Chương 3: 3% ĐỘ NGỌT: CẬU TA THÍCH LẮM

Kẹo Nổ Xoài Sầu Riêng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nói cũng thần kỳ, tính cho tới bây giờ thì Trì Nghiên cũng chỉ gặp Mạnh Hành Du được 3 lần nhưng mỗi lần đều để lại ấn tượng chẳng ra gì, khiến anh phải ấn tượng.

Lần đầu tiên là mạnh mẽ nhất.

Kì nghỉ hè sau khi kết thúc kì thi trung học, Trì Nghiên đi theo ông rời khỏi thành thị ồn ào náo nhiệt mà về nông thôn nơi thanh tĩnh.

Ông nói kì học mới là môi trường mới, không nên xa xỉ, vì thế hỏi cháu rể thứ hai nhà bên cạnh, mượn chiếc xe hơi cũ rách nát.

Đừng nhìn cái xe cũ này mà nói, cửa sổ phía sau chỉ còn lại một nửa, mùa hè thì chói, mà mùa đông thì bị gió lùa, nhưng cái xe cũ này đã có từ khi gia đình xây cái vườn hoa rồi, chúng kiến sự hưng suy của gia đình, từ gia tộc nhỏ đến nổi tiếng cả nước, gọi là linh vật của gia đình cũng không sai.

Ông già rất thích chiếc xe này, cảm thấy nó giản dị lại nguyên thuỷ, vung tay lên, kêu tài xế trong nhà lấy linh vật này đưa cháu ngoan của mình đi đến trường số Năm nhập học, còn chiếc Bently trong nhà kia, thì vẫn để nằm in trong nhà.

Từ dưới quê đến trường học, cái xe nhỏ không chở nặng được, tắt máy không biết bao nhiêu lần, mắt thấy qua cái vòng cung đường cao tốc là có thể đến trường rồi thì đụng phải kẹt xe, cái thắng của xe nhỏ lại không ăn, không biết sao lại đụng vào đuôi xe khác.

Lúc đụng vào, cả người Trì Nghiên theo quán tính bị đẩy lên chỗ dựa lưng của ghế phụ, sau đó lại bị đẩy về sau, cứ vậy một trước một sau, một trên một dưới, trên đỉnh đầu tựa như có vạn ngôi sao xoay mòng mòng.

Trì Nghiên xoa đầu , ngoài cửa xe không biết khi nào nhảy ra một nữ sinh, váy dài đồng phục thuỷ thủ, tóc buộc đuôi ngựa, mũ lưỡi trai màu hồng nhạt xiêu vẹo trên đầu, quần áo trên người của người khác thì gọi là tiểu loli, còn trên người cô thì gọi là khí chất lưu manh.

Bình tĩnh mà nhìn, nữ lưu manh nhìn cũng tạm được, làn da trắng tinh, mắt hạnh nhân, miệng anh đào, eo thon chân dài, thuộc về cái loại hình tiểu khả ái mà vừa nhìn có thể làm cho mấy nam sinh ngu ngốc huýt sáo gọi.

“Hắc, anh xem hai xe chúng ta đâm phải nhau, không bằng như vậy.”

Nghe thấy nữ lưu manh nói chuyện, Trì Nghiên nhìn một cái, cô giống như không cần anh trả lời cái gì, trực tiếp cho anh đáp án, đưa màn hình điện thoại trước mặt anh, ngả ngớn nói, “Thêm WeChat kết bạn đi, thì không cần bồi thường tiền.”

Lúc này tài xế đã quay lại xe, anh nghe thấy nữ lưu manh nói chuyện cũng không nói gì, trầm mặc chính là ý tứ không tiếng động cự tuyệt, còn đẩy mã QR ra bên ngoài khỏi tầm mắt, Trì Nghiên không kiên nhẫn, giương mắt nhìn tài xế, “Mua lại xe cô ấy.”

Nữ lưu manh ngoài cửa sổ, “….”

……

Lần đầu tiên Mạnh Hành Du để lại ấn tượng cho anh đủ ngả ngớn, làm nửa tiếng trước, lúc gặp cô ở văn phòng với bộ đồng phục quy củ đứng đó, trong khoảng thời gian ngắn không thể nhận ra.

Nữ lưu manh lại biến thành học sinh ngoan, cú xoay chuyển này hơi lớn rồi.

