Đăng vào: 12 tháng trước
Sắc mặt Dịch Dương âm trầm như Diêm La, trừng mắt nhìn bóng dáng gầy yếu trước mặt.
Hứa Giai Lị ngước mặt nhìn anh, đột nhiên lắc cánh tay Mạc Tâm Nhan, buồn bã khóc nói: “Nhan Nhan, tớ biết cậu không phải cố ý đẩy ngã tớ, mặc dù con của tớ mất rồi, nhưng tớ không trách cậu đâu, dù sao con của cậu cũng mất rồi, tớ có thể hiểu được nỗi đau này, cho nên Nhan Nhan, chúng ta làm lành được không, trở lại như lúc trước kia…”
“Ha hả!” Mạc Tâm Nhan bỗng nở nụ cười châm chọc, hất tay cô ta ra, lạnh lùng hừ, nói: “Hứa Giai Lị, đã đủ rồi, cô không cần tiếp tục giả bộ nữa đâu, thật là buồn nôn. Nếu muốn làm lành với tôi, được, trừ khi cô đâm đầu vào bức tường đó.”
Nói xong, cô chỉ vào bức tường cách đó không xa, trong mắt lộ vẻ u ám lạnh lùng.
“Nhan Nhan, cậu thực sự ghét tớ đến vậy sao, tớ cũng bất đắc dĩ mới yêu Dịch Dương, tớ không làm sai, nhưng… Nếu, tớ đập đầu vào đấy cậu sẽ không hận tớ nữa, thì… Tớ sẽ làm ngay…” Nói xong, cô thực sự lao về phía bức tường.
Nhưng khi cô chỉ vừa chạy ra vài bước, một bóng hình cao lớn đã chạy đến trước mặt cô.
Nhìn bóng hình đột nhiên xuất hiện, Mạc Tâm Nhan nở nụ cười chế giễu. Khi cô nhìn thấy người phụ nữ kia chợt thay đổi, làm bộ yếu đuối không ngừng khóc nức nở, cô cũng đoán được người đàn ông này đang ở gần đây. Nhưng mà người xưa cũng có nói, muốn diễn trò phải diễn cho xong, cho nên cô liền đứng lại chơi với cô ta một chút. Dù sao cô cũng đã không để bụng nữa, mặc kệ người đàn ông này có yêu thương người phụ nữ kia như thế nào thì cô cũng không còn quan tâm nữa…
Rõ ràng cô đã không còn để ý, nhưng trái tim vẫn cảm thấy hơi nhói đau. Có điều cô tin tưởng, cơn đau này sẽ dần biến mất theo thời gian, cho đến khi lòng cô không còn gợn sóng vì anh ta nữa.
Dịch Dương nhìn Hứa Giai Lị, thản nhiên nói: “Cô đến đây làm gì?”
“Em đến tìm Nhan Nhan nói chuyện, dù sao thì giữa chúng em cũng có hiểu lầm rất lớn.” Hứa Giai Lị vẻ mặt khó chịu nói, sau đó bỗng nhào vào lòng anh khóc nức nở: “Dịch Dương, làm sao đây, Nhan Nhan vẫn không chịu tha thứ cho em, nếu em chết đi có thể đổi lấy sự tha thứ của cậu ấy, như vậy… Em thà chết đi còn hơn.”
“Hừ, nói thì dễ, vậy cô đi chết đi.” Mạc Tâm Nhan nhìn bộ dạng đau khổ khóc nức nở của cô ta, lạnh nhạt nói.
Hai mắt Dịch Dương tối lại, đẩy Hứa Giai Lị ra, sau đó kéo Hứa Giai Lị đi đến trước mặt cô, nhìn cô, thấp giọng nói: “Mạc Tâm Nhan, em không thể nói một câu đàng hoàng với cô ấy hay sao, cô ấy cũng không làm gì sai, cô ấy cũng rất đáng thương.”
