Đăng vào: 12 tháng trước
Năm nay Vương Triều ba mươi tám, là người lớn tuổi nhất trong số mấy người bọn họ. Nói là mừng sinh nhật, kì thật là tìm cái cớ để mọi người tụ tập với nhau mà thôi. Một đám nam nhân độc thân không thiếu một ai đều đến nhà Vương Triều góp vui, Vương tẩu tử làm người sang sảng lại hòa khí, đều coi bọn hắn như người trong nhà. Hôm nay, trừ bỏ Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ, Triển Chiêu cùng vài người quen khác, còn có thêm Hứa Hướng Dương.
Nơi ở của Vương Triều cách Khai Phong phủ không xa, đi vài con phố là đến. Sân viện được thu dọn gọn gàng sạch sẽ. Trong nhà khá đơn giản, phu thê hai người cùng hai đứa nhỏ, sống ở đây vẫn còn khá rộng rãi. Bất quá, một đám người bọn họ vừa đến, nhất thời có vẻ hơi chật chội, tuy đông đúc, lại náo nhiệt.
Triển Chiêu và Hứa Hướng Dương đến hơi muộn, Vương tẩu tử nhiệt tình đi ra nghênh đón, mặt mày hớn hở:" Tất cả đều đủ cả, còn thiếu hai người thôi. Mau vào đi." Gặp Triển Chiêu đưa lễ vật, oán trách nói:" Triển đại nhân, sao ngài lại khách khí như vậy? Đến liền đến, còn đưa cái gì lễ vật?"
Triển Chiêu cười nói:" Bình thường lui tới thì không sao. nhưng hôm nay là sinh nhật Vương Triều huynh, không thể tay không mà đến." Vương tẩu cười tiếp:" Bên ngoài lạnh, mau, đi vào ngồi, bọn họ đều ở bên trong."
Mấy nam nhân đang uống rượu ở nhà chính, thấy Triển Chiêu tiến vào đều ồn ào muốn phạt rượu vì hắn đến muộn, Triển Chiêu tránh không được, bị phạt mấy chén. Vương tẩu tử chỉ vào hai đứa trẻ nhà mình, nói với Hứa Hướng Dương:" Đây là tiểu tử với nha đầu nhà ta, Ngôn Nghị, Ngôn Chân. Mau tới chào Hứa di đi." Hai đứa trẻ nhu thuận chào một tiếng, những người đang ngồi cũng hướng nàng đánh cái tiếp đón. Hứa Hướng Dương có chút không yên, người ở đây nàng đều không quá quen, nhưng tất cả là ngồi xung quanh một cái bàn cùng ăn cơm. Vụng trộm liếc Triển Chiêu một cái, thấy hắn khẽ gật đầu mới an tâm đi đến.
Vương tẩu tử cười nói:"Các ngươi ngồi xuống trước, ta đi phòng bếp nấu nướng, một lúc nữa là được cơm." Hứa Hướng Dương vội vàng đuổi theo:" Ta đi giúp tẩu một tay." Một phòng nam nhân mặc dù không quá xa lạ, nhưng ngồi cùng một chỗ nàng có chút không quen, ở lại thấy ngượng ngùng, chi bằng đi phòng bếp hỗ trợ.
Vương tẩu tử cũng không khách khí, cười:"Vậy thì tốt quá, tay nghề nấu nướng của ngươi tốt, giúp ta làm mấy món đi."
Hứa Hướng Dương nhìn, có một con cá, còn có cua với tôm. Vương tẩu tử thấy nàng nhìn tôm cua, giải thích:" Bà con của Vương Triều gần bờ biển, hàng năm đều thừa dịp ngày đông trời lạnh đưa một ít hải sản lại đây. Mấy thứ này ở nơi đó không phải cái gì đáng giá, đến đây lại tính là vật quý. Nhưng ta không có làm chúng, bọn họ tuy cũng thích ăn nhưng vỏ nhiều mà ít thịt, ngại phiền toái."
Hứa Hướng Dương hé miệng cười cười, đem mấy con cua xem xét, nói:" Cua ăn rất ngon, khi ăn có chút phiền toái thật. Không bằng xào thịt cua với trứng, vừa lúc cho bọn họ nhắm rượu."
