Chương 12: BỐ GIÀ BẮT CON GÀ

Kẹo Nổ Xoài Sầu Riêng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hôm nay không chỉ có mình Bùi Noãn đến thử giọng, Mạnh Hành Du ở phòng nghỉ chờ chán quá, nếu không có gì làm thì cô sẽ bắt đầu suy nghĩ miên man mà cô lại ghét nhất việc suy nghĩ miên man đó.

Vật lộn nửa tiếng đồng hồ, Mạnh Hành Du sợ còn ngồi đây nữa thì lát nữa lại gặp phải Trì Nghiên, bây giờ đầu óc cô rất loạn, không biết phải đối mặt với anh thế nào, cô không muốn làm ra mấy chuyện xấu mặt nào nữa.

Mạnh Hành Du ra khỏi công ty, đến tiệm trà sữa gần đó mua trà sữa, vừa uống vừa đi dạo, cô thấy có một hiệu sách rất lớn, lầu hai còn có phòng đọc sách.

Cô kỳ thật rất ít khi tới mấy chỗ như hiệu sách, mỗi lần tới thấy mấy đống sách là đã mệt mỏi rã rời rồi, nhưng còn hữu ích hơn việc nghe giáo viên giảng bài Văn ở trường.

Nhàn rỗi nên Mạnh Hành Du đi đến khu vực trợ giảng, cầm một quyển bài thi được Hạ Cần giới thiệu qua, thuận tiện mua thêm một cây bút mực nước.

Hôm nay là cuối tuần, phòng đọc sách có không ít người, hiệu sách này ở gần Đại học Truyền thông nên phần lớn người ở đây đều là sinh viên, trên bàn mỗi người có vài quyển sách chuyên ngành, còn có người ôm máy tính bảng nghiên cứu bài thi.

Mạnh Hành Du đi một vòng lầu hai, vất vả lắm mới thấy một người rời đi, cuối cùng cũng tìm được chỗ ngồi xuống.

Mạnh Hành Du lấy điện thoại ra chỉnh chế độ im lặng, rồi tiện thể nhắn cho Bùi Noãn vị trí định vị của hiệu sách.

——–“Tớ ở phòng đọc lầu hai của hiệu sách làm bài thi, cậu bận xong thì tới tìm tớ.”

Còn chưa đến lượt Bùi Noãn lên thử giọng, nên cô ấy trả lời tin nhắn rất nhanh.

———“Tự nhiên sao cậu chạy ra làm bài thi vậy? Yến Kim còn ở phòng thu âm đó, cậu có muốn vào xem thử không.”

——–“Tớ nói cậu nghe nha, anh ấy lớn lên đẹp trai lắm, loại diện mạo này mà đứng sau màn hình thì đúng là đáng tiếc, tớ cảm thấy anh ấy có thể xuất đạo gia nhập giới giải trí đó.”

Không thể không nói, Bùi Noãn đúng là một cô bạn thân thiên sứ cực kỳ có lương tâm.

Mạnh Hành Du bên này vừa đọc xong tin nhắn, còn chưa kịp trả lời thì cô ấy đã gửi lại một tấm ảnh chụp.

Rõ ràng là chụp lén, góc độ cực kỳ xấu, còn không có tiêu điểm nữa.

Nhưng mà dù góc độ có xấu thì Trì Nghiên trong ảnh vẫn cứ đẹp, đẹp bất chấp.

Mạnh Hành Du cảm giác cực kỳ vô lực.

—–“Không xem, còn có việc tớ thích Yến Kim, cậu đừng có nói với ai đấy.”

——“Vì sao vậy?”

——-“WeChat nói không rõ, tìm cơ hội tớ sẽ nói với cậu, dù sao cậu cũng đừng nói với ai.”

——“Được rồi.”

Mạnh Hành Du không trả lời lại nữa, cô kéo lên đọc lại tin nhắn, một lần nữa mở tấm ảnh chụp lén mà Bùi Noãn gửi, vài giây sau, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại bấm lưu.

Từ hôm thứ hai gặp lại Trì Nghiên ở văn phòng, cho tới hôm phát hiện Trì Nghiên là Yến Kim thì Mạnh Hành Du bị những cái trùng hợp này làm cho không biết phải làm gì.

Sau chuyện xấu trên đường cao tốc thì Mạnh Hành Du thật sự hy vọng cả đời này cũng không gặp lại người này.

Nhưng mà ông trời không nghe lời cô, người đó biến thành bạn cùng lớp với cô, sau đó lại trờ thành bạn cùng bàn.

