Chương 42: Hướng Dẫn Viên Du Lịch Kim Bài

Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

Đăng vào: 12 tháng trước

.

---•---
Nếu như ra ngoài du lịch mà không chuẩn bị tốt, nhẹ thì trong chuyến đi sẽ không cảm thấy vui vẻ, nặng thì trực tiếp cãi nhau tuyệt giao.
Tống Thanh Thời là một người phụ trách đáng tin, tuyệt đối sẽ không cho phép thảm kịch như vậy xảy ra.
Y tìm kiếm tất cả những tài liệu có liên quan đến thành Nam Hải ở bên trong thư khố, đọc qua hết một lần, sau đó lại gửi thư cho Diệp Lâm, nhờ ông ấy tìm chút thư tịch về phong tục nhân văn, truyền thuyết cố sự, kiến thức địa lý trên đường đến thành Nam Hải. Trở thành một hướng dẫn viên du lịch kim bài, hầu hạ hai vị du khách trong đoàn đến thoải thoải mái mái, nhất định không thể để xảy ra bất kỳ sự cố gì.
Việt Vô Hoan dặn dò mỗi ngày đều phải làm vật lý trị liệu xoa bóp cho nửa thân trái ba lần.
Tống Thanh Thời là một người bệnh ngoan ngoãn, biết nghe lời dặn của bác sĩ, y nằm nhoài trên hành lang uốn khúc ở Phục Linh Cung, ôm Tiểu Bạch ngoan ngoãn nghe lời, phơi nắng dưới ánh mặt trời ấm áp, một bên hưởng thụ xoa bóp, một bên múa bút thành văn:
Việt Vô Hoan có bệnh sạch sẽ, phải chú ý vệ sinh an toàn thực phẩm trong chuyến hành trình, tự mang theo chăn ga gối nệm cùng với bộ dụng cụ ăn uống.
An Long thích say rượu gây sự, lúc uống rượu thì nên tìm nơi nào yên tĩnh không có ai, tránh cho người vô tội bị vạ lây.
Việt Vô Hoan không thích bị đùa giỡn, phải chú ý ánh mắt của những kẻ xấu xa ở xung quanh để kịp thời tiêu diệt.
An Long thích chọc ghẹo mỹ nhân, phải chú ý không thể để cho hắn quá trớn, khi phát hiện tình huống không ổn thì dẫn Việt Vô Hoan cách xa hắn một chút, tránh cho bị liên lụy vô tội!
...
"Ngao --" Cánh tay của Tống Thanh Thời truyền đến đau nhức, y quay đầu lại, buồn bực nhìn tên Alaska đầy vẻ hứng thú dùng thủ đoạn bạo lực cướp lấy công việc làm trị liệu phục hồi của Việt Vô Hoan, nhìn kẻ cầm đầu làm cho y rơi xuống từ thiên đường vui sướng, oán giận nói, "Ngươi không thể nhẹ một chút được sao?"
Cánh tay và đùi của y đều bị xoa bóp đến mức xuất hiện từng mảng xanh tím luôn rồi, đau đến đòi mạng, rất muốn cự tuyệt "lòng tốt" xoa bóp của Alaska, nhưng sợ hai người lại xảy ra mâu thuẫn, tính luôn cả thù mới hận cũ, Việt Vô Hoan sẽ bị thiệt thòi nhiều hơn, nên chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn.
"Đừng có được tiện nghi mà còn ra vẻ," An Long vui sướng hài lòng buông tha cho cánh tay của y, kéo chân, đặt lên đầu gối của mình, lần lượt nắm lấy từng đầu ngón chân, biểu tình hoàn toàn không giống một thợ đấm bóp đàng hoàng, "Ta đường đường là môn chủ của Vạn Cổ Môn, hạ mình đấm bóp cho ngươi, ngươi nên vui vẻ mới đúng. Chỉ dựa vào Việt tiểu đệ không dám mạnh tay, cường độ ôn ôn nhu nhu, thì chừng nào ngươi mới có thể khỏi hẳn?"
Tống Thanh Thời uất ức: "Ta thích cường độ ôn nhu của hắn!"
"Vậy sao?" An Long ngừng một chút, nở nụ cười xấu xa, lấy tay cào lòng bàn chân của y, "Để ta thử xem."
