người có quyền lực, tài năng, sở trường; không phải nghĩa lớn tuổi, già, đại ca giang hồ.

Ở đây người mặc nữ trang đẹp nên gọi là đại lão.
Kim Húc cũng là lần đầu tiên gặp loại tình huống này, ngạc nhiên nói: “Giọng nói không bị lộ ra sao?”
Trang Văn Lý thanh thanh cổ họng rồi thay đổi giọng nữ ngay tại chỗ: “Đương nhiên sẽ không a.”
Ba chú công an nhân dân: “……”
Trang Văn Lý ngượng ngùng cười, đổi về giọng nam nói: “Tôi là một fan anime, lúc học trung học đã rất thích xem cosplay các nhân vật mặc đồ nữ, sau đó lên đại học, vốn dĩ muốn học về manga anime, trời xui đất khiến lại học về game.

Sau khi tốt nghiệp cũng không đi làm nổi quá hai ngày, tôi nói cho các anh nghe, ngành công nghiệp game này không phải là để cho người làm mà, cho nên tôi liền từ chức, ngồi xổm trong nhà nga.”
Thượng Dương nói: “Được được được…… Vậy cậu vừa rồi lại muốn đi đâu? Theo như chúng tôi biết, vốn dĩ là tối hôm nay cậu mới về đến Bắc Kinh mà, cậu về trước thời hạn để làm gì?”
Trang Văn Lý: “……”
Kim Húc mở miệng nói: “Tôi phát hiện cậu vẫn luôn xem thời gian, là có hẹn sao?”
Trang Văn Lý nói: “Không có, lát nữa tôi phải bay đến Quảng Châu.”
Kim Húc nói: “Nói bậy, cậu không có mua vé đi Quảng Châu.”
Thượng Dương nghĩ thầm, còn chưa tra hành trình mới của cậu ta mà, sao cậu lại biết chứ?…… Tên này, lại gạt người bị tình nghi rồi.
Kết quả thật đúng là, lại bị Kim Húc gạt được rồi, Trang Văn Lý lập tức liền luống cuống, lắp bắp nói: “Tôi…… thật ra tôi……”
“Sự thật là cậu đang muốn ra sân bay, để giả vờ như cậu mới từ Thượng Hải trở về đi.” Kim Húc nói, “Có người còn ở sân bay chờ để đón cậu, phải không?”
Trang Văn Lý: “……”
Đây là chiêu mà mấy tên phú nhị đại phong lưu hay dùng.

Cậu ta chính là một tra nam, một chân dẫm hai thuyền nga.

Bạn gái A biết cậu ta buổi tối 8 giờ sẽ về đến Bắc Kinh, nên đã hẹn sẽ ra sân bay đón.

Cậu ta lại vì hẹn hò với bạn gái B, nên giữa trưa đã trở về trước thời hạn, một buổi chiều này chính là ở cùng với B.

Hiện tại đang vội vàng muốn quay lại sân bay để gặp A, còn phải giả vờ là vừa xuống máy bay nữa.
Trang Văn Lý đưa số di động của bạn gái B cho các chú công an, lại đưa ra ảnh chụp hẹn hò cùng với B lúc chiều để làm bằng chứng.

Thời gian chụp ảnh chính là buổi chiều hai giờ rưỡi, địa điểm ở SKP, vào thời gian này, bất luận là như thế nào, thì cậu ta cũng không kịp chạy đến trước cửa nhà của Bách Đồ để gây án nha.
Thượng Dương: “……”
Kim Húc giơ tay vỗ vỗ lưng anh, rất có ý tứ trấn an anh đừng nhụt chí.
Khúc Liệu Nguyên hỏi Trang Văn Lý: “Cậu dùng tài khoản phụ gửi tin nhắn quấy rối tình d.ục cho Bách Đồ, cậu nghĩ gì khi viết những điều đó?”
Trang Văn Lý cực kỳ hoảng sợ: “Chuyện này mà các anh cũng có thể tra ra sao?!”
Cậu ta chẳng những gửi tin nhắn quấy rối tình d.ục cho Bách Đồ cùng với những lời uy hiếp trắng trợn mang tính chất ác độc.

