Đăng vào: 12 tháng trước
“Tôi có việc bận nên lượn trước đây. Chầu này tôi khao, mọi người cứ chơi tiếp đi.” Thiệu Vinh cất giọng phá vỡ bầu không khí vui vẻ hòa thuận trong phòng bao.
Những kẻ còn lại hết sức ngạc nhiên nhìn Thiệu Vinh, đoạn quay ngoắt sang nhìn Úc Ngôn, đột nhiên phát hiện có điều gì đó đã thật sự thay đổi. Giữa Thiệu Vinh và Úc Ngôn xảy ra vấn đề ư? Trong lòng không ít người đều xuất hiện chung một thắc mắc.
Úc Ngôn chẳng hề mở miệng níu kéo Thiệu Vinh. Cậu ta hiểu rõ con người Thiệu Vinh cực kì ghét bị khống chế, mày càng muốn trói buộc anh ấy, anh ấy càng xem thường mày. Biểu cảm của Úc Ngôn hơi miễn cưỡng, song vẫn cố duy trì nụ cười trên mặt: “Nếu anh bận việc thì về trước đi.”
Thiệu Vinh đứng dậy đi thanh toán hóa đơn, tiếp theo lái xe trở về nhà. Nhà ư? Khoảnh khắc Thiệu Vinh mở cửa, trong đầu bất chợt vụt lên một chữ như vậy.
Đây là nhà?
Thuở bé Thiệu Vinh được hai cô vú em chăm sóc tận tình, ăn uống cũng có đầu bếp riêng lo liệu. Mỗi lần nhà trường tổ chức hoạt động gì sẽ có người phụ trách tới góp mặt, kế đó nhanh chóng báo cáo hết mọi tình huống cho bố mẹ hắn, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình thiếu thứ gì.
Sau này tiếp xúc với nhiều người hơn, hắn mới nhận ra gia đình bình thường không phải như thế.
Năm ấy mười lăm tuổi Thiệu Vinh bắt gặp người bố luôn luôn lạnh lùng nghiêm khắc của mình đương âu yếm thân mật với ả đàn bà khác, bên cạnh còn dắt theo một cô bé áng chừng mười tuổi, khuôn mặt của bố khi nhìn cô bé kia tràn đầy sự yêu thương.
Thiệu Vinh cảm thấy chuyện này quá đỗi bẽ mặt, hắn chạy về nhà làm ầm cả lên, song dường như mẹ chẳng hề kinh ngạc chút nào, chỉ trách móc bố vì vi phạm cam kết, để hắn chứng kiến cảnh tượng này.
Không bao lâu sau, ả đàn bà và cô bé kia được bố hắn đưa ra nước ngoài.
Thiệu Vinh đang trong thời kỳ phản kháng cảm thấy có điều gì đó đã bị sụp đổ. Khi ấy Thiệu Vinh cãi vả một hồi rồi bỏ nhà ra đi, chơi chán chịu mới chịu mò về. Chỉ là kể từ đấy mối quan hệ cha con đã bị đóng băng triệt để, tới tận bây giờ vẫn chưa lắng xuống nổi.
Đối với Thiệu Vinh mà nói, thứ gọi là nhà quá đỗi xa lạ.
Hắn luôn cho rằng gia đình hắn vốn dĩ chính là như vậy, công việc của bố mẹ là bất khả kháng, tính cách là bất khả kháng, cơ bản chẳng tài nào thay đổi nổi. Dần dần hắn mới biết được rằng mối quan hệ giữa bố mẹ chỉ là một sự hợp tác lợi ích đơn thuần, thậm chí ngay cả việc hắn chào đời cũng hoàn toàn là ngoài ý muốn —— nếu không bọn họ chỉ cần mỗi mình anh trai hắn là đủ rồi.
Bố hắn vẫn có thể làm một người chồng chu đáo, làm một người cha ân cần, xây dựng một tổ ấm hạnh phúc đủ đầy —— song tổ ấm ấy lại thuộc về người phụ nữ khác, thuộc về đứa trẻ khác mà thôi.
Bắt đầu từ bao giờ, hắn cảm thấy nơi có Du Chu chính là nhà nhỉ?
Thiệu Vinh móc chìa khoá ra, mở cửa.
