Chương 20: Đêm nay không về

Khó Dỗ Dành

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ôn Dĩ Phàm như ngừng thở, cô ngước nhìn về phía Tang Diên.

"Nghi Hà?" Tô Hạo An không giải thích được, cảm thấy không đúng lắm: "Lần trước cậu đi máy bay chẳng lẽ không phải là đi công tác sao? Tôi nhớ lộn à? Mà cậu không có chuyện gì thì đi Nghi Hà làm gì, hơn nữa cậu đi lúc nào, sao tôi không biết?"

Tang Diên nghiêng đầu: "Cậu định hỏi mấy câu vậy?"

"À, tôi hiểu rồi." Có lẽ vì đã uống nhiều rượu, cảm xúc của Tô Hạo An lúc này mạnh mẽ hơn so với bình thường, rất khó chịu nói: "Cmn, cậu đi tìm Đoàn Gia Hứa đúng không?"

Tang Diên không đáp.

"Tôi phục cậu đấy!" Tô Hạo An rống lớn: "Nếu không phải ông đây! Không thi đậu! Đại học Nam Vu! Còn đến phiên hắn ta truyền xì căng đan với cậu sao!"

"..." Tang Diên không kiên nhẫn, "Cậu có thể nhỏ giọng giùm một chút?"

Chung Tư Kiều cũng học ở đại học Nam Vu, lập tức hiểu lời Tô Hạo An nói, chợt cười thành tiếng. Cô ấy dựa vào người Ôn Dĩ Phàm, vừa cười vừa giải thích với cô: "Tô Hạo An đang nói đến Đoàn Gia Hứa, cũng học Nam đại."

Ôn Dĩ Phàm nhớ đến chuyện Vương Lâm Lâm kể, gật đầu một cái.

"Hai người bọn họ học cùng một khóa, cùng một ngành, một lớp, còn chung phòng ký túc xá." Chung Tư Kiều nói tiếp, "Hơn nữa hai người đều vô cùng đẹp trai, ban đầu mọi người lén lút nói bọn họ là hai nam vương của khoa máy tính."

Bên kia Tô Hạo An vẫn còn ồn ào.

Bên này Ôn Dĩ Phàm an tĩnh nghe Chung Tư Kiều tám chuyện, Hướng Lãng cũng xúm vào nghe.

"Không nhớ từ lúc nào, trên diễn đàn trường minh có người đăng tin, hỏi trong trường có giáo thảo* nào không?" Chung Tư Kiều nói: "Sau đó tin này vô cùng 'hot', rất nhiều người gởi đến hình chụp lén của mấy người đẹp trai trong trường."

(*Giáo thảo: chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường.)

Ôn Dĩ Phàm: "Sau đó thì sao?"

Chung Tư Kiều: "Sau đó Tang Diên và Đoàn Gia Hứa cũng được đề cử. Hình của hai người đó chắc chiếm hết một nửa bản tin. Nhưng mà, trong mục đề cử Tang Diên thì lại có hình anh ta và Đoàn Gia Hứa, trong mục đề cử Đoàn Gia Hứa lại có kèm hình Đoàn Gia Hứa chụp chung với Tang Diên."

"..."

"Sau đó mọi người kinh hoàng phát hiện, trong rất rất nhiều hình chụp lén hai người này, thì có trên 80% là hình hai người chụp chung. Điều này chứng minh —" Chung Tư Kiều dừng lại, "Hai người bọn họ mỗi ngày đều dính chung một chỗ."

"..."

"Hơn nữa, cả bốn năm đại học, cũng không thấy hai người bọn họ đi chung với bạn nữ nào." Chung Tư Kiều càng nói càng thấy buồn cười: "Cho nên sau đó khi nhắc đến hai người bọn họ, mọi người đều gọi là 'Cặp giáo thảo gay khoa máy tính'."

Chung Tư Kiều ở bên này vui vẻ kể chuyện, giọng nói cũng quên thu nhỏ lại.

Làm cho Tô Hạo An cũng nghe được, lập tức tham dự vào: "Đó là vì mắt bọn họ bị lệch hết! Rõ ràng trong hình còn có hai tên ngốc Tiền Phi và Trần Tuấn Văn nữa, nhưng vì dáng dấp không đẹp trai nên bị xem là không khí hết!"