Tống Thanh Thời đặc biệt sợ ngứa, y vội vàng rút chân về, quát bảo ngưng lại, "Cút! Không cho ngươi ấn nữa!"
An Long nghiêm mặt nói: "Nhìn xem, chân trái của ngươi rất có sức, vẫn là nên tập trung xoa bóp, đừng sợ đau. Ta đánh nhau nhiều, có kinh nghiệm phong phú đối với những loại thương thế giống như vậy, nghe ta là không sai được."
Tống Thanh Thời cảm thấy hắn chỉ muốn kiếm cớ cào ngứa mình, nhảy dựng lên bỏ chạy, phản bác nói: "Ta cũng là thầy thuốc, biết làm thế nào mới tốt!"
Việt Vô Hoan nâng thuốc đã nấu xong lại đây, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, hít một hơi thật sâu, buông canh thuốc xuống: "Thương thế của tôn chủ vẫn chưa khỏi hẳn, cần phải tĩnh dưỡng, không phải chúng ta không có thời gian, chậm một chút cũng không sao, xin An đại ca đừng trêu đùa y nữa."
Tống Thanh Thời vịn lấy Việt Vô Hoan điên cuồng gật đầu, vẫn là tiểu thiên sứ nhà mình tốt nhất, biết đúng mực, không gây sự.
Việt Vô Hoan cầm cánh tay của y, đau lòng thoa thuốc cao lên những vết xanh tím ở bên trên, sau đó lại xoa bóp một lần nữa, lực đạo vô cùng nhẹ, sợ sẽ làm đau y.
"Thật là biết nhẫn nại." An Long bĩu môi, vô cùng xem thường hành vi giả bộ ngoan hiền của hắn, hắn vốn cho rằng Tống Thanh Thời hôn mê rơi vào tay tên này, thân thể đã sớm bị ăn sạch sẽ đến mức không còn sót lại chút gì, chẳng nghĩ tới hai người vẫn còn trong sạch thanh bạch, hiển nhiên sự nhẫn nại của tên điên yêu nghiệt này vô cùng tốt, không dễ gì làm chuyện xằng bậy. Điều này lại một lần nữa làm cho độ khoan dung của hắn đối với tên yêu nghiệt này tăng lên rất nhiều, ít nhất tạm thời có thể nhẫn nhịn không giết người, để nhìn tình huống rồi quyết định sau.
Tống Thanh Thời tiếp tục nằm ở trên mặt đất, nghiêm túc ghi chép, tay không hề ngừng lại, lưu loát viết đến mấy vạn chữ.
Y thật sự rất nỗ lực, mỗi một điểm tham quan mỗi một chi tiết nhỏ đều được sắp xếp vào trong chuyến đi, mỗi một khả năng bất ngờ có thể xảy ra cũng đã chuẩn bị tốt, tin chắc trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu học tập, thậm chí y còn lén lút đến phòng giải phẫu tìm thi thể luyện lời thoại, để trên đường đi nói chuyện không bị lắp bắp.
Hai kẻ muốn gây sự trộm nhìn sổ ghi chép viết đầy chữ, rất là động dung, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, lén lút đạt thành hiểu ngầm, quyết định giữ lại hết tất cả cừu hận để từ từ tính sau, trước tiên nhẫn nhịn, tận lực bày ra bộ dáng hòa thuận vui vẻ trong chuyến đi, tránh cho đạp đổ hết nỗ lực lần này.
...
Qua hơn mười ngày, thân trái của Tống Thanh Thời rốt cục cũng có thể hành động được như bình thường, y tiêu trừ hết chất độc còn tàn dư trong cơ thể của An Long, rồi lại điều dưỡng thật tốt thân thể của Việt Vô Hoan một phen, giúp Thanh Loan giải Hợp Hoan Ấn, giao hết công việc ở Dược Vương Cốc cho nàng, để lại phương thức truyền tin khẩn cấp, cuối cùng là thu thập hành lý, đi tìm Việt Vô Hoan lãnh một số tiền tiêu vặt lớn, vui vui sướng sướng dẫn người xuất phát.
