Chương 91: Phiên ngoại thiếu niên ᴥ Thuần phục chó dại (5)

Khanh Khanh Của Tôi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vân Khanh an tâm ngủ trong khuỷu tay thiếu niên, qua một đêm cơn sốt đã hạ xuống, nhưng khuôn mặt còn đỏ hơn cả lúc ốm nặng, mới vừa sáng, cô liền bò dậy choàng áo khoác muốn chạy thật nhanh.

Hoắc Vân Thâm biết mình không tư cách cản, ôm chặt cô cả đêm như vậy, đã là trộm được ban ân rồi.

Anh đưa chìa khóa dự phòng căn phòng nhỏ cho cô, giả bộ bình tĩnh nói: “Tuy nơi này của anh không có gì tốt, nhưng nếu em cần, có thể tới bất cứ lúc nào.”

Lần đầu tiên Vân Khanh không về nhà vào buổi tối, lại còn ngủ trên giường người con trai đang yêu mình, hoang mang rối loạn chỉ muốn chuồn nhanh, cũng không rảnh lôi kéo anh, cúi đầu cất chìa khóa vào trong túi, đáy lòng không ngừng tuôn ra vị ngọt.

Cô đi đến dưới tầng, Hoắc Vân Thâm lại đuổi theo ra, ngang ngược khoác cho cô thêm một cái áo nữa, hỏi cô: “Về sau… anh có thể đến gần em hơn một chút không?”

Vân Khanh chôn mặt ở cổ áo, nhỏ giọng bật đèn xanh cho anh: “Có thể cân nhắc làm bạn với anh.”

Cô che khuất khóe miệng đang nhếch lên, lãnh đạm nói: “Đừng nghĩ nhiều, là bạn bè bình thường!”

Trong đôi mắt tối tăm của Hoắc Vân Thâm lập tức có ánh sáng, anh nâng gương mặt trắng mềm của cô lên, đoan chính hôn lên giữa hai đầu lông mày một cái, cười nhạt trả lời: “Được.”

Vân Khanh choáng váng đầu, liên tiếp lùi vài bước, đội mũ áo khoác lên, sợ anh lại đuổi theo, một hơi chạy về phía trước.

Chạy đến nơi sẽ không bị anh phát hiện, cô mới bình ổn trái tim đập thình thịch, vuốt ve nơi bị môi anh chạm vào, ngọt ngào cười thành tiếng.

Kẻ đại lừa đảo, đồng ý làm bạn với anh, vậy mà còn lập tức làm chuyện quá phận như vậy. 

Phải phạt… phạt anh, sắp tới không thể gặp mặt, dễ khiến anh đắc ý.

Vân Khanh trốn tránh, Hoắc Vân Thâm cũng bám riết không tha, cho dù cô không đáp lại, mỗi ngày anh vẫn đến xem vào một thời gian cố định, mặc cho học sinh Ninh Hoa có chỉ chỉ trỏ trỏ thế nào, anh cũng không quan tâm đến, chỉ cố không tới quá gần cô, miễn cho có người chỉ trích cô.

Hiện tại anh vẫn là người theo đuổi không lên được sân khấu, anh muốn trở nên tốt hơn.

Không thể làm học sinh tốt, vậy thì kiếm rất nhiều tiền.

Hoắc Vân Thâm có đầu óc tốt, năng lực mạnh, lại cũng không bao giờ làm theo kiểu lấy lệ may mắn, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi công việc tầng dưới chót, thù lao nước lên thì thuyền lên.

Nhưng anh không lãng phí bất kỳ thời gian nghỉ ngơi nào, thậm chí có thừa một chút thời gian nhàn rỗi cũng phải tìm chút việc gì đó để làm tạm thời, mặc kệ có thể diện hay không, có thể nhanh chóng cầm được tiền là được.

Khi đi tìm Vân Khanh, anh im bặt không nhắc tới những việc này, chỉ là đồ mua cho cô càng ngày càng quý, những món ăn ngon thú vị tâm tâm niệm niệm cũng tích cóp đủ từng cái mang tới trước mặt cô.

Vân Khanh không chịu nhận, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc tiền của anh từ đâu ra?”

Hoắc Vân Thâm chỉ cười cười nói: “Dù sao cũng không bẩn.”

Anh luôn lo lắng mình bẩn, nghĩ cô sẽ ngại.

Cuối tuần, Trình Điềm bỗng hẹn Vân Khanh đi công viên trò chơi, ở trong điện thoại nói như vậy: “Vân Khanh Vân Khanh, cậu mau ra đây, vừa rồi tớ đi ngang qua, hình như nhìn thấy đại ma đầu bước vào công viên trò chơi, tính cách như anh ta sao có thể tới chơi được, không phải là hẹn hò với người khác chứ?! Không phải anh ta đang theo đuổi cậu sao!”

