Chương 97: Kết thúc (Một nhà ba người)

Khanh Khanh Của Tôi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sáng sớm, ánh mặt trời ung dung xuyên qua khe hở tấm rèm cửa, từng tia sáng len lỏi chiếu sáng sàn nhà và chiếc giường lớn hỗn độn.

Hoắc Vân Thâm đột ngột tỉnh lại từ trong mộng, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Anh mơ thấy thời niên thiếu của mình và Khanh Khanh, nồng đậm rực rỡ, khắc cốt ghi tâm, cuối cùng chia lìa ba năm như ngưng tụ thành hồ nước đau khổ, khi anh rốt cuộc chìm xuống đáy vực, lại được Khanh Khanh nắm tay kéo lên.

Hoắc Vân Thâm nhất thời không phân rõ thời gian, cũng không biết bản thân đang ở nơi nào, những đau thương xuyên thấu tâm can phảng phất vẫn còn ở đó, làm hô hấp anh khó khăn.

Anh hé mắt, ngực kịch liệt phập phồng, hoảng loạn duỗi tay muốn bắt lấy người bên cạnh, sợ hạnh phúc cũng là ảo ảnh trong mơ.

Nhưng có một đôi cánh tay còn nhanh hơn anh, quấn chặt lấy eo anh, theo sau đó, bả vai anh bị hai mảnh ẩm ướt xù xù cọ ra vết nước đầm đìa.

Là lông mi mang theo nước mắt của Ngôn Khanh.

Cô dùng sức ôm Hoắc Vân Thâm, ý thức còn chưa tỉnh táo, nghẹn ngào nói: “Thâm Thâm, em, em mơ thấy trước kia, mỗi ngày em đến trung học số 4 chạy theo anh, cùng anh ngủ trên gác nhỏ, buổi tối giao thừa làm sủi cảo, còn mơ thấy…”

Trái tim Hoắc Vân Thâm chấn động.

Ngôn Khanh càng khóc nức nở: “Ba năm không có em, anh, anh sống khổ như vậy, trên người đều là máu, một mình co quắp không ai chăm sóc, còn chạy đến trường học nghe giảng, làm chuông gió, chuông gió reo, anh liền ôm quần áo em khóc.”

Phía sau Ngôn Khanh không thể nói tiếp.

Trong mơ vô cùng chân thật, một lần nữa thấy Hoắc Vân Thâm muốn nhảy xuống sông, chờ mở mắt ra, phát hiện đã nhiều năm trôi qua, sự đau lòng và tình yêu bùng nổ trong nháy mắt kia, chỉ có thể hóa thành nước mắt tùy ý chảy.

Ngôn Khanh không thể thỏa mãn với cái ôm như vậy, cô đẩy Hoắc Vân Thâm, để anh nằm yên, luống cuống tay chân bò lên trên, cả người dán lên người anh, mới coi như yên tâm.

Hoắc Vân Thâm nâng mặt cô lên, dùng ngón tay lau đi khóe mắt ẩm ướt, khàn giọng nói: “Chúng ta có cùng một giấc mơ.”

Ngôn Khanh ngơ ngẩn, sau đó ánh mắt dịu lại, nghiêng đầu hôn lên cổ tay anh một cái: “Em và chồng ngay cả mơ cũng có thể giống nhau, có phải chứng tỏ phu thê liền tâm không.” 

Hoắc Vân Thâm ôm gáy cô, xoay người đè cô vào trong ngực, trầm thấp nói bên tai cô: “Đương nhiên, thể xác và tinh thần đều hợp.”

Trong mắt vẫn còn lo lắng chưa buông, Ngôn Khanh nhìn mà khổ sở, hôn lên cằm chồng, ngoan ngoãn hỏi: “Tâm hợp chứng minh xong rồi, thân thể hợp… muốn thực tiễn một chút không, trở thành em cho bảo bối Thâm Thâm một món quả sinh nhật nho nhỏ?”

Hôm nay là sinh nhật Hoắc Vân Thâm.