Ngày thường ra ngoài làm việc đều là cưỡi tiên thú, tốc độ của tiên thú cực nhanh, không thích hợp nhìn ngắm phong cảnh ven đường. Hơn nữa tiên thú rất quý hiếm, chỉ có các môn phái lớn hoặc tu sĩ cấp cao mới có thể cưỡi, ba con cùng đồng hành, rất dễ gây nên chú ý, bất lợi cho việc yên tĩnh du ngoạn.
Sau khi Tống Thanh Thời hỏi qua ý kiến của hai người, thì quyết định cưỡi ngựa xuất hành.
Đây là phương tiện giao thông thường dùng của tu sĩ tiên giới, thích hợp để điệu thấp khi đi du lịch.
"Tảng đá này là Song Long Nham," Tống Thanh Thời trộm nhìn phao nhỏ ở trong tay áo, xác định vị trí của điểm du lịch, cố gắng giải thích, "Trong Nam Dương Sơn Thần Thoại Lục của Vân Anh Chân Nhân có ghi chép, hai con rồng vì hận thù cá nhân mà giao đấu, huyên náo đến trời đổ mưa to, dẫn đến nạn hồng thủy liên miên không dứt, thượng đế phái Thần Quân giáng thế, chém hai con rồng kia, hóa thành tảng đá này. Các ngươi phải nhìn cho cẩn thận, tỉ mỉ lĩnh hội..."
Việt Vô Hoan không chút do dự khen ngợi: "Tôn chủ nói phải, tảng đá này được trời đất tạo hóa, hình thần đầy đủ, đúng là bất phàm."
An Long nghe thấy câu trả lời không biết xấu hổ ở bên cạnh, vội vàng nuốt câu "Ta cảm thấy thật giống con cóc xấu xí" xuống, ấp ủ một lúc lâu, thật vất vả mới giấu lương tâm nói ra: "Đúng là rất giống cự long..."
Sau khi Tống Thanh Thời nghe lời khen tặng xong, hài lòng nhìn lại tảng đá, nhưng mà tại sao nhìn tới nhìn lui cũng đều cảm thấy giống con cóc vậy? Y lặng lẽ nhìn hai người ở phía sau đang không ngừng khen hình dáng con rồng này uy vũ, có chút hoài nghi đôi mắt của mình, nhưng lại sợ bị mọi người cười nhạo là không có ánh mắt nghệ thuật, nên không dám nói ra, vì vậy mà cũng mở miệng khen vài lời tốt, cuối cùng đưa ra tổng kết: "Các ngươi hiểu được đạo lý gì từ cố sự này?"
An Long bị hỏi đến mặt mày ngây ngốc: "Hả?"
Việt Vô Hoan suy nghĩ một chút, đáp: "Tầm quan trọng của việc huynh đệ đoàn kết, không nên đánh nhau?"
Tống Thanh Thời vô cùng vừa lòng, quả nhiên vẫn là tiểu thiên sứ hiểu tâm ý của mình.
An Long nhìn trời, sống không còn gì luyến tiếc, hắn chợt nhớ tới lần nọ ở trong thế giới do Huyễn Cổ đắp nặn, hắn tức giận cải tạo cổ trùng, cưỡng ép vặn vẹo rất nhiều giả thuyết trong mộng cảnh, thậm chí ngay cả tính cách thiết lập của Tống Thanh Thời cũng sửa lại một chút, sau đó liên tục dỗ dành lừa gạt mà có được y, kết quả lên tới trên giường vẫn bị hỏi vô số vấn đề về luân lý xã hội cùng với sinh lý học, bị lăn lộn đến mức sắp không chịu được...
Hắn khổ quá mà...
Tuy rằng hắn ghét Việt Vô Hoan, nhưng cũng không thể không bội phục sự nhẫn nại hơn người của tên đó...
Hắn không làm được chuyện nhắm mắt khoe khoang như vậy...
"An Long, ngươi đang nghĩ gì đó?" Tống Thanh Thời thấy hắn không chuyên tâm nghe giảng, điểm danh gọi trở về, chuẩn bị nói đến địa danh tiếp theo, nhưng khi nhìn thấy cảnh sắc trước mắt, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, "Ồ? Trước đây nơi này không phải như vậy, sao lại thay đổi rồi?"