"..."

"A, tôi bây giờ cái gì cũng không có." Tô Hạo An đột nhiên than một câu: "Cũng chẳng có người yêu."

"..."

Anh nhìn về phía Tang Diên, nói: "Người anh em, hai chúng ta là anh em thân thiết nhất, tôi có cậu là đủ rồi. Cậu cũng phải xem tôi là người No.1 trong lòng. Biết không?"

Cũng không biết bọn họ đang nói gì.

Nhưng đối tượng mọi người đang tám chuyện vẫn còn ở hiện trường, Chung Tư Kiều hơi lúng túng, liếc nhìn Tang Diên, rất biết thời thế dẹp bỏ đề tài này: "Đều là chuyện đùa giỡn thôi, cũng không có gì hay. Thôi chúng ta tiếp tục lắc xí ngầu đi."

Ôn Dĩ Phàm nghiêng người về phía trước, đưa tay lấy cốc lắc xúc xắc.

Cô liếc mắt thấy, Tang Diên không có động tĩnh gì, cũng không đáp lời Tô Hạo An. Anh tựa lưng vào ghế xem điện thoại, rồi bỗng nhiên đứng lên, thờ ơ nói: "Mọi người chơi tiếp đi."

Tô Hạo An: "A? Cậu đi đâu?"

Tang Diên thuận miệng trả lời: "Mệt, về ngủ."

Tô Hạo An: "Còn sớm mà."

Tang Diên hiếm khi chịu giải thích một câu: "Ngày hôm qua ngủ trễ."

Sau đó, anh lưu loát rót ba ly rượu, rồi khẽ cười, chậm rãi nói: "Hôm nay là tôi làm mất hứng, mọi người tiếp tục chơi đi."

Anh nhìn về phía Tô Hạo An: "Cậu tiếp đãi mọi người đi, nợ cứ ghi tên tôi là được."

Nói xong, Tang Diên không nhìn bất cứ ai, khom người cầm bật lửa trên bàn, nhấc chân rời đi.

Tang Diên trông vẫn bình thường, so với dáng vẻ của anh lúc trước thì thậm chí còn ôn hòa hơn. Những người khác cũng không cảm thấy có gì không đúng, chỉ có Ôn Dĩ Phàm tâm trạng bỗng nhiên hơi trầm xuống.

Lại chơi thêm mấy vòng, không có Tang Diên, Tô Hạo An cảm thấy hơi lạc lõng khi ở đây một mình với ba người bạn thân từ nhỏ.

Không lâu sau, anh cũng tìm một cái cớ rời đi.

Chỉ còn lại ba người.

Bầu không khí không vì hai người khác rời khỏi mà nhạt đi.

Ôn Dĩ Phàm không yên lòng.

Nghe hai người bọn họ nói chuyện phiếm, cô đột nhiên gọi một tiếng: "Kiều Kiều."

Chung Tư Kiều: "Ừ?"

"Đoàn Gia Hứa mà cậu mới nói đó," Ôn Dĩ Phàm hỏi, "quan hệ rất tốt với Tang Diên sao?"

"Chắc là rất tốt, nếu không cũng sẽ không bị đồn như vậy." Chung Tư Kiều nói: "Mà mình cũng không rõ lắm, dù sao thì mình cũng không học cùng ngành với bọn họ. Nhưng trong phòng mình có người trước kia theo đuổi Tang Diên, nên xem Đoàn Gia Hứa là tình địch số một."

"..." Ôn Dĩ Phàm hỏi, "Đoàn Gia Hứa bây giờ ở Nghi Hà sao?"

"Ừ, anh ta hình như là người Nghi Hà, sau khi tốt nghiệp thì về đó làm việc." Chung Tư Kiều trừng mắt nhìn: "Sao bỗng nhiên cậu có hứng thú với người này vậy? Lúc ở Nghi Hà cậu đã gặp rồi sao?"

Nghe nói như vậy, Ôn Dĩ Phàm nhẹ nhàng thở ra: "Không phải, mình chỉ hỏi một chút."

Thông cảm cho Ôn Dĩ Phàm ngày mai còn phải đi làm, ba người cũng không ở lại lâu.