Tối hôm qua cố ý chờ đến 0 giờ, nói chúc mừng sinh nhật anh rồi mới vui vẻ đi ngủ.

Cả ngày hôm nay đều thuộc về anh.

Hoắc Vân Thâm không cần chờ cô yêu cầu, môi đã nặng nề dán xuống gáy cô, hơi thở cô thơm tho tươi mát quấn chặt lấy anh, xua tan chua xót sợ hãi trong mắt anh.

Khanh Khanh của anh đã sớm trở lại.

Cuối cùng không ai có thể làm cô rời đi.

Anh và cô có một mái ấm, sớm chiều bên nhau.

Hoắc Vân Thâm cắn vành tai cô, giọng khàn khàn: “Chuyện xấu đều đã kết thúc.”

Cổ Ngôn Khanh và anh dán sát nhau: “Kết thúc, về sau Thâm Thâm nhà em chỉ có ngọt.”

Cô tùy ý để anh đẩy dây váy ngủ của mình ra, muốn dùng nhiệt độ thân mật cảm nhận lẫn nhau. Nhưng ngay lúc nụ hôn của anh rơi xuống xương quai xanh cô, bên ngoài cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt đột nhiên vang lên một tiếng động nặng nề.

Nghe có vẻ như hơi xa, hẳn là ở dưới tầng.

Nhưng hiệu quả cách âm của cửa phòng và vách tường rất tốt, cộng thêm cách một tầng, nghe rõ được như vậy hiển nhiên là có chuyện lớn.

Lòng tràn đầy triền miên và kiều diễm của Ngôn Khanh tức khắc biến thành sợ hết hồn, nghĩ đến khả năng nào đó, vội vàng kéo chồng dậy, mang dép lê chạy ra ngoài: “Chắc chắn là Dữu Dữu có chuyện!”

Hoắc Vân Thâm kéo cô trở về, quấn áo ngủ dài cho cô, rồi thắt chặt đai lưng: “Đừng nóng vội, đến bây giờ không khóc, chứng tỏ không có vấn đề lớn.”

Căn cứ theo sự hiểu biết của Hoắc tiên sinh về quả bưởi ngọt, chắc là lại ngứa tay nghịch ngợm thứ gì đó.

Từ khi lên ba tuổi, năng lực hành động của tiểu gia hỏa càng ngày càng mạnh, luôn không nhịn được mà nghịch ngợm ở mọi nơi, tuy có chừng mực nhưng khó tránh khỏi ngẫu nhiên không cẩn thận làm hỏng mấy thứ.

Song lúc này mới hừng đông không lâu, nhà trẻ nghỉ, Dữu Dữu hẳn là ngủ nhiều, dậy sớm như vậy thực sự có chút khác thường.

Hoắc Vân Thâm dẫn Ngôn Khanh đi ra phòng ngủ, nhìn xuống cầu thang, mọi thứ trong phòng khách đều bình thường, nhưng trong phòng bếp lại không ngừng truyền tới tiếng ồn ào.

Đi càng gần, càng nghe được rõ ràng.

Giọng sữa nhỏ bé của Dữu Dữu như đang kìm nén nước mắt, thút tha thút thít lặp lại: “Không thể cho ba mẹ biết đâu, tao không đau, tao thử lại một lần, khẳng định là có thể làm tốt —” 

Cậu nhóc nói rất nghiêm túc, nhưng trong nhà không có người khác.

Ngôn Khanh nghe được càng nóng vội, tăng tốc kéo chồng chạy tới, mới rẽ vào chỗ ngoặt, khi tầm mắt có thể chạm tới Dữu Dữu, bước chân cô không khỏi dừng lại một chút, giật mình nhìn chằm chằm cảnh tượng trong phòng bếp.

Dữu Dữu là một cậu nhóc còn chưa lớn, vậy mà lại tự mình dời băng ghế nhỏ phim hoạt hình tới, đứng trước bàn bếp, cách đó không xa có một con mèo bông đang được đặt đoan chính ở đó, như thể ngồi bồi cậu nhóc.