Cún con Béo Ú phát hiện động tĩnh bèn vẫy đuôi lao tới khẽ sủa gâu gâu với hắn, nom cứ như vừa chào hỏi hắn vừa nịnh nọt hắn vậy. Du Chu đang tắm, mặt bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ từ lâu, Thiệu Vinh xua Béo Ú sang một bên còn mình thì nằm phịch xuống ghế xô-pha, vắt cặp chân dài bắt đầu chơi game.
Du Chu tắm xong thì nghe thấy tiếng chơi game inh ỏi bên ngoài, cậu thoáng sững sờ, đi ra nhìn Thiệu Vinh đương nằm tựa trên ghế xô-pha.
Thiệu Vinh liếc sang chỗ cậu, chẳng buồn lên tiếng tiếp tục chơi game phần mình.
Trong đầu Du Chu bỗng dưng xuất hiện một điều khác trong topic “Hành động nào của người yêu khiến bạn ghét nhất”: Giữa game và em, anh chọn cái nào?
“Thiệu, Thiệu Vinh, anh sấy tóc giùm em một lát được không?” Du Chu hạnh họe nói cà lăm, “Game thì có gì mà vui chứ, ngày nào anh cũng chơi game hết đó.” Bộ anh hổng thể, hổng thể dành nhiều thời gian hơn cho em sao? Câu cuối cùng bị tắc nghẹn nơi cổ họng Du Chu, dẫu cố thế nào cũng chả xổ ra nổi.
Tầm mắt Thiệu Vinh dời sang vành tai đỏ bừng của Du Chu, khoái trá cực kì.
Cái điệu bộ chua ngoa cố tình gây sự này trông đếch ra thể thống gì, hết lắp ba lắp bắp lại ấp a ấp úng, chẳng những không gây sự thành công, mà còn khiến người ta muốn bắt nạt cậu rồi nuốt chửng vào bụng luôn.
Thiệu Vinh vứt phăng di động, đè Du Chu xuống ghế xô-pha đáp: “Dĩ nhiên chơi game nào có vui bằng chơi em. Rõ ràng ngày nào anh cũng cố gắng cho em ăn no, vậy mà em còn trách móc anh, xem ra là do anh chưa dốc đủ sức nhỉ?”
Du Chu muốn khóc.
Hình như cái này hơi sai sai.
Thiệu Vinh xáp tới hôn Du Chu, thấy tóc mái ướt nhẹp của cậu tiu nghỉu áp sát trán trông đáng thương tột cùng, bèn hiếm khi tốt tính ngưng dọa dẫm cậu, kéo Du Chu vào phòng sấy tóc giúp cậu.
Sau khi sấy khô từng sợi tóc mềm của Du Chu, Thiệu Vinh cắn tai Du Chu, cười hỏi: “Xong rồi đấy, em yêu còn cần sai bảo việc gì nữa không?”
Du Chu có phần nhụt chí, lẳng lặng mà nép vào ngực Thiệu Vinh chẳng buồn nhúc nhích.
Thiệu Vinh trông thấy bộ dạng đáng thương nọ của Du Chu cũng chả biết nên giận hay nên cười. Hắn cúi đầu hôn Du Chu, hôn đến khi tay chân Du Chu mềm oặt mới không hề khách khí sà tới ăn no căng diều. Hắn muốn xem thử rốt cuộc Du Chu còn nghĩ ra được chiêu trò gì để buộc hắn nói chia tay.
Sáng sớm hôm sau, Du Chu tiếp tục miệt mài thực hiện kế hoạch của mình, ví dụ như ăn sáng xong cậu bèn dắt theo Béo Ú, đoạn quay ngoắt sang nói với Thiệu Vinh còn ăn chưa no rằng: “Em phải dắt Béo Ú đi dạo loanh quanh rồi, anh, anh lo ở nhà rửa bát đi.”
Thiệu Vinh nhướng mày: “Rửa bát ư?” Đừng bảo là rửa bát, ngay cả xới cơm Thiệu Vinh còn chưa làm bao giờ.
“Đúng.” Vẻ mặt Du Chu hết sức kiên định, “Nếu chúng ta đã chung sống với nhau thì anh cũng nên gánh vác một nửa việc nhà. Em phụ trách nấu cơm, anh, anh phụ trách rửa bát đó.”
Vấn đề việc nhà cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến các cặp đôi sống chung cãi cọ chia tay.
Thiệu Vinh hứng thú dạt dào mà truy hỏi: “Có phải cần quét nhà nữa đúng không?”