Ngón tay Vân Khanh nắm thật chặt.

Cô biết không thể là phán đoán của Trình Điềm, nhưng cũng không yên lòng, vội vàng chạy tới.

Lúc đến ngoài cổng công viên trò chơi, di dộng Vân Khanh lại vang lên, cô còn chưa nhìn đã ấn nhận, tưởng là tin tức từ Trình Điềm, không ngờ lại là giọng nói ôn nhuận của lớp trưởng truyền tới: “Chủ nhiệm lớp bảo tớ đưa trực tiếp một phần tư liệu ôn tập cho cậu, rất gấp.”

Vân Khanh là ủy viên học tập trong lớp, không tránh được phải lui tới chuyện công việc với lớp trưởng.

Cô khó xử: “Bây giờ tôi đang có việc —”

Tiếng nhạc mang tính biểu tượng của công viên trò chơi rất lớn, lớp trưởng nghe được, cười hỏi: “Cậu ở công viên trò chơi? Vừa vặn tớ cũng ở gần đó, sẽ qua tìm cậu, không chậm trễ cậu chơi, đưa tài liệu xong sẽ đi.”

Nói xong liền cúp, gọi lại cũng không nhận, quyết tâm muốn tới.

Vân Khanh thở dài, nghĩ gặp mặt giao đồ cũng chỉ mất vài giây, ngược lại không quá để ý. 

Cô chạy vào bên trong, tìm được Trình Điềm, nhưng nhìn khắp nơi xung quanh cũng không thấy Hoắc Vân Thâm.

Hoắc Vân Thâm ở trong một bộ đồ thú bông cao lớn cồng kềnh oi bức, đang phát những món đồ chơi nhỏ cho đám trẻ con, bộ trang phục thú bông này có kích thước to lớn, cần người có vóc dáng cân xứng mới mặc được, nên rất khó tìm được người thích hợp, vậy nên tiền lương cao, nhưng đồng thời cũng vô cùng ngột ngạt.

Anh có thể nhẫn nhịn, chút khó chịu này không tính là gì.

Chờ lấy được số tiền hôm nay, thì anh đã tích đủ tiền để mua một thứ tốt hơn cho Khanh Khanh.

Hoắc Vân Thâm phát xong món đồ chơi cuối cùng, cố hết sức nâng người lên, xuyên thấu qua khăn trùm đầu bằng sa, liếc mắt một cái liền thấy bóng hình nhỏ xinh cách đó không xa.

Tim anh đột nhiên run lên, phản ứng đầu tiên là trốn đi, không muốn bị cô nhận ra.

Nhưng ngay sau đó, ngọn lửa nổi lên trong mắt chợt đông lại thành băng.

Lớp trưởng ăn mặc sạch sẽ, mỉm cười vẫy tay Vân Khanh, đưa cho cô một cái túi tinh xảo, cô không hề cự tuyệt, tự nhiên nhận lấy.

Hai người mặt đối mặt đứng chung một chỗ, vô cùng xứng đôi, cực kỳ giống cặp đôi trẻ cuối tuần tới hẹn hò.

Hoắc Vân Thâm hít sâu, không khí tiến vào phổi, giống như vô số lưỡi dao sắc bén, cào đến màu thịt be bét.

Anh muốn tiến lên giật cô ra, kéo cô vào lòng mình, nhưng mới bước một bước, cử động khó khăn của trang phục thú bông liền nhắc nhở anh, hiện tại anh có bao nhiêu bụi bặm.

Vân Khanh nhận tài liệu ôn tập, muốn lịch sự chào tạm biệt lớp trưởng, nhưng lớp trưởng lại kéo cổ tay cô, cô vội né tránh, góc độ vừa chuyển, ánh mắt ngoài ý muốn đụng phải con thú bông cao lớn đứng im không nhúc nhích.

Mùa đông rất lạnh, tuyết mỏng lững lờ bay, anh chỉ đứng yên tại chỗ, bị cô phát hiện, anh động đậy thân thể như giận dỗi muốn rời đi.

Trong nháy mắt Vân Khanh đã biết anh là ai.

Cô chạy tới nắm lấy ngón tay xù lông của anh, anh giật mình một cái, mũ trùm đầu run run rơi xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú góc cạnh mướt mồ hôi, khóe mắt đỏ bừng.

Vân Khanh nhất thời không thể nghĩ được gì khác, chỉ có một ý niệm.

Cô mới chỉ gặp được một phần nổi của tảng băng, anh đã tiêu cho cô nhiều tiền như vậy, tất cả đều là số tiền vất vả kiếm ra. 