Cậu nhóc xắn cao tay áo, lộ ra đoạn cánh tay ngắn mềm mại non nớt, hai móng vuốt trắng trắng non mềm đan vào nhau, cố gắng khống chế cái thìa canh quá lớn so với mình, liều mạng quấy vào trong nồi đang bốc khói nghi ngút.

Càng ly kỳ chính là, máy hút mùi đã được bật một cách chính xác, cậu nhóc còn đặc biệt chọn thao tác với bảng điện tử, tránh tính nguy hiểm của ngọn lửa gas.

Nếu không phải cái nồi có trọng lượng lớn được đặt sẵn bên chân cậu nhóc bị rơi xuống đất, vang lên một tiếng động lớn, còn không biết khi nào mới có thể bị phát hiện.

Ngôn Khanh vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn chồng, không muốn dọa đến Dữu Dữu, nhẹ tay nhẹ chân tới gần cậu nhóc, nhìn vào cái nồi cậu nhóc đang bận rộn.

Bên trong nước đang sôi, trên bàn tay múp míp đầy thịt có một mảng đỏ, hiển nhiên đã bị bỏng rồi.

Ngôn Khanh rốt cuộc không nhịn nổi, nhanh tay lẹ mắt tắt công tắc, một tay bế cậu nhóc lên, cầm móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng thổi thổi, lo lắng hỏi: “Dữu Dữu, con làm gì vậy, tay cũng bị bỏng rồi!”

Dữu Dữu trợn to mắt, trong đôi mắt ẩm ướt như quả nho bất ngờ xuất hiện ba mẹ, còn giãy giụa suy nghĩ thu thập hiện trường, đáng tiếc tay bị nắm chặt không thể động đậy.

Cậu nhóc sửa lại thất bại, xác định bí mật nhỏ kia chưa hoàn hoàn bại lộ, lúc nào mới chun cái mũi, tội nghiệp mím miệng, ủ rũ cụp đuôi mà cúi đầu nhỏ.

Trong phòng khách, Hoắc Vân Thâm và Ngôn Khanh ngồi đối diện, đầu gối gần như chạm vào nhau, cơ thể nhỏ của Dữu Dữu ngồi trên đùi ba ba, buồn bã phồng má.

“Hoắc Dữu Dữu,” Ngôn Khanh khó có khi nghiêm túc, “trong nhà có nước ấm có thể uống bất cứ lúc nào, nấu nước sôi sẽ bị bỏng, vô cùng nguy hiểm, mẹ đã dạy con rất nhiều lần, con quên rồi sao?”

“Không có quên,” Dữu Dữu yếu ớt líu ríu, “mẹ, con xin lỗi.”

Cậu nhóc nhận sai với thái độ tốt như vậy, Ngôn Khanh nào còn nói nặng được nữa, cúi đầu nhìn vào mắt cậu nhóc: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Dữu Dữu rất thích khám phá và tò mò về mọi thứ, đầu óc thông minh học được nhanh, năng lực hoạt động cũng mạnh, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với khu vực quá nguy hiểm, hiểu rất rõ nên làm gì không nên làm gì, giống như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Hoắc Vân Thâm thấy Dữu Dữu sắp khóc, nâng cánh tay bị thương của cậu nhóc lên, vặn thuốc mỡ ra, giao cho Ngôn Khanh.

Móng vuốt phiếm hồng của Dữu Dữu nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của ba ba, còn được mẹ cẩn thận bôi thuốc, mắt cậu nhóc chớp chớp vài cái, không khỏi đỏ lên, mềm mại mà nhỏ giọng nói: “Con ở nhà trẻ, nhờ cô giáo chỉ bảo các bước, cô ấy không biết con muốn làm gì, chỉ nghĩ rằng con tò mò. Con trở về, dành vài ngày trong phòng bếp mới học được cách mở những cái chốt kia.”