Du Chu im thin thít phút chốc, đoạn lắp bắp đáp: “Đương, đương nhiên!”
Du Chu ba chân bốn cẳng dắt chó xông ra ngoài trốn mất hút.
Chờ cậu đội nắng mai dẫn Béo Ú trở về nhà kiểm tra, một con robot hút bụi hình tròn đương vang rè rè đụng trúng chân cậu, trông nó chậm tiêu kinh khủng khiếp, hút qua hai ngón chân của cậu mới lượn vòng lại hút nơi khác.
Du Chu: “…”
Thiệu Vinh ngồi bật dậy khỏi ghế sô pha, hắn nhếch môi cười với Du Chu: “Đại Bảo nói nó sẽ ôm hết việc quét nhà lau nhà, nên có vẻ tôi chả cần vướng bận việc gì nữa rồi.” Về phần rửa bát, Nhị Bảo đang hì hục ở dưới bếp đấy, tiếng giội rửa dầu mỡ khẽ vang lên đùng đùng đùng.
Thiệu Vinh chờ mãi chưa đi làm chính là để chứng kiến bộ dạng ngây ra như phỗng của Du Chu. Thấy Du Chu nghẹn cả buổi trời chẳng hé nổi câu nào, Thiệu Vinh bèn cười khoái trá nhìn cậu, đứng dậy sửa sang cà vạt đã thắt từ trước, xáp tới gần hôn nhẹ lên bờ môi Du Chu: “Còn việc gì muốn anh làm thì em yêu cứ việc nói nhé.”
Du Chu không dám hó hé gì nữa đâu, cậu sợ Thiệu Vinh lại tậu thêm đồ đạc về. Cậu chạy trối chết đáp: “Em đi làm trước.”
Công việc ngày hôm nay vẫn thảnh thơi như cũ, Du Chu lấy giấy bút viết bản nhạc lên cuốn tập – là bản nhạc mà tụi Trình Lâm chuẩn bị biểu diễn. Du Chu tự nhủ âm nhạc thật sự rất kì diệu, rõ ràng cậu chỉ là một kẻ nhạt nhẽo và kiệm lời, nhưng vẫn có thể tìm được chút cảm giác cuộn trào sục sôi từ các ca khúc.
Sự kì diệu này có lẽ chính là điểm thu hút của nó chăng?
Bất luận bạn là hạng người ra sao, bạn đều được đối xử bình đẳng khi đứng trước âm nhạc, bạn có thể cười cùng nó, khóc cùng nó, theo nó trải nghiệm tất cả mọi điều mà bạn chưa dám trải nghiệm, đối diện với hết thảy mọi điều mà bạn chưa dám đối diện.
Chập tối Du Chu mang bản nhạc đến phòng hoạt động, phối hợp luyện tập với bọn Trình Lâm.
Luyện xong hai đợt, Du Chu mới lấy đủ can đảm mở miệng. Cậu có sửa lại bản nhạc chun chút nhằm giúp nó trở nên phù hợp khi biểu diễn trên sân khấu hơn.
Trình Lâm không ngờ rằng Du Chu còn biết mảng này, nó cầm bản nhạc sang nhìn thử, đầu óc cũng chạy theo ca từ.
Chờ đọc hết ca khúc được cải biên, Trình Lâm nhìn về phía Du Chu bằng ánh mắt hơi phức tạp: “Du ca à, bộ anh là hòa thượng quét rác[1] trong truyền thuyết ư?”
[1] Hòa thượng quét rác là 1 nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp “Thiên Long Bát Bộ” của Kim Dung. Một vị hòa thượng phụ trách quét dọn Tàng Kinh Các ở Thiếu Lâm tự, võ công cao siêu, thông minh tột đỉnh.
Sau khi quen thân với nhau, Trình Lâm bèn đổi cách gọi Du Chu là bác sĩ Du thành Du ca.
Mấy đứa nhóc khác cũng cầm qua đọc thử, đọc một hồi thì thiếu điều trực tiếp luyện theo bản soạn lại của Du Chu luôn, ai ai cũng đồng ý với lời nhận xét của Trình Lâm: “Sao anh có thể vừa học Y vừa học Nhạc thế hả Bác sĩ Du? Á, em nhớ rồi, Du ca còn biết nướng bánh quy nhỏ siêu ngon nữa.”
