Chương 17: Vết thương cũ

Hướng Dương Hoa Khai Noãn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Về vụ án giết người ở giếng nước, thi thể không cánh mà bay vẫn như cũ không có tiến triển. Ngày ấy khi Triển Chiêu đến thì chung quy đã muộn, hiện trường không tìm thêm được manh mối gì. Sau đó tìm mấy bộ khoái tuần phố hỏi sự tình rồi giao cho bọn họ lưu ý. Đợi mấy ngày, quả thực có chút động tĩnh. Giang gia ở ngõ An Bình cùng người nhà thông gia nháo một trận ầm ĩ.


Theo như kể lại, nữ nhi Giang gia, Giang Lệ về nhà mẹ đẻ đã nhiều ngày chưa về, nhà chồng tới cửa tìm người nhưng không có kết quả. Một lời không hợp anh chị vợ cùng em rể liền cãi nhau, huyên náo một trận cả hàng xóm láng giềng đều biết. Yên tĩnh mấy ngày, lại tiếp tục nháo loạn, trượng phu Giang Lệ, Trần Dư Bảo mang theo vài huynh đệ hùng hổ tới, nói Giang gia giấu người, hai bên tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, mắt thấy chuẩn bị đánh nhau. Hàng xóm láng giềng khuyên không được cũng không dám tiến lên ngăn cản, sợ bị ngộ thương.


Đại ca Giang Lệ, Giang Đào cùng tức phụ Lý thị đối vị tiểu muội này quả thực chướng mắt, đã xuất giá ba năm nhưng thỉnh thoảng lại trở về cướp đoạt tài sản của Nhị lão, Nhị lão đau nữ nhi, nàng muốn cái gì liền cấp cái đó. Hơn nữa Giang bà tử là tái giá, không phải mẹ ruột của Giang Đào, phu thê bọn họ càng là không muốn gặp vị tiểu muội này, chỉ ước gì nàng đừng bao giờ về nhà, dù sao nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, bất kể nàng chết hay sống!


Cái vị em rể kia tới cửa tìm người không phải chuyện chê cười hay sao? Vị tiểu muội tốt ăn lười làm như nàng bọn họ giữ lại làm cái gì? Bản thân không trông tức phụ cho tốt còn đi oán lên đầu bọn họ? Nếu không phải sợ nàng ta cướp đoạt cái gì ở nhà mẹ đẻ thì bọn họ có mà thèm canh chừng. Trần gia kia sa cơ thất thế, ỷ vào bộ dạng tốt mà câu được tâm muội muội nhà hắn. Thành thân sau đều là dựa vào đồ cưới của Giang Lệ sống qua ngày, cả một nhà đều là kẻ ăn bám!


Giang lão cùng Giang bà tử không thấy khuê nữ, trong lòng gấp như lửa đốt, nhi tử cùng con rể lại quậy cho túi bụi, nhất thời không biết làm sao. Giang bà tử ngồi phịch dưới đất gào khóc, miệng hô nữ nhi số khổ của ta. Giang lão vội vã khuyên can, càng khuyên càng không được, chính là không ai chịu nghe. Cũng không biết là ai đi tìm bộ khoái tuần phố đến, lúc này hai nhà mới thoáng bình tĩnh một chút.


Trần Bộ khoái dẫn hai người lại đây, quát lớn nói:" Ồn ào cái gì! Ồn ào cái gì! Làm cái gì đấy? Tụ tập làm loạn không coi ai ra gì hả?"


Trần Dư Bảo nhìn thấy quan sai, vội vàng tiến lên, nói:" Quan gia, nương tử ta về nhà mẹ đẻ nhiều ngày chưa về, ta tới cửa tìm người, bọn họ ngay cả cửa cũng không cho ta vào! Nếu không phải bọn họ giấu nàng, vì sao không cho ta vào? Rõ ràng là chột dạ!"