Giọng mũi cậu mềm mại: “Lửa nguy hiểm, không dám dùng, liền dùng cái không có lửa, con hơi khẩn trương, nên để mèo mèo nghe con nói chuyện, vốn dĩ muốn nấu nước, thế nhưng bị bỏng rồi, đụng phải cái nồi, nó mới rơi… Nếu ba mẹ không tới, con đã, đã…”

Hoắc Vân Thâm vỗ về đầu cậu nhóc, trầm giọng hỏi: “Đã cái gì?”

Dữu Dữu ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt đen nhánh của ba, lại nhìn nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ, tự trách mà “Oa” một tiếng: “Con đã nấu xong rồi!”

Cậu nhóc quay người lại, dúi đầu nhỏ xù xù vào trong ngực Hoắc Vân Thâm, túm lấy quần áo anh, ngập ngừng nói: “Hôm nay ba ba ăn sinh nhật, buổi sáng hẳn là ăn mì, ngày hôm qua mẹ đi làm về muộn nên mệt lắm, con không muốn ba mẹ vất vả, liền muốn tự nấu mì cho ba mẹ ăn.” 

Trong phòng khách nhất thời yên tĩnh.

Hoắc Vân Thâm rũ mắt nhìn tiểu gia hỏa đang mất mát, có chút không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Ngôn Khanh.

Ngôn Khanh cũng ngừng thở, hốc mắt hơi nóng lên.

Quả bưởi ngọt của cô và Thâm Thâm, vẫn còn là một bạn nhỏ bé xíu, lại trộm chuẩn bị thật nhiều, học nhận biết những thứ đồ vượt quá tuổi của mình, biết rõ có nguy hiểm, thà nói chuyện với mèo bông để tiếp thêm can đảm, cũng phải cố găng đun nước sôi, tay bị bỏng còn kêu không đau.

Kết quả là, chỉ vì nấu một tô mì sinh nhật cho ba ba.

Cậu nhóc nào còn là quả bưởi nhỏ, rõ ràng là tiểu thần tiên ngoan ngoãn và dũng cảm.

Ngôn Khanh lau khóe mắt ẩm ướt, cẩn thận bôi thuốc lên mu bàn tay Dữu Dữu, nắm ngón tay cậu nhóc nói: “Dữu Dữu, con phải nhớ kỹ, nước có thể không sôi, mì có thể không nấu, con còn nhỏ, bất luận đồ vật gì cũng có hại với con, con không cần phải mạo hiểm chạm vào, trong lòng ba mẹ, Dữu Dữu an toàn mới là quan trọng nhất.”

Cô nghiêng đầu, nhu hòa nhìn cậu nhóc: “Tay nhỏ của Dữu Dữu bị bỏng, đối với ba mẹ mà nói, những thứ khác không thể bù đắp được, hiểu không?”

Dữu Dữu ở bên ba ba được ôm đủ rồi, lập tức nhào vào khuỷu tay mẹ, cọ cọ cổ cô, dùng sức gật đầu.

Cậu nhóc đã biết.

Dữu Dữu quý giá nhất, nếu bị thương, ba mẹ đều sẽ đau lòng.

Ngôn Khanh xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Dữu Dữu, hôn vài cái lên trán cậu, đứng lên: “Được rồi, đến lượt mẹ đi nấu mì, có ai muốn xem không?”

Đại Hoắc tiên sinh cùng Tiểu Hoắc bảo bảo vô cùng tích cực.

Cuối cùng, Ngôn Khanh mỉm cười đứng trước bàn bếp, Hoắc Vân Thâm từ phía sau ôm lấy cô, Dữu Dữu thế chỗ cho mèo bông, ngồi bên cạnh nghiêm túc quan sát, móng vuốt quấn băng cũng không ảnh hưởng hải cẩu nhỏ vỗ tay. Nấu mì mới vài phút, cậu nhóc đã liên tục khích lệ mẹ, nội dung không hề lặp lại.

“Mẹ thật tuyệt! Nấu nước cũng thơm ngát!”