“Do bình thường anh ít bận bịu.” Du Chu xấu hổ đáp, “Đâm ra thời gian nhàn rỗi khá là nhiều.” Nếu đã chẳng có việc gì cần làm, chi bằng cứ dành thời gian cho sở thích của mình.
“Nhưng học nhiều thứ thế này cũng oải lắm nhỉ?” Trình Lâm hỏi.
“Không oải đâu.” Du Chu nói, “Em sẽ không thấy mệt khi làm những điều mà mình thích.”
Trình Lâm đối diện với đôi mắt của Du Chu, trái tim nom như bị thứ gì đó bóp nghẹn.
Sự thật là như thế, chỉ cần mình đủ yêu thích, thì dẫu tốn bao nhiêu thời gian cũng chẳng hề thấy mỏi mệt. Ở chung với Du Chu là một chuyện hết sức tuyệt vời, thậm chí con quái vật ẩn náu trong lòng cũng vô thức bình tĩnh trở lại dẫu cho có đang đấu đá loạn xạ ra sao.
Trình Lâm cảm giác mình được bơm sức sống vô tận. Nó mới mười bốn mười lăm tuổi thôi, tương lai đang chờ phía trước hãy còn rất dài.
Cả một đời dài như vậy, nếu không hề làm chuyện gì có giá trị thì thực sự quá có lỗi với bản thân.
Lần đầu tiên khuôn mặt Trình Lâm xuất hiện nụ cười sáng ngời chân chính: “Chúng ta luyện tập tiếp đi!”
Mấy ngày sau đó Thiệu Vinh bận đi công tác, mãi vẫn chưa thấy ghé sang. Kế hoạch chia tay của Du Chu tạm thời mắc cạn, cậu dồn hết tâm trí vào việc luyện tập ban nhạc.
Cái hôm tham gia vòng dự tuyển, Du Chu mặc chiếc áo jacket Thiệu Vinh mua cho cậu, nói chung trông cũng có tí khí chất ca sĩ rock and roll đấy. Giáo viên phụ trách chọn tiết mục nhất thời không nhận ra Du Chu, thấy Trình Lâm đưa phiếu báo danh gã mới tỉnh táo lại.
Đây là cái gì? Đây là hào quang đó!
Nếu đó là giáo viên Âm nhạc tham gia thì chắc hẳn không có gì đáng nói cả, nhưng Du Chu là nhân viên y tế cơ mà, hóa ra chỉ do chọn sai chuyên ngành, cao thủ dân gian 100%!
Đây chính là tuyên dương linh hồn tốt đẹp của nhà trường, cơ hội tốt để nhân tài liên tục xuất hiện!
Giáo viên phụ trách đã tự sướng vài câu trong lòng. Đợi xem bọn Du Chu biểu diễn xong bèn cười toe toét công bố kết quả: “Duyệt, mấy đứa thông qua rồi! Tiếp tục trở về luyện cho tốt đi!” Gã nhìn về phía Du Chu đương rịn mồ hôi đầy trán, khen ngợi rằng, “Bác sĩ Du cậu đúng là giấu nghề á nha, tôi thấy trình độ của cậu dư sức ra ngoài mở lớp dạy thêm.”
“Tôi chỉ tự học chút đỉnh thôi.” Du Chu đáp.
“À phải rồi, ban nãy bạn cậu ghé tìm cậu kìa, vừa mới ra ngoài nghe điện thoại thôi.” Giáo viên phụ trách nói, ánh mắt dời sang cánh cửa, ra hiệu với Du Chu, “Đấy cậu xem, trở lại rồi.”
Du Chu ngoảnh đầu trông sang, chỉ thấy Thiệu Vinh cầm di động thong dong bước vào. Trái tim Du Chu thoáng hồi hộp, mồ hôi nhễ nhại nơi tấm lưng cũng lạnh đi nhiều.
Trình Lâm thấy Thiệu Vinh thì cũng thấp thỏm hộ Du Chu luôn, nó vội vàng bảo: “Du ca ơi, nếu bạn anh đã tới tìm thì anh cứ về trước đi ạ.”
Du Chu bừng tỉnh hoàn hồn, nhìn Thiệu Vinh sải bước về phía mình. Thiệu Vinh mỉm cười lịch thiệp với những người khác, kéo Du Chu rời khỏi một cách quang minh chính đại.
Hết chương 18