Hơn nữa, còn đưa rất nhiều ảnh chụp mang tính bạo lực lên mạng xã hội dù chỉ là trong vài phút ngắn ngủi.
Thượng Dương lần thứ hai lên tiếng theo quy tắc: “Internet không phải nơi nằm ngoài vòng pháp luật đâu.”
Trang Văn Lý xấu hổ, lúng túng đến đỏ mặt, nói: “Tôi chỉ là tức quá a, em trai của chúng tôi thật sự rất hợp với bộ IP kia, tôi đã xem vở kịch nói đó rồi, hiện tại cải biên thành điện ảnh, nhân vật chính đó chính là được thiết lập riêng cho em trai của chúng tôi mà, đã đẹp lại mạnh còn thảm, ai diễn thì người đó bạo a.

Kết quả, nửa đường lại bị Bách Đồ giật vai…… Đúng, tôi cũng biết người ta là đại lão, là ảnh đế, em trai của chúng tôi bất quá chỉ là người làm công trong giới giải trí, không giống đại già(*)người ta có tư bản chống lưng……”
(*)Đại già (大咖): có nghĩa là một người thành công trong một lĩnh vực nhất định, hoặc là một người đã đạt được kết quả tốt trong một lĩnh vực nhất định.
“Đừng nói những lời vô ích nữa, không muốn làm công thì liền từ chức khỏi làm nữa.

Không phải cậu cũng ngồi ở nhà ăn bám cha mẹ đó sao?” Kim Húc không có hứng thú nghe mấy cái này, vào thẳng chủ đề, nói, “Tôi hỏi cậu tại sao lại gửi những tin nhắn như vậy cho Bách Đồ, cậu nhắn tin mắng người khác cũng không phải là ít, tại sao chỉ gửi những tin nhắn có nội dung kiểu này cho Bách Đồ? Trông cậu cũng không giống đồng tính luyến ái mà.”
Trang Văn Lý nói: “Tôi đương nhiên không phải, con gái rất thơm a, tôi thích em trai là bởi vì thật sự xem cậu ấy là em trai của mình nha.

Lúc cậu ấy tham gia show tuyển chọn, tôi còn tốn không ít vàng thật bạc trắng cho cậu ấy đâu.

Tôi chửi Bách Đồ như vậy, thật sự chỉ là để trút giận mà thôi……”
Một khi hành vi hoang đường đã làm trên Internet được phản ánh vào đời thực, thì chính bản thân đương sự cũng cảm thấy hoang mang.

Trang Văn Lý nói xong, đại khái cũng cảm thấy rất hoang đường, giọng điệu cũng trở nên tự hoài nghi chính mình, nói: “Đúng vậy, nhân vật anh ta sắp diễn kia, vốn thiết lập trong kịch bản gốc chính là khi còn nhỏ đã từng bị cha kế quấy rối tình d.ục …… Bất quá nghe nói phim điện ảnh sẽ sửa lại kịch bản, dù sao cũng không qua được kiểm duyệt mà.

Trên mạng đều nói, bản thân Bách Đồ chính là 0, khi nhận loại nhân vật này cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì nữa.

Bất quá, minh tinh bọn họ cũng không xem tin nhắn mà, phải không? Tôi chính là tùy tiện chửi như thế, lại không đăng Weibo, không phải nói reposts hơn 500 lần(*) mới là trái pháp luật sao, chỉ gửi tin nhắn cũng phạm pháp ư?”
(*)500 reposts-Luật hình sự quy định rằng thông tin " phỉ báng mạng " có thể đăng lại 500 lần để bị kết án theo luật hình sự Trung Quốc, công khai xúc phạm người khác hoặc bịa đặt sự thật để vu khống người khác bằng bạo lực hoặc các phương thức khác.

Nếu trường hợp nghiêm trọng thì cấu thành tội xúc phạm hoặc phỉ báng.