Hơn mười giờ rưỡi cả nhóm rời quán bar. Hướng Lãng định trả tiền, nhưng chưa kịp trả thì bị Tô Hạo An sống chết ngăn lại, lại còn cực kỳ nhiệt tình tiễn họ đến tận bãi đậu xe.

Vì phải lái xe, Hướng Lãng cả đêm không uống rượu.

Ôn Dĩ Phàm và Chung Tư Kiều cùng lên ngồi phía sau.

Trên đường về, Chung Tư Kiều nhớ đến chuyện Ôn Dĩ Phàm và Tang Diên thuê chung nhà: "Này, Chấm Chấm."

Sau khi nhắc đến biệt danh này, cô ấy cứ gọi Ôn Dĩ Phàm như vậy: "Cậu thuê chung với Tang Diên thật sự không có vấn đề gì chứ? Nếu không ổn cậu cứ nói với Hướng Lãng, bảo cậu ấy thay cậu thuê chung với Tang Diên đi."

Hướng Lãng: "Mình sao cũng được."

"Có thể có chuyện gì chứ, " Ôn Dĩ Phàm buồn cười nói: "Hai người bọn mình ở nhà cũng như là người xa lạ, chẳng nói chuyện gì. Hôm nay các cậu gặp anh ấy cũng thấy, anh ấy không thích nói chuyện với người khác, bọn mình chỉ đơn thuần là người thuê chung thôi."

Hướng Lãng ừ một tiếng: "Nếu muốn dọn thì chỉ cần nói với mình một tiếng là được."

...

Hướng Lãng và Chung Tư Kiều ở gần nhau, cho nên cả hai đưa Ôn Dĩ Phàm về trước.

Nghĩ đến Tang Diên trước khi đi có nói là "Về ngủ", nên khi Ôn Dĩ Phàm vào nhà thì cố gắng nhẹ nhàng hơn. Thấy phòng khách tối đen, cô dừng lại, với tay mở đèn lên.

Phòng khách nhìn như chưa có ai về.

Ôn Dĩ Phàm đổi dép, đi về phòng của mình. Khi ngang qua phòng ngủ phụ, cô vô thức liếc mắt, rất nhanh rồi dời mắt đi . Cũng đã trễ, cô trở về phòng rồi nhanh chóng đi tắm.

Lúc đi ra, cô cầm điện thoại lên.

Thấy có hai tin nhắn WeChat từ Tang Diên.

Tang Diên: 【 Đêm nay không về. 】

Tang Diên: 【 Trực tiếp khóa cửa đi.】

"..."

Ôn Dĩ Phàm ngạc nhiên, trả lời:【 Được. 】

Sau khi gởi thành công, Ôn Dĩ Phàm đi đến sảnh khóa cửa lại. Cô hơi mệt, tóc vẫn còn ướt nhẹp, bỗng nhiên lười sấy khô. Cô ngồi vào ghế sofa lướt xem tin tức một lúc, lại nhàm chán mở TV, chỉ vì muốn có gì đó để nhìn.

Mở TV ra đang là kênh đô thị, lúc này đang chiếu lại chuyên mục tin tức từ buổi sáng.

Chính là về vụ án cưỡng hiếp không thành mà cô phỏng vấn hôm trước.

Người chủ tiệm khuôn mặt được làm mờ, nhìn vẫn lộ ra vẻ thật thà hiền lành.

Đoạn phim này làm Ôn Dĩ Phàm liên tưởng đến chuyện gặp Trịnh Khả Giai ở bệnh viện thành phố. Cô hoàn toàn không có tâm trạng xem tiếp, cầm remote lên bấm tắt TV, đứng dậy trở về phòng.

Ôn Dĩ Phàm mở máy tính lên.

Chung Tư Kiều vừa gởi một tin lên vòng bạn bè, nhờ mọi người bấm Like cho cô ấy.