Vương tẩu tử kinh ngạc, không nghĩ tới ngay cả cua Hứa Hướng Dương cũng biết làm. Nàng vốn chỉ là nữ nhi của một tú tài nghèo túng, hẳn là chưa từng thấy qua thứ này mới phải. Trong lòng nghi hoặc, lại nhìn thấy Hứa Hướng Dương đã rửa sạch cua, cho vào nồi luộc lên. Vừa nói:" Trước tiên đem cua luộc chín, sau lấy thịt cua ra, cho trứng chim vào cùng nhau xào, ăn vào vừa thơm ngon lại miễn phải động tay xé thịt các thứ."
Con cua được luộc chín, bên ngoài cũng đổi sắc. Lấy một cái bát, đập trứng vào, bỏ thêm thịt cua rồi khấy đều. Đợi chảo nóng lên, trước đem hành tây sao vàng rồi thêm cà rốt, đảo đều cho dậy mùi, lại đổ bát cua xuống. Nguyên liệu bên trong được quấy cho rời nhau ra. Ngôn Chân ở trước bếp hỗ trợ nhóm lửa, ló đầu lên:" Hứa di, thơm quá a!"
Hứa Hướng Dương cười cười:" Có thêm chút rượu sẽ càng thơm." Rất nhanh, cua trong chảo đã gần chín, bỏ hành hoa vào, lại thêm ít rượu vàng, nhất thời trong chảo tỏa mùi thơm bốn phía. Cà rốt nhỏ vụn ở giữa đống gạch cua, điểm xuyết màu xanh biếc ở trên để trang trí, nhìn kĩ, bên trong trứng còn có màu trắng của thịt cua. Ngay cả Vương tẩu tử cũng phải nuốt nước miếng, vốn là hôm nay tâm tình tốt, hiện tại lại cười toe toét, liên tục khen:" Đã nói cô nương khéo tay mà, tửu lâu bên ngoài bất quá cũng chỉ như thế thôi."
"Tẩu tử khen trật rồi."
Vương tẩu tử hướng nữ nhi nói:"Nhị nha, đem đồ ăn lên đi." Tiểu nha đầu bĩu môi, mất hứng:" Nương, người ta đã là đại cô nương, nương đừng kêu nhị nha nhị nha nữa đi, khó nghe chết được."
Vương tẩu tử trừng mắt liếc nàng một cái:" Có lớn hơn mấy đối với nương cũng là nhị nha! Mau chút mang đồ ăn lên." Đuổi nữ nhi đi, lại nói với Hứa Hướng Dương:" Nha đầu kia rất thích trang điểm này nọ, còn không cho ta gọi nhũ danh."
" Cô nương nhà ai mà chẳng thích chưng diện." Hứa Hướng Dương cười nói. Giống như Vương tẩu tử thật tốt, phu thê hòa hợp, con cái hiếu thuận. Chỉ sợ cả đời này nàng cũng chiếm không được một phần hạnh phúc cùng an ổn như vậy. Rời xa Triển Chiêu, con đường phía trước cũng mờ mịt, nàng không biết bản thân nên thuộc về nơi nào nữa.
Không có thời gian để nàng tức cảnh sinh tình, Vương Ngôn Chân rất nhanh đã vui vẻ chạy trở lại, ồn ào khen thịt cua xào trứng thơm ngon. Vương tẩu tử ha ha cười, vội vàng để Hứa Hướng Dương xử lí tiếp tôm, mấy thứ hải sản này nàng muốn động cũng khó làm được.
Hứa Hướng Dương nhìn nhìn, đầu tôm này thật lớn, hẳn là đóng băng rồi đưa tới, hiện tại tuyết cũng vừa mới tan. Bóc vỏ tôm, cắt thành từng khoanh tròn, nổi lửa cho chảo nóng lên. Thêm vào ít rượu vàng, tương dầu, cuối cùng cho chút bột canh rồi rang lên. Đem rau xanh pha ít dầu vừng trộn đều, bày xung quanh cái đĩa. Gắp tôm đặt ở giữa đĩa, đỏ đỏ xanh xanh, nhìn cực kì vui mắt.