“Hả, không có làm gì sai?” Mạc Tâm Nhan lạnh lùng cười, nhìn anh một cách thờ ơ: “Vậy là do tôi sai, nếu đã như thế, tôi cũng không có gì để tha thứ cô ta cả. Cút! Đều cút hết đi! Mang theo người phụ nữ anh yêu cút đi!”
“Mạc Tâm Nhan!” Dịch Dương hơi gầm nhẹ một tiếng, nhìn gương mặt gầy ốm của cô, cuối cùng vẫn nhẹ giọng lại: “Anh và cô ấy đã không còn quan hệ gì nữa, anh…”
“Đủ rồi, tôi không có hứng thú nghe chuyện của anh và cô ta.” Mạc Tâm Nhan lạnh lùng ngắt lời anh, vẻ mặt hờ hững.
Nhìn bộ dạng hờ hững của cô, Dịch Dương âm thầm siết chặt nắm tay.
Đúng lúc này, Mạc Thiếu Khanh và Trịnh Viên Viên đi tới.
Trịnh Viên Viên nhìn thấy Hứa Giai Lị, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét: “Sao cô lại tới đây? Không biết Nhan Nhan hiện giờ rất chán ghét cô sao? Đầu óc cô bị nước vào à, khi không thích tự rước nhục…”
“Viên Viên… Tôi…”
“Đừng, không cần gọi tôi thân thiết như thế, tôi với cô không có quan hệ gì cả.” Khi Hứa Giai Lị chuẩn bị đi đến nắm tay cô, Trịnh Viên Viên lập tức né qua một bên, chán ghét hừ một câu.
Trên mặt Hứa Giai Lị lập tức tràn đầy xấu hổ, cô khổ sở nhìn về phía Dịch Dương. Nhưng mà lúc này đôi mắt của Dịch Dương chỉ nhìn chăm chú vào người Mạc Tâm Nhân, không hề để ý đến cô.
Mạc Thiếu Khanh thấy Trịnh Viên Viên vừa nhìn đến người phụ nữ này thì sắc mặt lập tức không tốt, hơn nữa khi anh nghe xong lời nói của Trịnh Viên Viên, không khó để đoán được người phụ nữ trước mặt này người phụ nữ có dây dưa không rõ với Dịch Dương.
Sắc mặt anh lập tức trầm xuống, đi đến trước mặt Hứa Giai Lị, lạnh lùng quát:”Cô không thấy ở đây không có ai chào đón cô sao, còn không mau cút đi.”
Lúc này Hứa Giai Lị cực kỳ xấu hổ, cô liên tục nhìn về phía Dịch Dương, nhưng Dịch Dương vẫn luôn nhìn chằm chằm Mạc Tâm Nhan, hoàn toàn không biết cô đang lâm vào hoàn cảnh xấu hổ như thế nào, mà lúc này, Mạc Tâm Nhan nhìn cô, nở nụ cười mỉa mai châm chọc, vẻ mặt khinh thường như đang nhìn rác rưởi, khiến cô chỉ muốn lao lên xé nát mặt đối phương.
Cô cố nén sự xấu hổ này, bước lên phía trước, nhìn Mạc Thiếu Khanh, cười lấy lòng: “Anh là anh trai của Nhan Nhan phải không, lúc trước thường nghe Nhan Nhan nhắc đến anh, nói anh rất đẹp trai, có năng lực. Còn nói anh rất thương cậu ấy, là một người anh trai tốt.”
“Ồ, hình tượng của tôi ở trong lòng em gái còn cần một người như cô giúp em ấy chuyển đạt à.” Mạc Thiếu Khanh cười mỉa mai, đánh giá côtừ trên xuống dưới, sau đó mới khinh thường nói: “Đúng là một kỹ nữ trà xanh thích làm ra vẻ, cũng không biết ai đó mắt mù hay gì, lại phải lòng một người phụ nữ ghê tởm như cô.”