Rốt cuộc cũng là học sinh ngoan với cái não cân xứng, lại còn cúi người 90 độ xin lỗi người lớn và thầy giáo, đúng là hiếm thấy.

Lần đầu tiên chơi lưu manh, lần thứ hai lại dùng não, lần thứ ba lại còn chính miệng nói mình là người đứng đắn.

Đúng là cao tay.

Sau khi Mạnh Hành Du nói xong, Hoặc Tu Lệ bị hù doạ, Trì Nghiên lại cười khẽ một chút, nhưng lúc này, lại phá lệ chói tai.

Trì Nghiên lấy điện thoại trong túi ra, ngón tay ở trên màn hình vuốt vài cái, sau đó để điện thoại lên bàn, đẩy về phía cô, nhìn thì khách khí, nhưng mở miệng lại là khiêu khích, “Mấy người đứng đắn có phải hay giao lưu như vậy không?”

Mạnh Hành Du: “……”

Trì Nghiên rõ ràng muốn kiếm chuyện, nhìn mối quan hệ của bọn họ, để xem ai nghẹn trước.

Mệt cô lần đầu còn cảm thấy trên người anh có cỗ khí chất thanh phong minh nguyệt (*), là cái gì nam thần cao lãnh, kết quả hôm nay vừa tiếp xúc, chiêu thức còn hoang dã hơn cả cô.

(*) thanh phong minh nguyệt: Từ câu thơ ‘Duy giang thượng chi thanh phong, dữ sơn gian chi minh nguyệt’ ( Chỉ có gió mát trên sông và trăng sáng trên núi)

Khinh địch, thất sách thất sách.

Anh muốn chơi, cô đây liền tiếp chiêu, sao cô còn phải luống cuống chứ?

Mạnh Hành Du lộ ra một nụ cười giả tiêu chuẩn Mạnh thị, không chút nào yếu thế, lấy điện thoại ra, mở WeChat quét mã QR của anh.

“Tích” một tiếng, sau khi kết bạn xong thì Mạnh Hành Du khoá điện thoại lại, biểu tình không chút dao động, giống như chỉ tuỳ tiện phát tờ rơi ven đường mà thôi.

“Tuỳ tiện đi, người đứng đắn chúng ta thế nào cũng được.”

Thể hiện xong, Mạnh Hành Du ngửa đầu, tóc đuôi ngựa vung lên, tiêu sái xoay người, sống lưng thẳng tắp, tiếp tục làm một học sinh tốt.

Hoắc Tu Lệ vừa phản ứng lại từ trong cái khiếp sợ ‘Trì Nghiên thế nhưng lại chủ động xin WeChat của nữ sinh’, cậu vỗ lưng ghế của Mạnh Hành Du, rất có hứng thú hỏi, “Lão đại, cậu học lớp mấy hồi cấp 2 vậy? Chưa gặp qua nha.”

Mạnh Hành Du nhìn tiểu bá vương như cái lỗ mũi của Trì Nghiên này thì không muốn giao tiếp nhiều, nên chỉ thuận miệng nói có lệ, “Tại hạ tương đối không phô trương lắm, giang hồ vẫn chưa có truyền thuyết của ta.”

Hoắc Tu Lệ nhướng mày, phối hợp một tiếng, “Wow Ồ.”

“….” Wow cái rắm nga.

Mạnh Hành Du dùng ánh mắt không tiếng động đem lời nói của Hoắc Tu Lệ nuốt lại, quay đầu nói chuyện phiếm với Sở Tư Dao.

Hoắc Tu Lệ cảm thấy hai người này đúng là có mờ ám, một bộ không nói nên lời, đành phải liên tục chiến đấu ở chiến trường bên kia. Cậu bỏ tay trên vai Trì Nghiên, không sợ người phía trước nghe thấy, chế nhạo nói, “Tình huống này là thế nào? Mới có khai giảng đã thoát ly khỏi tổ chức cẩu độc thân rồi?”

Trì Nghiên cúi đầu nhìn vòng bạn bè của Mạnh Hành Du, vô tâm trả lời, chỉ nhắc nhớ, “Bỏ chân ra chút, đừng có đá đàn của tớ.”