Giang Đào cả giận nói:" Chính ngươi không coi trừng tức phụ còn đổ cho chúng ta? Chúng ta giữ nàng làm cái gì?" Lý thị cũng nói:" Cái vị tiểu cô kia a thường ngày cũng chẳng phải dạng an phận thủ thường gì, ai biết có phải nàng ghét bỏ nhà các ngươi nghèo nên bỏ chạy theo người khác hay không?"


"Ngươi..." Trần Dư Bảo tức giận muốn tiến lên đánh Lý thị, bị huynh đệ phía sau ngăn lại. Giang bà tử đang ngồi dưới đất gào khóc, nghe xong lời này nhảy dựng lên cho Lý thị một bạt tai, mắng:" Mày là cái đồ nữ nhân độc ác? Có ai làm tẩu tử như mày sao? Thế nhưng hắt nước bẩn lên người tiểu cô! Xem tao có đánh chết mày hay không!"


"Đều dừng tay lại!" Trần Bộ khoái hét lớn một tiếng, dừng lại trò khôi hài. Hai nhà dù ngậm miệng nhưng trong mắt đều là tức giận. Trần Bộ khoái trầm mặt:" Bên nào cũng cho là mình đúng, kia vào nhà kiểm tra liền biết."


Dứt lời Trần Bộ khoái dẫn đoàn người vào Giang gia, tìm một vòng từ trên xuống dưới đều không có kết quả. Trong mắt Giang Đào lộ ra hèn mọn, khinh miệt nói:" Hừ! Vậy là thấy rõ nhé! Tiểu Lệ căn bản không ở nhà mẹ đẻ! Đừng có mà tới cửa gây sự nữa!"


Trần Dư Bảo trầm mặt không nói được lời nào, Giang Lệ không ở nhà mẹ đẻ thì đi đâu rồi? Mười ngày trước, nàng rõ ràng nói ở lại đây hai ba ngày. Mỗi lần về nhà mẹ đẻ, nàng đều mang không ít đồ trở về, cho nên hai ba hôm không về hắn cũng không lo lắng, dù sao ở mẹ đẻ thì có thể xảy ra chuyện gì? Qua năm sáu ngày không có động tĩnh hắn mới chạy tới tìm người thì Giang Đào lại nói nàng đã về nhà rồi. Nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không thích hợp hắn lại tìm tới đây. Hôm nay quan sai tìm một vòng cũng không thấy người, nếu nàng không ở nhà mẹ đẻ, vậy thì đã đi đâu? Chẳng lẽ chân tướng giống như đại tẩu nàng nói? Bỏ trốn theo người khác?


Hôm qua tuyết rơi cả một đêm, sáng sớm đẩy cửa ra nhìn, xung quanh đều trắng xóa, Hứa Hướng Dương không khỏi có chút hưng phấn, nàng là người phía nam, chưa từng nhìn thấy tuyết bao giờ. Tuy hưng phấn nhưng lại có chút phát sầu, trời lạnh như thế, y phục thì đơn bạc mỏng manh. Tính cả số tiền Bạch Ngọc Đường đưa cho, trừ đi số tiền nợ Triển Chiêu, còn hơn bốn lạng bạc. Nhìn thì không ít, nhưng muốn độc lập mà sống thì vẫn không đủ, tốt xấu gì cũng coi như có của để.


Tuyết đã ngừng rơi, trong viện có một hàng dấu chân, chắc là của Triển Chiêu khi ra ngoài lưu lại. Nàng một mình đơn giản ăn điểm tâm, quét tuyết trong viện, cảm thấy chân dần đông cứng lại. Trời rơi nhiều tuyết, giầy thêu mỏng làm sao giữ được ấm? Không biết vào mùa đông thì người nơi này đi giày gì, nếu thật sự chỉ dùng giầy thêu, không có bị nứt da hay sao?