Một tuần gà bay chó sủa này, xấu mặt có mà mất mặt cũng có, nhưng ầm ĩ vậy mấy ngày thì Trì Nghiên cũng không có nhắc lại chuyện ở đường cao tốc lần đó nữa.

Mạnh Hành Du hy vọng anh quên đi, vĩnh viễn đừng có nhắc tới, tốt nhất coi cô như bạn học bình thường thôi, là cái loại bình thường nhất đó.

Bị ma quỷ ám ảnh là sự thật, bị Trì Nghiên hấp dẫn cũng là sự thật, lúc ấy muốn nhân cơ hội kết bạn mà phát triển cũng là sự thật nốt.

Chỉ là lần đầu tiên không có kinh nghiệm nên dùng hơi quá sức, kết quả biến khéo thành vụng, chỉ có tiếng chứ không có miếng.

Đương nhiên những lời này Mạnh Hành Du chắc chắn không nói với Trì Nghiên.

Trong xương tuỷ của cô là người coi trọng mặt mũi, trước giờ đều là cô từ chối người khác, lần đầu chủ động kết quả lại bị cú ngã đúng đau, cô không qua khỏi cái điểm mấu chốt trong lòng mình được.

Ở trước mặt Trì Nghiên, cô có thể giả vờ như không để bụng tí nào, thậm chí có thể lấy chuyện nhỏ này trêu chọc gương mặt không biểu tình của anh, nhưng cô không lừa được chính mình, thậm chí sẽ cảm thấy bản thân mình thấp hơn Trì Nghiên nửa khúc.

Trùng hợp thay, hôm nay ông trời lại vả mặt cô lần nữa.

Chưa từng thích qua idol gì, vất vả lắm mới thích được một idol, thế mà mẹ nó cốt lõi vẫn là Trì Nghiên.

Còn có chuyện nào ảo diệu hơn chuyện này sao? Không có, không tồn tại.

Cho dù chuyện này không có đúng sai, Trì Nghiên là Yến Kim, Trì Nghiên sai rồi sao? Không có sai. Yến Kim sai rồi sao? Cũng không có sai nốt. Vậy là cô sai sao? Cô càng không có sai.

Cô nếu biết Trì Nghiên là Yến Kim thì ngay cả kịch truyền thanh gì đó cô cũng không thèm nghe, chắc chắn sẽ không tạo cơ hội cho bản thân thích cái áo choàng của anh.

Ai cũng không sai, chỉ là cô không chỉ có ấn tượng tốt với người này, mà cô còn thích cái áo choàng của người ta, có điều người ta từ chối cô thôi.

Mạnh Hành Du khó chịu nhất là về điểm này.

Lúc nào mà tâm tình của Mạnh Hành Du không tốt, thì cô thích làm bài, nhất là đề khoa học tự nhiên.

Dùng logic và công thức giải quyết từng vấn đề một làm cho cô thu hoạch được một sự khoái cảm.

Làm xong 2 tờ bài thi, lúc đang dò đáp án thì Bùi Noãn nhắn tin lại.

——“Du Du nhãi con! Tớ thử giọng qua rồi! Bọn họ nói buổi tối cùng ăn cơm, chung với người của đoàn phim, cậu cũng đến đây đi.”

Người đoàn phim?

Vậy chẳng phải Trì Nghiên cũng đi cùng sao.

Mạnh Hành Du đột nhiên không có hứng thú.

——-“Chúc mừng cậu, tớ không đi ăn cơm đâu, tớ về trường thẳng luôn đây.”

——“Vậy tớ cũng không đi, hai chúng ta cùng đi ăn, tớ tới tìm cậu.”

——“Đừng, lần đầu sinh hoạt tập thể mà cậu không đi thì không phải EQ quá thấp sao.”

——-“Nhưng một mình cậu…..”

——-“Làm ra vẻ cái gì, tớ còn không biết đường về sao?”

——-“Được rồi, vậy cậu về trường thì nhắn tin cho tớ nhé.”

——–“Biết rồi.”

Mạnh Hành Du cất điện thoại vào, bây giờ không cần chờ Bùi Noãn, cô cũng không sốt ruột nữa, tiếp tục dò đáp án của hai bài thi.

Trước khi mẹ Mạnh từng bắt cô học Olympic Toán và số học trí tuệ (*), khi đó cô cảm thấy rất khó khăn, nhưng sợ uy nghiêm của mẹ Mạnh nên mới căn răng kiên trì được, cho đến mấy năm nay Mạnh Hành Du mới nếm được trái ngọt.

