Đăng vào: 11 tháng trước
Từ khi gặp lại đến giờ, đây là lần đầu tiên Tang Diên gọi tên cô.
Lúc này tinh thần Ôn Dĩ Phàm đang căng thẳng đến cực điểm, chỉ lo hoảng hốt bỏ chạy. Cô nghĩ bản thân nghe nhầm, lại không có thời gian đứng lại để xác minh nên cứ thế không tự chủ chạy tiếp về phía trước.
Ngay lập tức, cổ tay Ôn Dĩ Phàm bị Tang Diên nắm lại.
Tang Diên kéo cô về phía mình, lực khá mạnh. Ôn Dĩ Phàm ngửa đầu, tầm mắt chỉ nhìn thấy gò má cứng rắn của anh. Anh mím môi dứt khoát, một tay mở cửa xe ra, nhìn như đang nổi giận.
"Ngây ra đó làm gì?"
Vì sợ hãi cộng với nãy giờ phải chạy nhanh cực lực, Ôn Dĩ Phàm hô hấp dồn dập. Cô ngước mắt nhìn về phía anh, không lên tiếng, nghe theo lời anh ngồi vào trong xe.
Tang Diên đóng cửa xe lại.
Nhìn qua cửa kiếng, Ôn Dĩ Phàm thấy anh bấm chốt khóa xe.
Ba gã kia đã đuổi đến nơi.
Thấy cảnh này, gã xăm hình hổ nhìn vào bên trong xe, xác nhận không còn ai khác mới lè nhè cất tiếng: "Anh đẹp trai, đây là bạn gái anh à? Dáng dấp xinh đẹp quá đấy."
Tang Diên giương mắt, văng ra: "Cái rắm, liên quan gì đến mày."
Bởi vì thái độ của anh, tên xăm hổ tâm tình trong nháy mắt khó chịu, bước lên đẩy vào vai anh: "Mày có thái độ gì? Tao nói mẹ nó là chuyện của tao! Tao nói chuyện đàng hoàng không thích nghe đúng không?"
Tang Diên nhanh chóng bắt lấy tay hắn ta, lực rất mạnh, rồi thình lình hất ra như đụng phải đồ vật dơ bẩn gì vậy.
Ánh mắt anh lạnh tanh, giọng không gợn sóng: "Có cút đi không?"
"Được thôi, tao cũng không phải là người không nói đạo lý." Tên xăm hổ xem như nhượng bộ anh, chỉ về hướng Ôn Dĩ Phàm: "Kêu cái đứa lẳng lơ trên xe xuống đây xin lỗi tao trước, nó thiếu hơi trai nên —— "
Như có gì đâm vào thần kinh của Tang Diên, anh đột nhiên không hề báo trước đạp một phát vào bụng tên xăm hổ.
Cú đạp này cực mạnh, không có nửa điểm khắc chế, Ôn Dĩ Phàm ở trong xe cũng có thể nghe được tiếng va chạm lớn.
Tên đàn ông lập tức câm miệng, đi lui về phía sau mấy bước, cong lưng xuống, khó khăn văng tục: "Con bà nó mẹ mày..."
Hai tên phía sau hắn ta cũng đang sửng sốt.
Nghe được tên xăm hổ hung hăng chửi bới, mới phản ứng lại được, định đến trợ giúp.
Ôn Dĩ Phàm rũ mắt, cố kìm sự run rẩy để lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.
Tang Diên từ trước đến giờ luôn mang vẻ biếng nhác, gặp chuyện đều tỏ ra dửng dưng không muốn phản ứng. Nhìn người khác thì ánh mắt anh luôn như có như không mang nét cười giễu cợt. Lúc này anh lại như bị chọc phải, giận sôi lên.
Ánh mắt anh đen nhánh, mang lệ khí, nhìn những kẻ trước mặt giống như đang nhìn đám thịt vụn.
Hai người cùng nhào lên, muốn khống chế anh.