Nghiên cứu xong, anh phát hiện vòng bạn bè của Mạnh Hành Du không có động tĩnh gì cả, tên WeChat cũng hiếm lạ cổ quái, còn có một list dài, gọi là cái gì ‘Du gia của ngươi đáng yêu đều là nhãi con của ngươi’, hình cái đầu là một con mèo đang ngủ, nhìn dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng với phong cách của cô hoàn toàn là một nam một bắc.

Mớ hỗn độn gì thế này, sợ chắc không phải là biệt danh chứ, cô nương này, rốt cuộc cô có mấy cái tên?

Cuối cùng là có mệt hay không thế.

Hoắc Tu Lệ lui ra phía sau một bước, đánh giá thấy chủ nhiệm lớp cũng sắp tới, nhưng chuyện này vẫn chưa hỏi rõ ràng, đề nghị nói, “Tớ dọn bàn lại đây ngồi kế cậu nhé.”

Trì Nghiên thả điện thoại vào trong túi, dựa lưng vào ghế, mới mẻ qua đi lại thấy buồn ngủ, ai cũng không muốn phản ứng, lười nhác nói, “Đừng có đẩy đàn của tớ, trở về chỗ ngồi của cậu đi.”

“….”

Vẫn chưa tám được chuyện bát quái nên Hoắc Tu Lệ ôm ngực ngồi không yên được, thế là cậu ấy uất ức đi về chỗ ngồi, ngoài miệng lẩm bẩm, “Tra nam, Trì Nghiên cậu chính là tra nam.”

Hoắc Tu Lệ về chỗ ngồi không bao lâu thì Hạ Cần cầm cái folder vào phòng học.

Sở Tư Dao có một đống lời muốn hỏi Mạnh Hành Du nhưng lão đại lại ngồi phía sau, hiện tại chủ nhiệm lớp cũng tới nên tạm thời chỉ có thể nhịn mà thôi.

Hạ Cần mở microphone lên, nhìn cả lớp cười hoà khí, “Hôm nay là ngày khai giảng, chúng ta nói chuyện một chút và sắp xếp mọi việc cho học kì này.”

Nóng xong, Hạ Cần nhìn về phía Trì Nghiên trong góc, “Chúng ta cùng chào đón bạn học cuối cùng ở lớp, em ấy quân huấn có chút việc nên không tham gia được, Trì Nghiên, đứng lên nói vài câu đi.”

Số Năm được chia thành cấp 2 và cấp 3, học sinh sẽ thi cấp 3 ở trường, nên điểm số so với thi ngoài trường sẽ thấp hơn một chút, cho nên ở lớp thường này, mấy học sinh thi ở ngoài trường vào đây học cũng không nhiều, phần lớn đều là từ sơ trung lên thẳng.

Hạ Cần nói xong tên Trì Nghiên, lớp học có mấy người từ sơ trung đi lên, sắc mặt có chút kì quái, có mấy người không nhịn được, nghị luận lên tiếng.

“Cậu ta vậy mà còn muốn vào trường Số Năm sao?”

“Tớ nếu là cậu ấy thì sẽ không ở Nguyên Thành mà đã đi ra nước ngoài học lâu rồi.”

“Tố chất tâm lí thật vững vàng, bội phục bội phục.”

……

Hạ Cần vỗ bàn giáo viên, trừng mắt nhìn hai học sinh đang nói chuyện, nhíu mày nói, “Có cái gì mà nói, không bằng hai em đến văn phòng từ từ nói?”

Mấy học sinh cúi đầu, nháy mắt im thin thít.

Trì Nghiên từ chỗ ngồi đứng lên, giọng nói từ bên phải của Mạnh Hành Du truyền đến, chỗ ngồi trước sau cách rất gần, Mạnh Hành Du nghe được tiếng nói cực đạm của anh, “Tôi tên Trì Nghiên.”

Hạ Cần cho rằng anh còn có lời muốn nói, đợi mười giây cũng không thấy gì, kinh ngạc hỏi, “Hết rồi sao?”

“Hết rồi ạ.”

Trì Nghiên tạm dừng không nói chuyện vài giây, trong phòng học lại vang lên tiếng nghị luận ríu rít, nhưng cũng theo đó chìm xuống, im lặng như gà.

Cái khí thế này, Mạnh Hành Du làm một quần chúng ăn dưa không rõ tình huống, nếu không phải lỗi thời, thật muốn cao giọng cảm thán một câu lợi hại.