Chung Tư Kiều: 【 Ngày mai mình sẽ đi ăn thịt nướng ở đây! Mọi người like giúp mình đủ 100 lần để mình được giảm 100 đồng nhé!】

Ôn Dĩ Phàm lập tức nhắn lại:【 Được.】

Bấm vào ảnh chân dung của Chung Tư Kiều để vào vòng bạn bè của cô ấy, cô bấm Like vào tin nhắn về cửa hàng thịt nướng. Ôn Dĩ Phàm lại kéo xuống phía dưới, bỗng nhiên thấy tin cô ấy phát trên vòng bạn bè vào đêm giao thừa vừa rồi:

Chung Tư Kiều:【Tối nay đi xem Bắn!Pháo!Hoa! Yeah! Nếu biết sớm tôi đã chọn đi quảng trường Đông Cửu giống Phàm Phàm, không chừng có thể giúp cô ấy trải qua đêm giao thừa tăng ca vui vẻ!】

Ôn Dĩ Phàm mỉm cười, cũng bấm Like vào tin này.

Hôm nay vào làm trễ, Ôn Dĩ Phàm cho rằng bản thân sẽ không buồn ngủ quá sớm.

Nhưng có thể vì tối nay uống một ít rượu, xem máy tính không lâu, mí mắt cô bắt đầu díp lại. Ôn Dĩ Phàm rất xem trọng giấc ngủ, chỉ viết bản thảo một chút rồi lên giường.

Trước khi ngủ, cô nhớ đến việc Tang Diên tối nay không về nhà.

Nhưng nghĩ đến lời Tô Hạo An nói lúc chơi 'Ai nói dối', cô cảm thấy việc Tang Diên không về cũng hợp lý.

Chắc là ở lại an ủi Tô Hạo An.

Có lẽ Tô Hạo An đã biết đại khái chuyện Vương Lâm Lâm ngoại tình.

***

Có lẽ vì hôm nay tụ tập đã nhắc đến nhiều chuyện cũ, nên Ôn Dĩ Phàm nằm mơ thấy chuyện năm học cấp ba.

Do tính cách của Ôn Dĩ Phàm chậm nhiệt, không lạnh không nóng, trong khi những học sinh khác đã quen với trường mới bạn mới, thì cô vẫn chưa quen thuộc với ai trong lớp. Cho nên sau khai giảng cả một thời gian dài, cô vẫn tìm Chung Tư Kiều và Hướng Lãng để ăn cơm chung.

Có một lần.

Chung Tư Kiều bận việc của hội học sinh, chỉ còn Ôn Dĩ Phàm và Hướng Lãng hai người cùng ăn cơm tối.

Sau đó, ở nhà ăn hai người gặp Tang Diên.

Tang Diên có rất nhiều bạn bè. Mỗi khi Ôn Dĩ Phàm thấy cậu, xung quanh cậu luôn có một nhóm nam sinh, chỉ có vài người là cố định, còn phần lớn là mỗi lần mỗi khác.

Nhìn rất náo nhiệt và ầm ĩ.

Cả nhóm đã lấy cơm xong, đang tìm chỗ ngồi.

Bỗng nhiên nhìn thấy Hướng Lãng đang ngồi ăn cơm với Ôn Dĩ Phàm.

Tang Diên cụp mắt xuống.

Có vài nam sinh bắt đầu cười đùa ồn ào.

Nhưng cả nhóm nhanh chóng rời đi.

Giờ học buổi tối hôm đó.

Hai người bọn họ vốn bị đồn đại không ngừng, lại vì chuyện lúc nãy mà bị thêm mắm dặm muối.

Lời đồn lại có thêm phiên bản mới.

Nói là, Ôn 'bình hoa' thật ra không hề thích Tang Diên, chẳng qua là vì cậu theo đuổi không dứt, nên đành miễn cưỡng đồng ý. Nhưng khi gặp một người ưu tú hơn, thì đứng núi này trông núi nọ ngoại tình.

Ôn Dĩ Phàm không giống những học sinh khác là bắt buộc phải dự lớp tự học buổi tối. Trong khoảng thời gian đó, cô thường đến phòng tập để luyện múa, cho nên chuyện đồn đại tiếp theo cô cũng không biết chút gì.

Ở ký túc xá cũng không có ai kể cho cô nghe.

Nhưng cô cũng lờ mờ nhận ra, không khí xung quanh hơi kỳ lạ.

Sáng thứ hai đến lớp.