Tang Diên lanh tay lẹ mắt nắm tóc của một tên, kéo mạnh, đập đầu hắn vào cột đèn đường bên cạnh. Tên còn lại thừa dịp này đấm vào mặt anh.
Anh không tránh kịp, quay đầu sang hướng khác nhưng vẫn bị nện trúng.
Mọi thứ như dừng lại trong chốc lát.
Tang Diên dường như không cảm thấy đau, bị thương ngược lại lại bật cười.
Biết bản thân có mở cửa đi ra cũng không giúp được gì, có khi còn làm vướng tay vướng chân Tang Diên, Ôn Dĩ Phàm nhắm chặt hai mắt. Cô không muốn nhìn thấy cảnh Tang Diên bị đánh, lại lo sợ bọn chúng có mang theo vũ khí.
Chỉ có thể lại mở mắt ra, nhìn chăm chú ra bên ngoài.
Đối với hai gã kia, động tác của Tang Diên vẫn mang vẻ châm chước, chỉ trừ đối với tên xăm hổ là anh dùng toàn bộ sức lực. Trong một thoáng, Ôn Dĩ Phàm thấy môi anh khẽ động, như đang nói gì đó.
Nhưng vì cách cánh cửa.
Ôn Dĩ Phàm hoàn toàn không nghe được anh nói gì.
May mắn là cảnh sát đến rất nhanh, kêu lên: "Này! Làm gì chứ!"
Thấy vậy, Ôn Dĩ Phàm lập tức xuống xe, đi về phía Tang Diên. Sợ cảnh sát nghĩ anh là người gây chuyện, cô đứng chắn trước mặt Tang Diên, cố mạnh mẽ bình tĩnh nói: "Đồng chí cảnh sát, chính tôi mới vừa gọi điện thoại báo, đây là bạn tôi..."
Trên mặt Tang Diên bị thương, khoé môi bị rách da, vẫn đang chảy máu, mặt còn bị tím bầm một bên. Nét giận dữ trong mắt anh tản đi, anh hạ thấp mắt, chăm chú nhìn vào sau gáy trắng nõn của Ôn Dĩ Phàm, không nói gì.
***
Cả đám người bị đưa đến đồn công an để lập biên bản.
Dựa theo thương thế của hai bên thì bọn họ không được tính là tự vệ, mà nghiêng về hai phe ẩu đả. Dù sao thì tên xăm hổ có tiền án, lại mới vừa được thả ra hôm nay đã đi tìm người bị hại gây phiền toái, nên tội trạng bị tính nặng hơn.
Trừ tên xăm hổ, những người khác bị giáo huấn một lúc, phạt mấy trăm đồng rồi cho về.
Ra khỏi đồn công an.
Ôn Dĩ Phàm trộm nhìn Tang Diên, mím môi: "Anh có cần đến bệnh viện không?"
Tang Diên tâm trạng không tốt, không thèm trả lời cô.
"Trên người anh có chỗ nào bị thương nữa không?". Bởi vì chuyện của mình mà đem anh kéo xuống nước, Ôn Dĩ Phàm vừa áy náy lại không yên tâm: "Chúng ta đi đến bệnh viện nhé, chắc không mất nhiều thời gian đâu..."
Tang Diên cắt ngang lời cô: "Ôn Dĩ Phàm."
Ôn Dĩ Phàm nâng mi: "Thế nào?"
Tang Diên nhìn cô, mơ hồ nói ra: "Tôi đứng đó em không nhìn thấy sao?"
Ôn Dĩ Phàm không hiểu: "Là sao?"
"Em không kêu tôi giúp đỡ mà lại chạy đi đâu?"
"..."
"Tôi gọi em đến em cũng không nghe thấy sao?" Tang Diên giọng không chút khách khí, đầy ý giễu cợt: "Vừa mù, vừa câm, lại vừa điếc, chỉ có hai chân để chạy, đúng không?"