Trì Nghiên ngồi xuống, nói thêm một câu, không biết nói cho Hạ Cần hay là nói với những người học sơ trung, “Bọn họ đều biết nên không cần giới thiệu.”

Hoắc Tu Lệ cũng hát đệm theo, ngữ điệu còn cao hơn Trì Nghiên mấy trăm lần, ngay cả dấu châm câu cũng mang theo hoả tinh tử, “Lải nhải nhiều vậy, có gì đến trước mặt tớ nói này, tớ sẽ rửa tai nghe.”

Tiểu bá vương rốt cuộc cũng là tiểu bá vương, Hoắc Tu Lệ đã mở miệng, làm đám nam sinh ngày thường tụ tập cùng cậu cũng sôi nổi mở miệng doạ dẫm.

“Đúng vậy, bày sắc mặt cho ai xem, chưa gặp qua bạn học cũ sao?”

“Có gì thì chính diện, không dám thì câm miệng.”

“Xem mấy người cái gì cũng nói được, sao không đi đài radio nói đi.”

……

“Im lặng.” Hạ Cần cầm folder vỗ trên bục giảng, bộ dáng ngày thường dễ nói chuyện đã không thấy, nghiêm mặt cũng có vài phần uy lực, “Ngày khai giảng đầu tiên đã muốn gây chuyện, nội chiến trong lớp còn cảm thấy vinh quang sao?”

Chờ cả lớp im lặng một phút, Hạ Cần thấy ai cũng thành thật lại, mới tiếp tục nói, “Vì để tiết kiệm thời gian, cũng vì công bằng, tôi sẽ viết trình tự nhỏ, chỗ ngồi của các em và ban uỷ sẽ được quyết định.”

Nói xong, Hạ Cần cắm USB vào, trên mặt bàn xuất hịện hai trình tự nhỏ, Hạ Cần trước mở file ‘Sơ đồ chỗ ngồi’.

Sau khi khởi động, trên đó mở ra một sơ đồ y chang phòng học, 2 người 1 tổ, hình thức 4 dãy 1 hàng đã được sắp xếp xong, cuối cùng chỉ dư lại 1 bàn đơn, trên bàn có mỗi khung thoại riêng, có đủ 41 khung thoại, vừa đủ sĩ số của lớp học.

Sĩ số của lớp 6 không phải số chẵn, có nghĩa là sẽ có một người ngồi riêng.

Hiển nhiên, mọi người cũng biết điều này, không ít nữ sinh lên tiếng kháng nghị, không muốn ngồi bàn đơn.

Hạ Cần nói tiếp, “Rất nhiều người không muốn, một chén nước tất nhiên sẽ không đều, cho nên sẽ xếp bằng trò may rủi, như vậy là công bằng nhất.”

Nói xong, Hạ Cần di chuyển con chuột, mở khung thoại tên bắt đầu động, tiếp tục nói, “Bây giờ thầy đếm ba tiếng, sau đó sẽ bấm dừng, mọi người cứ dựa theo đó mà ngồi.”

Mạnh Hành Du cảm thấy vị chủ nhiệm này đúng là thú vị, đúng là có kỹ thuật đảng, làm việc đơn giản dứt khoát, tốt hơn nhiều so với mấy ông thầy dong dài nói nhiều lần trước.

Việc chỗ ngồi này đối với cô cũng không sao cả, ngồi với ai cũng được, không ngồi cùng cũng được, nhưng Sở Tư Dao tương đối để ý, ba giây này vẫn luôn nhắm mắt cầu nguyện, y chang bà thầy bói vậy.

Kết thúc ba giây, Hạ Cần ấn nút dừng, Mạnh Hành Du thấy tên cô cùng với tên Hà Minh ở cùng một tổ, cô tua trí nhớ lại một lần trong đầu nhưng vẫn không có ấn tượng với người này.

Sở Tư Dao thấy được ngồi cùng bàn với Thi Kiều cùng phòng kí túc xá, không phải ngồi bàn đơn thì cười đến không khép miệng được.