Gặp Vương Ngôn Chân hai mắt sáng lên, nàng hé miệng cười, gắp một đũa đưa tới miệng nàng, nói:" Ăn thử hộ Hứa di xem có được hay không." Vương Ngôn Chân mặt mày hớn hở, một ngụm cắn xuống, liền nói ăn ngon. Vương tẩu tử cười:" Đồ Hứa di ngươi làm có thể không ngon sao? Vừa rồi còn nói mình là đại cô nương, chẳng có tí bộ dáng đại cô nương nên có gì cả? Đừng ham ăn nữa, mau mau đưa đồ lên." "
Vương Ngôn Chân láu lỉnh đáp lời rồi ra phòng bếp. Kế tiếp Vương tẩu tử sẽ ra tay, bận rộn nhiều việc mới làm xong một bàn đồ ăn. Thật ra hôm nay là để cho mấy người quen tụ lại với nhau, món ăn không cần quá cầu kì, chủ yếu là không khí náo nhiệt. Sợ mọi người ăn không đủ no, Vương tẩu tử còn nấu thêm một nồi cơm. Hứa Hướng Dương không uống rượu, cũng không biết chen vào nói cái gì, ăn non nửa chén cơm, vừa nghe bọn hắn nói chuyện phiếm.
Hai món tôm cùng cua xào trứng được bọn họ khen không dứt miệng, nghe nói là Hứa Hướng Dương làm, lại khen ngợi một tràng. Mặc kệ trước kia có gì không thoải mái, qua mấy tháng cũng đã phai nhạt một chút. Nay Triển Chiêu đã nguyện ý mang nàng tới gặp bọn họ, bọn họ cũng không thể vẫn tỏ ra bất mãn cái gì. Huống hồ, tuy hành vi của nguyên chủ là thiếu đạo đức nhưng chung quy chỉ là làm thương tổn đến Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa, vẫn chưa làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến người khác, cho nên cũng không thể nói là tha thứ hay không tha thứ.
Triển Chiêu nhìn Hứa Hướng Dương, nàng bộn rộn một trận ở phòng bếp, hai gò má hồng nhuận, thêm vài phần nhan sắc, rốt cục không còn vẻ trắng bệch xanh xao nữa. Xoay xoay chén rượu trong tay, tâm tư phiêu xa. Nguyệt Hoa cũng từng ngồi cạnh hắn như vậy, nhưng nàng và Hứa Hướng Dương lại bất đồng, nàng là người nhiệt tình, ánh mắt tràn ngập tự tin cùng tiêu sái, hắn đã từng cho rằng nàng sẽ là người mà mình dắt tay đi hết cuộc đời còn lại. Nếu là nàng, bọn họ có thể nâng lên trường kiếm, giục ngựa chạy khắp chân trời. Hiện tại người bên cạnh đã là Hứa Hướng Dương, nàng khiếp nhược hèn mọn, vô thanh vô tức, cơ hồ không hề cảm nhận được đến sự tồn tại.
Hắn nhớ tới Bạch Ngọc Đường từng nói "Ngươi nghĩ sẽ cùng Hứa Hướng Dương sống như vậy cả đời? Không hề hối hận?" Hắn không rõ nữa, đại khái cứ thế đi. Bỗng nhiên, Vương Triều giơ lên chén rượu nói với Hứa Hướng Dương:" Hứa cô nương, trù nghệ của ngươi quả thật rất khá, ta đây kính cô nương một ly."
Hứa Hướng Dương có chút hoảng, nàng không uống được rượu, cũng không biết văn hóa uống rượu thế nào. Nàng chỉ là một tiểu trợ lý thấp bé, vốn chưa từng đi bữa tiệc nào cả. Chỉ có thể lúng túng nói:" Vương đại nhân, ta, ta không thể uống..." Chữ rượu còn chưa nói ra, chén đã bị Triển Chiêu tiếp nhận uống một hơi cạn sạch, nói:" Tửu lượng của nàng kém, chén này để Triển mỗ tới."
Trương Long ồn ào nói:"Triển đại nhân, uống hộ cũng không thể chỉ một chén, đến đến đến, tiếp tục, lại đến ba chén nữa!"
Hứa Hướng Dương nhìn bọn họ nháo thành một đoàn, khóe mắt vụng trộm liếc nhìn Triển Chiêu, tim đập có chút nhanh. Hắn thay nàng cản một chén rượu, mặc dù không phải chuyện kinh thiên động địa gì, nhưng vẫn không cản được trong lòng thấy cao hứng, hắn thật sự là một người tốt lắm.
Đảo mắt đã đến ba mươi, tiểu viện của Triển Chiêu rực rỡ hẳn lên. Trong ngoài được tổng vệ sinh một vòng, câu đối xuân được viết lên tấm thiếp đỏ thẫm, Triển Chiêu nhìn một hồi, cảm giác nơi này giống như một ngôi nhà nên có. Đối với tập tục lễ mừng năm mới ở nơi này Hứa Hướng Dương không hiểu nhiều lắm, may mà chỉ có hai người bọn họ, lại ở trong Khai Phong phủ, không cần bái tế tổ tiên, chỉ cần làm chút cơm tất niên là được.