Ôn Dĩ Phàm không muốn so đo với anh. Anh cứu mình, còn bị thương, lúc này bất kể như thế nào cô ở trước mặt anh đều cảm thấy đuối lý: "Tôi muốn nhờ anh giúp, nhưng tôi lo bọn họ sẽ động thủ, nên không muốn liên lụy đến anh."
Ánh mắt Tang Diên sâu thẳm, lặng im nghe cô giải thích.
"Hơn nữa, " Ôn Dĩ Phàm đàng hoàng nói, "Chủ yếu là bọn họ có ba người, tôi sợ anh đánh không lại đó."
"..."
Tang Diên giận đến bật cười, bị lời cô nói làm nghẹn lại.
Vừa lúc hai người đi ngang qua một tiệm thuốc.
Ôn Dĩ Phàm dừng bước, ánh mắt lại trộm liếc nhìn anh: "Anh ở đây chờ một chút."
Nói xong, cũng không chờ Tang Diên trả lời, Ôn Dĩ Phàm vội đi vào tiệm mua thuốc và băng để xử lý vết thương. Sau khi đi ra, cô xem xét xung quanh, nhìn thấy một chiếc ghế dài ở một góc khá vắng vẻ gần đó.
Hai người đi đến.
"Xử lý sơ qua vết thương đi nhé! " Ôn Dĩ Phàm đem túi đưa cho anh, thành khẩn nói, "Mặt anh như vậy sao ra ngoài gặp người khác được."
"..."
Tang Diên tức đến hít thở không thông. Anh nhìn cô một lúc, không nói gì mà chỉ nhận lấy túi thuốc rồi đặt xuống băng ghế.
Ôn Dĩ Phàm cũng không lên tiếng, ngồi bên cạnh nhìn anh vén tay áo lên, phun thuốc lên chỗ bầm tím ở cánh tay. Càng nhìn, cảm giác áy náy lại ngày càng tăng lên.
Tang Diên bôi thuốc rất mạnh bạo, chỉ làm qua loa đại khái cho xong chuyện. Ôn Dĩ Phàm cảm thấy anh bôi thuốc cũng chẳng khác gì không bôi cả.
Bôi ở tay xong lại đến đầu gối, cuối cùng mới đến mặt.
Tự bôi thuốc ở mặt khá khó khăn.
Bởi vì không nhìn thấy được, xung quanh lại không có gương, Tang Diên chỉ có thể nhắm mắt bôi bừa , lại hơi mạnh tay nên chân mày vô thức nhíu lại.
Ôn Dĩ Phàm không nhìn nổi nữa: "Để tôi giúp anh."
Tang Diên nhìn vào mắt cô, ngừng mấy giây, mới đem đồ trên tay đưa cho cô.
Ôn Dĩ Phàm đang định tiến đến gần hơn, liền nghe thấy tiếng anh:
"Đừng nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi."
"..."
Ôn Dĩ Phàm dừng lại, chỉ có thể trả lời: " Được, tôi sẽ chú ý."
Cô cầm bông băng lên, chăm chú nhìn vết thương trên mặt anh, dè dặt chuẩn bị lau. Tay cô vừa chạm được đến vết thương, Tang Diên bỗng rên to, cứ như cô đang cầm kim đâm anh vậy.
Ôn Dĩ Phàm lập tức cứng đờ.
Giống như rãnh rỗi không có gì làm nên đi gây chuyện, Tang Diên nói giọng không vui: "Em có thể để ý nhẹ tay chút được không?"
Ôn Dĩ Phàm "..."
Cô thậm chí thấy bản thân còn chưa kịp đụng đến anh.
Ôn Dĩ Phàm tốt tính nói: "Được, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn."
Khoảng cách giữa hai người dần dần gần lại.