Ôn Dĩ Phàm vào phòng học, lại cảm thấy những người khác nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. Ban đầu cô không nghĩ gì nhiều, chỉ đoán là lại có thêm mấy tin đồn nhảm, cũng không để chuyện này trong lòng.

Vậy mà, lúc đang ở nhà vệ sinh, tình cờ cô nghe được vài người bạn cùng lớp đang bình luận về cô.

"Không thể ngờ Ôn bình hoa là loại người như vậy..."

"Thật đáng ghét."

"Nhân phẩm kém thì xinh đẹp để làm gì."

...

Ôn Dĩ Phàm bỗng thấy mờ mịt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao mọi người trong lớp lại chán ghét mình. Chờ các bạn rời đi, cô mới từ phòng nhỏ bên trong đi ra, đứng ngẩn ngơ rửa tay.

Suy nghĩ bản thân cô gần đây đã làm sai chuyện gì.

Cô không thể nghĩ ra chuyện gì cả.

Cô dứt khoát coi như không nghe thấy, như vào tai này ra tai kia.

Quay lại lớp học.

Ôn Dĩ Phàm vừa ngồi vào vị trí.

Tang Diên đột nhiên nắm lấy cổ áo một nam sinh, dắt cậu ta đi đến trước mặt Ôn Dĩ Phàm, nghiêm giọng nói: "Nói xin lỗi."

Hành động này quá đột ngột.

Ôn Dĩ Phàm bối rối, nghĩ là cậu muốn cô nói xin lỗi.

Nhìn cậu giận dữ giống như muốn đánh người, cô không có một chút cốt khí nào, dù không thấy bản thân đã làm gì có lỗi, vẫn vô cùng biết thời thế mà nói: "Thật xin lỗi."

"..." Tang Diên ngạc nhiên, "Mình không bảo cậu nói xin lỗi."

Cậu nam sinh đeo kính cận đang bị cậu nắm cổ áo trông rất lo sợ.

Tang Diên rũ mắt nhìn cậu ta: "Muốn tôi dạy cậu à?"

"Tôi chỉ nói đùa cho vui thôi..." Cậu nam sinh đeo mắt kính cười ngượng ngùng, "Đùa thôi, cũng không phải chỉ một mình tôi nói... Cậu có thể, buông áo tôi ra trước không?"

"Nói đùa cho vui?" Tang Diên cười gằn, "Cậu là đàn ông con trai mà đặt điều linh tinh như vậy, không biết xấu hổ à?"

"..."

"Tôi nói chuyện này chấm dứt ở đây, sau này còn ai đồn đại loại chuyện ngu ngốc này," Tang Diên ngẩng đầu, quét mắt nhìn xung quanh, gằn từng chữ một: "Bị ông đây nghe được, ông đây sẽ xử lý đến nơi đến chốn!"

"Con người của tôi, không cảm thấy hứng thú với cái gì," Tang Diên rất phách lối: "Chỉ có thích nhất là thù dai."

Dứt lời, Tang Diên buông tay khỏi cổ áo cậu nam sinh kia.

Cậu đeo kính lập tức cúi đầu, nói xin lỗi Ôn Dĩ Phàm: "Thật xin lỗi, là tôi nói với mọi người cậu ngoại tình. Nhưng tôi không có chứng cớ, chỉ là nói bừa. Sau này sẽ không nói vậy nữa."

"..."

Cái gì ngoại tình?

Ôn Dĩ Phàm mặt ngơ ngác.

Xin lỗi xong, cậu đeo kính định trở về chỗ ngồi của mình.

Tang Diên giơ chân lên, gác lên bàn bên cạnh, ngăn cậu ta lại, chầm chậm nhắc nhở cậu ta: "Tôi không phải là người bị hại sao?"

"..."

"Cậu có thể nhìn tình hình thực tế một chút không? Sao lại nói là thấy đối phương ưu tú hơn tôi nên đá tôi?" Nói đến đây, Tang Diên bỗng nhiên liếc Ôn Dĩ Phàm một cái: "Nếu quả thật tôi theo đuổi không dứt, thì——-"

Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu nhìn cậu.

Khuôn mặt Tang Diên ngược sáng, biểu tình vẫn là ngạo mạn như thường ngày.

"Đối phương chỉ có thể bị tôi làm cho say mê điên cuồng, hiểu không?"