Chương 34: Tôi Không Chết, Có Phải Anh Thất Vọng Lắm Hay Không?

Hôn Nội Mưu Ái

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Tiêu Thần Phong? Ha ha ...” Dịch Dương đi đến bên cạnh giường, từ trên cao quan sát cô, cười lạnh nói: “Mạc Tâm Nhan, cô được lắm rồi, trong mơ cũng nghĩ đến người đàn ông kia, hay nên nói, ban đêm cô dẫn người đàn ông kia về nhà?”

Mạc Tâm Nhan không để ý đến lời nói lạnh như băng của anh ta, chỉ trào phúng cười nói: “Sao nào, cam lòng quay về? Giường nệm của Hứa Gia Lị không giữ được anh sao?”

“Mạc Tâm Nhan ...” Dịch Dương một chốc tóm chặt cổ áo cô, đem cả người cô nhấc lên, lạnh lùng quát: “Cô không phải nói cô bị thương sao, cô không phải nói cô phải chết sao? Vì sao lại còn sống tốt thế này, vì sao, gạt tôi rất vui sao? Vẫn nên nói, cô muốn gạt tôi trở về nhìn một chút cô cùng tên Tiêu Thần Phong kia ở nhà ân ái thế nào? Mạc Tâm Nhan, tại sao lại có loại người như cô chứ, không nói dối thì sẽ chết sao.”

Bởi vì cả nửa người đều bị người đàn ông kia nhấc lên, mông eo Mạc Tâm Nhan lại truyền tới từng cơn co rút đau nhức kịch liệt. Cô cắn răng chịu đựng cơn đau, nhìn người đàn ông ngang ngược trước mặt, nhàn nhạt cười nói: “Anh không phải không tin tôi sao, tại sao hơn nửa đêm vẫn quay về? Nói cho cùng, anh vẫn còn lo lắng cho tôi đúng không hả?”

“Tôi lo cho cô?” Dịch Dương lạnh lùng đem cô ném lên giường, châm chọc cười nói: “Tôi là trở về xem thử cô chết chưa.”

“Tôi chưa chết, có phải anh thất vọng lắm đúng không?” Mạc Tâm Nhan nhìn anh ta nhàn nhạt cười nói, trên mặt tái nhợt nhìn không ra cảm xúc.

Dịch Dương tay nắm thành đấm chặt chẽ, nửa ngày, cánh môi nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Đúng.” Nói xong, anh ta lạnh lùng buông xuống một câu, xoay người rời đi.

“Mạc Tâm Nhan, từ nay về sau, mặc kệ cô nói cái gì, tôi cũng sẽ không tin tưởng cô nữa.”

Mạc Tâm Nhan lẳng lặng nhìn bóng lưng kiên quyết của anh ta, không có rơi lệ, chỉ là nhàn nhạt cười, bởi vì trong thế giới của cô, nước mắt không có một chút xíu tác dụng nào.

Dịch Dương không phải là một người tuyệt tình ác độc, thế nhưng đối với Mạc Tâm Nhan cô lại là ngoại lệ. Cô rất mạnh mẽ, thế nhưng lần này, cô nghe theo tiếng lòng, chịu thua anh ta, cầu cứu anh ta, thế nhưng anh ta không chỉ không tin cô, còn nguyền rủa cô chết đi. Như vậy, cô còn có thể làm cái gì, còn có thể vì cuộc hôn nhân mỏng manh này làm gì nữa. Điều duy nhất cô có thể làm, chỉ là dây dưa cùng bọn họ, mặc dù như vậy sẽ làm cho người đàn ông kia càng ngày càng chán ghét cô.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Thần Phong cũng đến, nói là tới đón cô đi bệnh viện.

Cô chịu đựng đau đớn sau khi thay quần áo, liền bị Tiêu Thần Phong ôm vào xe. Có đôi khi, cô lại nghĩ, nếu như Dịch Dương có thể đối tốt với cô như Tiêu Thần Phong, muốn cô giảm thọ mười năm, cô cũng nguyện ý.

Sau khi đến cửa bệnh viện, cô vốn là muốn nhờ Tiêu Thần Phong đỡ mình xuống xe để tự đi, lại không nghĩ Tiêu Thần Phong trực tiếp ôm cô đi vào bệnh viện.

Bởi vì người trong bệnh viện tương đối nhiều, Mạc Tâm Nhan cảm thấy dáng vẻ bị người đàn ông ôm thế này có chút thẹn thùng, cô nhìn Tiêu Thần Phong, khó khăn nói: “Thần Phong, anh thả em xuống đi, em có thể tự đi mà.”

“Em đã đau thành bộ dạng gì rồi, còn thể hiện kiên cường gì.” Tiêu Thần Phong cúi đầu nhìn cô một cái, có chút tức giận gầm nhẹ nói.

Mạc Tâm Nhan hơi run run, đây là lần thứ nhất cô nhìn thấy vẻ mặt khác ngoại trừ ôn hòa của người đàn ông trước mặt. Quen biết bốn năm, anh vẫn luôn mang đến cho cô cảm giác ôn nhu như ngọc, giống như bất cứ điều gì cũng đềukhông làm loạn được tâm tình của anh. Bộ dạng tức giận như vậy lúc này của anh ngược lại làm cô hơi kinh ngạc.

“Nhan Nhan .....”.

Ngay khi đang ngây người, một tràng thanh âm làm cô chán ghét bỗng nhiên từ phía trước truyền đến, cô ngước mắt nhìn, liếc mắt liền thấy Hứa Gia Lị kéo Dịch Dương đang hướng về phía bọn cô đi tới.