Đột nhiên nhớ tới giày, nay nàng đã có chút tiền, không bằng mua chút da lông để làm giày, dù sao váy dài che hết chân, ai biết được nàng đi cái gì, cho dù không hợp quy củ thì đã làm sao? Tổng không thể cứ để đông lạnh như vậy mãi. Mặt khác, cũng nên làm thêm y phục mùa đông cho Triển Chiêu. Không biết hắn có sợ lạnh hay không mà y phục mặc trên người đều đơn bạc. Có lẽ cũng giống như Vương Triều, cảm thấy áo bông quá dày hoạt động tay chân không tiện.


Tính toán một hồi cũng bận không ít việc. Đi đến cửa hàng da, nàng chỉ hỏi loại giá thấp nhất. Tiểu nhị nhiệt tình nói:" Cô nương, đây là lông thỏ, cái này là đồ tốt, chính là hơi vụn vặt nên chất lượng thấp chút." Nói xong đưa cho nàng xem. Hứa Hướng Dương tự mình xem xét, chỗ da lông này tuy tốt, nhưng bị phá tướng. Có khối quá nhỏ, có một khối còn bị thủng lỗ chỗ, một số khác bị xen lẫn ít lông vụn bên trong.


"Cô nương khéo tay, mua mấy cái này về tự mình khâu lại, làm hai kiện áo vẫn được. Ta không nói dối đâu, giống chúng ta cửa nhỏ nhà nghèo đều dùng thứ này, mặc ở bên trong ai biết miếng da nguyên vẹn hay là được vá lại, ngươi nói có phải hay không?"


Hứa Hướng Dương gật đầu cười cười, tiểu nhị mồm mép lanh lợi nhưng lời nói thật ra rất đúng, chỗ này mua về cũng đủ cho nàng và Triển Chiêu mỗi người một kiện áo kép, có khi còn dư. Không khỏi động tâm một chút, về việc ăn mặc ngủ nghỉ, ăn không ngon mặc không đủ ấm thì còn lo được chuyện gì khác? Nói với tiểu nhị:" Tuy nói có thể dùng được, nhưng tóm lại là vụn vặt, màu lông cũng không đồng đều, đen, trắng, xám, nếu làm cũng phải mất nhiều công phu đâu."


Tiểu nhị biết nàng cố ý, cười nói:"Cô nương, ta thấy ngươi quen mặt, cho ngươi cái giá gốc. Tất cả chỗ này tính ngươi 800 văn, không thể thấp hơn nữa." Hứa Hướng Dương vuốt chỗ da lông trên tay, khẽ cắn môi chấp thuận, làm một kiện áo còn có thể mặc nhiều năm, cái gì nên tốn thì vẫn phải chi. Mặt mày tiểu nhị hớn hở, số da này tuy nói có thể bán được, nhưng giữ lại chỉ để tặng kèm người ta. Có thể mua da thì điều kiện gia đình đều không kém, có ai nhìn trúng khối da nhỏ vụn này đâu? Chi bằng bán đổi mấy đồng tiền. Cọc mua bán này cũng coi như tốt đẹp.


Mua da xong, Hứa Hướng Dương lại đi lên đến chỗ quán đậu hũ của Lâm bà tử. Triển Chiêu từng dặn nàng chớ đến hẻm An Bình, nàng liền không tới nữa, chỉ có thể mỗi ngày qua giúp đỡ quán của Lâm bà tử một chút. Thời tiết lạnh, Lâm bà tử đi đứng lại đau, cũng không thể mỗi ngày đều mở quán, chỉ có thể nhờ hàng xóm láng giềng đem hộ đậu hũ lên chợ tìm người quen bán đại.


Hôm nay Hứa Hướng Dương đến vẫn không thấy Lâm bà tử, không khỏi có chút lo lắng, Lâm bà tử đã vài ngày không ra quán, làm đậu hũ cũng càng ngày càng ít. Đợi buổi tối Triển Chiêu trở về, nàng hỏi một chút vụ án tiến triển đến đâu rồi, nếu có thể, nàng muốn đi xem Lâm bà tử, một bà lão lớn tuổi sống một mình không dễ dàng gì, có thể giúp bao nhiêu liền giúp.