(*) Số học trí tuệ (Abacus Mental Arithmetic): là một khả năng tính toán và cho ra kết quả chính xác mà không cần dùng bút chì hoặc giấy hay bất kỳ thiết bị điện tử nào khác. Là một phương pháp tính trong tâm trí; thực hiện trên một bàn tính ảo đã được hình thành trong tâm trí.

Cô làm bài rất ít khi dùng giấy nháp, nếu không có nhiều phép tính dài nhiều không cần viết ra thì chỉ cần vài phút cho mấy câu đơn giản, còn lại dành thời gian cho đêm chung kết.

Không ít người oán giận thì số lượng câu hỏi đề thi quá nhiều, phép tính cũng dài, thời gian không đủ, nhưng Mạnh Hành Du lại chưa từng có cảm giác này.

Mỗi lần cô đều nộp bài thi trước nửa tiếng.

Dò xong đáp án, hai tờ bài thi được điểm tối đa, cũng nhẹ nhàng chữa lành tâm tình tồi tệ của cô.

Mạnh Hành Du thu dọn đồ tốt của hiệu sách rồi đi ra ngoài cho kịp giờ cơm, điện thoại gọi nữa ngày cũng không có một tài xế nào dừng đón cả.

Cô ở ngã tư đợi vài phút, thấy đường xá giờ cao điểm buổi chiều chật ních người, nên cũng từ bỏ ý định bắt xe về.

Phía trước 200m có một ga tàu điện ngầm, không cần đổi trạm mà đến thẳng gần trường Số Năm.

Trên đường xe nhiều, dưới ga tàu điện ngầm cũng rất nhiều người, Mạnh Hành Du quẹt thẻ vào trong ga, từ đầu tàu đi đến cuối xem, đã có ba tàu đi ngang qua cô, nhưng cô vẫn chưa chen được lên tàu.

Đoàn tàu thứ tư sắp tiến vào ga, Mạnh Hành Du lúc này cuối cùng cũng đứng được ở hàng đầu, cô đã làm tốt chuẩn bị, định là cửa tàu mà mở ra liền chen lên phía trước.

Nhưng cô đã xem nhẹ sức chiến đấu của ba người đàn ông mạnh mẽ bên cạnh, cửa tàu vừa mở, Mạnh Hành Du mới vừa nhấc chân bước lên phía trước thì không biết lại bị ai đẩy, không chiếm được hàng đầu thì không nói, đã vậy người còn bị mất trọng tâm.

Xong rồi, cô có thể bị đạp chết không đây.

Mạnh Hành Du nhìn cả rừng người làm cô sinh cả một cảm giác bi tráng nếu may mắn sống sót, cô sẽ không bao giờ ngồi tàu điện ngầm nữa.

Bỗng chốc, trong đám người có một bàn tay túm lấy cổ áo sau lưng cô, Mạnh Hành Du cảm thấy bản thân được nhấc bổng lên, hai chân không chạm đất rồi đáp trên mặt đất trong nháy mắt, cô nghe thấy bên cạnh có người nói, “Cẩn thận một chút.”

Cửa tàu đóng lại, tàu điện ngầm ở trước mắt gào thét đi qua, còn mang theo một cơn gió.

Mạnh Hành Du ngẩng đầu thì thấy là Trì Nghiên, cổ áo sau của cô còn đang bị anh túm lấy, tư thế chênh lệch chiều cao (**) này, đây là bố già đang bắt con gà hả?

“Cậu…..Cậu trước buông tớ ra đi.”

Mạnh Hành Du cũng không muốn làm gà con, gật nhẹ mũ áo, vốn định cách xa anh ra một chút, nhưng chỗ nào cũng là người, di chuyển không được thì không nói, lại càng ngày càng gần, đẩy một hồi thì khoảng cách không có chút khe hở nào.

Trì Nghiên không buông tay, như là không nghe cô nói chuyện, dẫn cô, không, kỳ thật hẳn là kéo cô lên, tận dụng mọi thứ, vài giây sau đã đến được hàng đầu.

Trên người anh đeo chiếc đàn guitar, là một đồ vật kích thước lớn, ở chỗ ga tàu điện ngầm rộn ràng nhốn nháo này như một loại vũ khí, hơn nữa vóc dáng anh cao, không có mấy người xô đẩy được anh.

Trì Nghiên nghiêng người đứng ở bên trái phía sau Mạnh Hành Du, xác nhận cô lại không bị xô ngã mới buông tay ra.

“Cậu lấy tự tin ở đâu ra mà cảm thấy với thân thể nhỏ bé của cậu có thể đẩy được người khác?”