“Bỏng con, không được bỏng mẹ, bởi vì mẹ so với Dữu Dữu còn đáng yêu hơn!”

“Mì sinh nhật ba ba phải thật thật dài, không thể đứt đoạn — mẹ thật lợi hại — nấu thật ngon —”

Trong đôi mắt long lanh của cậu nhóc đều là ánh sáng, cho dù chỉ nhìn nồi nước mẹ đang đun, một cái bát bình thường ở trong nhà, hay mỗi khi ánh mắt ba ba thỉnh thoảng xẹt qua, cũng có thể thấy trong đó tràn ra niềm hạnh phúc trong trẻo.

Hoắc Vân Thâm lẳng lặng nhìn Dữu Dữu chuyên tâm học nấu mì, trong lòng có ẩn ẩn rung động đang kéo dài. 

Sinh nhật anh…

Vốn là ngày tượng trưng cho tình thân, từ nhỏ liền bắt đầu chứa quá nhiều hận thù đen tối, anh chỉ sống vì Khanh Khanh, cũng chỉ có Khanh Khanh quan tâm.

Điều cấm kỵ từ trước, là Khanh Khanh biến nó thành niềm vui đáng để chúc mừng.

Hiện tại… tiểu gia hỏa Khanh Khanh cho anh, cũng nhận định… sinh nhật quan trọng như vậy sao?

Một nhà ba người ăn sáng xong, Ngôn Khanh còn nhớ tới mộng dài đêm qua, khó có được một ngày nghỉ, lại là cuối tuần, đại học nhiều người nên không tiện đi lại, ít nhất cô có thể cùng Hoắc Vân Thâm đi dạo ở trường trung học trước kia, vuốt phẳng toàn bộ vết thương anh chôn dưới đáy lòng.

Hoắc Vân Thâm cười, sờ tóc mai cô: “Vợ nói sớm hơn anh một phút.”

Anh cũng nghĩ vậy.

Đôi mắt Ngôn Khanh cong cong: “Nếu cửa hàng bún gạo kia còn ở đó, chúng ta cũng có thể đi ăn, tuy rất gần trường đại học, nhưng nằm ở vị trí hẻo lánh, cẩn thận một chút có lẽ sẽ không bị chụp ảnh —”

Hoắc Vân Thâm quyết đoán nói: “Còn ở đó.”

“Sao anh…” Ngôn Khanh còn chưa kịp nói ra chữ “biết”, đã chợt bừng tỉnh ý thức được điều gì, ngơ ngẩn đối diện với Hoắc Vân Thâm.

Ánh mắt anh dịu dàng mà sâu thẳm: “Vẫn là đôi vợ chồng già, hai năm trước tính đóng cửa hàng, anh mua lại, rồi cho họ tiếp tục mở, nghĩ sau này có một ngày em trở lại, chúng ta cùng đi nếm thử.”

Ngôn Khanh nhắm mắt, vươn người ôm lấy anh, nhẹ giọng nói: “Được, hôm nay liền đi.”

Bên này cô vừa dứt lời, tiếng chân nhỏ liền truyền đến từ phía trên cầu thang. Dữu Dữu nghe nói ba mẹ muốn đi ra ngoài chơi, ngay lập tức chạy về phòng mình, mặc chiếc áo lông đỏ đã chuẩn bị sẵn, đội cái mũ sư tử mẹ chọn lên đỉnh đầu, vui mừng xuống dưới, bay thẳng đến chân hai người rồi ôm chặt.

Phía trước mũ của cậu nhóc còn có hai quả cầu lông đỏ đang lắc qua lắc lại, lúc này theo động tác ngửa đầu của cậu nhóc mà hoạt bát run rẩy.

Dữu Dữu ngọt ngào nói: “Con cũng phải đi!”

Hoắc Vân Thâm rũ mắt nhìn bộ trang phục của tiểu gia hỏa này, khẽ bật cười.