Hứa Hướng Dương làm một ít điểm tâm, cũng mua thêm hoa quả hạt dưa kẹo mứt để chiêu đãi khách. Bất quá, y như nàng nghĩ, khả năng cao là Triển Chiêu sẽ đi ra ngoài làm khách. Cơm tất nhiên so với hàng ngày phong phú hơn một ít, nhưng hai người vẫn không nói cái gì, chỉ yên lặng ăn xong rồi trở về phòng của mình. Nửa đêm, năm cũ qua đi đón năm mới, pháo nổ liên tiếp, nàng nằm lẳng lặng nghe, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Năm mới, trừ bỏ đi thăm người thân, bằng hữu, cũng không còn bận rộn việc gì nữa, ngay cả Triển Chiêu đều nhàn nhã rất nhiều. Mấy ngày nay Hứa Hướng Dương vẫn như cũ, suốt ngày nàng đều ở trong sân nhỏ thêu thùa kiếm tiền. Bất quá, nàng vẫn mang một ít điểm tâm tới thăm Lâm bà tử. Lâm bà tử thấy nàng đến thì rất vui vẻ, lão nhân gia luôn sợ tịch mịch, lôi kéo nàng trò chuyện một hồi lâu. Nàng đột nhiên nghĩ đến, Lâm bà tử vốn không người nương tựa, nếu như nàng hòa ly, đến làm bạn với Lâm bà tử cũng là một chủ ý tốt. Hiện tại nàng không dám đề chuyện hòa ly, trước mắt chưa đến thời cơ có thể tự lập được. Triển Chiêu nói cũng đúng, nàng không thể ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân, cũng nên thay hắn lo lắng nữa.
Đến mười lăm, Vương tẩu tử hẹn nàng đi nhìn hoa đăng. Hội đèn lồng vô cùng rộn ràng náo nhiệt. Người đi cùng cũng không ít, hầu hết là nha hoàn, tức phụ ở Khai Phong phủ. Nhờ Vương tẩu tử ở giữa hòa giải, người khác đã chầm chậm tiếp nhận Hứa Hướng Dương. Hôm nay ra ngoài đi dạo, mọi người mặc dù đối nàng không nhiệt tình lắm nhưng cũng không còn mắt lạnh mà nhìn nữa.
Đi dạo trong chốc lát, có người đề nghị ra bờ sông thả hoa đăng. Lúc này là tiết mục truyền thống, mua một cái hoa đăng nhỏ, cầu nguyện rồi thả trôi xuống dòng nước. Hứa Hướng Dương tìm một chỗ ít người, yên lặng niệm tâm nguyện rồi thả hoa đăng xuống nước, nhìn nó trôi một đoạn liền bị sóng đánh nghiêng. Tâm đột nhiên trầm theo, tuy nói nàng không tin việc này cho lắm, nhưng nhìn hoa đăng mang theo tâm nguyện của mình cứ như vậy chìm vào trong nước, tóm lại là trong lòng vẫn cảm thấy hơi khác thường.
Đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên thoáng nhìn sang bờ bên kia đang đứng một đôi nam nữ, không phải là Triển Chiêu... và Đinh Nguyệt Hoa hay sao? Nàng ngẩn ra, nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn tiếp.Sao Đinh Nguyệt Hoa lại ở Biện Kinh? Không cần nghĩ cũng biết là vì Triển Chiêu mà đến, thầm thở sâu một hơi, nàng muốn chờ cơ hội để hòa ly, xem ra là không thể đợi được nữa rồi.
Không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt một cái, không biết Đinh Nguyệt Hoa nói gì đó, kích động ôm lấy Triển Chiêu. Hứa Hướng Dương mím môi, bọn họ vốn là người yêu, như thế cũng không có gì quá đáng. Sợ bị phát hiện, nàng vội vã rời đi. Kế tiếp xem cái gì, ăn cái gì nàng cũng không có tâm để ý, trong lòng nặng trĩu, cảm thấy bản thân giống như là cái hoa đăng bị đánh chìm kia, cứ vậy rơi vào đáy sông băng giá, không thấy dù chỉ một chút ánh sáng mặt trời, lạnh lẽo đến tận xương tủy.