Mạnh Hành Du đúng là muốn đào cái hầm mà chui vào, hôm này rốt cuộc là bị quỷ ám gì thế, đi đến đâu, ở chỗ nào cũng đều là Trì Nghiên, lại còn vào lúc cô sắp bị người ta đạp chết nữa.

Cô không cần mặt mũi nữa sao?

Mạnh Hành Du rung mũ trùm đầu, không trả lời, nhớ tới câu nói hẹn gặp lại của Trì Nghiên ở phong nghỉ, nhịn không được lại châm chọc: “Thật đúng là hẹn gặp lại, quay đầu cái là lại gặp nhau.”

Trì Nghiên không nghe rõ, hỏi lại: “Cậu nói cái gì?”

Mạnh Hành Du lắc đầu, hàm hồ nói qua loa: “Không có gì, nói cảm ơn cậu đã bắt lấy vận mệnh sau cổ cho tôi, để tôi qua khỏi tai nạn đổ máu.”

Trì Nghiên cười thành tiếng, không nghe ra cảm xúc, cũng không nói nữa.

Ra khỏi lớp học, bỏ qua quan hệ bạn cùng bàn, Mạnh Hành Du phát hiện mình và Trì Nghiên kỳ thật không có lời nào để nói.

Nếu không phải người quá nhiều chen ra không được thì Mạnh Hành Du bây giờ sẽ lập tức tìm cái cớ mà rời khỏi ga tàu điện ngầm rồi đi gọi xe đón.

Đoàn tàu thứ năm tiến vào ga, Mạnh Hành Du cuối cùng cũng thuận lợi lên tàu.

Trong xe cũng là người đẩy người, ngay cả cái tay vịn đều bám không được, đỉnh đầu quá cao, Mạnh Hành Du lại với không tới.

Cửa tàu đóng cửa, đoàn tàu lăn bánh, Mạnh Hành Du ngã về phía sau, cô đụng vào mặt của người phía sau, người phía trước lại đụng trúng cô, vài giây sau, người bên cạnh đã đổi thành người khác.

Trì Nghiên thấy Mạnh Hành Du bị đẩy mấy người xô đẩy ra, hơn nữa càng đẩy càng xa, nhíu mày thở dài.

Con nhỏ nhỏ này chưa từng ngồi tàu điện ngầm sao? Mềm như bông vậy, sợ là ngay cả học sinh tiểu học cũng chen không được.

Trì Nghiên lui về sau hai bước, cánh tay dài duỗi ra bắt lấy cánh tay của cô rồi kéo người đến trước mặt, bất lực nói: “Đứng cho vững, đừng có chạy loạn.”

Phản ứng đầu tiên của Mạnh Hành Du là nhìn lên trên.

A, anh thật sự cao quá.

Ngay cả nắm tay vịn đỉnh đầu thì cánh tay cũng không cần duỗi thẳng.

Mạnh Hành Du lần đầu tiên cảm thấy chiều cao cũng có lợi thế như vậy, sau đó là sự điên cuồng ghen ghét.

“Không phải, tôi không có chạy, tôi bị người ta đẩy mà.” Mạnh Hành Du ôm cây cột phía trước, xem như là cọng rơm cứu mạng, “Tôi vừa rồi là không bắt được cái tay vịn thôi, bằng không tôi có thể đứng lù lù bất động như núi Thái Sơn vậy đó.”

Trì Nghiên dùng sự trầm mặc trả lời lại cô.

“…..”

Thôi, cô vẫn là im miệng thì hơn.

Tàu điện ngầm đi đi dừng dừng, mấy người đã xuống ga bớt, nên bên trong cũng ít người hơn, Trì Nghiên thấy có toa có ghế trống, nhanh tay lẹ mắt đẩy Mạnh Hành Du qua, rồi đè bả vai cô lại để cô ngồi xuống.

“Không cần, tôi không ngồi, cậu ngồi đi.”

Nói xong, Mạnh Hành Du muốn đứng lên, Trì Nghiên đi tới đứng bên cạnh cô, dựa vào cửa xe liếc mắt nhìn cô một cái, trong ánh mắt toát ra loại cảm giác một người mạnh mẽ nhìn một con gà yếu đuối: “Cậu đừng có nhúc nhích, Thái Sơn ngã bây giờ.”

Mạnh Hành Du: “…..”

Tiên, sư, nhà, anh!!!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Ăn muối: Hừ, bạn gái của tui thật lùn, kéo cổ áo là nâng lên cao được rồi.

Du muội: Bớt đi, tui không lùn đâu, tui cao 1m6 đó!!!