Ôn Dĩ Phàm chăm chú vào vết thương của anh, cực kỳ nhẹ nhàng cẩn thận, sợ anh lại bắt bẻ. Bôi thuốc từ khóe mắt rồi dần dần xuống gần môi, cô lại lấy một miếng bông gòn mới rồi nhẹ chậm chậm lên vết thương.
Xử lý xong xuôi, Ôn Dĩ Phàm ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt anh đang chăm chú nhìn cô.
Không khí như ngừng lại.
"Chỉ là bôi thuốc thôi, " Tang Diên ánh mắt rất tối, giọng nói trầm thấp: "Em có cần phải đứng gần sát vậy không?"
"..." Ôn Dĩ Phàm ngồi thẳng lên: "Xin lỗi. Chỗ này không đủ ánh sáng, tôi nhìn không rõ lắm."
Nói xong, cô lại bổ sung: "Bôi thuốc xong rồi."
Rồi cũng không nói gì khác.
Tang Diên tựa lưng vào ghế ngồi, thuận miệng hỏi: "Em gặp rắc rối gì à?"
Ôn Dĩ Phàm cúi đầu dọn dẹp bông băng cho vào túi, vừa chậm rãi giải thích: "Có thể xem như là có tranh chấp. Tên to con nhất là hàng xóm đối diện nhà tôi, thường xuyên gõ vào cửa nhà tôi nên mấy hôm trước tôi báo cảnh sát bắt giam anh ta năm ngày. Nên chắc là anh ta ghi hận."
Nghe vậy, Tang Diên nét mặt khó chịu: "Tối nay em vẫn ở chỗ tồi tàn đó sao?"
"Tôi đã tìm được nơi ở mới rồi, nhưng chưa kịp dọn. Tôi định tối nay tạm thời ở khách——" nói đến đây, cô dừng lại, sửa lời: "Đến nhà bạn tôi ở."
Tang Diên không nói thêm, qua thật lâu mới ừ một tiếng.
Nhìn thời gian, Ôn Dĩ Phàm đứng lên: "Chúng ta đi thôi. Đã trễ rồi, anh về sớm một chút để nghỉ ngơi. Xe của Tô Hạo An còn đậu ở tiểu khu của tôi, anh còn phải ghé sang đó một chuyến nữa."
Tang Diên chỉ gật đầu một cái, không nói gì.
Hai người đón xe trở lại khu
cư xá Gia Uyển.
Xuống xe, không đợi Ôn Dĩ Phàm chào tạm biệt anh, Tang Diên cất bước đi vào trong tiểu khu. Không biết anh muốn làm gì, cô vội vàng chạy theo: "Anh còn có chuyện gì sao?"
Tang Diên nghiêng đầu: "Đi thu dọn đồ đạc."
Ôn Dĩ Phàm ngẩn người: "Ừ?"
Anh ra vẻ chê bai tiểu khu này: "Chỗ tồi tàn này mà còn muốn ở lại?"
"..."
Ý này giống như muốn giúp cô đi dọn đồ.
Ôn Dĩ Phàm vốn vẫn đang lo lắng chuyện này, cô không dám một mình trở về nhà, lại không biết tìm ai để đi cùng, cũng không dám nhờ Tang Diên giúp đỡ.
Nhưng nếu anh đã nói như vậy, cô cũng nhẹ nhàng thở ra.
Ôn Dĩ Phàm lên tiếng cám ơn: "Cám ơn anh."
Tang Diên lười trả lời cô.
Công tác quản lý và bảo trì ở tiểu khu này rất kém, tòa nhà Ôn Dĩ Phàm ở có đến mấy tầng lầu bị hỏng đèn, tối đen không thấy rõ đường đi, vậy mà vẫn không có ai đến sửa chữa. Các góc hành lang cũng đầy rác, bốc mùi ẩm mốc.
Trước đây Ôn Dĩ Phàm cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng bây giờ đang đi bên cạnh một Đại thiếu gia, cô cảm thấy hoàn cảnh của mình có chút túng quẫn.