Trước mắt nào phải đứa nhỏ nhà anh, mà là một vũ sư múa lân bé nhỏ hoạt bát lộng lẫy, ngay cả mũi giày tròn cũng có lông nhung đỏ rực.

Hoắc Vân Thâm xoa bóp mặt Dữu Dữu: “Sao lại mặc thế này?”

Dữu Dữu kiêu ngạo: “Bởi vì sinh nhật ba ba là một ngày đặc biệt tốt, cần phải mặc đồ đỏ thật đỏ để ăn mừng!” 

Ngôn Khanh cho quả bưởi ngọt một ngón tay cái, nâng cậu nhóc lên, nhét vào trong ngực Hoắc Vân Thâm.

Hoắc Vân Thâm nhận vũ sư múa lân nhỏ bé, rốt cuộc hỏi: “Dữu Dữu, sinh nhật ba ba quan trọng như vậy sao?”

Dữu Dữu kinh ngạc mở to hai mắt, vui vẻ trả lời: “Đương nhiên quan trọng! Bởi vì ba ba đến thế giới này, trở thành người kiên cường nhất lợi hại nhất, mới có thể gặp được — mẹ tốt như vậy, lại còn có — Dữu Dữu đáng yêu như vậy!”

Hoắc Vân Thâm khó hiểu nhìn cậu nhóc.

Vậy mà lại có một người căn bản không biết quá khứ của anh, không biết tin đồn từ bé của anh, cùng với Khanh Khanh, tín nhiệm và khẳng định anh vô điều kiện.

Lúc một nhà ba người ra cửa, gió buổi sáng dịu nhất.

Hoắc Vân Thâm không gọi tài xế mà tự mình lái xe, Ngôn Khanh ngồi ở ghế phụ, tay bị anh nắm chặt, Dữu Dữu siêu ngoan mà bò ra hàng ghế sau, mở camera điện thoại lên, hứng thú dào dạt chụp ảnh ba mẹ từ phía sau.

Trước khi đến trường trung học và quán bún, Hoắc Vân Thâm đưa Ngôn Khanh đi một nơi khác.

Anh đã thông báo dọn dẹp địa điểm từ trước, cửa hàng đã đóng cửa, hôm nay chỉ mở ra vì bọn họ.

Ngôn Khanh nhìn mặt tiền cách cửa sổ xe, có chút hoảng hốt. Hoắc Vân Thâm ôm cô xuống, dắt tay Dữu Dữu, thấp giọng nói với cô: “Anh không chỉ làm chuông gió, còn học được rất nhiều thứ mới.”

Cửa hàng thủ công năm đó.

Vẫn còn ở vị trí ban đầu, bảng hiệu bị gió táp mưa sa, nhưng không có vẻ tang thương.

Hoắc Vân Thâm tay cầm tay vỗ về Ngôn Khanh, dạy cô làm ra một hình người đơn giản, nắm ra mái tóc dài, vòng eo tinh tế, tô váy trắng môi đỏ; lại làm ra một ‘anh’ luôn thích mặc đồ đen, rất cao, tính tình ương ngạnh, bị nhiều người sợ hãi, sẽ chỉ thích một mình cô.

Tiểu vũ sư Dữu Dữu ở trong tiệm chạy qua chạy lại, cùng ông chủ nghiêm cứu tỉ mỉ, trong chốc lát thế mà cũng làm ra được ba cái chuông gió tròn xoe, dùng dây đỏ buộc lại bên nhau, kêu vang leng ka leng keng.

Âm thanh quen thuộc, làm Hoắc Vân Thâm ngẩng đầu.

Dữu Dữu quơ chuông gió lao tới, vừa nói vừa dâng vật quý: “Hai cái đặc biệt đẹp chính là ba mẹ, còn một cái xấu một chút chính là Dữu Dữu! Người một nhà ở bên nhau!”

Hoắc Vân Thâm ôm Dữu Dữu vào trong khuỷu tay, đặt cái chuông mà cậu nhóc yêu quý xuống, cùng Ngôn Khanh mỗi người cầm lấy một tay nhỏ của cậu nhóc, dạy cậu nhóc làm một hình người nhỏ đáng yêu, thân mật dựa vào hai người phía trước.