Việt Vô Hoan thuận theo ánh mắt của y nhìn sang, phát hiện trên núi là một toà miếu thờ hùng vĩ, kiến trúc điêu lương họa bích, huy hoàng tráng lệ, bên trong hương khói nghi ngút, ngoài cửa là một con phố, bán các loại hương nến và thức ăn, tín nam thiện nữ, thương gia tiểu thương lui tới, vô cùng náo nhiệt.
Hắn tò mò hỏi: "Miếu thờ này có gì không ổn sao?"
Tống Thanh Thời hoang mang nói: "Ta nhớ trước đây nó là một ngôi miếu Sơn Thần cũ kỹ, không có ai lui tới."
Việt Vô Hoan cười nói: "Tôn chủ đã đến đây lúc nào?"
Tống Thanh Thời suy nghĩ một chút: "Lúc ta còn là Trúc Cơ từng dừng chân lại ở ngôi miếu đổ nát này, là chuyện của hơn 800 năm trước rồi."
"Nhiều năm như vậy, đã sớm nên thay đổi," Việt Vô Hoan biết y không hỏi thế sự, không có khái niệm gì đối với sự biến hóa của thế giới bên ngoài, mỉm cười tách khỏi đề tài này, khó hiểu nói, "Vì sao tôn chủ phải ở lại ngôi miếu đổ nát đó?" Ở tiên giới có thể tìm được rất nhiều nơi nghỉ trọ, giá cả cũng không hề đắt, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ, cũng không cần lo lắng vấn đề không tìm được nơi đặt chân ở trong trấn.
Tống Thanh Thời ý thức được mình lại phạm phải ngu xuẩn, lỡ miệng, nên ngượng ngùng nói: "Lúc đó ta nhặt được một đứa bé bị bệnh nặng, không tiện ở lại trong trấn, chỉ có thể chuyển đến nơi không có ai."
Việt Vô Hoan càng không hiểu: "Tại sao?"
Tống Thanh Thời giải thích: "Đứa bé kia là một bán ma bị vứt bỏ."
Việt Vô Hoan lập tức hiểu rõ.
Ở tiên giới, địa vị thấp nhất chính là người phàm, nhưng bị căm hận nhất lại chính là ma tộc, ma tộc là sinh vật được dựng dục ra từ ác niệm ở nơi vô tận, phần lớn bề ngoài đều cực kỳ quái dị, chúng nó không hiểu tình cảm của con người, trong cơ thể chỉ có giết chóc cùng với dục vọng tham lam, mỗi lần đi đến đâu, cũng đều có thể nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ.
Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ma tộc chiếm đoạt nữ tử người phàm, sinh ra đứa nhỏ là bán ma.
Tướng mạo của bán ma đều có chút đặc thù của ma tộc, sau khi lớn lên, phần lớn sẽ dần dần bị ác niệm chi phối, triệt để hóa thành ác ma.
Ở tiên giới, đứa nhỏ bán ma là cấm kỵ, bị người người chán ghét.
An Long liếc nhìn y, cười lạnh nói: "Cứ thích làm chuyện không đâu, không sợ cứu nhầm một tên vô ơn sao?"
Tống Thanh Thời nghiêm túc giải thích: "Trong cơ thể của đứa bé kia trúng ba loại độc, vì độc tính xung đột, nên toàn thân đều đã thối rữa, bệnh tình vô cùng phức tạp..."
Kỳ thực y cũng biết cứu bán ma là không tốt, khi thấy đứa bé kia chỉ còn lại một hơi nhưng vẫn khổ sở giãy giụa bên trong bùn nhão, dáng vẻ như rất muốn sống, thì nhịn không được ôm đứa nhỏ đó về, không dám để cho người khác nhìn thấy, nên thẳng thắn trốn vào một ngôi miếu đổ nát ở trong núi sâu, bỏ ra hai năm, mới chữa khỏi hết cho đứa nhỏ này.
Sau đó, y muốn đưa đứa nhỏ này đến Vạn Pháp Tông - Nơi tu hành của Từ Bi Tiên Tôn, Từ Bi Tiên Tôn có xuất thân là bán ma, lại dùng nhân tâm khắc chế được ma tính trong cơ thể, đức cao vọng trọng, người người kính ngưỡng. Hắn không chê những đứa bé bán ma, nguyện ý thu lưu giáo dưỡng bọn họ, dưới sự hun đúc của hắn, cơ hồ những đứa nhỏ này đều bảo trì bản tính của con người, chưa bao giờ làm điều ác.