Nhưng ngược lại Tang Diên lại không nói gì.
Đi tới cửa nhà mình, Ôn Dĩ Phàm lấy chìa khóa ra mở cửa.
Tang Diên không tùy tiện đi vào nhà cô, chỉ bỏ tay vào túi đứng bên ngoài: "Tôi ở bên ngoài chờ em."
Ôn Dĩ Phàm gật đầu.
Ôn Dĩ Phàm đi vào, từ dưới gầm giường kéo ra vali hành lý.
Cô đến Nam Vu vẫn chưa đầy ba tháng, trước khi đến đây cô đã bán và đem cho hết phần lớn đồ đạc, hơn nữa cô cũng không có thời gian mua sắm đồ mới. Cho nên đồ đạc lúc này cũng không nhiều hơn lúc mới đến Nam Vu là bao.
Chỉ có một vali và một túi xách tay nhỏ.
Kiểm tra lại không có đồ đạc gì để quên, Ôn Dĩ Phàm liền mở cửa đi ra ngoài.
Tang Diên liếc nhìn hành lý của cô: "Chỉ có chừng này?"
Ôn Dĩ Phàm: "Ừ."
Anh không nói thêm nữa, trực tiếp giúp cô đem hai túi hành lý đi xuống lầu. Ra khỏi tiểu khu, Tang Diên đem hành lý thả vào cốp xe, rồi sau đó ngồi lên ghế lái: "Nhà bạn em ở đâu?"
Ôn Dĩ Phàm lúc đầu định tìm một khách sạn ở tạm, giờ quyết định thương lượng với Vương Lâm Lâm, để hôm nay cô chuyển đến ở luôn.
Tang Diên không kiên nhẫn: "Có nghe thấy không?"
Ôn Dĩ Phàm không thể làm gì khác hơn, đành nói: "Thượng Đô Hoa thành."
Tang Diên cau mày nhìn vào mắt cô, rồi khởi động xe.
Từ nơi này đến thượng Đô Hoa thành rất gần, chạy xe chưa đầy năm phút là đến.
Sắp đến nơi thì Tang Diên thuận miệng hỏi một câu: "Bạn em ở tòa nhà số mấy?"
"..." Ôn Dĩ Phàm nhớ vị trí, nhưng ban nãy không chú ý quan sát là tòa nhà nào, thành thực đáp: "Tôi không nhớ."
Tang Diên cũng không vội: "Em hỏi một chút đi."
Ôn Dĩ Phàm đã nhắn tin WeChat cho Vương Lâm Lâm, nhưng cô ấy chắc là không cầm điện thoại trên tay, nên chưa thấy trả lời. Cô không muốn làm phiền Tang Diên quá lâu, lại nói: "Bạn tôi vẫn chưa trả lời tin nhắn. Không sao đâu, anh cứ để tôi xuống gần cổng tiểu khu là được rồi."
Yên lặng.
Tang Diên giọng nói không nghe ra cảm xúc: "Em có bạn ở đây thật sao?"
"..." Ôn Dĩ Phàm không hiểu ý anh, "Là sao?"
Tang Diên không nói gì nữa.
Đến cổng Thượng Đô Hoa thành, Tang Diên xuống xe giúp cô đem hành lý xuống.
Ôn Dĩ Phàm lại lịch sự nói tiếng cám ơn: "Hôm nay thật làm phiền anh, để khi nào anh có thời gian thì tôi mời anh một bữa cơm nhé."
"Không cần mời cơm." Tang Diên giọng lãnh đạm, nói chuyện dứt khoát: "Hôm nay dù là một người không quen biết, tôi cũng sẽ làm như vậy."
Ôn Dĩ Phàm chăm chú nhìn bên mặt tím bầm của anh, không nhịn được nói: "Anh hay làm việc tốt như vậy thì có mấy khi mặt mũi có thể nhìn được!".