Vân Khanh đau lòng buột miệng thốt: “Về sau đừng dùng tiền như vậy mua đồ cho em!”

Tim Hoắc Vân Thâm bị giẫm nát.

Cô ghét bỏ, tất cả hy vọng đều là mộng đẹp của một mình anh, hóa ra cô đều chướng mắt.

Hoắc Vân Thâm kéo đôi chân nặng ngàn cân thoát khỏi tầm mắt cô, một mình giữa trời đầy tuyết, không có chỗ dung thân.

Khi Vân Khanh nhận ra trong lời nói của mình còn có nghĩa khác, Hoắc Vân Thâm đã không thấy đâu, cô khóc đỏ chóp mũi, nghĩ tới nghĩ lui, chạy đến siêu thị mua thật nhiều nhu yếu phẩm và nguyên liệu nấu ăn, lấy hết can đảm đến căn gác mái nhỏ.

Liền… dỗ dành anh.

Vân Khanh khẩn trương gõ cửa, nghĩ ra rất nhiều lý do, nhưng không có ai mở cả.

Cô mới móc chìa khóa bảo bối ra, vặn khóa cửa, siêu hiền huệ mà sắp xếp lại căn nhà nhỏ của anh một lần nữa, xoay người tự tay chuẩn bị bữa tối trong căn bếp nhỏ.

Trời tối Hoắc Vân mới trở về, anh lại đi công viên trò chơi tìm Khanh Khanh, muốn xin lỗi cô, nhưng cô không còn ở đó nữa.

Anh không dám gọi điện thoại, sợ cô tức giận, kéo anh vào danh sách đen.

Hải Thành lớn như vậy, nhưng không ở trong lòng cô, anh liền không có chỗ có thể thở dốc.

Hoắc Vân Thâm đứng dưới tầng, vô vọng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa sổ nhà trước nay đều tối đen của mình.

Nhưng mà nghênh đón anh, lại là ánh đèn vàng ấm áp qua ô cửa kính.

Đèn đang sáng.

Chìa khóa ngoài anh ra, chỉ có…

Hoắc Vân Thâm không dám tin mà chạy như điên lên tầng, lập tức đẩy cửa ra, trên bàn ăn trước nay vẫn luôn trống không có mấy cái đĩa bốc hơi nóng, cô gái nhỏ dựa vào ghế mơ mơ màng màng, lông mi khẽ động, muốn ngủ rồi.

Sự cô đơn bao phủ anh, trong chớp mắt này đột nhiên nổ tung.

Anh thả nhẹ bước chân, đi đến bên chân cô ngồi xổm xuống, đè nặng giọng gọi cô: “Khanh Khanh.”

Vân Khanh dụi dụi mắt mở ra, mềm mại lẩm bẩm: “Sao giờ anh mới về a.”

Hốc mắt Hoắc Vân Thâm nóng bỏng, sợ nước mắt chảy ra, giọng điệu cứng nhắc: “Sao em ở đây.” 

Vân Khanh hơi thẹn thùng, không biết đáp thế nào.

Cô là người bị theo đuổi, không cẩn thận một cái liền mềm lòng.

Hoắc Vân Thâm dùng sức nắm chặt lòng bàn tay, chống lại sự run rẩy, hỏi cô: “Em tới dỗ anh sao?”

Vân Khanh cắn môi.

A a a a bị nói anh trúng làm sao bây giờ!

Cô không phủ nhận, chính là thuốc giải của Hoắc Vân Thâm.

Khanh Khanh không chê anh, cô nguyện ý tới căn nhà nhỏ này chờ anh.

Hoắc Vân Thâm cực lực che giấu nghẹn ngào, nhìn chằm chằm cô nói: “Về sau không được cùng người kia lén gặp mặt, không được từ chối đồ anh mua, không phải lần nào anh cũng dễ dỗ như vậy đâu.”

Vân Khanh nghẹn đỏ mặt: “Nấu cơm cũng không được? Vậy anh còn muốn em dỗ thế nào!”

Lồng ngực Hoắc Vân Thâm trướng phát đau.

Không phải nấu cơm, là em.

Em ở đây, em tới tìm anh, em cho anh một ngôi nhà thắp sáng đèn.

Trong mắt anh có hơi nước, tham luyến nhìn cô, ác liệt nói: “Lần sau nếu còn tái phạm, em hôn anh mới được.”


Tác giả có lời muốn nói: Bề ngoài rất dữ tợn tàn ác, nhưng thật ra bị Khanh Khanh chạm vào một cái liền hóa thành Tiểu Hoắc tiên sinh.