Cuối cùng, người ngồi đơn là Trì Nghiên. Vị trí của anh không thay đổi, Mạnh Hành Du nhìn sơ đồ chỗ ngồi, chỗ của cô ở góc bên trái, ở gần cửa nhất, Trì Nghiên một người bàn đơn trong góc bên phải, khoảng cách đường chéo xa nhất, đúng là hoàn mỹ.

Mạnh Hành Du yêu chết cái trình tự này.

Đang đúng lúc Mạnh Hành Du lâm vào ảo tưởng ‘Cuối cùng cũng có thể rời xa lịch sử đen tối, mở ra cuộc sống mới ở trường cấp ba tốt đẹp’ thì ở hàng đầu có nam sinh đứng lên, có lẽ là đang trong thời kì vỡ giọng còn chưa dứt nên nghe có hơi khàn, còn mang theo giọng nức nở, bất mãn ồn ào, “Thầy Hạ, em không muốn ngồi với Mạnh Hành Du.”

Đột nhiên bị gọi, Mạnh Hành Du: “……?”

Hạ Cần nhìn Hà Minh, giải thích, “Hà Minh, em phải sinh hoạt tốt cùng bạn học, không có nguyên nhân đặc thù gì hết, không thể đổi chỗ.”

Mạnh Hành Du vẫn không có ấn tượng với Hà Minh, càng không biết mình đắc tội cậu ta khi nào mà làm cậu ta phản cảm ngồi cùng bàn với mình như vậy, thậm chí còn nói trước toàn lớp nữa.

Chấp niệm của Hà Minh sâu nặng, đôi tay mềm yếu xoa đôi mắt, “Em đứng đầu lớp, thành tích môn văn của Mạnh Hành Du kém như vậy, sẽ ảnh hưởng đến em.”

“….”

Mạnh Hành Du bị cái giọng ẻo lả này làm cả người nổi da gà.

Còn khóc với làm nũng nữa? Tôi còn không quen cậu đấy.

Mạnh Hành Du từ nhỏ đến lớn không biết chữ ‘nhẫn’ viết như thế nào, cô không phải là người chủ động gây sự, nhưng nếu có người chạy tới trước mặt cô tìm phiền toái, cô có lý do nào khônh thành toàn?

Mạnh Hành Du xem thường, đứng lên, vóc dáng không cao nhưng khí thế lại không nhỏ, cách mấy hàng người, nhìn về phía Hà Minh, sửa lại câu của cậu ta, “Ai hiếm lạ ngồi cùng bàn với cậu chứ, bạn học này, tôi còn chưa ghét bỏ EQ cậu thấp đấy.”

Hà Minh quay đầu, mặt bị doạ trắng bệch, hoảng sợ nhìn Mạnh Hành Du, “Nữ sinh nói chuyện hung dữ như vậy, cậu doạ tớ đấy.”

Mạnh Hành Du: “….”

Hạ Cần: “….”

Toàn thể bạn học: “…..”

Hạ Cần hắng giọng, nhìn hai người đều không tình nguyện, vì vậy để ngăn cản mâu thuẫn về sau, ông ấy quyết định nhường một bước, mở miệng hỏi Hà Minh, “Vậy em muốn ngồi ở đâu?”

Ánh mắt của Hà Minh sáng lên, “Em muốn ngồi gần bục giảng.”

Hạ Cần nhìn sơ đồ chỗ ngồi, đánh giá vài giây, “Được, vậy Trì Nghiên em ngồi cùng Mạnh Hành Du ở hàng đầu đi, Hà Minh tan học tự dọn bàn ghế, ngồi chỗ bục giảng này, cứ vậy đi.”

Trì Nghiên nghe xong cũng không ngẩng đầu lên, giống như không có ý kiến gì, xung quanh phát sinh chuyện gì cũng không bằng cái điện thoại.

Vẻ mặt của Hà Minh đầy ý cười.

Chỉ có mình Mạnh Hành Du, mặt như màu đất, cô quyết định tranh thủ vì bản thân một phen, uyển chuyển nói, “Thầy Hạ, em cảm thấy bạn học Trì Nghiên rất có cá tính, hẳn sẽ không thích ngồi cùng bàn với em đâu.”

Hà Minh mắt thấy chỗ ngồi của mình nguy hiểm khó giữ được, chạy nhanh tiếp lời, một chút cũng không sợ chết, “Không có khả năng, cậu ta thích lắm, hai người thành tích đều kém, trời sinh một đôi.”