“Cái này là con sao?” Dữu Dữu vui vẻ hỏi. 

Hoắc Vân Thâm cười: “Đúng vậy, người một nhà chúng ta ở bên nhau.”

Gần trưa khi đến cửa hàng bún, hai vợ chồng già vẫn tay nghề như trước, Hoắc Vân Thâm nắm chặt tay Ngôn Khanh, đáy mắt ửng đỏ, giọng bất tri bất giác khàn khàn: “Anh chỉ ăn một lần, vừa chua vừa đắng.”

Ngôn Khanh cùng anh đan mười ngón tay, mỉm cười hỏi: “Lần này nhất định ăn ngon, anh tin không?”

Hoắc Vân Thâm gật đầu, khẽ hôn lên trán cô: “Em biết, ăn ngon chưa bao giờ là bún, là Khanh Khanh.”

Dữu Dữu bị cho ăn đến bụng nhỏ tròn vo, tinh thần phấn chấn nắm lấy tay ba mẹ, tích cực hỏi: “Có phải chúng ta sẽ đi trường học không —”

Ngôn Khanh tò mò: “Dữu Dữu, con thích trường học thế à?”

Dữu Dữu đỏ bừng mặt, nói thật: “Bởi vì trong trường học có thang trượt —”

Hoắc Vân Thâm cúi người, mổ một cái lên đuôi mắt Ngôn Khanh: “Dữu Dữu giống mẹ.”

Thích chơi giống nhau.

Kể cả yêu anh cũng vậy.

Trường trung học Ninh Hoa và số 4 Hải Thành vẫn mang dáng vẻ như trước, con phố dài giữa hai trường đã thay đổi cửa hiệu, hoa cỏ, cây cối, nhưng khoảng cách được đo đếm bằng vô số bước chân lại vĩnh viễn không thay đổi.

Khi đến hẻm nhỏ lúc trước cứu Khanh Khanh, Hoắc Vân Thâm dừng lại.

Dữu Dữu ngây ngô hỏi: “Ba ba, ba đang nhìn gì?”

“Nhìn nơi từng đánh nhau.”

Dữu Dữu ngạc nhiên mà “Oa” một tiếng: “Ba ba con đánh nhau nhất định siêu lợi hại!”

Hoắc Vân Thâm ngoài ý muốn nhướng mày, hỏi cậu nhóc: “Con không sợ à?”

Dữu Dữu ưỡn ngực: “Đương nhiên không sợ, ba ba tốt như vậy, đánh đều là người xấu!”

Trong mắt Hoắc Vân Thâm có chút mềm mại, nói với cậu nhóc: “Nhưng con không thể học, cho con thời gian, ngẫm xem tại sao.”

Dữu Dữu lập tức nhấc tay: “Hiện tại liền nghĩ được rồi — không phải không thể học, là Dữu Dữu không cần học, bởi vì có ba ba ở đây, không còn người xấu dám bắt nạt mẹ!”

Hoắc Vân Thâm cong lưng, trán dán trán Dữu Dữu, mỉm cười: “Dữu Dữu nhà mình thật thông minh.”

Anh thẳng lưng, một tay đỡ giữ lấy thân thể nhỏ nhắn của Dữu Dữu không cho cậu nhóc ngẩng đầu nhìn loạn, một tay khác ôm eo Khanh Khanh, áp vào tai cô, giọng nói như cát, cọ xát vào làn da cô.

“Khanh Khanh, ở chỗ này anh thiếu em một thứ.”

Ngôn Khanh chăm chú nhìn anh: “Cái gì?”

“Nếu lúc trước anh nhớ rõ, buổi tối đó em tới tìm anh, hẳn là anh sẽ hôn em.”

Nói xong, anh cúi đầu, phủ lên môi cô.

Thiếu Khanh Khanh, chính là nụ hôn đầu tiên muộn màng.