Về tới nhà, nàng khẩn cấp đem chỗ da lông cẩn thận chọn lựa, tuy nói vụn, nhưng cũng không kém, nàng khâu hợp lại với vải vẫn dùng tốt. Màu sắc lộn xộn cũng không lo, vá lại với nhau nhìn không đến nỗi. Chính là đùa nghịch chút lại thấy Triển Chiêu đã trở lại, hắn chưa bao giờ từng về sớm như vậy. Nhìn có chút mỏi mệt, sắc mặt không được tốt.


Nàng không dám đi đến hỏi chuyện của hắn, tiếp tục làm việc của mình. Nàng tính làm một kiện áo kép, dùng da lông lót ở trong, mặc càng ấm áp. Nhưng chung quy vẫn có chút phân tâm, Triển Chiêu trở về sớm nhất định là có việc, nếu nàng nhắc tới chuyện Lâm bà tử, có khiến hắn thêm phiền lòng hay không? Thời tiết như vậy, Lâm bà tử đi đứng nhất định lại đau, nàng nghĩ nghĩ, nếu chỉ đưa chút canh nóng cũng được đi.


Bỗng nhiên, nàng dừng tay một chút, trên người Triển Chiêu có không ít vết thương to nhỏ, có hay không lưu lại di chứng? Thời tiết thay đổi cũng sẽ bị đau nhức đi? Suy nghĩ này vẫn cứ quanh quẩn trong đầu mãi, không yên lòng làm tiếp nữa, đơn giản thả đồ trên tay xuống, tính đi tìm Công Tôn tiên sinh, thuận đường hỏi xem có biện pháp nào giảm bớt bệnh tình của Lâm bà tử không.


Nàng chưa bao giờ đi đến sân của Công Tôn tiên sinh, hỏi vài người mới tới nơi. Thấy nàng tới chơi, Công Tôn tiên sinh hiển nhiên có chút giật mình, lập tức cười nói:" Hứa cô nương, thương thế của ngươi tốt hơn chưa?"


Hứa Hướng Dương gật đầu:"Đa tạ tiên sinh quan tâm, đã không có gì đáng ngại nữa rồi." Chỉ thương ngoài da mà thôi, bôi thuốc liền nhanh khỏi, vảy đã sớm bóc ra, chỉ lưu lại chút vết mờ, một thời gian nữa liền khôi phục như ban đầu:" Tiên sinh, vừa rồi Triển Chiêu đại nhân trở về, ta coi sắc mặt ngài ấy tựa hồ không tốt lắm, ngài ấy..." Nàng xem xét nên nói như thế nào cho phải, chỉ sợ bản thân vượt giới hạn chọc người suy nghĩ nhiều.


Công Tôn tiên sinh lắc đầu thở dài:"Triển hộ vệ từng nhiều lần trọng thương, lại không thể điều trị tốt, thời tiết thay đổi liền đau nhức. Ai..."


Hứa Hướng Dương nhíu mày:"Triển đại nhân còn trẻ tuổi đã như vậy, sau này như thế nào cho tốt?"


" Triển hộ vệ là người luôn luôn lấy đại nhân làm đầu, chưa bao giờ để ý chuyện của bản thân, có lẽ hôm nay đại nhân thấy hắn không khỏe mới lệnh hắn trở về nghỉ ngơi. Nay mong ngươi cẩn thận chiếu cố hắn nhiều hơn."


"Ta?" Hứa Hướng Dương có chút sững sờ, nghĩ nghĩ lại ngẩng đầu nói:" Nếu tiên sinh đã nói, ta sẽ tận lực thử một lần."


Công Tôn tiên sinh vui mừng gật đầu:"Ta khai phương thuốc để tắm, mỗi ngày ngâm một lần. Còn nữa, khẩu vị Triển hộ vệ cũng không tốt, chú ý bồi bổ."