“Còn không phải sao…” Trịnh Viên Viên kéo tay anh, nhìn về phía Hứa Giai Lị, cười mỉa mai, chán ghét nói: “Có người mắt bị mù, quan trọng hơn là người nào đó có diễn xuất cao, nhớ lại trước đây, tôi và Nhan Nhan đều bị kiểu người này lừa dối, có thể nghĩ đến, trình độ diễn kịch cùng độ dày da mặt của cô ta đã cao tới trình độ khiến người khác khiếp sợ.”
Nhìn Trịnh Viên Viên nắm tay Mạc Thiếu Khanh, trên mặt Hứa Giai Lị tràn đầy ghen tị, trong mắt hiện lên một tia hung ác, nhưng cũng chỉ một cái chớp mắt mà thôi, mau đến mức không có ai phát hiện.
Đều sinh ra thấp kém như nhau, vì sao Trịnh Viên Viên có thể tìm được một mái ấm tốt, được một người đàn ông đẹp trai nhiều tiền yêu thích, còn cô lại không có. Cô cứ tưởng rằng chỉ cần dùng một ít thủ đoạn cùng với sự trợ giúp của Tiêu Thần Phong thì có thể đạt được sự yêu thích của Dịch Dương, nhưng đến cùng thì người đàn ông này vẫn chỉ yêu Mạc Tâm Nhan. Cả Tiêu Thần Phong nữa, không biết đã bao nhiêu lần người đàn ông kia đem cô trở thành Mạc Tâm Nhan, hung hung đè ở dưới người. Thậm chí vào lúc hưng phấn nhất, thì anh ta cũng chỉ gọi tên của Mạc Tâm Nhan. Dựa vào cái gì? Cô chỉ là một kẻ thay thế không thể gặp ánh sáng, mà hai người kia lại kiếm được mái ấm của mình.
Cố nén sự không cam lòng xuống, cô đi tới trước mặt Trịnh Viên Viên, nắm tay Trịnh Viên Viên, khổ sở khóc nức nở: “Viên Viên, tôi biết cô có quan hệ tốt với Nhan Nhan, nhưng trong chuyện này tôi cũng không sai, tôi cũng chỉ vì quá yêu Dịch Dương mà thôi, hơn nữa tôi và Dịch Dương ở bên nhau trước, tại sao cô chỉ giúp Nhan Nhan mà không giúp tôi, chúng ta cũng đã từng là bạn tốt của nhau mà, chúng ta…”
“Được rồi! Đừng nói nữa, chỉ nghe giọng của cô tôi cũng đã thấy buồn nôn rồi.” Trịnh Viên Viên bực bội ngắt lời cô ta, rất muốn hất tay cô ta ra, nhưng cô ta nắm quá chặt, cô hất mãi vẫn hất không ra.
Mạc Thiếu Khanh thấy thế, sắc mặt trầm xuống, gạt cánh tay đang nắm tay Viên Viên của cô ta ra, lạnh lùng đẩy cô ta ra.
Có lẽ anh dùng lực hơi mạnh, Hứa Giai Lị lập tức bị đẩy lùi ra mấy bước, sau đó ngã trên đất.
Cô ta hét lớn một tiếng, yếu đuối đáng thương nhìn về phía Dịch Dương. Nhưng Dịch Dương không hề nhìn cô ta cái nào, bởi vì lúc này tầm mắt của anh giống như dính chặt lên người Mạc Tâm Nhan, cho dù có chuyện gì cũng không thể khiến tầm mắt anh rời đi.
Mạc Tâm Nhan nhìn thấy cảnh này, lạnh lùng mỉm cười, sau đó tựa lưng vào ghế, khóe môi nở nụ cười châm chọc, nhìn về phía Dịch Dương, cười nói: “Người phụ nữ của anh bị té kìa, anh không chạy tới đỡ cô ta dậy à?”