Hứa Gia Lị mang trên mặt nụ cười rực rỡ hữu nghị, trong mắt lại là khiêu khích. Mặt Dịch Dương không chút cảm xúc, chỉ là đôi mắt thâm trầm vẫn một mực chăm chú nhìn vào người cô.

“Nhan Nhan, sao cậu cũng tới bệnh viện vậy.” Hứa Gia Lị giống như ân cần hỏi thăm, nửa ngày, dường như vô ý nhìn thoáng qua Tiêu Thần Phong, nghi ngờ hỏi: “Nhan Nhan, cậu bị sao vậy, làm sao lại để cho người ta ôm, là chân bị thương sao?”

Cô ta vừa hỏi xong, ánh mắt Dịch Dương liền hướng về phía chân của cô. Bởi vì mông eo cô bị thương, vì để cho tiện, hôm nay cô mặc một chiếc váy lụa trắng váy, giờ phút này bị Tiêu Thần Phong ôm như thế, vừa vặn lộ ra một đoạn bắp chân.

Dịch Dương nhìn bắp chân trắng trẻo của cô, sắc mặt trầm xuống, cũng không nói chuyện.

Mạc Tâm Nhan không muốn nhìn thấy Hứa Gia Lị, cũng không muốn nghe thanh âm dối trá của cô ta, cô ngước mắt nhìn về phía Tiêu Thần Phong, thấp giọng nói: “Thần Phong, chúng ta đi vào đi, người ở đây quá chướng mắt, em nhìn không thoải mái.”

Cô vừa nói xong, sắc mặt Dịch Dương càng trầm thêm.

Tiêu Thần Phong cúi đầu ôn nhu cười với cô, lập tức thấp giọng đáp: “Được.”

Ngay tại thời điểm anh chuẩn bị ôm Mạc Tâm Nhan đi lên phía trước, Hứa Gia Lị bỗng nhiên ngăn cản anh. Hứa Gia Lị nhìn về phía Mạc Tâm Nhan, giả vờ giả vịt cười nói: “Nhan Nhan, dù sao Dịch Dương cũng cùng tôi làm xong kiểm tra thai kì rồi, bây giờ cậu bị thương, để anh ấy chăm sóc cậu đi, dù sao, các người cũng là vợ chồng.”

Mạc Tâm Nhan nhắm mắt lại không để ý tới cô ta. Lời nói của người phụ nữ này thật mẹ nó khiến người ta buồn nôn.

Tiêu Thần Phong thấy người phụ nữ trong lòng nhắm mắt không nói gì, đại khái cũng đoán được ý nghĩ trong lòng cô, khóe môi không khỏi cong cong, ôm cô tiếp tục đi vào bên trong bệnh viện.

Hứa Gia Lị còn muốn nói thêm điều gì, Dịch Dương một tay kéo cô ta trở về, có chút tức giận nói: “Ai bảo cô lắm mồm vậy, chúng ta đi.”

Thấy anh ta tức giận, Hứa Gia Lị lập tức ủy khuất nói: “Em còn không phải vì nhìn thấy bộ dạnggiống như đang lo lắng cho cô ta của anh, cho nên mới ...”

“Ai lo lắng cho cô ta, cô ta chết tôi cũng không để ý.” Dịch Dương không lạnh không nóng nói, lập tức lôi kéo cô ta đi ra phía ngoài bệnh viện. Chỉ là cảm giác lâu ngày chưa xuất hiện lại chạy đến. Để anh ta có chút luống cuống cùng trốn tránh.

“Ha!” Mạc TâmNhan lạnh lùng cười cười, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa. Nếu người đàn ông kia luôn luôn nguyền rủa cô chết, như vậy cô càng muốn sống cho thật tốt.

Sau khi Mạc Tâm Nhan làm xong kiểm tra, đã là buổi chiều. Kết quả kiểm tra cho thấy mông của cô có chút vỡ xương nhẹ, vẫn còn may là không nghiêm trọng, bác sĩ nói phối hợp trị liệu, nửa tháng liền có thể khỏi hẳn. Để cho tiện, nửa tháng này cô cũng chỉ có thể ở bệnh viện.

Vì không muốn hao phí thời gian của Tiêu Thần Phong, cô đã sớm để anh trở về, lúc này một mình nằm trong phòng bệnh đúng là có chút tiêu điều cùng cô quạnh.

Cô không dám nói chuyện bị thương cho người trong nhà nghe, với ba mẹ chồng cũng không dám đề cập đến. Cô rất hiểu chuyện, cô nghĩ vẫn là nên tự mình giải quyết, không muốn để cho các trưởng bối tham gia vào, để tránh phá hủy tình nghĩa nhiều năm của hai nhà từ trước tới nay.

Nằm lẳng lặng trên giường hai giờ đồng hồ, cô rốt cuộc cũng dần dần chìm vào giấc mơ. Ở giường bệnh trong bệnh viện, nếu không ngủ được, thời gian này sẽ rất là khó chịu.

Nhưng mới ngủ chưa bao lâu, cô liền bị cơn đau bụng làm cho tỉnh lại. Cô hiện tại bắt đầu nghiêm trọng hoài nghi dạ dày mình xảy ra vấn đề, sau khi thân thể tốt hơn một chút, cô phải đi kiểm tra dạ dày một chút.

Trong lòng đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cửa phòng bệnhbị một người không chút khách khí đẩy ra. Cô ngước mắt nhìn lên, liếc mắt liền thấy Dịch Dương đứng ngay cửa phòng bệnh, trong tay còn cầm một cái hộp giữ nhiệt.