Chương 17: Còn trêu chọc tôi từ mặt đó

Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 1)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Bạch Linh.

Rất nhanh, người hầu mang đồ ăn sáng lên, năm người ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.

Diệp Oản Oản nhìn Tư Dạ Hàn ngồi bên cạnh, lại nhìn Lâm Khuyết phía đối diện, còn có Thẩm Tu cùng Tạ Chiết Chi, cùng bốn người đàn ông hào quang tứ phía ngồi ăn cơm chung khiến cô có một cảm giác thật huyền huyễn.

Dù sao trong tương lai bốn người này đều là các nhân vật có thể hô mưa gọi gió ở từng lĩnh vực.

Bởi vì Diệp gia làm ở trong vòng giải trí, thế nên người Diệp Oản Oản đặc biệt chú ý là ảnh đế Tạ Chiết Chi.

Đại khái nhận ra Diệp Oản Oản thường xuyên liếc trộm mình, Tạ Chiết Chi nghiêng đầu, chớp chớp cặp mắt đào hoa: "Tiểu Diệp, muốn xin chữ kí của tôi hả?"

Đệch! Cái liếc mắt kia thật trực tiếp mà!

Con hàng này chính là một tên hồ ly tinh, khó trách lại có thể câu mất trái tim của toàn bộ phụ nữ nước Z!

Ký tên! Cô cực kỳ muốn!

Tạ Chiết Chi chính là Ảnh đế Oscar tương lai, là nam minh tinh đầu tiên được nhận giải thưởng Oscar của nước Z đó! Chữ kí của người này sau này cô đem bán đi lấy tiền chắc chắn có thể phát tài luôn quá!

Kể cả là hiện tại, Tạ Chiết Chi đã cầm qua vô số các giải thưởng lớn rồi, là người có nhân khí cực cao trong giới giải trí, là nam tài tử khiến toàn bộ thiếu nữ của nước Z điên cuồng theo đuổi .

Đừng nói là chính tay anh ta kí tên, cho dù anh ta chỉ tùy tiện đứng ở trong buồng điện thoại nào đó, nơi đó cũng có thể trở thành địa điểm tham quan hấp dẫn, mỗi ngày có không biết bao nhiêu cô gái trẻ tới đó chụp hình.

Nhưng mà nghĩ tới du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu điên cuồng của tên biếи ŧɦái nào đó, Diệp Oản Oản quyết đoán lắc đầu.

Dám cất giấu chữ kí của một người đàn ông khác? Trừ phi cô không muốn sống nữa!

Thấy Diệp Oản Oản cực kì muốn, nhìn Tư Dạ Hàn một cái rồi nén đau thương lắc đầu, Tạ Chiết Chi cười thành tiếng: "Tiểu Diệp thật đáng yêu."

Diệp Oản Oản: "..."

Tạ ảnh đế, anh đủ rồi đó! Còn trêu chọc nữa thì tôi trở mặt thật đó! Anh không thấy đám mây hình nấm (*) trên đỉnh đầu người anh em biếи ŧɦái của anh ư?

Lâm Khuyết bên cạnh liếc Tạ Chiết Chi một cái, ghét bỏ bĩu môi: "Tạ tam, tiết tháo của cậu rơi đâu rồi? Đến cả Diệp Oản Oản cũng dám trêu chọc?"

Ngón tay Tạ Chiết Chi nhẹ nhàng đùa nghịch cánh hoa hồng còn ngậm sương cắm trong bình hoa, buồn bã nói: "Mỗi một cô gái trên đời này đều tựa như một đóa hoa, tất cả đều đáng được quý trọng yêu thương."

Lời này thực sự chạm tới tâm trí của Diệp Oản Oản, Diệp Oản Oản lập tức trừng mắt nhìn Lâm Khuyết: "Anh nghe rõ chưa? Học hỏi đi cẩu độc thân!"

Lâm Khuyết xù lông: "Đệch! Nói ai là cẩu độc thân đấy! Cô mới là cẩu độc thân!"

Diệp Oản Oản quay đầu nhìn Tư Dạ Hàn: "Cục cưng, Lâm Khuyết mắng em là cẩu độc thân! Anh nói xem anh ta có ý gì kìa, đây không phải là bảo chúng ta chia tay sao?"

Nghe được hai chữ "Cục cưng" của Diệp Oản Oản, đại não đang bốc lửa của Tư Dạ Hàn tựa như có một dòng nước mát nhẹ nhàng chảy qua, nghe thấy câu sau, ánh mắt anh lập tức hướng lên người Lâm Khuyết.

Lâm Khuyết trong nháy mắt bị dọa sợ co thành một đống: "Cửu ca, tôi sai rồi, tôi sai rồi..."

Diệp Oản Oản, cô là đồ tiểu nhân!

Nhìn Tư Dạ Hàn phủ đầu ra oai, ánh mắt sâu thẳm của Tạ Chiết Chi đưa sang khuôn mặt trang điểm và mái tóc xanh lá cây của cô gái đối diện: "A Cửu, mấy ngày không gặp, cô gái nhỏ của cậu sao như biến thành một người khác vậy?"

Tư Dạ Hàn nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh.

Biến thành người khác?

Thứ duy nhất cô thay đổi chỉ là thông minh hơn một chút, thay đổi cách thức trốn khỏi anh mà thôi.

Thấy ánh mắt Tư Dạ Hàn trở nên âm u, Tạ Chiết Chi nhướng mày, bộ dạng như sợ thiên hạ không loạn: "Ây dà, nếu như biết rõ mục đích của cô ấy, việc gì phải dung túng cô ấy nữa? Đây không giống tính cách của cậu nha!"

"Ăn no rồi! Em đi học đây!"

Lúc này, Diệp Oản Oản ăn xong bữa sáng, cầm cặp sách cùng đồ đạc lên, cất tiếng chào hỏi Tư Dạ Hàn.

Đang muốn bỏ chạy lấy người, đi được nửa đường cô đột nhiên vòng lại, lạch bạch chạy tới trước mặt Tư Dạ Hàn, đeo cặp sách, hai tay mềm mại ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh một cái: "Nhớ nghĩ tới em nha!"

Nói xong, để lại bốn người kinh ngạc, cô tung tăng nhảy nhót ra khỏi nhà.

Một lúc sau, Tư Dạ Hàn lười biếng dựa vào ghế, con ngươi hờ hững lướt qua bạn tốt của mình: "Bây giờ biết chưa?"

Đây là lý do.

Lý do khiến anh không cách nào kháng cự được.

(Đám mây hình nấm: chính là cột khói do bom nguyên tử nổ  tạo ra)