“Mạc Tâm Nhan!” Dịch Dương thâm trầm nhìn cô, thấp giọng nói: “Anh với cô ấy đã cắt đứt…”
“Tôi nói rồi, chuyện của hai người, tôi không có hứng thú.” Mạc Tâm Nhan lạnh nhạt mở miệng, chỉ vào người phụ nữ ngã trên mặt đất, cười mỉa nói: “Giờ thì mời anh mang người phụ nữ này đi đi, tôi nhìn vẻ mặt đau khổ của cô ta liền thấy phiền lòng.”
Ánh mắt Dịch Dương tối sầm lại, anh bình tĩnh nhìn cô, một lúc lâu cũng không thấy nét mặt lạnh lùng của cô thay đổi, cuối cùng, anh từ từ quay người, kéo Hứa Giai Lị rời đi.
Thấy anh đi đến nâng mình dậy, Hứa Giai Lị xúc động gọi một tiếng Dịch Dương.
Nhưng mà sắc mặt Dịch Dương lại cứng đờ, không chờ cô nói gì đã kéo cô ra khỏi bệnh viện.
Chờ bọn họ rời đi, Trịnh Viên Viên ngồi xổm trước mặt Mạc Tâm Nhan, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhan Nhan, mình thấy Dịch Dương đã dần tốt hơn rồi, cậu không nghĩ đến chuyện tha thứ cho anh ta sao, dù sao thì cậu cũng đã từng yêu anh ta.”
Mạc Tâm Nhan cười khổ: “Viên Viên, nhưng tổn thương mà mình phải chịu cậu không hiểu được đâu, hơn nữa, con của mình… Chỉ một câu tha thứ có thể làm nó trở về được sao.”
Trịnh Viên Viên mím môi, tiếp tục nói: “Mình nhìn thấy được, thái độ của Dịch Dương đối với cậu đã khác trước kia rất nhiều, ánh mắt không còn giống nhau nữa, mình nghĩ anh ta thực sự cảm thấy ăn năn, cậu không muốn cho anh ta một cơ hội sao?”
Mạc Tâm Nhan lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Cơ hội… Mình đã cho anh ta rất nhiều cơ hội, nhưng những cơ hội đó đã bị tiêu hao không chút dư thừa bởi sự lạnh lùng nhẫn tâm của anh ta rồi.”
“Nhưng…” Trịnh Viên Viên còn muốn nói thêm cái gì, Mạc Thiếu Khanh đã vỗ vai cô, ra hiệu cô đừng nói tiếp nữa.
Trịnh Viên Viên thở dài, cuối cùng cũng không nói thêm gì.
Ba người ngồi nói chuyện ở dưới tán cây lớn, chợt thấy một người đàn ông từ từ đi về phía này, Mạc Thiếu Khanh nhăn mày, cẩn thận nhìn chằm chằm bóng hình kia, trong đôi mắt màu nâu xẹt qua một tia nghi ngờ và cảm xúc phức tạp.
“Nhan Nhan, sắc mặt của em hôm nay tốt hơn nhiều rồi.” Tiêu Thần Phong đi đến trước mặt cô, cười dịu dàng, sau đó ngồi xuống, đưa canh cho cô.
Mấy hôm nay, ngày nào anh cũng nấu canh cho cô, mặc dù phiền toái, nhưng chỉ cần nhìn cô uống hết canh anh nấu, thì trong lòng anh sẽ thấy thỏa mãn và hạnh phúc.
“Ừm! Hôm nay thời tiết rất tốt, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.” Mạc Tâm Nhan cầm lấy bát canh, mỉm cười gật đầu với anh, sau đó chỉ vào Mạc Thiếu Khanh và Trịnh Viên Viên, giới thiệu: “Đây là anh trai của em, Mạc Thiếu Khanh. Còn đây là Trịnh Viên Viên, bạn thân nhất của em.”
Anh nhìn về hướng cô chỉ tay, lúc này mới chú ý đến Mạc Thiếu Khanh và Trịnh Viên Viên, lúc nhìn đến Mạc Thiếu Khanh, anh hơi giật mình, trong mắt lướt qua một tia phức tạp.