Nhưng mà, đứa bé kia đến đó không lâu thì trốn đi rồi.
Y gập ghềnh nói ra chuyện cũ cho Việt Vô Hoan nghe, Việt Vô Hoan nghe rất nghiêm túc, hắn nhớ lại trong cuộc chiến Phong Ma vào 300 năm trước, Từ Bi Tiên Tôn vì che chở cho thiên hạ muôn dân mà ngã xuống, đáng kính nhưng cũng đáng tiếc, đồ đệ tử thương hơn phân nửa. Ngay cả tên súc sinh Kim Phỉ Nhận kia, khi nhắc đến tên của hắn cũng không dám không kính trọng.
Tống Thanh Thời cảm thán: "Cũng may đứa bé kia không đi, nếu không thì quá nguy hiểm."
Mặc dù y không trực tiếp tham chiến, thế nhưng cứu chữa rất nhiều người bị thương lui ra từ chiến trận, biết được tình hình trận chiến khốc liệt, lòng vẫn có tội.
An Long không nể mặt mũi mà cười nhạo: "Thứ dơ bẩn này, cũng đáng để ngươi để bụng?"
"Đó là người bệnh đầu tiên của ta, ta rất nghiêm túc chữa trị đến hai năm," Tống Thanh Thời nhớ tới chuyện cũ, đặc biệt không vui, "Nhưng mà, khi đó ta... Không biết cách nói chuyện cùng người khác, muốn biểu đạt cũng không nói ra được, từ ngữ không đủ để diễn ý, đối với hắn cực kỳ lạnh lùng, chăm sóc cũng rất tệ, vì vậy hắn rất ghét ta, nên mới không chào mà đi."
Việt Vô Hoan an ủi y: "E rằng chỉ là thiên tính ác liệt."
An Long giáo dục y: "Cái này gọi là ma tính khó sửa."
"Hắn không xấu như vậy, là lỗi của ta," Tống Thanh Thời áy náy nói, "Lúc ta chế thuốc và nghiên cứu, vẫn thường hay quên mất mọi chuyện ở xung quanh, cơm cũng quên luôn, ăn uống linh tinh, thường để đứa nhỏ đói đến mức phải đi khắp nơi để bắt chim bắt cá. Sau đó, hắn ăn luôn quả Chu Xà của ta..."
Việt Vô Hoan chần chờ hỏi: "Quả Chu Xà ba trăm năm mới kết quả, hình dáng rất đẹp, là loại có kịch độc sao?"
"Đúng vậy," Tống Thanh Thời không nhịn được đỡ trán, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, "Ta lúc đó quá sợ hãi, tình huống khẩn cấp, cho nên dùng thủ đoạn bạo lực để cứu trị, dường như đùa rớt hết nửa cái mạng của đứa nhỏ, sau đó không dám giữ đứa nhỏ này lại nữa, sợ mình sẽ tươi sống mà nuôi chết..."
Y càng nói càng ủ rũ, lúc đó không có kinh nghiệm, làm sai rất nhiều chỗ, làm cho người bệnh chịu khổ rất nhiều.
Đáng tiếc, khi đó chướng ngại giao tiếp của y nghiêm trọng hơn nhiều so với hiện tại, cái gì cũng không thể biểu đạt được.
An Long không cho tình cảm, nghiêm túc cười nhạo: "Ta nhớ tới thời điểm mới quen ngươi, ngươi nói chuyện còn giống kẻ ngốc hơn so với bây giờ!"
Tống Thanh Thời tức giận đến muốn thiêu hắn: "Quá đáng!"
An Long liên tục xin tha: "Ta sai rồi, bây giờ ngươi nói chuyện lưu loát, học thuộc lòng cũng không nói lắp."
...
Việt Vô Hoan suy tư, hắn có cảm giác như đã bắt được cái đuôi gì rồi.
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Việt Vô Hoan: Ta cảm thấy thưởng thức của tôn chủ có vấn đề, nhưng ta sẽ giúp y che lấp...
Tống Thanh Thời: Ta cảm thấy thưởng thức của Vô Hoan không thành vấn đề, bỏ phiếu cùng với hắn chắc chắn không sai...
An Long: ? ? ? (cảm thấy mình là một kẻ ngốc)